Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 51

Nhan Nhiễm Y tỏ ý khen ngợi, liền sờ sờ đầu Diệp Linh Cẩm nói: "Cẩm nhi ngoan, ngày mai sẽ cho ngươi ăn thịt" bộ dạng sờ đầu và lời nói của Nhan Nhiễm Y vô cùng giống nữ nhân, cảnh tượng hết sức quỷ dị.

Diệp Linh Cẩm: ". . . . . ."

Địch Tinh một tay chống nạnh: "Nhan Nhiễm Y! tốt, tốt, ngốc tử đã bị ngươi dạy hư! Hừ, lão tử đi một mình".

"Tại hạ khuyên Địch huynh chớ nên đi thì tốt hơn". Nhan Nhiễm Y không để ý đến thái độ của Địch Tinh liền ôn hòa nhắc nhở nói. Môi khẽ nhếch, cái cằm hơi gầy gò, dưới ánh đèn nhìn hết sức thu hút.

Địch Tinh nhìn hắn một cái, nghiêng đầu, đi ra ngoài.

Sau đó. . . . . .

"Nhan Nhiễm Y! ngươi lại hạ độc lão tử! việc ấy thực hiện lúc nào hả!" Địch Tinh cực kỳ tức giận quay lại.

"Địch huynh, con Phách Vương kia ăn ngon sao. . . ". Thái độ của hắn càng ôn hòa, càng làm cho người ta thêm tức giận (tớ chẳng hiểu con phách vương là con gì! Nguyên văn: “那只霸王好吃么”).

Diệp Linh Cẩm trong lòng cực kỳ bội phục công lực chọc giận của Nhan Nhiễm Y, cũng bội phục bản lãnh hạ độc của hắn.

"Ngươi. . . . . Ngươi. . . . Ngươi. . .. ." Địch Tinh một tay chỉ vào Nhan Nhiễm Y, cứ "Ngươi" đến nửa ngày mà không nói được "Ngươi" thế nào.

"Địch huynh chớ lo lắng, đại khái ngày mai công lực của ngươi sẽ khôi phục. . ."

Cô bé quàng khăn đỏ Địch Tinh thở phì phò, trừng mắt nhìn hắn, giống như là chỉ muốn tự tay mình bóp chết con sói xám lớn này. Rồi lại đột nhiên chuyển hướng sang Quan Hoán Chi bên cạnh đang xem kịch vui, nói: "Quan đại nhân! Lần này, chuyện “đơn thuốc” là do ngươi quản không phải?"

Vẻ mặt Quan Hoán Chi không có biểu tình, từ từ nâng ly trà lên, nhấp một ngụm, lại từ từ để xuống, rồi thong thả nói: "Bổn quan không nhúng tay vào chuyện võ lâm". Giọng điệu hơi có chút quan uy (uy nghiêm của quan phủ).

"Vậy ngươi đuổi bắt lão khắp nơi làm gì hả!" Địch Tinh há to miệng thở hổn hển.

Đối với Quan Hoán Chi hắn dám giận nhưng không dám bộc phát. Thật ra thì cho dù kẻ đó là Nhan Nhiễm Y thì hắn cũng không thể bộc phát được.

Quan Hoán Chi không ngẩng đầu nhìn Địch Tinh đang cực kỳ tức giận mà chỉ lạnh lùng nói: "Nhưng ngươi lại trộm đồ vật phi pháp".

"Ngươi. . ..". Người ta là Quan nhân, Địch Tinh không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc. Đối với diễn xuất này, Diệp Linh Cẩm cảm thấy rất vui vẻ.

"Nhan huynh am hiểu sử dụng thuốc sao?" Quan Hoán Chi nhìn về phía Nhan Nhiễm Y vẫn đang mỉm cười hỏi.

"Hiểu sơ thôi. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm không tin là hắn hiểu sơ. Dĩ nhiên, Quan Hoán Chi cũng không tin. "Như vậy, tại hạ nghĩ phải làm phiền Nhan huynh một chuyện".

"Cứ nói đừng ngại".

"Tại hạ cảm thấy chuyện ở Liễu Thành rất kỳ quặc, nếu tại hạ lấy được phương thuốc do tên đạo sĩ kia, năm đó lưu lại, kính xin Nhan huynh xem hộ một chút, có thể nhìn ra dấu vết gì hay không".

"Vui lòng ra sức".

Hai người hoàn toàn không nhìn thấy bộ dạng đang xù lông của Địch Tinh bên cạnh.

Cô bé quàng khăn đỏ nhàm chán đành trở về phòng ngủ. Nhan Nhiễm Y và Quan Hoán Chi không phải loại người nói nhiều, hơn nữa Diệp Linh Cẩm cũng đang nhìn ngắm (chơi đùa) các ngón tay của mình mà không nói lời nào, không khí trong đại sảnh có chút nặng nề.

Bình Luận (0)
Comment