Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 72

Edit: susublue

Tiện nhân? Thượng Quan Lâm trừng to mắt nhìn nàng, không thể tin được nàng ta dám mắng mình trước mặt mọi người.

"Nhị muội đừng nóng giận, cũng không phải ta nói ngươi là tiện nhân, ta chỉ muốn lấy ví dụ, Nhị muội sẽ không để tâm chứ." Vừa ý nhìn ánh mắt muốn giết người của Thượng Quan Lâm, Thượng Quan Tây Nguyệt thêm mắm thêm muối tiếp tục lặp lại chữ tiện nhân, khiến Thượng Quan Lâm không thể làm gì được, dù sao Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ muốn lấy ví dụ.

"Sao có thể, đại tỷ, ta sẽ không so đo với ngươi." Thượng Quan Lâm nghiến răng nghiến lợi cười.

"Vậy là tốt rồi, ta còn sợ muội muội lòng dạ hẹp hòi sẽ tức giận, xem ra là ta đa tâm." Thượng Quan Tây Nguyệt cố ý thở dài một hơi.

Ngươi ức hiếp người khác, còn dám giả bộ, biết ăn nói, thì có thể đổi trắng thay đen sao, diẽnndafnleequysdonn xem ra trước kia là ta xem thường ngươi, Thượng Quan Lâm khống chế lửa giận của mình, chịu đựng không bộc lộ tâm tình bất mãn ra ngoài.

"Các vị không nên khách khí, động đũa đi." Thượng Quan Lưu Phong vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vừa ăn vừa nói chuyện.

Bên này Thượng Quan Tây Nguyệt cũng bắt đầu cầm đũa lên gắp một món ăn.

"Tỷ tỷ, ăn cái này."

"Nguyệt nhi, nếm thử món này." Bách Lý Thần và Bách Lý Gấm gắp đồ ăn vào chén Thượng Quan Tây Nguyệt trăm miệng một lời nói.

Thượng Quan Lâm đỏ mắt nhìn đồ ăn trong chén Thượng Quan Tây Nguyệt, trong lòng thấy không công bằng, dựa vào cái gì, rõ ràng là một phế vật xấu xí, dựa vào cái gì có thể được bọn hắn nhìn với con mắt khác, trái lại bản thân nàng, lại bị nhục nhã.

Giang Ngọc Nhi một mực không lên tiếng nhìn mọi người xung quanh, lại nhìn khuôn mặt tức giận của Thượng Quan Lâm, trong nháy mắt nghĩ ra một biện pháp.

"Biểu tỷ" Giang Ngọc Nhi nói thầm với Thượng Quan Lâm, nụ cười trên mặt Thượng Quan Lâm càng ngày càng sâu. Vừa cười vừa nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt bên cạnh, die8nndafnnle6quys/dnn giống như đã thấy cảnh tượng mọi người giễu cợt nàng.

Sau khi Giang Ngọc Nhi nói xong, Thượng Quan Lâm nhẹ gật đầu đứng lên.

"Phụ thân” Giọng nói Thượng Quan Lâm thanh thúy lập tức khiến mọi người trong yến hội im lặng, bọn hắn đều nhìn Thượng Quan Lâm, không biết chuyện gì xảy ra.

Thượng Quan Lâm cũng để đũa xuống, hai tay vòng trước ngực, giống như xem kịch vui nhìn chằm chằm các biểu tỷ muội, nhìn xem các nàng ra chiêu gì.

Thượng Quan Lưu Phong đang uống rượu trông thấy nữ nhi mình thương yêu nhất, từ ái nhìn nàng "Sao vậy, Lâm Nhi. "

Giang Phỉ cũng không nghĩ ra, không biết nữ nhi của mình có ý nghĩ gì.

"Phụ thân, chỉ uống rượu thôi thì không thú vị, nếu không để nữ nhi và Ngọc nhi khảy một bản cho các ngươi?" Thượng Quan Lâm nói xong kéo Giang Ngọc Nhi đi tới giữa đại sảnh.

Thượng Quan Lưu Phong nghe xong, rất hài lòng nhìn, không hổ là nữ nhi mình thương nhất, sau đó lại nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, trong mắt xẹt qua một tia ghét bỏ, nữ nhi này thật sự là nỗi sỉ nhục của hắn, nếu nàng bằng một nửa Lâm Nhi cũng tốt.

Thượng Quan Tây Nguyệt cũng nhìn thấy bộ dáng ghét bỏ của hắn, khóe miệng cười lạnh, hừ, ta đợi ngày ngươi đến quỳ gối cầu xin ta.

"Lão gia" Giang Phỉ trông thấy ánh mắt Thượng Quan Lưu Phong một mực nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, bàn tay kéo góc áo của hắn.

Thượng Quan Lưu Phong hồi thần lại, gật đầu với Thượng Quan Lâm "Theo như Lâm Nhi nói đi."

Thấy Thượng Quan Lưu Phong đồng ý, Thượng Quan Lâm ra lệnh cho nha hoàn đi lấy cổ cầm, sau đó, Giang Ngọc Nhi ngồi trước cổ cầm, dùng hai tay thử âm thanh, liền nhẹ gật đầu với Thượng Quan Lâm đang đứng trước mặt nàng.

Khi tiếng đàn vang lên, Thượng Quan Lâm bắt đầu múa theo khúc nhạc, lúc thì nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, lúc thì xoay quanh, lúc thì liếc mắt đưa tình với Bách Lý Hành, theo tiết tấu của cổ cầm, càng lúc càng nhanh, Thượng Quan Lâm vặn vẹo càng nhanh, tốc độ kia cũng làm cho người ta lo lắng liệu nàng có xoay đến mức gãy eo không.
Bình Luận (0)
Comment