Ngọc Tỏa Dao Đài

Chương 11

Trong mưa phùn rả rích, ta cầm Nguyệt Hoa kiếm, đội mưa đuổi theo đến chân núi Tây Sơn.

Ngửa đầu nhìn lên, đại thụ cao ngút trời ngăn lại những hạt mưa, xen lẫn tiếng quạ khóc đêm, thê lương ai oán. Rắn độc trườn qua nhanh chóng biến mất sau bụi cỏ, chỉ còn lại những cặp mắt màu lục của lũ sói hoang ở trong bóng tối thèm khát nhìn chằm chằm vào ta.

Ta cũng không sợ hãi, biến trở lại bộ dạng ban đầu, bước vào rừng cây, chặt bớt cây khô, nghe gió thổi cỏ lay, tỉ mỉ tìm kiếm dấu vết. Nhưng cái bóng trắng kia thoáng biến mất trong không trung giống như lớp hơi nước trên mặt lồng hấp, có lẽ nó đã ẩn nấp vào nơi khó có thể tìm được.

Ta bắt được mấy dạ hành tiểu yêu quái(1) đang đi kiếm thức ăn, vặn hỏi chúng, bọn chúng đều lắc đầu quầy quậy, đùn đẩy nhau bảo không biết.

Nửa canh giờ trôi qua, một tiếng chó sủa, Nhạc Thanh vội vàng đuổi tới, hắn biến trở về nguyên hình, lo lắng hỏi: “Bạch Quản nói có yêu ma quấy nhiễu nơi đây, người một mình đuổi đến Tây Sơn, hắn rất lo lắng, nhờ ta đi tìm người.”

Trước tiên ta thi triển khán phá pháp(2), ngưng thần dõi mắt, xác nhận người tới không phải là yêu ma biến thành, mới thu kiếm nói: “Ma nhân này ba lần bốn lượt quấy rối nơi ta ở, nếu không giệt trừ sợ rằng gây ra tai họa.”

Nhạc Thanh nhiệt tình hỏi: “Đại bộ phận yêu ma ở Tây Sơn ta đều biết, xin hỏi tiên tử có thấy hình dạng của hắn?”

Ta lắc đầu: “Không nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy tốc độ rất nhanh, năng lực ẩn nấp cực cao, hơn nữa… Hắn rất mạnh, nếu không thừa dịp hắn bị ngũ lôi đánh trọng thương, nhanh chóng diệt trừ, đợi thương thế của hắn tốt lên, ta chưa chắc đã là đối thủ của hắn.”

Nhạc Thanh lắc đầu nói: “Năng lực của bầy yêu ở Tây Sơn ta đều nắm rõ, đại bộ phận đều không bằng ta, chỉ có Hồ yêu Mai Lâm trong kia có am hiểu mê hồn hương là hơi mạnh hơn một chút, nhưng nàng rất ít khi làm việc ác, bản lĩnh cũng không phải là đối thủ của tiên tử. Nếu tiên tử muốn gặp, ta sẽ gọi nàng đến bái kiến.”

Ta cũng không phải là là chiến tiên, Thác Tháp Lý Thiên Vương hay là Nguyên Thanh Thiên Quân, Nhị Lang thần Dương Tiễn cùng với các vị chiến tướng khác trên Thiên Giới mặc dù có thể đánh bại ta, cũng không thể khiến cho ta không có lực hoàn thủ, mà yêu ma xuất hiện ban đêm kia lại làm được, cho nên hắn mạnh hơn ta không phải là ít. Có bản lĩnh này, tại Ma giới cũng chỉ có bốn người mà thôi.

Người thứ nhất là Nguyên Ma tinh quân, hắn là người đứng đầu Ma giới, nhưng một vạn năm trước bị Thiên Đế đánh bại, chém đầu, chịu hình phạt treo đầu bên ngoài Nam Thiên môn, tứ chi bị chặt, phân khắp bốn phía Bồng Lai, Côn Luân, Thục Sơn, Hắc Thủy, hồn phách bị phong bế lại, không biết giam ở nơi nào.

Nguyên Ma tinh quân khi còn sống đã tụ hợp lệ khí trong thiên địa, hình thanh nên tam độc: Tham, Sân, Si(3), sinh được hai nam một nữ, đều là những kẻ lắm thủ đoạn, tàn nhẫn vô tình.

Con trai trưởng tên U Minh, chủ Si, thay cha nắm quyền cai quản Ma giới, xử lý mọi việc. Hắn rất ít khi xuất cung, tính cách thay đổi, vui buồn bất định, sau cuộc chiến Thiên - Ma thì im hơi lặng tiếng, không rõ tung tích.

Con gái thứ hai tên Thương Quỳnh, chủ Sân, là chủ soái của ba quân Ma giới, đệ nhất chiến thần, tính cách tàn khốc, hàng ngày giết người, dưới Nguyệt Hoa Cung máu chảy thành hồ, xương chất thành núi.

Con trai út tên Tiêu Lãng, chủ Tham, là người đa mưu túc trí nhất Ma giới, hành tung vô định, làm việc không từ thủ đoạn nào, mỗi lần xuất hiện là một diện mạo khác nhau, Thiên Giới cũng không rõ khuôn mặt thật của hắn như thế nào, cũng tính không ra được đường đi nước bước của hắn, vì thế cả ngoài sáng trong tối Thiên Giới đã phải chịu không ít thua thiệt.

Trừ bỏ Thương Quỳnh cùng là nữ như ta, kẻ ra tay chỉ có thể là một trong ba người còn lại…

Cho dù cho ta tiếp tục tu luyện năm nghìn năm nữa thì cũng phải đối thủ của chúng.

Hy vọng duy nhất là, kẻ đến không phải là yêu ma lợi hại, mà là lợi dụng pháp bảo đặc thù khắc chế bản thể ta, hoặc dùng hình thức xâm nhập vào giấc mộng của ta, làm cho ta liên tiếp gặp ác mộng. Như vậy vừa vặn có thể giải thích được nguyên nhân hắn nhiều lần đến quấy nhiễu lại không chính thức ra tay, còn bị bùa Ngũ Lôi trấn yêu nho nhỏ của ta đánh chạy.

Ta không có ý định dời xa nơi đây.

Nếu hắn mạnh hơn ta, ta dù chạy tới chân trời góc biển cũng vô dụng.

Còn nếu hắn không mạnh hơn ta, ta liền giết tên dâm ma này, thay trời hành đạo.

Lo lắng Bạch Quản một mình ở nhà không an toàn, ta không dám tiếp tục tìm, sau khi dặn dò Nhạc Thanh thay ta nghe ngóng tin tức, nhanh chóng trở về. Bạch Quản trong phòng đi tới đi lui, thấy ta trở về, hết sức lo lắng, bổ nhào tới hỏi: “Sư phụ tỷ tỷ, người đuổi kịp chứ?”

Ta lắc đầu, hỏi: “Ngươi cũng nghe thấy tiếng nam nhân kia kêu sao?”

Bạch quản rất biết điều nhanh nhẹn đáp: “Nghe thấy được, giọng nói có chút the thé, lúc đầu ta không nghe rõ lắm, còn tưởng mèo hoang gọi đêm xuân. Sư phụ tỷ tỷ, hắn tới đây để hại chúng ta à?”

“Đại khái là thế đi” mấy ngàn năm tu tiên, tìm hiểu Thiên Cơ, đối với Sinh Tử Luân Hồi ta thấy rất nhạt, cũng không để trong lòng, mặc dù sư phụ hết lần này đến lần khác dặn dò “Gặp phải kẻ mạnh, mạng nhỏ quan trọng hơn”, nhưng chính bản thân người trên chiến trường lại không hề để ý sinh tử. Cho nên ta biết, thân là Thiên Nhân, cần phải tận trung với chức vụ, mới là trung thần , nếu có thể chết trên đường Tru Ma, cũng là chết có ý nghĩa. Bây giờ hạ phàm, thu đồ nhi, có vướng bận, mới biết nỗi khổ tâm của, nếu Bạch Quản, Chu Thiều muốn đi chịu chết, thì ta tuyệt đối không cho phép.

Cho nên ta vẽ ba tờ độn địa phù (bùa để độn thổ) giao cho Bạch Quản, dặn dò: “Nếu địch nhân tới cửa mà sư phụ không ứng phó được, ngươi lập tức chạy trốn, ngàn vạn lần không được để ý tới ta.”


“Được.” Bạch Quản trả lời cực kỳ dứt khoát.

Ta ngoài mặt yên tâm, nhưng trong lòng hơi buồn bã.

Bạch Quản ngẩng đầu, giọng nói non nớt lộ ra chân thật đáng tin, bình tĩnh nói: “Người đánh không lại địch nhân, ta cũng đánh không lại. Ở lại cũng chính là tự tìm cái chết, ta muốn giữ lại mạng trở nên mạnh mẽ, không cần biết tốn bao nhiêu thời gian, cũng phải báo thù cho sư phụ.”

Ta hung hăng gõ vài thật kêu cái trên ót hắn, trách mắng: “Tuổi còn nhỏ mà đã khẩu xuất cuồng ngôn, ai mà thèm ngươi báo thù? Ta là vật tiên, sinh mệnh cứng cỏi, trừ phi hồn phi phách tán, bị phá hủy nguyên hình, bằng không không dễ dàng chết như vậy được. Nếu ta rơi vào tay địch, ngươi cũng đừng nóng vội, đợi tu thành vô thượng đại đạo, sau đó nghĩ cách đoạt lại nguyên thân của ta, một lần nữa cầm đi tu luyện là được!”

Bạch Quản hoài nghi nhìn hai mắt ta, được đà cười đến cong cong khóe mắt, vui vẻ tiếp thu.

Ta thấy hắn tin tưởng mình thì cảm thấy vui vẻ, liền để việc này trôi qua không đề cập tới nữa, ở chung quanh lại bố trí rất nhiều loại phù chú, ban đêm thổi đèn tắt lửa, ôm kiếm không ngủ, chỉ đợi yêu ma tới cửa, một kiếm chém đứt đầu hắn.

Ba ngày sau, yêu ma chưa tới, việc hôn nhân của Chu Thiều đã bắt đầu.

Chu gia gióng trống khua chiêng, mở tiệc từ đầu phố đến cuối phố , ta dẫn theo Bạch Quản ngồi trong bữa tiệc cưới. Xa xa bắt gặp Chu Thiều hữu khí vô lực bị đẩy ra ngoài, cả người mặc hỉ bào đỏ thẫm, trên mặt còn bị thoa một ít son phấn, thân hình lung la lung lay chờ đợi nghe Chu lão gia phát biểu xong, bước chân chập choạng đi qua bên cạnh ta, dừng lại sống chết không di chuyển, nhìn ta với ánh mắt tràn đầy khổ sở van nài, chỉ thiếu nước lôi kéo tay áo để ta dẫn hắn đi bỏ trốn.

Ta e ngại cấp bậc lễ nghĩa ở thế gian, hạnh phúc cả đời của hắn, còn có ánh mắt như giết người của ông nội nhà hắn, kiên trì quay trái ngó phải không dám mở miệng.

Chu Thiều tuyệt vọng bị nửa lôi nửa kéo mang đi.

Từ sáng đợi đến giữa trưa, một chiếc kiệu hoa rất lớn chầm chậm tiến tới. Nhóm hỉ nương( người săn sóc nàng dâu trong lễ cưới ngày xưa) luôn miệng nói Cát Tường, chậm rãi vén màn kiệu. Tân nương tư thái thướt tha, mặc hỉ phục tơ vàng thêu phượng, khăn voan đỏ phủ đầu còn đính mấy chiếc chuông vàng, vịn vào người khác, dáng người mỹ lệ, bước đi thướt tha, lúc đi qua tiệc rượu thoáng dừng một chút. Ta thấy tròng mắt của mấy nam nhân cạnh bàn ta sắp sửa lòi ra ngoài rồi, họ nhỏ giọng cầu khấn hi vọng ông trời có thể giúp đỡ, cho họ có thể một lần nhìn thấy tân nương có phong độ tư thái.

Khả năng quá nhiều nam nhân cầu nguyện, nên lời cầu nguyện đã được đáp ứng.

Sắc trời chợt biến, một trận gió mạnh mẽ lùa qua, hơi nhấc lên khăn voan che đầu và làn váy của cô dâu.

Nàng có làn da trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, môi anh đào, hàm răng đều đặn, sóng mắt lưu chuyển, mái tóc đen nhánh, thật là mỹ nhân hiếm có trốn nhân gian, cho dù đứng giữa bầy tiên nữ ở Thiên Giới cũng không kém cỏi. Giày thêu dưới váy hơi lộ ra, lớp lót đỏ thẫm, sen tịnh đế((4) thêu dưới gót vừa độ hé nở, bên cạnh chợt hiện một thứ bóng loáng, màu lông trắng noãn, là cái đuôi to xinh đẹp dị thường nhé.

Xinh đẹp! Thật sự quá đẹp!

Dù Chu Thiều bắt bẻ thế nào, cũng sẽ hài lòng đi.

Ta mừng rỡ nhìn tân nương e lệ đi qua bên người, chợt nhớ ra một chuyện…

Nữ tử nhân gian, có đuôi sao?

Tại sao Chu Thiều lại kết hôn với yêu ma?

Ta đứng nguyên tại chỗ, nhớ lại các loại điển tích trong sách cổ, chăm chú suy nghĩ ước chừng ba khắc, loại trừ khả năng Chu lão gia thích có con dâu là yêu ma và các loại nhân yêu, tận đến lúc tân lang và tân nương sắp bái thiên địa, cuối cùng cho ra kết luận: yêu quái kia đại khái là đến làm chuyện xấu.

Bảo vệ hạnh phúc cả đời của đồ nhi, sư phụ không thể thoái thác.

Ta đập bàn đứng lên, quát to một tiếng: “Đợi một chút! Hôn sự không thể tiến hành được!”

Bước chân của cô dâu hơi khựng lại, sắc mặt Chu lão gia biến thành màu đen, Chu Thiều cảm động đến nỗi nước mắt sắp rớt ra ngoài.

Khách mời không hiểu ra sao cả, Bạch Quản hoang mang ở bên cạnh hỏi: “Sư phụ tỷ tỷ? Làm sao vậy?”

Ta thấp giọng thì thầm cho hắn biết: “Tân nương tử là yêu ma.”

===========

(1) Dạ hành tiểu yêu quái: tiểu yêu quái chuyên đi kiếm thức ăn vào ban đêm

(2) Khán phá pháp: phát thuật dùng mắt có thể nhận rõ người hay yêu ma

(3) Tham, Sân, Si:
Tham: tham ô, tham lam.
Sân:giận dữ, cáu giận.
Si: ngu si, ngốc nghếch, loạn trí.
Tham, sân, si là nguồn gốc của mọi sự thống khổ.
(4): Sen tịnh đế: thời cổ đại, người ta thêu sen tịnh đế dưới gót giày của đôi uyên ương để cầu nguyện cho tình cảm phu thê mãi bên chặt.

“Ngươi muốn làm cái gì? !” Chu lão gia thấy bầu không khí bất thường, tức giận tới nỗi râu tóc dựng ngược, quát hỏi thanh âm như sấm rền, khiến cho lỗ tai người ta phát đau.

Ta từ trong đám người chậm rãi đi ra, chợt cảm thấy ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều tập trung trên người mình, rất ít khi thấy nhiều người như vậy, thoáng có phần bất an, nuốt ực nước miếng, thành thật cất cao giọng bảo: “Tân nương tử nhà ngươi là yêu ma!”

Bộ râu của Chu lão gia vểnh lên càng cao, Bạch Quản đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Sư phụ tỷ tỷ, việc này người không nên nói như vậy a, làm thế mặt mũi Chu gia biết để vào đâu?”

“Không…Không thể nói sao?” Ta che miệng, kinh hô một tiếng, sau đó liên tục xua tay, cùng cười nói, “Nàng không phải yêu ma, nàng lát nữa mới là yêu ma, nàng…Nàng…” Bản thân ta gấp đến hồ đồ rồi.

Tân nương tử không nói một lời, đứng nguyên tại chỗ, hỉ nương bên cạnh thấy lần này co biến cố, lập tức xắn tay áo lên, hùng hổ tiến lên mắng: “Ngươi nam nhân này, bộ dạng tuấn tú, sao nói chuyện lại ác độc như thế? Tiểu thư Lưu gia là nữ tử xinh đẹp nhất trong phạm vi trăm dặm ở Giang Đô, hiền lương thục đức, người người tán dương, chúng ta cùng nàng từ trong nhà xuất giá, dọc đường đích thân đưa tới đây, làm sao có thể là yêu ma?”

Nha hoàn của hồi môn của Lưu gia cũng tiến lên trách mắng: “Ngươi đừng hòng bôi nhọ thanh danh của tiểu thư nhà ta, ta từ nhỏ lớn lên cùng tiểu thư, nàng đoan trang hiền thục, điềm đạm hiểu phép tắc, nếu là yêu ma, đã sớm ăn thịt chúng ta?”

Chu Thiều vui sướng vô cùng, bổ nhào về phía ta: “Mỹ nhân sư phụ, ta biết ngay người không nỡ bỏ ta, nhưng lấy cớ này thìquá hoang đường rồi? !”

Ta đẩy Chu Thiều ra, Khai Thiên mắt, tỉ mỉ quan sát tân nương tử lại một lần nữa, trên người nàng bao phủ một tầng yêu khí nhàn nhạt, lại che dấu rất khá, thuật biến hóa trong bầy yêu coi như là thượng đẳng, vì vậy rất khẳng định khăng khăng giữ: “Nàng là yêu ma.”

Chu gia thấy ta như thế không nói gì, lại thấy Chu Thiều bám chặt ta không buông, gọi năm sáu nô bộc to khỏe tới, ở ngoài cửa nhìn chằm chằm ta như hổ rình mồi, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiên sinh nói giỡn thật hay.”

Ta duỗi ngón tay chỉ vào tân nương lặp lại: Không có nói đùa, nàng xác thực là yêu ma.”

Tân nương nóng nảy, một phen xốc lên khăn voan đỏ, lộ ra dung nhan mỹ lệ, hai mắt nàng rưng rưng, nhẹ nhàng rơi lệ, nhìn về Chu Thiều ủy khuất thút thít: “Ta mới không phải yêu ma, chàng phải tin tưởng ta.”

Chu Thiều thấy dung mạo mỹ nhân, lập tức tê liệt ngã xuống, bản tính háo sắc phát tác, giọng nói dịu dàng, thái độ hòa ái nâng nàng ta dậy nói: “Mỹ nhân như thế, sao có thể là yêu ma.”

Bạch Quản “PHỐC” một tiếng bật cười.

Ta bị đồ đệ ngu ngốc của ta chọc giận gần chết, dậm chân hỏi: “Ngươi tin nàng hay là tin ta!”

“Đều là mỹ nhân a…” Chu Thiều vô cùng đau đớn nhìn tân nương rồi lại nhìn ta, so sánh nửa khắc đồng hồ, mới nhịn đau bỏ nhưng thứ yêu thích, đứng đến bên cạnh ta, lớn tiếng kêu to, “Tin sư phụ!” Sau đó lại không đành lòng nói, “Sư phụ người có thể đừng làm khó dễ mỹ nhân nhà ta được không.”

Vừa mới gặp một lần? Liền xưng nhà ta? Còn không rõ chân tướng sự thật, đã lên tiếng xin nể tình?

Gặp phải oan gia này, ta cảm thấy mấy ngàn năm tu luyện kiềm chế của ta đều bị ném sạch.

Ánh mắt tân nương nhìn Chu Thiều càng ủy khuất, càng ai oán.

Chu Thiều đứng ngồi không yên.

Nhà mẹ đẻ tân nương cực kỳ giận, Chu lão gia lại để cho bọn đại hán cầm gậy gộc đánh đuổi ta ra ngoài. Hai gã nô ngang ngược như lang như hổ đi tới, bẻ các khớp tay, dường như muốn biểu hiện năng lực của mình, ta tập trung nhìn vào, chính lúc đồ đệ Chu Thiều lẻn đi khắp nơi tìm hoa hỏi liễu, liền cho tơ bạc theo đầu ngón tay bay ra, xâm nhập vào trong đầu của một đại hán, làm cho gã nháy mắt hôn mê, rơi vào trong cơn ác mộng mười tám tầng địa ngục. Một gã đại hán khác chưa giác ra khác thường, mới vừa đi tới bên người Bạch Quản, thì bị hắn nhẹ nhàng đưa chân ra ngáng, vấp ngã như chó gặm bùn, Bạch Quản lại một cước đá vào huyệt đạo bên hông của gã, đại hán liền không bò dậy nổi.

Trên tiệc cưới lại ra tay đánh người, là ngang nhiên gây rối.

Ta biết nếu không nói rõ chân tướng, tất cả mọi người sẽ tức giận, sau khi hơi sắp xếp lại mạch suy nghĩ nói: “Ta tin tưởng tiểu thư Lưu gia đích thị là hài tử tốt mỹ mạo thiện tâm, không phải yêu ma. Thế nhưng tân nương mặc hồng giá y trước mắt này, quả thật là một yêu ma. Nếu trước kia khi chưa xuất môn các ngươi không phát hiện ra điều gì khác thường, vậy rất có thể là trên đường đi đã bị đánh tráo, các ngươi là người hầu hạ bên cạnh nàng, thời gian gần đây, thật không phát hiện ra dị tượng gì sao?”

Luôn luôn kiềm chế thân phận không dám mở miệng Lưu lão gia và lưu phu nhân vội hỏi hỉ nương và nha hoàn, các nàng do dự một hồi, lại đồng thời lắc đầu nói: “Không có!”

Cha mẹ Lưu gia không dễ dàng tin tưởng con gái nhà mình là yêu ma, bọn họ thở phào một cái, không truy hỏi nữa. Chu lão gia có rất nhiều kinh nghiệm sa trường, hồ ly, nghe thấy có điểm bất thường, lập tức ra lệnh cho hôn lễ dừng lại, quát hỏi: “Nếu là không có, vì sao do dự? Trên đường tới đây lẽ nào phát sinh kỳ quái, nhanh chóng nói ra! Phân biệt tiểu thư rõ ràng. Nếu dám có nửa câu nói liều, hại tiểu thư, ta sẽ áp giải bọn vô dụng các ngươi lên quan phủ thẩm vấn.”

Ông lạnh lùng nhìn chằm chằm một đám nha hoàn hỉ nương, chậm rãi quét mắt qua. Cuối cùng chỉ vào một nha hoàn nhỏ tuổi nhất, xem ra là run rẩy bất an nhất trong đám: “Ngươi nói.”

Tiểu nha hoàn bị dọa cho sợ lập tức quỳ rạp xuống đất, lắp bắp nói: “Lão gia…Phu nhân…Thật không có gì khác lạ, chỉ là sau khi tiến vào khu vực Tây Sơn, tiểu…Tiểu thư có điểm không thích nói chuyện, khẩu vị bỗng nhiên thay đổi,…Cũng không phải là đại sự mà?”

Đối mặt với Chu lão gia đang rất bất mãn, muốn nổi giận Cha mẹ Lưu gia hai mặt lén nhìn nhau, vội hỏi: “Ngươi cái nha đầu chết tiệt này, có chuyện gì một lần nói rõ ràng,cái gì gọi là khẩu vị tiểu thư thay đổi?”

Tiểu nha hoàn run run nói: “Uyển nhi tiểu thư trước kia cũng không thích ăn cá, thế nhưng hai ngày trước ta không cẩn thận trông thấy, nàng rõ ràng nửa đêm ngồi dậy trộm cá ăn, dầu thắp cũng không hiểu tại sao mà rất nhanh hết. Đừng…Chẳng lẽ…”

Lưu Uyển cãi chày cãi cối: “Ta sắp tới muốn đổi khẩu vị, cũng không phải là đại sự.”

Ta ép hỏi: “Các ngươi lúc đi ngang qua Tây Sơn có lúc nào để tiểu thư rời khỏi tầm mắt của mọi người?”

Hỉ nương lưỡng lự nói: “Không có, chỉ là bảy ngày trước, ánh trăng rất tròn, ta gác đêm một lúc thật sự quá mệt mỏi, có mơ màng ngủ gật một chút, nhưng còn có Lưu bà bà, Hoàng thị vệ cùng Hạnh Hồng, Nga Hoàng, Nguyệt Bạch trông coi.”

Nha hoàn tên Hạnh Hồng cả kinh kêu lên: “Hôm đó…Ta cũng mơ màng mấy khắc đồng hồ, còn tưởng rằng các ngươi…”

Nga Hoàng run rẩy nói: “Ta cũng ngủ gật.”

Nguyệt Bạch giọng the thé nói: Ta cũng tưởng các ngươi…”

Chu lão gia và cha mẹ Lưu gia lập tức gọi thị vệ cùng Lưu bà bà đến tra hỏi, cùng một đáp án, bọn hắn ngày đó đều lơ là nhiệm vụ, ngủ gật mấy khắc đồng hồ.

Chân tướng đã được lộ rõ, Chu gia dù thế nào cũng không dám liều lĩnh cưới con dâu nghi là yêu ma trở về, liền tạm sừng hôn sự. Các tân khách sợ hãi đến cực điểm, lễ tiết chẳng thèm quan tâm, chân như lắp tên lửa, nhanh chóng chạy thoát. Chỉ sau mấy phút, gian nhà giữa chính to như vậy chỉ còn lại ta cùng mấy người Chu gia, Lưu gia. Mà ngay cả nha hoàn bên cạnh Lưu Uyển cũng lặng lẽ dịch xa nàng ra vài bước.

Lưu Uyển vẫn còn đang giả bộ khóc sướt mướt cãi chày cãi cối mình không phải yêu ma. Tận đến khi ta kết pháp trận, tế ra Phục Ma Bát Quái mới sợ hãi, vội la lên với Lưu phu nhân: “Mẫu thân, người muốn cho yêu đạo giết con gái sao?”

Ta bất mãn: “Tuy rằng đạo pháp tu luyện khác biệt các ngươi, nhưng ta không làm xằng làm bậy, như thế nào là yêu đạo.”

Lưu lão gia thoáng nghiêm mặt, cười lạnh nói: “Uyển nhi ngươi là thứ nữ, ngày thường được ta yêu thương quá mức, cho nên phu nhân cũng không tính chào đón ngươi, tại sao lúc này lại không tìm phụ thân, lại tìm mẫu thân cầu cứu?”

“Cái này…” Lưu Uyển ngây ngẩn cả người, trên trán thấm ra giọt mồ hôi lớn.

Bạch Quản bỗng nhiên kinh hỉ kêu lên: “Đằng sau quần nàng dựng thẳng lên kìa?”

Mọi người vội vàng nhìn về phía sau lưng Lưu Uyển, đã thấy nàng hoảng sợ quá độ, cái đuôi dựng lên thẳng tắp, làm làn váy đỏ thẫm căng lên như cái cột cờ.

Lưu phu nhân bị dọa ngất xỉu, bọn nha hoàn kêu lên sợ hãi chạy trốn tứ phía.

Lưu Uyển thấy thế lại không bỏ chạy, biểu tình ai oán hóa thành dửng dưng, tháo mũ phượng, cởi giá y, biến hóa trở về nguyên hình. Gạt xuống đầu tóc đen nháy mắt hóa thành mái tóc trắng như sương, nguyên bản trước mặt càng trở nên tinh xảo vũ mị, nàng nhẹ nhàng tháo bỏ lông mi, lần nữa mở mắt thì hai con mắt một cái giống như biển cả xanh thẳm, một cái khác giống như vàng ròng sáng chói. Trên đầu còn một đôi tai nhỏ xinh xắn có lông mềm như nhung, vẫy vẫy vài cái, rồi ủ rũ cụp xuống. Thấp giọng nói: “Ta không phải yêu quái đến hại người, ta tới là để báo ân.”

Ta muốn trước đem nàng bắt giữ rồi tra hỏi lại.

Không ngờ, Chu Thiều gặp mỹ nhân, tâm sớm đã mềm nhũn, lập tức ngăn cản ta, cầu xin tha thứ nói: “Mỹ nhân sư phụ, nàng tựa hồ không muốn đả thương người, trước hết xem nàng ta nói gì rồi hãy động thủ lần nữa.”

Bạch Quản phản đối: “Không được! Phải bắt được yêu quái này, hỏi tung tích của Lưu Uyển.”

Ta có chút chần chừ.

“Meo meo___”

Yêu quái hướng về phía ta, ỏn ẻn ỏn ẻn kêu một tiếng, bộ dáng đáng yêu đến xương cốt, con mắt mở thật to, vô tội lại thuần khiết, so với thỏ ngọc nhà Hằng Nga đáng yêu gấp một vạn lần. Đúng là một con mèo yêu màu trắng có đôi mắt hiếm thấy.

Nhìn xem cái đuôi to lông mềm như nhung kia, run đến run đi như đôi tai của con mèo nhỏ.

Ta…Ta không nỡ đánh a…
Bình Luận (0)
Comment