Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 53

Edit: Susublue

Thượng Quan Tây Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người, vốn muốn đẩy tay hắn ra, không ngờ lại bị hắn giữ lại.

Bên trong phòng, Bách Lý Thần nhìn thấy tình huống này, hận không thể lập tức xông lên chém đứt hai tay Long Hạo Lăng.

Đáng chết, lại dám đụng đến nữ nhân của ta, trong suy nghĩ của Bách Lý Thần đã sớm đóng dấu chủ quyền trên người Thượng Quan Tây Nguyệt rồi.

Sau khi Thượng Quan Tây Nguyệt lấy lại tinh thần, lập tức buông tay hắn ra, không được tự nhiên mở miệng.

"Ngươi động tay động chân như vậy là muốn làm gì."

Long Hạo Lăng phát hiện Thượng Quan Tây Nguyệt đã buông lỏng tay mình ra, trong lòng không khỏi mất mát, lại đột nhiên nghe thấy câu hỏi của Thượng Quan Tây Nguyệt, diienddanfflequsyddonn thả tay xuống sau đó liền giả bộ không có việc gì quay người trở lại ngồi trên ghế.

"Ta đã đoán được cô nương là ai, ta muốn xem thử mình đoán có chính xác không."

"Muốn nhìn thì nói thẳng không được sao?"

Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không che che lấp lấp, dù sao đã bị nhận ra, nếu che giấu ngược lại sẽ bị người ta cho là mình tự kiêu.

Long Hạo Lăng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt chuẩn bị xốc màn che mặt lên, hắn điều chỉnh hô hấp, ra vẻ lạnh nhạt bắt đầu nghịch bút lông.

Kỳ thật không ai biết giờ phút này trong lòng hắn giống như nước sôi, sôi trào lên...

Mạng che mặt được xốc lên, Long Hạo Lăng nhìn thấy khuôn mặt giống như lần trước, nhưng chẳng biết tại sao, lần này gặp lại, trong lòng hắn lại cảm thấy hoàn toàn khác biệt, hắn cảm giác tim mình không nghe lời nhảy dựng lên.

"Bây giờ nhìn thấy rồi, vậy ngươi nói cho ta biết, sao ngươi đoán được." Thượng Quan Tây Nguyệt buông mũ xuống hiếu kỳ hỏi Long Hạo Lăng.

"Trực giác "

Thượng Quan Tây Nguyệt không tính đây là câu trả lời, im lặng nhếch miệng.

Trực giác sao, chỉ dựa vào trực giác mà có thể đoán ra được một người xa lạ ư?

Thượng Quan Tây Nguyệt còn không biết Long Hạo Lăng đã gặp mình  trước đó rồi.

"Đúng rồi, ngươi còn chưa nói tìm ta làm gì."

Rốt cục cũng hỏi đến chuyện chính.

"Cũng không có gì, chỉ muốn kết giao bằng hữu với Thượng Quan cô nương." Long Hạo Lăng bưng ly nước trà lên nhấp một ngụm.

Bằng hữu, thật sự kêu ta đến đây vì cái này ư?

Thượng Quan Tây Nguyệt thực sự nghĩ mãi không ra, nàng và hắn không quen biết, sao lại muốn kết giao bằng hữu.

Nhưng cũng tốt, nhiều bạn sẽ nhiều thêm một người bảo hộ, nói không chừng sau này còn có thể giúp nàng được.

"Được, vậy liền kết giao bằng hữu, ta là Thượng Quan Tây Nguyệt."

Thượng Quan Tây Nguyệt đưa tay phải ra chuẩn bị bắt tay hắn, nàng hành động giống như đang ở hiện đại.

Long Hạo Lăng có chút không hiểu, không biết nàng đưa tay phải ra là có ý gì, nhưng hắn rất thông minh,diexnddaffnlequyydonn rất nhanh liền hiểu, cũng giống nàng đưa tay phải ra nắm lấy tay Thượng Quan Tây Nguyệt.

"Tốt, ta là Long Hạo Lăng."

Sau đó, hai người nhìn nhau cười, một loại cảm giác giữa bạn bè với nhau tự nhiên sinh ra.

"Ta cần phải trở về, lần sau gặp lại."

Hai người hàn huyên một chút, Thượng Quan Tây Nguyệt lại đeo mũ rộng vành lên, cáo từ Long Hạo Lăng.

"Ta tiễn ngươi."

Long Hạo Lăng nói xong từ bàn đọc sách đứng lên.

"Không cần, ngươi làm việc của ngươi đi. "

Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong không đợi Long Hạo Lăng đáp lại liền quay người đẩy cửa ra ngoài.

Ngay khi Long Hạo Lăng còn ngây ngốc, lúc nhìn lại đã sớm không thấy bóng dáng Thượng Quan Tây Nguyệt nữa, dienxddafnlequysdoon một luồng khí thế bén nhọn từ bên cạnh bay tới.

"Thần, ngươi làm cái gì vậy."

Long Hạo Lăng nghiêng người né.

Bách Lý Thần thấy mình thất thủ, hừ một tiếng đi đến trước mặt hắn.

"Ngươi vừa mới sờ soạng tay của nàng." Bách Lý Thần dùng giọng nói âm dương kỳ lạ nói ra một câu mà đối với hắn là chuyện không chấp nhận được.

"Cái gì..."

Long Hạo Lăng nhất thời chưa kịp hiểu lời này là có ý gì, một lát liền hiểu.

"Lần đầu là không cẩn thận, lần thứ hai là kết giao bằng hữu, ngươi nghĩ đi đâu vậy." Long Hạo Lăng bất đắc dĩ vuốt ve góc áo.
Bình Luận (0)
Comment