Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 125

Edit: susublue

"Ha ha, mau đứng lên, đều là người một nhà, không cần giữ lễ tiết!" Bách Lý Kiệt tiến lên nâng đỡ nàng, vừa cười vừa nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.

Nữ hài tử này nhìn qua không đơn giản, là một người có bản lĩnh, không chỉ có dung mạo đẹp, sự can đảm cũng khác hẳn người thường, nhìn thấy mình mà không hề có bất kỳ biểu cảm e ngại gì, cả người nhẹ nhõm tự tại, chỉ có người như vậy mới có thể xứng với người hoàng gia.

Người một nhà?

Thượng Quan Tây Nguyệt kỳ quái nhìn Bách Lý Kiệt, ai là người một nhà với ngươi, thật là biết bấu víu quan hệ, nhưng, cẩn thận mà nói, cũng miễn cưỡng xem như người một nhà đi, dù sao Bách Lý Thần cũng là con của hắn!

"Thái tử, còn không qua đây nhìn Nguyệt nhi!" Bách Lý Hành đã tự quyết định gọi Thượng Quan Tây Nguyệt là Nguyệt nhi, cách gọi này làm Thượng Quan Tây Nguyệt khó chịu đến run lên.

Nhìn Bách Lý Hành đang đi tới, Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn về chỗ khác, nàng cũng không muốn để nam nhân cặn bã này làm ô nhiễm mắt của mình.

"Nguyệt nhi "

Bách Lý Hành nở nụ cười tự cho là ôn nhu, ý cười nồng đậm nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.

Nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt càng hấp dẫn người khác, Bách Lý Hành cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn, càng quyết tâm muốn cưới nàng.

"A "

Thượng Quan Tây Nguyệt giả vờ vuốt da gà vốn không hề nổi trên cánh tay, thật sự buồn nôn, rõ ràng hai người này không được bình thường, hết lần này tới lần khác đều giả bộ như vậy, thật không thấy chán sao?

"Dừng lại, đừng gọi ta như vậy, ngươi không cảm thấy cái tên này phát ra từ trong miệng ngươi rất buồn nôn sao?" Thượng Quan Tây Nguyệt không hề nể mặt mũi mà lại ghét bỏ nhìn hắn, lui về phía sau mấy bước, giống như đứng gần hắn sẽ rất buồn nôn.

Gương mặt tươi cười của Bách Lý Hành cứng đờ, cứ sắc mặt sững sờ khó coi đứng ở đó, diễn(d@fnn<lle3;quysdo0n hắn cảm thấy Thượng Quan Tây Nguyệt khiến mình mất thể diện, nàng lại khiến hắn mất mặt mũi trước mặt mọi người.

Bách Lý Kiệt nhìn hai người, một chút cười ha hả giảng hòa "Nguyệt nhi đang giận dỗi thái tử sao?"

"Ai có thời gian rảnh rỗi giận dỗi với nam nhân cặn bã!"

Bách Lý Kiệt cũng không nổi giận vì giọng điệu mà Thượng Quan Tây Nguyệt dùng để nói chuyện với hắn, mà ngược lại hắn cảm thấy Thượng Quan Tây Nguyệt có can đảm như vậy, là một nhân tài, là ứng cử viên tốt nhất để gả cho thái tử.

"Không tức giận thì tốt, người ta đều nói, phu thê cãi nhau, đầu giường gây gổ cuối giường hòa hợp, ha ha!" Bách Lý Kiệt nói to, một câu đơn giản đã quyết định để Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi lên vị trí thái tử phi.

Thượng Quan Lâm nghe thấy lời tuyên bố này, cắn chặt môi, chảy máu lúc nào cũng không biết, vì cái gì, không phải vị trí thái tử phi là của mình sao, sao lại là phế vật Thượng Quan Tây Nguyệt kia, không công bằng, không công bằng!

Thượng Quan Tây Nguyệt khẽ giật mình, thật lâu sau mới bắt kịp lời nói của Bách Lý Kiệt, có lầm hay không, có cần dọa người vậy không.

Phu thê? Cùng với Bách Lý Hành?

Ta thèm vào, dù là ni cô cũng không thể làm phu thê với tên cặn bã như Bách Lý Hành, thật là một bài ca uyên ương loạn lạc mà!

"Hoàng Thượng "

Thượng Quan Tây Nguyệt ngắt lời Bách Lý Kiệt.

"Làm sao vậy, Nguyệt nhi, chuyện gì "

Bây giờ Bách Lý Kiệt càng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt càng thấy hài lòng, khí chất cao quý đó, vốn trời sinh ra đã cao quý hơn người rồi, hắn ước gì nàng lập tức làm con dâu của mình.

"Hoàng Thượng, nghe nói người đầu bảng có thể yêu cầu Hoàng thượng một việc, thật sao?"

Giọng điệu của Thượng Quan Tây Nguyệt lạnh nhạt, nàng thực sự chịu không nổi vẻ tự hoang tưởng  của Bách Lý Kiệt hạc, hiện tại nàng chỉ muốn nhanh chóng nói ra chuyện từ hôn.

Bách Lý Kiệt cười gật đầu "Không sai, Nguyệt nhi, ngươi có yêu cầu gì, cứ việc nói."

"Ta muốn giải trừ hôn ước với Bách Lý Hành, từ đây nam cưới nữ gả, không liên quan đến nhau!"

Thượng Quan Tây Nguyệt nhẹ nhàng nói, giọng điệu không phập phồng, giống như không phải đang nói tới chuyện hôn nhân đại sự, mà là đang đàm luận chuyện gì đó rất nhàm chán, tuyệt không quan tâm tới câu nói của mình dẫn tới phong ba và sự kinh ngạc lớn cỡ nào.

Lúc đầu Thượng Quan Lâm còn mặt ủ mày chau kéo tóc, sau khi nghe thấy mấy chữ giải trừ hôn ước, tựa như điên cuồng, ngẩng đầu lên, sốt ruột nhìn người trên đài.

Giải trừ hôn ước? Là thật sao? Vậy thì tốt quá, mình lại có hi vọng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Thượng Quan Lâm cảm thấy chỗ bị thương không có đau như vậy.

"Giải trừ hôn ước?" Bách Lý Kiệt kinh ngạc lặp lại một lần nữa "Nguyệt nhi, trẫm không nghe lầm chứ!"

Đây là tình huống gì, không phải nói Thượng Quan Tây Nguyệt thích thái tử sao, như vậy hiện tại không phải nên thỉnh cầu tứ hôn ư? Làm sao lại muốn giải trừ hôn ước? Rốt cục là có chuyện gì?

"Hoàng Thượng không có nghe lầm, dân nữ nói là giải trừ hôn ước!"

"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi nổi điên cái gì!" Sắc mặt Bách Lý Hành tái xanh, giận dữ hét lên, hắn không biết vì sao, khi nghe thấy mấy chữ này từ miệng Thượng Quan Tây Nguyệt, trong lòng của hắn cực kỳ khó chịu, tựa như mất đi một thứ gì đó.

Nhưng, hắn bối rối nhất định là bởi vì Thượng Quan Tây Nguyệt nói muốn giải trừ hôn ước ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn cảm thấy mất thể diện, cho nên trong lòng mới khó chịu.

"Ta nói cái gì tin rằng thái tử phải nghe rất rõ, dù sao đây không phải lần đầu tiên ta đề cập chuyện này với ngươi." Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thẳng vào hai mắt Bách Lý Hành, trong con mắt tức giận của hắn phản chiếu gương mặt không thay đổi của bản thân.

"Thái tử, điều Nguyệt nhi nói là sự thật sao? Nàng đã sớm nói với ngươi rồi."

Bách Lý Hành không nghe thấy câu hỏi của Bách Lý Kiệt, cứ đứng đó nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt không chớp mắt một cái, không sai, nàng đã sớm nhắc đến, diễn<daffn;lle3/quys[do0n nhưng lúc ấy hắn chỉ cho là nàng dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, muốn hấp dẫn lực chú ý của mình thôi, không ngờ câu đó lại trở thành sự thật, nàng thật sự muốn giải trừ hôn ước với mình, không còn bất kỳ liên quan nào.

“ Cho dù chỉ còn một mình ngươi là nữ nhân, ta cũng sẽ không thích ngươi, lần này hồi cung, ta sẽ bẩm báo phụ hoàng, giải trừ hôn ước."

"Vậy thì tốt, hi vọng thái tử điện hạ nhớ kỹ lời nói hôm nay."

Đột nhiên, Bách Lý Hành chợt nhớ tới đoạn đối thoại mấy tháng trước của mình và Thượng Quan Tây Nguyệt, khi đó nàng còn không có dung mạo và thực lực như vậy.

Hiện tại hắn đã thực hiện lời nói đó, giải trừ hôn ước.

Nhưng không phải hắn giải trừ hôn ước, mà là Thượng Quan Tây Nguyệt dùng yêu cầu của vị trí đầu bảng để thỉnh cầu từ hôn, không thể không nói, Thượng Quan Tây Nguyệt thật sự đã thu hút hắn, mặc kệ là dung nhan của nàng hay là cái khác, đều khiến cho hắn khó mà khống chế sự nhớ nhung đối với nàng.

Thế nhưng, hiện tại đã không còn kịp rồi...

Bách Lý Hành rất hối hận, vì sao lúc trước lại đối xử với nàng như thế, nếu không phải trước đó một mực đối xử với nàng như vậy, nàng cũng không hết hy vọng với mình, không hết hy vọng cũng sẽ không yêu cầu từ hôn, thế nhưng hiện tại dù nói cái gì cũng không ngăn cản được quyết tâm muốn hủy hôn của nàng.

Với việc nàng tham gia giải thi đấu vì muốn đưa ra yêu cầu này, đủ để nhìn ra nàng chán ghét mình bao nhiêu!

Thượng Quan Tây Nguyệt không để ý đến Bách Lý Hành đang ngẩn người, đưa mắt nhìn sang Bách Lý Kiệt "Tin rằng miệng vàng của Hoàng Thượng nói ra, một lời đã hứa, đã nói ra thì sẽ tuân thủ hết lòng!"

Thượng Quan Tây Nguyệt lên tiếng chặn ngang lời nói của Bách Lý Kiệt, nàng hỏi rất khéo léo, làm Hoàng Thượng không thể nói không giữ lời, nếu là như vậy, sao có thể để mọi người tin phục hắn, tin hắn có thể thống trị tốt quốc gia này!

"Đương nhiên sẽ giữ đúng lời, nhưng..."

Không cho Bách Lý Kiệt thời gian để nói tiếp, Thượng Quan Tây Nguyệt nhanh chóng nói tiếp "Vậy thì tốt rồi, dân nữ đa tạ hoàng thượng thành toàn, từ nay về sau ta và thái tử ai đi đường nấy, không dính líu tới nhau, không ai nợ ai "

"Nguyệt nhi, chuyện này..."

Bách Lý Kiệt bị nàng nói cho á khẩu không trả lời được, nếu không đồng ý, thì lại nói hoàng thượng không giữ lời hứa, nếu đồng ý, hắn lại mất đi một con dâu tốt, trong lúc nhất thời, hắn thật sự thấy khó lựa chọn.

Bách Lý Kiệt đưa mắt nhìn về phía Bách Lý Hành, bất mãn nhìn nhi tử không biết tranh giành, không ngờ lại ép bức một ứng cử viên tốt cho vị trí thê tử thành bộ dạng này, nếu lúc trước đối tốt với nàng một chút, sẽ không có kết cục ngày hôm nay!

Bách Lý Hành cứ đứng như vậy, không nói lời nào, ngơ ngác nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn cảm giác Thượng Quan Tây Nguyệt cách mình càng ngày càng xa, xa đến mức không thể đụng tới!

"Là thần vương?"

"Thật sao..."

Trong tiếng kinh hô của mọi người, Thượng Quan Tây Nguyệt ngẩng đầu, khi thấy người bay từ giữa không trung tới, nàng cười, cười rất ấm áp động lòng người.

Bách Lý Hành nhìn theo ánh mắt Thượng Quan Tây Nguyệt, tròng mắt hơi híp lại, là Bách Lý Thần.

Thấy Bách Lý Thần mặc một bộ trường bào màu đen chậm rãi hạ xuống bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt, đôi mắt tối sầm đỏ lên, nhìn cũng không đột ngột, ngược lại có cảm giác hài hòa, để mọi người nhìn một lần cho đã mắt.

"Nguyệt nhi "

Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Bách Lý Thần vang lên, trong đó hàm chứa sự yêu thương và nhớ nhung Thượng Quan Tây Nguyệt.

Ba tháng, ròng rã ba tháng không nhìn thấy Nguyệt nhi, không có ai biết hắn làm thế nào để vượt qua mỗi một ngày, cái gì gọi là một ngày bằng một năm, rốt cục hắn cũng cảm nhận được, sau này hắn sẽ không bao giờ rời khỏi nàng một khoảng thời gian dài như vậy nữa, chỉ có ở bên cạnh nàng, hắn mới có cảm giác là nhà!

Thượng Quan Tây Nguyệt đi lên trước mặt Bách Lý Thần đứng đối diện với hắn, chậm rãi cười một tiếng, mở miệng đang chuẩn bị nói cái gì, bị một giọng gầm thét ngắt ngang.

"Bách Lý Thần, ngươi tới làm gì!"

Bách Lý Hành căm tức nhìn Bách Lý Thần, đều là người này, cướp đi mọi thứ vốn dĩ thuộc về mình, mặc dù vị trí thái tử vẫn là của mình, nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng...

Bách Lý Thần làm như không nghe thấy tiếng gầm thét, kéo Thượng Quan Tây Nguyệt đi tới trước mặt Bách Lý Kiệt.

"Phụ hoàng, nhi thần xin người tứ hôn cho ta và Nguyệt nhi!"

Câu nói này khiến mắt mọi người mở thật to, tất cả mọi người nhìn hai người trên đài, bọn hắn đứng chung một chỗ, đơn giản là một đôi trời sinh, nam lạnh lùng, nữ xinh đẹp.

Chưa ai gặp phải tình cảnh như vậy, sau khi từ hôn với thái tử lại muốn đính hôn với vương gia, tất cả mọi người ở dưới đài đều say sưa nhìn, nhìn hai nam nhân tranh đoạt một nữ nhân.

Thượng Quan Tây Nguyệt nghe thấy Bách Lý Thần nói như vậy, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, làm người khác nhìn thấy đều muốn thương yêu, đâu còn dáng vẻ mạnh mẽ vừa rồi, giống như một tiểu nữ nhân.

"Chuyện này..." Bách Lý Kiệt luống cuống nhìn hai người trước mặt, lại nhìn sắc mặt phức tạp của Bách Lý Hành, không biết nên nói cái gì.

"Bách Lý Thần, Nguyệt nhi là thái tử phi của ta, ngươi dựa vào cái gì."

Bách Lý Hành đi lên trước đẩy Thượng Quan Tây Nguyệt ra, nắm chặt cổ áo Bách Lý Thần, hung tợn nhìn hắn.

Hắn có tư cách gì, trước đó chẳng qua là một kẻ ngu sao, hắn có tư cách gì tranh Thượng Quan Tây Nguyệt với mình, không có, hắn không hề có tư cách gì cả, hắn chỉ xứng làm ngốc vương của hắn.

Nghe thấy giọng gào thét kiên định của Bách Lý Hành, mặt Thượng Quan Lâm xanh trắng lung lay thân thể, a, thái tử phi, nếu Thượng Quan Tây Nguyệt là thái tử phi, như vậy mình thì sao, là món đồ chơi tiêu khiển lúc ngươi nhàm chán sao?

Bách Lý Thần lạnh lùng nhìn Bách Lý Hành, đầu ngón tay bắn ra một dòng khí, đẩy Bách Lý Hành lui về phía sau mấy bước, hắn sửa lại nếp nhăn ở cổ áo một chút, ngẩng đầu, nói ra những lời khiến Bách Lý Hành nổi điên muốn giết hắn.

"Thái tử phi sao? Ta nhớ vừa rồi Nguyệt nhi đã giải trừ hôn ước với ngươi " Bách Lý Thần nhấn mạnh bốn chữ giải trừ hôn ước này, sợ hắn nghe không được.

Hừ, chỉ là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, dám nghĩ tới Nguyệt nhi của ta, ta cho ngươi nghẹn chết!

"Ngươi..."

Bách Lý Hành không còn lời nào để nói, cũng không biết nên phản bác thế nào, dù sao vừa rồi Thượng Quan Tây Nguyệt thật sự nói muốn giải trừ hôn ước.

" Tất cả các ngươi câm miệng "

Bách Lý Kiệt nhức đầu hét lớn một tiếng, hắn nhìn chung quanh một chút, đều là con của mình, mà Thượng Quan Tây Nguyệt cũng là người có bản lĩnh, nếu Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần đều thích nhau, sao không thuận nước đẩy thuyền, dù sao đều là con của mình, cũng không rơi vào tay người khác.

Nghĩ thông suốt, Bách Lý Kiệt hắng giọng "Đã như vậy, ta tứ hôn cho các ngươi, các ngươi..."

"Phụ hoàng, không thể!"

Bách Lý Hành tiến lên ngăn chặn lời nói của Bách Lý Kiệt, hắn quyết không cho phép nữ nhân của mình ở cùng với người khác, huống chi đây còn là kẻ địch lớn nhất của mình, sao hắn có thể cam tâm.

"Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng gả Nguyệt nhi cho ta, cầu phụ hoàng thành toàn!"

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn đáy mắt Bách Lý Hành không cam tâm, cười lạnh một tiếng, sao nàng lại không biết tâm tư hắn, hắn là loại người nếu không chiếm được cũng quyết không cho phép người khác chiếm được!

"Thái tử, ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng, lỗ tai ngươi không điếc hay là nghe không hiểu, ta không ngại lặp lại một lần nữa."

Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi quay người lại nhìn mọi người, môi anh đào khẽ nói ra môt câu khiến sắc mặt Bách Lý Hành trắng bệch, như sấm sét giữa trời quang.

"Hôm nay ta nói lại lần nữa, hi vọng mọi người làm chứng, ta, Thượng Quan Tây Nguyệt chính thức giải trừ hôn ước cùng Bách Lý Hành, từ đây nam cưới nữ gả, các không liên quan đến nhau, hắn đi đường Dương quan của hắn, ta đi cầu độc mộc của ta, giữa hai người không còn liên quan gì nữa."

Sau khi nói xong, Thượng Quan Tây Nguyệt mỉm cười đi về phía Bách Lý Thần, hai tay đan cùng một chỗ, nhìn nhau cười.

Từ nay về sau, chỉ có hắn, Bách Lý Thần mới là lựa chọn duy nhất của mình, đời này nàng gặp được hắn, nàng không oán không hối, chỉ thấy may mắn vì ông trời để cho mình gặp được tình cảm chân thành của hắn ở thời điểm thích hợp trong kiếp này.

Nguyệt nhi, đời này có nàng, đã đủ...

Nhìn hai người nhìn nhau, Bách Lý Hành không tin, trước kia Thượng Quan Tây Nguyệt luôn đi theo sau lưng mình đã cách quá xa rồi, không còn thấy nữa.

"Hành ca ca, huynh nhìn chỗ đó hoa nở thật xinh đẹp!"

"Hành ca ca, lớn lên ta muốn làm tân nương của huynh!"

"Hành ca ca, ta rất thích huynh..."

"Hành ca ca...."

"Hành ca ca..."

Bây giờ nghĩ lại, nữ hài tử luôn thân mật gọi mình là Hành ca ca đã sớm không còn nữa rồi, là chính mình, tất cả đều do chính mình đẩy nàng càng ngày càng xa.

Hiện tại hắn rất hối hận, vì sao lúc trước không đối xử tốt với nàng một chút, tại sao lại ghét bỏ nàng, nếu như không phải bởi vì những chuyện đó, hiện tại người nàng lôi kéo có phải là mình hay không?

"Chuyện này..."Bách Lý Kiệt nhìn khuôn mặt hối hận của Bách Lý Hành, tiếc nuối lắc đầu, ai bảo lúc trước không biết quý trọng, hiện đang hối hận thì có ích lợi gì "Các ngươi đã lưỡng tình tương duyệt, vậy trẫm sẽ làm chủ, ba ngày sau thành hôn..."

***

Ba ngày sau, trong ngày này, ánh nắng tươi sáng, trời xanh mây trắng, là ngày tốt lành để cưới gả, ngay cả không khí đều có ý mừng nhè nhẹ.

Thượng Quan Tây Nguyệt bị tiếng ồn ào đánh thức, mấy nha hoàn không nói gì bắt đầu giúp Thượng Quan Tây Nguyệt trang điểm.

Sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng kèn, Thượng Quan Tây Nguyệt mặc áo cưới đội khăn đỏ che kín mặt lại để mọi người đỡ đi ra ngoài.

Âm nhạc hào tấu êm tai, mọi người toàn đều đổ ra đường xem náo nhiệt, thật sự hiếm khi thấy mười dặm trang sức màu đỏ, phô trương ghê gớm.

Đi tới bên ngoài cửa, Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn qua khe hở của lớp khăn, diễn(daanf<lle>quysdo0n thấy được một cái kiệu lớn tám người khiêng ở phía trước, đỏ đến loá mắt.

"Cô nương, chúng ta lên kiệu đi!"Bà mai bên cạnh vui vẻ đi tới, đưa nàng lên kiệu hoa.

Đội ngũ phía trước, Bách Lý Thần mặc hỉ bào màu đỏ thẫm càng tôn vinh khuôn mặt tuấn mỹ vô song, tóc đen bay theo gió, đầy khí chất tôn quý của Hoàng tộc, khiến cho hắn trông càng loá mắt.

Hắn như vậy, khuôn mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt, khiến người ta ngạt thở.

Sau đó, chiếc kiệu được nâng lên, đi về phía Thần vương phủ.

Cửa thần vương phủ, Bách Lý Gấm trông mong nhìn chung quanh, hai tay gấp đến nỗi chà xát vào nhau, đột nhiên một bóng đỏ chiếu vào trong mắt.

"Bọn họ tới rồi!"

Thuận theo âm thanh này, Long Hạo Lăng nhìn cách đó không xa.

Nam tử đi trước đội ngũ, cưỡi bạch mã, mặc hỉ bào màu đỏ, nhìn khí khái anh hùng hừng hực.

Cỗ kiệu đi theo sau, Bách Lý Thần xuống ngựa đầu tiên, bay về phía chiếc kiệu, lúc Thượng Quan Tây Nguyệt sắp bước ra, thuận thế ôm nàng ở trong lồng ngực của mình.

"Nguyệt nhi, rốt cục chúng ta cũng thành thân..."

Tiếp theo, Bách Lý Thần ôm Thượng Quan Tây Nguyệt, chậm rãi đi vào đại đường.

Bách Lý Kiệt ngôi ở chủ vị, còn có hoàng hậu Tây Hương Nhi, đứng bên cạnh chính là Bách Lý Hành, hắn không cam lòng nhìn hai người mặc hỉ phục màu đỏ đi tới, hai tay nắm chặt, ánh mắt bắn thẳng đến tân nương Thượng Quan Tây Nguyệt đang che kín khăn đỏ.

Rõ ràng ngươi thuộc về ta, dựa vào cái gì lại thành thân với kẻ ngu này, vì cái gì, rốt cục là vì sao! Trong lòng Bách Lý Hành không ngừng kêu gào.

"Ha ha, rốt cuộc cũng đã đến!" Bách Lý Kiệt vui vẻ gật đầu, mà Tây Hương Nhi thì cười ngoài mặt nhưng trong lòng lại không cười nhìn tân lang tân nương, trong mắt không có chút quan tâm nào đối với cô cháu gái Thượng Quan Tây Nguyệt này.

Khi hai người đi tới chính giữa, bà mai vui vẻ mở miệng

"Giờ lành đã đến "

Âm nhạc vang lên, trên mặt mọi người đều rất vui mừng.

Trong không khí náo nhiệt, bà mai hô lên "Nhất bái thiên địa "

Hai người quay người, hành lễ.

Nhìn hai người xứng đôi, hai mắt Long Hạo Lăng bị màu đỏ trước mắt đâm đau tim, thật ra hôm nay hắn không muốn tới, không muốn nhìn thấy người mình thích thuộc về người khác, nhưng hắn không khống chế nổi mình, tự nhủ trong lòng, nhìn một chút, chỉ nhìn một chút là được rồi, chỉ cần nàng hạnh phúc thì cái gì cũng tốt.

"Nhị bái cao đường "

Lại quay người, hai người hành lễ với Bách Lý Kiệt ngồi ở chủ vị.

"Phu thê giao bái "

Lúc Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần muốn hành lễ, một tiếng kêu đột ngột vang xa tận chân trời "Không cho phép bái. "

Tất cả mọi người nhìn về phía giọng nói vang lên, thấy sắc mặt Bách Lý Hành tái xanh, đều không hiểu hắn hét lên một tiếng ngăn cản để làm gì!

Tây Hương Nhi cũng nhìn về phía nhi tử mình, trong mắt đều rất tức giận, không biết rốt cục hắn có ý gì, nàng liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Bách Lý Hành không được náo loạn, nhưng Bách Lý Hành lại làm như không thấy, đi đến trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt.

Lúc này, trên mặt Bách Lý Thần hoàn toàn lạnh lẽo, hắn không ngờ lại có người ngăn cản mình và Nguyệt nhi bái đường, khuôn mặt tuấn dật giống như hàn băng, hai con mắt bắn thẳng về phía Bách Lý Hành.

Hắn đang muốn phát hỏa, Thượng Quan Tây Nguyệt xoa tay của hắn, ra hiệu hắn không nên manh động.

Khăn tân nương của Thượng Quan Tây Nguyệt hạ xuống, đáy mắt đầy hàn ý, đối với giọng nói của Bách Lý Hành nàng cực kỳ chán ghét.

"Bách Lý Hành, ngươi có biết cái gì là xấu hổ hay không!" Giọng nói lạnh lùng vang lên, ngay sau đó Thượng Quan Tây Nguyệt xốc khăn trùm đầu lên.

Ngay thời điểm này, tất cả mọi người đều ngừng thở, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc kia.

Hôm nay nàng đẹp đến mức làm người ta nín thở, tóc đen được búi lên, lông mày thanh tú, làn da trắng nõn tinh tế tỉ mỉ động lòng người.

Long Hạo Lăng ngây dại, hắn biết Thượng Quan Tây Nguyệt rất đẹp, nhưng lại không biết khi tỉ mỉ ăn mặc nàng sẽ đẹp đến động lòng người như thế, hắn cảm thấy tim của mình lại cứ đập nhanh lên.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn về phía Bách Lý Hành, khóe môi nhếch lên làm điên đảo chúng sinh "Thái tử, ngươi có biết như thế nào là xấu hổ không?"

Bách Lý Hành đã hoàn toàn không có phản ứng gì nữa, âm nhạc ồn ào, mọi người ồn ào, hắn đều không nghe thấy, trước mắt chỉ có Thượng Quan Tây Nguyệt.

Đẹp, thật quá đẹp, Bách Lý Hành ngây ngốc nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, hận không thể ôm nàng sát vào trong ngực để yêu thương.

Bách Lý Thần nhìn Bách Lý Hành nhìn nương tử của mình không chút kiêng kỵ, sắc mặt cực kỳ khó coi, muốn đánh hắn một chưởng bay tới tận chân trời, không xuất hiện trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt nữa.

"Nguyệt nhi" Bách Lý Hành ngơ ngác vươn tay, không biết Thượng Quan Tây Nguyệt đang nói cái gì, hắn chỉ thấy nàng cái miệng nhỏ non mềm đang cử động không ngừng, làm cho người đi muốn chạm vào.

Nụ cười trên mặt Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi biến mất, nhìn thấy bàn tay càng ngày càng gần, thay vào đó là một cảm giác rét lạnh vô tận.

"Thái tử, xin tự trọng "

Vừa dứt lời, Bách Lý Thần thực sự không thể nhịn được nữa, trực tiếp xuất chưởng đánh Bách Lý Hành bay qua một bên.

"Khụ khụ" Bách Lý Hành nằm trên mặt đất che ngực ho mãnh liệt, rốt cục lấy lại tinh thần, ngoan độc nhìn Bách Lý Thần dám xuống tay đánh hắn.

"Hành nhi" Tây Hương Nhi nhìn thấy nhi tử mình ngã trên mặt đất, không để ý đến thân phận hoàng hậu, vội vã lao xuống, ôm Bách Lý Hành vào trong ngực, không ngừng vỗ lưng giúp hắn thuận khí.
Bình Luận (0)
Comment