Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 106

Edit: susublue

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ Duyên Duyên đáng yêu, cười sờ trán Duyên Duyên "Duyên Duyên, đưng làm mình bị thương, lần sau nếu muốn đối phó loại người này, không cần lãng phí thể lực của mình, trực tiếp nhổ nước miếng vào nàng ta là được rồi."

Nghe hiểu ý của Thượng Quan Tây Nguyệt, Duyên Duyên gật đầu "Chi chi C-K-Í-T..T...T "

Nghe một người một thú nói chuyện, đầu lông mày đám người Thượng Quan Minh Tuyên không tự chủ được mà co quắp mấy lần, Nguyệt nhi, phương thức giáo dục của ngươi, thật sự quá... Quá đặc biệt.

Vũ Huyên Huyên vẫn còn ngây ngốc đứng đó, nàng tận mắt nhìn thấy Linh Hồ đẩy Thượng Quan Lâm ngã xuống đất, trán chảy máu. Nàng yên lặng ngậm miệng không nói gì, an tĩnh như người tàng hình.

"A" Thượng Quan Lâm nằm trên đất rốt cục cũng lên tiếng, nàng chậm rãi ngồi dậy, cảm giác cái trán hơi đau, đưa tay sờ lên trán, khi thấy tay đầy máu, rốt cục mới nhớ tới vết thương này là do con hồ ly chết tiệt kia làm, nhưng kẻ cầm đầu nhất định là Thượng Quan Tây Nguyệt, nếu không có chủ nhân ra lệnh, sao nó lại công kích nàng.

"Thượng Quan Tây Nguyệt, tiện nhân nhà ngươi, ta phải chém ngươi thành từng mảnh, ngươi... A, sói" Lúc nói hai chữ cuối cùng Thượng Quan Lâm đã hoàn toàn thay đổi giọng điệu.

Nhìn Thượng Quan Lâm đang tức giận mắng to, đột nhiên lộ vẻ khủng hoảng chỉ về phía trước, mấy người còn lại nhìn theo ngón tay của nàng.

Không nhìn còn tốt, nhìn rồi liền giật mình, ngay cả Thượng Quan Tây Nguyệt luôn trấn định, lúc này cũng rất phiền muộn.

Có lầm hay không, vừa rồi là bầy ma thú, hiện tại lại tới đàn sói và một vài ma thú không biết tên, vừa rồi còn có con heo mập Thượng Quan Dục làm bữa ăn cho chúng nó, nhưng bây giờ, đầu heo kia ngay cả cặn bã xót lại cũng không còn, mà bọn họ lại không nhiều người, còn mang theo Bách Lý Thần không biết võ công, muốn thắng chỉ sợ hơi khó khăn.

Nhưng những này đối với một người hiện đại như Thượng Quan Tây Nguyệt sẽ không xảy ra, tuy rằng hiện tại linh lực của nàng đã đến Hoàng Linh trung cấp, nhưng lại không có kinh nghiệm thực chiến, vừa vặn lần này nhờ đàn sói này để xem thử thực lực của mình rốt cục đã đến đâu rồi.

"Tỷ tỷ" Bách Lý Thần lo lắng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, lực công kích của đàn sói rất mạnh, đến lúc đó Nguyệt nhi sẽ khó tránh khỏi việc bị thương, Nguyệt nhi bị thương, là việc hắn không muốn nhìn thấy nhất.

Bởi vì... Nguyệt nhi bị thương, hắn cũng sẽ đau lòng...

Thượng Quan Tây Nguyệt mở con mắt nhìn, phát hiện mắt của hắn lại có cảm xúc mà mình không hiểu, nhưng lại nghĩ, nhất định là hắn lo lắng, sợ hãi đàn sói thôi.

"Không sao, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi." Thượng Quan Tây Nguyệt vỗ nhẹ tay của hắn, an ủi.

Bách Lý Thần khẽ giật mình, hai mắt sững sờ nhìn nàng, ta sẽ bảo vệ ngươi, diễn[D@fnn<lle3;;quyd0n câu nói này rất bình thường, nhưng cũng rất xa xỉ, bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai lại nói một câu lay động lòng người như nàng.

Hắn biết rõ, Thượng Quan Tây Nguyệt là người mà hắn muốn đi cùng suốt cuộc đời này, một đầu kiên định không thay đổi, không oán không hối hận, sẽ không quay đầu lại.

Thượng Quan Tây Nguyệt thấy Bách Lý Thần nhìn mình chằm chằm không thèm che giấu, cảm thấy hơi ngượng ngùng, dù nói thế nào, đối với mình mà nói, Bách Lý Thần đã là một nam tử trưởng thành.

"Khụ khụ" Thượng Quan Tây Nguyệt hắng giọng ho một tiếng, che giấu cảm xức không được tự nhiên "Ngươi theo sát ta, không cho phép chạy loạn."

Thượng Quan Minh Tuyên và Long Hạo Lăng nhìn thấy đàn sói này, cả thân thể cũng đều căng thẳng, cảnh giác nhìn bọn chúng, bảo hộ Thượng Quan Tây Nguyệt.

"Nguyệt nhi, chúng ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi." Long Hạo Lăng nhìn chằm chằm nàng, cho nàng một lời hứa hẹn không hối hận.

Mà sau này hắn cũng thật sự làm được, cả một đời chỉ sống vì Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng cười hắn sẽ vui vẻ, nàng khóc hắn cũng sẽ đau khổ, nhất cử nhất động của Thượng Quan Tây Nguyệt, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng đều tác động đến cảm xúc của hắn.

Đối với hắn mà nói, nếu không có Thượng Quan Tây Nguyệt chẳng khác nào cuộc sống không có hi vọng.

"Nguyệt nhi, nhất định phải coi chừng" Thượng Quan Minh Tuyên trịnh trọng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không để Nguyệt nhi bị thương.

"Ừ" Thượng Quan Tây Nguyệt gật đầu "Chúng ta mãi mãi cũng không xa rời nhau. "

Vũ Huyên Huyên ghen tỵ nhìn họ đối xử tốt với Thượng Quan Tây Nguyệt, vì cái gì, một phế vật có chỗ nào đáng giá để họ không rời không bỏ chứ.

Nhưng không có thời gian để Vũ Huyên Huyên suy nghĩ, đàn sói nhìn thấy bọn họn mắt liền sáng lên, chậm rãi tới gần.

"Gào "

Tất cả  đàn sói cùng rống lên một tiếng, chấn động cả cánh rừng.

Thượng Quan Tây Nguyệt buông Duyên Duyên xuống, để nó hỗ trợ đối phó bầy sói, dù sao cũng là Thánh Thú, nhất định sẽ có chút bản lãnh.

Sau đó lấy một thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn từ trong nhẫn Thiên Hoàng ra, Thượng Quan Tây Nguyệt khẽ quát một tiếng "Giết" sau đó liền dẫn đầu phóng tới một con sói gần nhất, cắt đứt cổ họng của nó dễ như trở bàn tay.

Tất cả mọi người nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt như vậy, đều ngây ngẩn cả người, ngay tại khoảnh khắc vừa rồi, cả người Thượng Quan Tây Nguyệt phát ra khí thế đứng đầu thiên hạ.

Thượng Quan Lâm cũng đang ngẩn người, nàng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt phát ra hào quang, đâu còn dáng vẻ phế vật ngày xưa, giống như  nàng có thể làm mù tất cả mắt mọi người.

Giỏi cho Thượng Quan Tây Nguyệt, lúc trước dám giả bộ, xem thử lần này trở về ta vạch trần ngươi thế nào.

Thấy đồng bọn của mình bị sát hại, bầy sói đều phát ra tiếng kêu bi phẫn, tất cả đều hô gào nhau tiến lên vây quanh Thượng Quan Tây Nguyệt.

Thượng Quan Tây Nguyệt vừa ra sức giết, vừa quay đầu lại hô to "Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau qua đây giúp đỡ!"

Rốt cục Thượng Quan Minh Tuyên và Long Hạo Lăng cũng lấy lại tinh thần nhao nhao cầm vũ khí xông vào đàn sói, chỉ có Bách Lý Thần đứng ở bên ngoài, lo lắng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, nhiều lần nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt sắp bị đàn sói tập kích, sau đó nàng lại tránh thoát, tim của hắn như bị treo lơ lửng, ngay khi hắn chuẩn bị xông vào, Vũ Huyên Huyên kéo hắn lại.

"Thần vương, trong đó quá nguy hiểm, ngươi không thể đi vào!" Vũ Huyên Huyên kéo cánh tay Bách Lý Thần.

Nhìn mình bị nữ nhân chết tiệt Vũ Huyên Huyên kéo lại, Bách Lý Thần nhíu chặt lông mày, sắc mặt khó coi nhìn nàng "Cút ngay cho ta "

Giọng nói  khiếp hồn vang lên, không còn là giọng điệu giả ngu lúc trước nữa, mà là bình tĩnh và ổn trọng, nghe giọng nói trầm thấp này, Vũ Huyên Huyên ngậm miệng, ngây ngẩn cả người "Thần vương, ngươi..." Nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khiến mình quyến luyến, đã không còn vẻ đơn thuần như lúc trước nữa, thay vào đó là hai hàng lông mày cau có nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, không thể che giấu được vẻ lo lắng, hắn đứng thẳng trước mặt mình, trên người lại có khí thế quân vương của thiên hạ.

Chẳng lẽ Thần vương giả ngu? Nếu đúng vậy, thì quá tốt rồi. Nhưng nếu Thần vương đang giả ngu, như vậy chẳng lẽ hắn thật sự yêu thích Thượng Quan Tây Nguyệt? Không thể nào.

Khi bọn họ đang dây dưa ở chỗ này, đám người Thượng Quan Tây Nguyệt càng ngày càng đuối sức, ba người bọn họ bị đàn sói chăm chú vây lại, không có một khe hở.

Đám sói đều há hốc miệng hung tợn nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt đầy vẻ tàn nhẫn, thừa dịp bọn họ không có chú ý, một con sói nhào tới trước mặt Thượng Quan Minh Tuyên.

"A" Thượng Quan Minh Tuyên hơi mất tập trung, cánh tay bị sói cào rách ba đường, hắn lui về phía sau mấy bước, sau đó ổn định lại bước chân, bịt vết thương.

Thượng Quan Minh Tuyên bị thương, Thượng Quan Tây Nguyệt tức giận cắt đứt yết hầu con sói đó, tới gần Thượng Quan Minh Tuyên "Ca ca, huynh không sao chứ."

Đàn sói nhìn thấy tất cả đồng bọn của mình đều bị Thượng Quan Tây Nguyệt cắt đứt yết hầu, ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, nhào về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.

"Không sao, cẩn thận" Thượng Quan Minh Tuyên ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một con sói nhào tới phía sau Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn dùng tay phải không bị thương vận linh lực đánh bay con sói kia.

"Nguyệt nhi" đánh bay một con sói, Long Hạo Lăng cũng tới gần bọn họ.

Nhìn thấy quần áo bên hông Long Hạo Lăng bị rách, dính không ít máu, sắc mặt cũng tái nhợt vì mất máu quá nhiều, Thượng Quan Tây Nguyệt lo lắng nhìn hắn "Hạo Lăng, ngươi không sao chứ!"

"Ta không sao, Nguyệt nhi, đàn sói này chỉ có tăng lên chứ không giảm đi, không ít sói ở vùng lân cận cũng bị hấp dẫn mà mò đến đây, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác, nếu không..." Long Hạo Lăng không nói tiếp, nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt cũng hiểu ý hắn.

Hạo Lăng nói không sai, tiếp tục như vậy, thật sự sẽ thành bữa tối cho bầy sói này.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Duyên Duyên ngồi trên một con sói không ngừng vươn móng vuốt ra cào, con sói đó nhanh chóng thay đổi.

Hình như phát giác được Thượng Quan Tây Nguyệt đang nhìn chăm chú, cái đầu hồ ly của giương lên, giống như muốn nói, mẫu thân, ta rất lợi hại.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn dáng vẻ ngây thơ của nó, muốn cười phá lên, đột nhiên mắt nàng lóe lên, có rồi, sau đó kéo Duyên Duyên về, để Thượng Quan Minh Tuyên và Long Hạo Lăng lui ra phía sau mấy bước.

Thượng Quan Tây Nguyệt thấy chỉ còn mình nàng, yên lặng đọc lên khẩu quyết của Liệt Diễm Chưởng rồi vận dụng Tinh Thần lực của mình, toàn bộ bầy sói liền trở thành sân khấu của nàng, Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi đứng ở giữa không trung, tóc tung bay, áo đỏ phất phới, hai tay nhẹ nhàng giơ lên, diễn;""Daffn<lle3>quy1//D0on hai mắt đột nhiên mở ra, đánh ra Liệt Diễm Chưởng.

"Liệt Diễm Chưởng" Thượng Quan Tây Nguyệt quát nhẹ, Liệt Diễm Chưởng không ngừng đánh vào đàn sói, đàn sói bị đánh trúng bỗng nhiên ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, bọn chúng cảm giác toàn thân như bị thiêu đốt, hơn nữa không phải cảm giác bị phỏng bình thường, mà giống như bị thiêu cháy tận trong xương cốt.

Lúc đầu tại Thượng Quan Minh Tuyên sói nhìn thấy đám sói đều bị nữ nhân đứng giữa không trung đánh lăn lộn đầy đất, thống khổ kêu rên, tất cả đều vọt tới tập trung dưới chân Thượng Quan Tây Nguyệt, bật người nhảy lên trên, muốn lôi nàng xuống để cắn.

Nhìn thấy Liệt Diễm Chưởng có tác dụng với đàn sói, Thượng Quan Tây Nguyệt vui mừng, không ngờ thật sự có hiệu quả, nàng không biết mệt mỏi đánh ra Liệt Diễm Chưởng nhiều hơn nữa, Tinh Thần lực cũng không ngừng phóng thích ra, nếu là người bình thường phóng thích nhiều Tinh Thần lực sớm đã bị suy kiệt, nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt ngược lại càng ngày càng sung sức.

Đám người Thượng Quan Minh Tuyên nhìn đến ngây người, ngay cả vết thương đang chảy máu cũng không thèm đoái hoài tới, hết sức chăm chú nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt không hề giống với ngày thường.

Lúc đầu Thượng Quan Lâm trốn ở nơi an toàn để quan sát, đột nhiên trông thấy Thượng Quan Tây Nguyệt như vậy, nàng liền ngây dại, nhìn thấy đàn sói hung tàn bị Thượng Quan Tây Nguyệt đánh đến thất lạc linh hồn, tất cả đều thống khổ kêu rên thảm thiết trên mặt đất, lăn lộn qua lại, Thượng Quan Lâm phát hiện mình không hề quen biết với bộ dáng lúc này của Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng như vậy quá xa lạ đối với mình, cũng quá kinh khủng.

Như còn muốn để nàng tiếp tục sợ hãi, lông của bầy sói đang lăn lộn trên mặt đất bị đốt thành từng cuộn tròn, sau đó biến thành khói đen bay mất trong gió, sau đó da nứt ra từng khúc, để lộ máu thịt đã bị nung đỏ ở bên trong, trong không khí đầy mùi thịt nướng cháy, nhìn thấy cảnh tượng này, Thượng Quan Lâm cúi người không ngừng nôn mửa, nhưng chỉ phun ra một chút nước chua.

Quá kinh khủng, thật buồn nôn, đây là phế vật Thượng Quan Tây Nguyệt  lúc trước sao? Không, tuyệt đối không phải!

Vũ Huyên Huyên cũng bị cảnh tượng như vậy dọa sợ, không tự chủ buông lỏng tay của mình ra, nhìn đàn sói ngã xuống từng con một, chỉ còn lại một ít.

"Đi chết đi" Thượng Quan Tây Nguyệt bộc phát lần cuối cùng, con sói cuối cùng không cam lòng mà ngã xuống.

Trông thấy tất cả sói đều bị mình giải quyết, Thượng Quan Tây Nguyệt thu hồi Tinh Thần lực chậm rãi đáp xuống, trên trán còn có một tầng mồ hôi, có thể thấy được tiêu diệt những con sói này vất vả cỡ nào.

"Nguyệt nhi, thế nào" Thượng Quan Minh Tuyên tiến lên kéo tay nàng lo lắng hỏi.

Mặc dù Long Hạo Lăng không hỏi, nhưng ánh mắt cũng lo lắng không thua gì Thượng Quan Minh Tuyên.

"Ta không sao "

Bách Lý Thần cách đó không xa trông thấy nguy hiểm đã biến mất, thở dài một hơi, đang chuẩn bị đi về phía nàng, hình như mắt nhìn thấy chuyện gì rất đáng sợ, đột nhiên trợn to, miệng cũng phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế "Nguyệt nhi, cẩn thận "

Ngay sau đó đánh bay Vũ Huyên Huyên vướng tay vướng chân bên cạnh, hai chân nhún một cái, phi nhanh như bay, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.

Vũ Huyên Huyên không ngờ Bách Lý Thần sẽ ra tay với nàng, không hề phòng bị bay qua bên cạnh, vừa vặn rơi xuống một tảng đá lớn.

"A, đau quá" Vũ Huyên Huyên ôm cái chân bị thương của mình mà la to, nàng hi vọng Bách Lý Thần sẽ trở về đỡ mình, nhưng ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hắn bay về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.

Lúc đầu Thượng Quan Tây Nguyệt đang vui vẻ nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy thân thể con sói bên cạnh bỗng nhiên biến thành khổng lồ, như một quả bóng bị thổi phồng càng lúc càng lớn.

Không tốt, nó muốn tự nổ, Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn tình hình chung quanh, phía sau là vách núi, đã không có đường để lui, nàng nhìn thoáng qua hai người Thượng Quan Minh Tuyên, nói một câu chạy mau, dùng linh lực đánh về phía Long Hạo Lăng và Thượng Quan Minh Tuyên, một trái một phải bị đẩy về phía an toàn.

Hai người Long Hạo Lăng vừa đứng vững, liền truyền đến một tiếng vang thật lớn.

"Đùng" thân thể sói nổ tung.

Mặc dù hai người Thượng Quan Minh Tuyên đứng ở nơi an toàn, nhưng vẫn chịu ảnh hưởng, hai người bị chấn động ngã xuống đất.

Thân thể Thượng Quan Tây Nguyệt bị gió khống chế bay về phía sau, nàng ảo não nhìn vách núi phía sau, ông trời ơi, ông đang đùa với ta sao, chẳng lẽ để cho ta xuyên qua rồi lại để ta tự chứng kiến mình chết như thế nào một lần nữa sao?

Trong mơ hồ, hình như nàng nghe thấy giọng nói của Bách Lý Thần, hắn gọi nàng là Nguyệt nhi, kỳ quái, không phải hắn luôn gọi nàng là tỷ tỷ sao, nhất định là nghe lầm rồi.

Nàng nhắm hai mắt lại, mặc kệ không hỏi, đột nhiên có một vòng tay ấm áp ôm lấy hông của mình "Nguyệt nhi "

Thượng Quan Tây Nguyệt lại nghe được âm thanh đầy ý nghĩa này một lần nữa, mở to hai mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trước mặt mình, lúc này mặt của hắn tràn đầy lo lắng, còn dùng cảm xúc khó hiểu để nhìn mình nữa.

Bách Lý Thần bay đến giữ chặt bên người Thượng Quan Tây Nguyệt kéo tay của nàng lại, nhưng sức gió quá lớn, vốn không có cách dùng lực, hắn đành phải ôm chặt lấy Thượng Quan Tây Nguyệt bay xuống vách núi bên dưới.

Tốc độ rơi xuống vách núi rất nhanh, gió lớn không ngừng đánh vào mặt của bọn họ, Thượng Quan Tây Nguyệt rất vất vả mới mở được hai mắt ra, nhìn thấy Bách Lý Thần ôm chặt lấy mình, chặt như vậy, như đang ôm lấy bảo bối quý giá vậy.

"Ngươi ngốc sao, đây là vách núi." Thượng Quan Tây Nguyệt mắng Bách Lý Thần, hi vọng hắn có thể đi lên, nàng cũng không muốn làm liên lụy hắn, dù sao nếu một mình hắn đi lên sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng sau khi Bách Lý Thần nghe như vậy không những không thả, ngược lại còn ôm chặt hơn nữa, như muốn khắc nàng vào trong xương cốt, hắn ôm đầu Thượng Quan Tây Nguyệt áp vào lồng ngực của mình, để nàng lắng nghe tiếng tim mình đập mạnh vì nàng, giọng nói đầy nghi ngờ, trầm thấp vang lên "Nguyệt nhi, cho dù nàng đi đâu, ta cũng sẽ ở bên nàng, dù cho sống hay chết."

Nghe thấy câu nói rung động lòng người này, Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, diễn{daanff;""llequy1d00n nhìn thẳng vào hai mắt Bách Lý Thần, đôi mắt của hắn đầy vẻ kiên định và tình ý dạt dào, bị hù dọa như vậy, Thượng Quan Tây Nguyệt ngơ ngác một chút, cho tới bây giờ nàng không dám tưởng tượng lại có người lựa chọn cùng sống chết với mình, không rời không bỏ.

"Nguyệt nhi "

"Nguyệt nhi" hai người Thượng Quan Minh Tuyên vừa đứng lên đã nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần rơi xuống vách núi, bọn hắn trừng lớn hai mắt thống khổ hô hào, thất tha thất thểu đi đến bên vách núi, nhìn xuống dưới, nhưng bên dưới vách núi là một màu đen kịt, đâu có bóng của bọn họ.

"Nguyệt nhi" Thượng Quan Minh Tuyên lảo đỏa, ngồi bên bờ vực, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống phía dưới, như muốn xuyên thấu qua mây mù để nhìn bọn họ.

Ngay lúc này, Duyên Duyên kêu ‘chi chi’ hai tiếng cũng nhảy xuống chỗ Thượng Quan Tây Nguyệt rơi xuống.

Long Hạo Lăng vươn tay muốn bắt lấy Duyên Duyên, thế nhưng nó lại chạy khỏi tay mình, tiếp tục nhảy xuống dưới.

Long Hạo Lăng rất thống khổ, hắn không tin nữ tử kiên cường lại gặp chuyện bất trắc như vậy "Minh Tuyên, nhất định Nguyệt nhi không sao, đi, bên kia vách núi có đường đi xuống, chúng ta đi tìm bọn họ."

Thượng Quan Minh Tuyên ngẩng đầu nhìn về phía Long Hạo Lăng chỉ, đứng lên, không còn là vẻ mặt đưa đám nữa, Hạo Lăng nói không sai, Nguyệt nhi không sao cả, hiện tại nhất định nàng đang chờ mình ở một nơi nào đó dưới vách núi.

Nhìn hai người bọn họ đều đi mất, Thượng Quan Lâm cũng chuẩn bị đi theo bọn họ, nàng cũng không muốn đợi một mình ở chỗ này sau đó lại gặp được một đám ma thú, ổn định thân thể vừa đi được hai bước, Thượng Quan Lâm đã nhìn thấy Vũ Huyên Huyên ôm chân bị thương ngồi ở chỗ kia thống khổ kêu rên, mặc dù rất giận vừa rồi Vũ Huyên Huyên ra tay với mình, nhưng nghĩ đến thân phận của Vũ Huyên Huyên còn có giá trị lợi dụng, liền đi lên phía trước đỡ nàng cùng đi theo hai người Thượng Quan Minh Tuyên.

Vách núi này rất cao, Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần rơi xuống nửa ngày vẫn chưa tới đáy, hiện tại hai người đang ôm chặt lấy nhau.

Bách Lý Thần hài lòng ôm Thượng Quan Tây Nguyệt trong ngực, ngửi mùi tóc thơm ngát của nàng, hài lòng nhắm mắt lại, không hề sợ hãi cảm giác rơi xuống vách núi.
Bình Luận (0)
Comment