Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 130

Edit:susublue

Lúc Hi Nguyệt còn chưa đến, hắn là một người chỉ biết tu hành, không biết thấu hiểu ai, không có thất tình lục dục, cả ngày chỉ có ngày và đêm, mặt trời lặn và mặt trời mọc, sinh hoạt cũng rất đơn điệu, nhưng từ khi sư phụ đưa Hi Nguyệt về, trông thấy khuôn mặt vui vẻ của nàng, hắn biết hắn cũng có cảm xúc, hắn lại thấy vui vẻ vì Hi Nguyệt cười, mỗi một động tác của nàng đều mang đến cho hắn cảm xúc khác nhau.

Thế nhưng chẳng biết từ lúc nào, hắn phát hiện Hi Nguyệt có tình cảm đặc biệt với Đại sư huynh, lúc vừa mới biết, hắn đau đến không muốn sống, không ngờ khi cong người thích một ai đó lại bi thương như thế!

Nhưng hắn không hề từ bỏ, vẫn tình nguyên im lặng bảo vệ Hi Nguyệt, hắn đang mong đợi có một ngày Hi Nguyệt có thể nhìn thấy mình.

"Đại sư huynh" Hi Nguyệt nắm chắc cánh tay đặt bên mặt, trong lúc ngủ mơ nàng thầm nghĩ, đây là tay của Đại sư huynh sao, thật tốt đẹp ấm áp, nàng không muốn buông lỏng ra.

Thượng Quan Tây Nguyệt đứng giữa Thần và Lăng, nàng trông thấy trong mắt Thần có bi thương sâu sắc, hai tay nắm thật chặt, nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng không bước vào một bước!

Hắn đứng ở cửa ra vào, mặt không thay đổi nhìn hai người!

Lăng kéo bàn tay nhỏ bé của Hi Nguyệt đến trước mặt mình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn một cái trên khuôn mặt mềm mại như nước của nàng.

Hành động này đánh thức Hi Nguyệt, nàng đột nhiên mở mắt, trông thấy người trước mắt, nàng tưởng rằng đây là Đại sư huynh của nàng, vui vẻ bổ nhào vào trong ngực của hắn, nũng nịu cọ sát.

"Đại sư huynh, rốt cục Hi Nguyệt cũng chờ được huynh!"

Hi Nguyệt rất vui vẻ, không ngờ Đại sư huynh luôn ở đây trông coi mình, nàng biết, tuy bình thường Đại sư huynh lạnh như băng, nhưng hắn có quan tâm để ý đến mình!

Lăng bị giật nảy mình, ngay khi hắn đứng dậy trông thấy Hi Nguyệt đột nhiên mở to mắt, hắn không dám nhìn nàng, hắn không biết liệu Hi Nguyệt có biết hành động vừa rồi của mình không, nếu nàng biết, có phải sau này sẽ không để ý tới hắn nữa không.

Nhưng hắn còn chưa nghĩ ra, Hi Nguyệt đã đột nhiên nhào tới khiến hắn ngây người, hai tay của hắn cứ lúng túng lơ lửng giữa không trung, nghe Hi Nguyệt gọi Đại sư huynh, hắn cảm giác mình như chết lặng, hắn chậm rãi nắm tay của Hi Nguyệt đang đặt trên người hắn, nhẹ nhàng vỗ.

"Hi Nguyệt, ta là Nhị sư huynh" Lăng cảm giác lời nói của mình rất đắng chát.

"Nhị sư huynh?" Hi Nguyệt ngẩng đầu, quả nhiên là Nhị sư huynh, vậy Đại sư huynh đi đâu, tại sao không đến thăm mình.

Nghĩ như vậy, Hi Nguyệt không tự chủ chuyển mắt nhìn ra cổng, nhưng ngay cả một bóng người cũng không có.

Thần nhìn thấy Lăng hôn trộm Hi Nguyệt, trong lòng đau đớn không cách nào kiềm chế, hắn chỉ có thể liều mạng nắm chặt nắm đấm, để phát tiết sự thống khổ trong lòng mình.

Hi Nguyệt, Lăng thích muội, muội cũng thích hắn sao, nếu như vậy, Đại sư huynh chúc phúc các ngươi!

Nhưng nghĩ đến chuyện này, mình đã thống khổ như vậy, nếu như bọn hắn thật sự ở chung với nhau, mình sẽ có thể lạnh nhạt như vậy sao?

Đúng lúc này, Thần trông thấy Hi Nguyệt chạy vội ra ngoài, thân hình vội vàng lóe lên, núp ở sau cửa, mọi chuyện đã định rồi, mình tội gì phải tự phiền não thêm chứ, chỉ có chúc phúc, mới là chuyện mình nên làm!

"Đại sư huynh" Liên Nhi trốn ở góc rẽ nhìn lén, trông thấy Thần thương tâm, nàng biết đây là lúc nàng nên đi ra.

Thần nhìn nàng một cái, giọng nói lạnh nhạt "Tại sao ngươi lại ở chỗ này" nói xong, không thèm nhìn Hi Nguyệt một lần cuối, xoay người rời đi.

"Đại sư huynh, ngươi chờ ta một chút!" Liên Nhi nhấc mép váy chạy theo sau lưng Thần, sau đó vươn tay phải ra nắm chặt tay của hắn.

Thần chán ghét nhìn bàn tay nắm tay mình, hắn ghét nhất bị người khác đụng vào, ngoại trừ Hi Nguyệt, nghĩ đến Hi Nguyệt, Thần đang muốn buông tay nàng ra, diễn[daffn<lle3;quý do0n lại sững sờ nhìn bàn tay đang nắm tay mình, không biết suy nghĩ cái gì.

Qua rất lâu, cảm giác như qua một thế kỷ vậy, Thần như đã hạ một quyết định trọng đại, hắn nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, trong mắt lóe lên sự kiên định.

Hắn nhịn xuống cảm giác khó chịu và buồn nôn trong lòng, nắm chắc tay Liên Nhi đi về phía trước.

Liên Nhi vốn đã chờ đợi mình bị hất ra, không ngờ hắn lại đáp lại mình, nàng hơi sợ, chẳng lẽ điều này cho thấy Thần đã bắt đầu tiếp nhận mình rồi?

Nếu thật là như vậy, như vậy việc lấy được Bích Long Quả chỉ ở trong tầm tay!

Hi Nguyệt ngồi trên giường đợi một ngày cũng không thấy Thần đến thăm mình, hỏi Nhị sư huynh hắn cũng nói không biết.

"Nhị sư huynh, huynh nói xem vì sao đến bây giờ Đại sư huynh vẫn không tới thăm ta!"Hi Nguyệt dựa vào trên giường uể oải nhìn Lăng đang gọt táo cho mình.

Có phải Đại sư huynh có chuyện bận không, nếu không thì tại sao đã qua một ngày rồi còn chưa tới thăm mình, Hi Nguyệt nghĩ lý do, nàng tự an ủi chính mình.

Lăng đang gọt táo cho Hi Nguyệt, nghe thấy câu hỏi của Hi Nguyệt, động tác của hắn dừng lại, miệng giật giật, lại không nói gì được, sao hắn có thể nói cho Hi Nguyệt biết, lúc hắn đến đây, nhìn thấy Đại sư huynh và Liên Nhi nắm tay nhau đầy thân mật, trò chuyện vui vẻ. Chuyện này, hắn không thể nói nên lời.

"Hi Nguyệt, muội đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ Đại sư huynh có việc khó nói!"Lăng nói, tiếp tục gọt táo, hắn không muốn nhìn thấy Hi Nguyệt thương tâm.

"A "Hi Nguyệt rầu rĩ không vui, cầm lấy miếng táo Lăng đưa tới, cắn một cái, một tiếng rắc vang giòn thật giống như nội tâm tan nát lúc này của nàng!

Một ngày nay, cuối cùng Thần vẫn không đến.

Đêm khuya vắng người, Hi Nguyệt mang phiền muộn trong lòng tiến vào mộng đẹp.

Lúc này, cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, một người đi vào, là Thần!

Hắn lặng lẽ đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt Hi Nguyệt an tĩnh ngủ, tim của hắn lại đau lên, hắn ngồi bên giường, tay phải khẽ vuốt gương mặt Hi Nguyệt, ngón tay cái chạm vào cánh môi non mềm của nàng.

Thần nhớ tới chuyện ban ngày Lăng vụng trộm hôn Hi Nguyệt, nắm đấm của hắn lại nắm chặt.

"Ừm, Đại sư huynh "Hi Nguyệt đột nhiên phát ra thanh âm.

Thần giật nảy mình. Tưởng Hi Nguyệt tỉnh lại, buông tay ra đứng lên chuẩn bị xoay người rời đi.

"Đại sư huynh, đừng rời bỏ ta!"Hi Nguyệt bắt lấy tay của hắn, làm gì cũng không chịu buông ra.

"Hi Nguyệt, muội....."Thần quay đầu mới phát hiện Hi Nguyệt vẫn nhắm chặt hai mắt, vốn không có tỉnh lại, vừa rồi chỉ là chuyện hoang đường mà thôi.

Thần thở dài một hơi, nói thật, hiện tại hắn thật không biết đối mặt với nàng như thế nào, nhìn nàng không chịu buông tay ra, Thần thở dài một hơi, lại ngồi xuống bên giường.

Hi Nguyệt, rốt cục ta nên làm sao bây giờ!

Muội và Lăng ở cùng một chỗ, ta cũng sẽ yên tâm, dù sao hắn thật lòng thích muội, Đại sư huynh chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của muội, đi qua rồi sẽ không còn quan hệ gì nữa, hi vọng sau này muội và Lăng sẽ sống thật tốt, cũng không uổng công Đại sư huynh thành toàn cho các ngươi!

Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi đối diện Thần, nghe tiếng thở dài nặng nề của hắn, nàng biết Thần yêu Hi Nguyệt đến thảm luôn rồi, nếu không cũng sẽ không thống khổ bất lực như vậy, còn muốn thành toàn cho người khác, mà tất cả đều bởi vì hắn yêu nàng!

"Thần "Thượng Quan Tây Nguyệt nhẹ nhàng gọi, cảm giác mơ hồ này khiến nàng không còn phân biệt rõ được là nàng kêu Thần ở trước mắt, hay là kêu Thần đã thành thân với nàng.

Nhưng bất kể người nàng kêu là ai, nàng đều không muốn nhìn thấy hắn thương tâm như vậy, nhìn thấy khuôn mặt này thương như thế nàng cũng sẽ đau nhức!

Thần cứ ngồi bên giường nhìn Hi Nguyệt suốt cả đêm, đến khi trời tờ mờ sáng, hắn mới yên tĩnh rời đi, giống như chưa từng tới đây bao giờ.

Hi Nguyệt tỉnh lại vào buổi sáng, nghi hoặc nhìn tay của mình, thật kỳ quái, sao lại có cảm giác tối hôm qua Đại sư huynh tới đây, hình như hắn còn nói với mình rất nhiều chuyện, nhưng sao mình lại không có ấn tượng gì chứ!

Hi Nguyệt là người tùy tiện, không nghĩ ra được thì nàng sẽ không nghĩ nữa, nàng đã quyết định, Đại sư huynh không đến thăm mình, như vậy mình đi tìm hắn, còn sợ không tìm thấy sao?

Hạ quyết tâm xong, Hi Nguyệt thay một bộ y phục trắng thuần, đi ra cửa, tìm Đại sư huynh của nàng!

Trên đường đi, Hi Nguyệt cũng sôi nổi, nghĩ đến việc sắp được gặp Đại sư huynh, nàng liền vô cùng vui vẻ.

Đi qua một ngã rẽ, Hi Nguyệt liếc mắt liền nhìn thấy Thần, Đại sư huynh của nàng mãi mãi anh tuấn như vậy, nhìn thấy trường bào hắn mặc, hai mắt Hi Nguyệt tỏa sáng, không ngờ Đại sư huynh lại thích mặc cùng một loại màu sắc với mình.

"Đại sư huynh "Cách thật xa, mặc kệ Thần có nghe thấy hay không, Hi Nguyệt đều gọi hắn, chạy về phía trước!

Lúc sắp đến gần Thần, nàng rón rén vụng trộm đi đến phía sau hắn, chuẩn bị dọa hắn, diễn;dafnnle3*quy1do0n lại trông thấy mắt của hắn luôn nhìn về phía trước, Hi Nguyệt cảm thấy hiếu kỳ, cũng nhìn theo, lúc này, nàng ngây ngẩn cả người.

Ngay phía trước Thần, Liên Nhi mặc váy màu hồng, đang tận tình nhảy múa, eo thon của nàng xoay rất có tiết tấu, vừa nhảy vừa nhìn về phía Thần, thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình.

Thần cứ nhìn không chút đổi sắc, tuy rằng hắn đang nhìn Liên Nhi, nhưng trên thực tế hắn đã sớm nhìn xuyên thấu qua người Liên Nhi ra phương xa, trong lòng không khỏi nhớ tới Hi Nguyệt, cũng không biết tiểu nha đầu kia đang làm cái gì, có thức dậy chưa....

Lúc Liên Nhi nhìn qua, ngoài ý muốn nhìn thấy Hi Nguyệt trốn sau lưng Thần, hơn nữa nhìn Thần có vẻ còn chưa biết, mắt nàng xoay động, tính toán kế hoạch.

"Đại sư huynh "Liên Nhi xoay eo nhỏ mềm mại đáng yêu đi tới, giả bộ như không nhìn thấy Hi Nguyệt, nàng nhẹ nhàng kéo tay Thần, nũng nịu nói "Đại sư huynh, ngươi nói xem vừa rồi Liên Nhi nhảy đẹp không?"

Thần phản ứng lại, cau mày muốn hất tay của nàng ra, nhưng, đúng lúc này, hắn thấy sau lưng có động tĩnh, mặc dù rất yếu ớt, nhưng hắn vẫn nghe được, là Hi Nguyệt, vừa rồi nàng hít vào một hơi.

Thần nhắm hai mắt, tay trái hung hăng nắm chặt lại, như hạ quyết tâm, kéo Liên Nhi vào trong ngực của mình, giọng nói nhẹ nhàng "Đương nhiên, Liên Nhi nhảy múa là đẹp nhất, dù là ai cũng không sánh nổi."

Hi Nguyệt không dám tin vào hai mắt của mình, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao mình hoàn toàn không hiểu, rốt cục là Liên tỷ tỷ và Đại sư huynh có quan hệ thân mật như vậy từ lúc nào, chẳng lẽ trong hai ngày mình bị thương sao?

Nhưng ngay sau đó nhìn thấy Đại sư huynh ôm Liên tỷ tỷ, hốc mắt Hi Nguyệt không khống chế được đỏ lên, nhanh chóng lấp đầy nước mắt, chỉ cần một cái chớp mắt, nước mắt sẽ chảy xuống.

Liên Nhi dựa trong ngực Thần đắc ý nhìn Hi Nguyệt một cái, thế nào, hiện tại Đại sư huynh của ngươi đã là của ta, ngươi dẹp ý niệm này đi!

Hi Nguyệt không ngừng lắc đầu, không có cách nào tin được, nàng lại nhìn thoáng qua hai người đang ôm nhau, trước khi nước mắt trượt xuống quay người bỏ chạy.

Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng xa, đến khi không nghe thấy nữa, Thần dùng sức đẩy Liên Nhi ngã xuống đất, giọng điệu hoàn toàn không giống với vừa rồi, mang theo sự lạnh nhạt và lãnh khốc "Nếu lần sau còn dựa như vậy nữa, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"

Liên Nhi ngã trên mặt đất không cam lòng nhìn Thần đi xa, hừ, sớm muộn gì cũng có một ngày ta khiến cho ngươi thần phục ta!

"Ô ô ô ô...."Hi Nguyệt vừa chạy vừa khóc, hốc mắt đỏ lên như con thỏ, nàng cứ cúi đầu thút thít chạy về phía trước.

"Ầm..."

"A..."

Hi Nguyệt đột nhiên đụng vào một người, nàng che trán ngẩng đầu nhìn, thì ra là Nhị sư huynh.

"Hi Nguyệt, sao muội lại khóc!"Lăng đau lòng nhìn hai mắt Hi Nguyệt đỏ bừng, đưa tay sờ đầu của nàng nhẹ giọng dò hỏi.

Không hỏi còn tốt, hỏi đến Hi Nguyệt lại nghĩ đến hoàn cảnh vừa rồi, khóc càng lớn hơn.

Lăng thấy bây giờ cũng không hỏi được gì, liền ôm nàng ào trong ngực ôn nhu an ủi, qua thật lâu, tiếng khóc của Hi Nguyệt càng lúc càng nhỏ, chỉ còn lại tiếng thút thít đứt quãng.

"Hi Nguyệt, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, sao lại khóc đến thương tâm như vậy."Lăng nhìn đỉnh đầu Hi Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

Hi Nguyệt bĩu môi, hốc mắt lại có chút nước mắt, nhưng lần này nàng nhịn được, rút nước mắt trở về, sau đó giọng nói nức nở kể về chuyện vừa rồi mình nhìn thấy.

"Nhị sư huynh, huynh nói xem tại sao Đại sư huynh có thể như vậy!"Hi Nguyệt dựa ở trong ngực Lăng thương tâm lên án.

Nàng vất vả lắm mới biết mình thích Đại sư huynh, nhưng bây giờ Đại sư huynh và Liên tỷ tỷ lại là một đôi, vậy mình nên làm cái gì!

Lăng cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, im lặng an ủi.

Thần đuổi theo Hi Nguyệt lại thấy hai người ôm nhau, hắn nhíu mày, chân vốn muốn đi lên phía trước bỗng nhiên dừng lại, xoay người rời đi.

Thời gian bất tri bất giác qua một tháng, quan hệ giữa Thần và Hi Nguyệt cũng trở nên rất cứng ngắc, bất kể là ai, chỉ cần đụng phải đối phương, đều sẽ giả bộ như không nhìn thấy xoay người rời đi.

Thẳng đến một ngày, Lăng đưa Thân hôn mê trở về, Hi Nguyệt nhìn thấy cả người Đại sư huynh toàn máu, lập tức bị dọa sợ, nước mắt rơi xuống "Nhị sư huynh, Đại sư huynh... Huynh ấy... Huynh ấy thế nào!"

Mặt Lăng nghiêm trọng "Đại sư huynh vừa mới bị người khác đánh lén, bị trọng thương, rất nghiêm trọng, không biết có tỉnh lại được không."

Hi Nguyệt ngây ngẩn cả người, không tỉnh lại!Là ý gì, nghĩa là Đại sư huynh đã chết rồi sao? Vĩnh viễn không tỉnh lại nữa sao? Không có khả năng, không thể nào?

Hi Nguyệt dùng sức lắc đầu, tiến lên nắm lấy hai tay lạnh buốtcuar Thần "Đại sư huynh, là ta, ta là Hi Nguyệt, huynh tỉnh lại đi, huynh mở mắt ra nhìn ta đi."

Hi Nguyệt khóc thương tâm gần chết, nàng không thể tin được người sắp chế trước mắt lại là Đại sư huynh của mình.

Nhìn thấy Hi Nguyệt khóc thương tâm như thế, Lăng cũng không chịu nổi, hắn đi lên phía trước, nắm lấy bả vai Hi Nguyệt, muốn cho nàng tỉnh táo hơn một chút "Hi Nguyệt, tỉnh táo lại, muội nghe ta nói, không phải là không thể cứu Đại sư huynh."

Cái gì, Đại sư huynh không chết? Còn có thể cứu?

Hi Nguyệt nhanh chóng nắm lấy tay Lăng, giọng nói đầy mong đợi "Nhị sư huynh, huynh nói thật sao? Đại sư huynh còn có thể cứu sao? Làm sao để cứu?"

Vì không muốn Hi Nguyệt tiếp tục thương tâm, Lăng chỉ có thể nói ra biện pháp trong tuyệt vọng.

"Ở trên núi Côn Lôn có một gốc Tuyết Liên vạn năm, một vạn năm mới có một bông, tính toán thời gian, có lẽ gốc Tuyết Liên kia cũng đã nở, nếu có thể lấy được nó, cho Đại sư huynh ăn, Đại sư huynh có thể được cứu rồi."

"Được, ta đi lấy "

Hi Nguyệt thề son sắt, vì Đại sư huynh, muốn nàng làm cái gì nàng cũng đều tình nguyện, cho dù là tính mạng, nàng cũng không hối hận.

"Chờ một chút!"Lăng ngăn cản Hi Nguyệt đang xúc động, giọng nói đầy nghiêm trọng "Hi Nguyệt, lấy Tuyết Liên không phải chuyện dễ dàng như vậy, Côn Luân Sơn là vách núi, địa thế hiểm ác, khắp nơi đều là vách đá, với công lực của muội vốn không thể leo lên được, như vậy đi, muội ở đây trông coi, ta đi lấy."

"Không được, Nhị sư huynh, hay là huynh ở lại đây đi, cũng có thể trị liệu cho Đại sư huynh, việc này để ta đi!"

Nhìn thấy biểu Hi Nguyệt biểu lộ rất kiên quyết, lại thêm Đại sư huynh xác thực muốn chữa thương, lăng đành phải đáp ứng, hắn lo lắng dặn dò "Hi Nguyệt, DiẽnDDafffn<lle3;quý[do0n mọi thứ nhất định phải coi chừng, không có thể miễn cưỡng, muốn lấy an toàn của mình làm đầu, biết không? |

Nói thật, Lăng rất lo lắng, nhưng nếu không lấy được, tính mạng Đại sư huynh sẽ như ngàn cân treo sợi tóc, hiện tại hắn chỉ có khẩn cầu trời xanh phù hộ cho Hi Nguyệt bình an!

Hi Nguyệt gật đầu tỏ vẻ nàng sẽ chú ý, nhìn Thần một lần cuối cùng, Đại sư huynh, huynh yên tâm, Hi Nguyệt nhất định sẽ tìm được Tuyết Liên về cứu huynh!

Dưới núi Côn Luân, Hi Nguyệt ngóc đầu lên nhìn dãy núi cao không thấy đỉnh, kinh hãi hô một tiếng, trời ạ, ngọn núi này cũng quá cao đi, nhưng vì Đại sư huynh, núi đao biển lửa nàng cũng sẽ xông vào.

Cứ như vậy, Hi Nguyệt trải qua trăm nghìn đắng cay, vết thương chồng chất rốt cục cũng tới được đỉnh núi, khi nàng nhìn thấy mở hoa Tuyết Liên óng ánh như ngọc ở trước mắt, nàng cực kỳ vui vẻ, quá tốt rồi, Đại sư huynh có hi vọng rồi!

Ngay khi nàng chuẩn bị ngắt lấy gốc Tuyết Liên, một con rắn bò ra bên cạnh, nhìn lưỡi rắn liền biết con rắn này vô cùng độc.

Hi Nguyệt tức giận nhìn con rắn xoay quanh trước mặt nàng, thật đáng giận, chỗ khác thì không bò, hết lần này tới lần khác làm vướng bận nàng, nàng rón rén đi lên, chuẩn bị thừa dịp con rắn không chú ý hái Tuyết Liên, nhưng...

Con rắn kia thấy có người không thèm nể mặt mình, mong muốn hái gốc Tuyết Liên, lập tức nổi giận, đầu rắn duỗi ra phía trước, lúc chuẩn bị cắn Hi Nguyệt, Hi Nguyệt nhạy bén tránh sang một bên, mạo hiểm tránh kịp lúc.
Bình Luận (0)
Comment