Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

Chương 8

Sau khi tách ra với Vi Viễn Thụy, Tiền Khiêm Ích không dừng lại ở trên đường, trực tiếp trở về đại viện Cẩu Vĩ Ba. Thời điểm đi qua trước cửa Bùi gia, thấy cổng chính nhà nàng đang mở, liền giả bộ vô ý mà hướng bên trong liếc mắt một cái, chỉ thấy Bùi Quang Quang đang hướng mặt về phía cổng chính, ngồi xổm trên mặt đất vùi đầu nhặt rau.

Tiền Khiêm Ích không dám nhìn nhiều, chỉ liếc một cái liền chuyển tầm mắt, một đường đi về phía nhà mình. Đến cửa nhà, lại nhịn không được liếc mắt về phía Bùi gia đằng xa.

Đến trước giờ Tuất buổi tối, Tiền Khiêm Ích liền đi ra ngoài gọi đám trẻ trong đại viện cùng đi xem bí ảnh hí. Lúc này, tin tức hắn đứng thứ mười trong kỳ thi Hội đã truyền ra ở trong viện. Những nhà có trẻ em đều hi vọng tiểu hài của mình đi lại với hắn thân cận một chút, nên cũng không có ngăn trở. Bởi vậy, đợi đến lúc bọn họ tập hợp ở đầu hẻm Phúc Yên, tính Tiền Khiêm Ích, còn có cả năm đứa trẻ khác.

Tiền Khiêm Ích cũng không lập tức mang theo bọn chúng lên đường, mà là ở đầu hẻm chờ đợi, ước chừng qua một khắc chung, quả nhiên nhìn thấy Bùi Quang Quang đang co đầu rụt cổ mà chạy đến.

“Cái này, thật ra ta sợ huynh quản không được đám trẻ đông như vậy, cho nên muốn đến giúp huynh.” Bùi Quang Quang gần như là nhón đầu ngón chân chạy đến trước mặt bọn họ, nhìn nhìn mặt đất nói.

Tiền Khiêm Ích cười một tiếng, không đáp lời nàng, chỉ vỗ vỗ đầu Nhị cẩu tử bên cạnh, kêu gọi mấy đứa trẻ ở trước mặt đi thôi. Bọn nhỏ đã sớm không kiên nhẫn chờ đợi được nữa, lúc này nghe hắn ra lệnh một tiếng, vây quanh hô to liền cùng đi theo, lưu lại Bùi Quang Quang một người còn đứng nguyên tại chỗ, Nhị cẩu tử thậm chí còn quay đầu lại le lưỡi với nàng.

Bùi Quang Quang tức giận giậm chân, muốn chạy đi lên, rồi lại cảm thấy lúc này bám chặt lấy đi theo rất không có cốt khí, vì thế nặng nề mà hừ một tiếng, nói: “Ta mới không hiếm lạ!”

“Nàng không hiếm lạ cái gì?” Tiền Khiêm Ích nghe được thanh âm của nàng, xoay người lại nhìn nàng, dừng một chút lại nói thêm, “Sao nàng còn không đuổi theo, cẩn thận chúng ta để rớt nàng lại đấy!”

Lúc hắn nói chuyện còn mang theo nụ cười, Bùi Quang Quang ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy ánh trăng cùng đốm sao trên bầu trời đều dừng ở trong đáy mắt của hắn, tia sáng ôn nhu sáng trong kia phảng phất như muốn soi sáng đáy lòng của nàng.

“Bùi tỷ tỷ, tỷ tiếp tục ngơ ngác nữa bọn đệ sẽ không để ý tới tỷ đâu.” Đúng lúc này Nhị cẩu tử mở miệng nói. Nó vừa nói xong, lập tức khiến cho bốn đứa trẻ khác cùng đáp lại, ở một bên sôi nổi phụ họa.

Bùi Quang Quang bịch bịch chạy tới, không thể không biết xấu hổ đi nhìn Tiền Khiêm Ích, vì thế vò đầu Nhị cẩu tử, nói: “Đệ nói nhiều quá vậy, cả ngày ở chung với các đại nương góa phụ, đầu lưỡi đệ cũng sắp mọc dài ra rồi đấy!”

Trên thực tế, nàng vẫn canh cánh trong lòng việc Nhị cẩu tử không che đậy miệng như cũ, thừa dịp cơ hội này liền giáo huấn thằng nhóc.

Nhị cẩu tử làm sao để cho nàng khi dễ, giương nanh múa vuốt như muốn đòi trở về, lại bị Tiền Khiêm Ích một phen đè lại, thấp giọng nói: “Nếu hai người muốn tiếp tục náo loạn, chúng ta cản không nổi đâu.” Dứt lời, vẻ mặt bất đắc dĩ muốn cười mà không cười.

Nhị cẩu tử rốt cuộc là đứa trẻ lớn nhất, cũng không muốn ở trước mặt bốn đứa bé nhỏ tuổi bên người để lại ấn tượng xấu, vì thế hừ một tiếng nói: “Đại trượng phu không tính toán với nữ nhân!”

Nói xong, nó liền dẫn đầu đi lên phố, bốn đứa trẻ khác vẫn là có quan hệ với nó tốt hơn, liền cùng chạy đi lên. Nguyên bản bảy người tới hiện giờ, chỉ còn lại hai người Tiền Khiêm Ích và Bùi Quang Quang.

Bùi Quang Quang không xa không gần đi theo Tiền Khiêm Ích, hai người một trước một sau đi ở trên đường Thanh Thạch Bản, im lặng không nói gì. Lúc này cách đường lớn phía trước còn có một đoạn, trên đường yên tĩnh gần như có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người.

Tiền Khiêm Ích nhìn bóng dáng hai người chiếu lên trên tường, không khỏi ngừng lại nói: “Nàng vẫn là đi lên phía trước đi……” Lời còn chưa dứt, liền cảm thấy phía sau lưng có một thân thể nóng hổi đụng phải, lập tức bên tai vang lên mấy tiếng kêu đau.

“Ai u……” Bùi Quang Quang xoa cái mũi ê ẩm nhìn về phía Tiền Khiêm Ích vừa nghe thấy tiếng liền quay lại, oán giận nói: “Huynh nói chuyện thì nói đi, đột nhiên dừng lại làm gì?”

Tay nàng chặn miệng, lại bởi vì mũi đau, nói chuyện đều kéo theo âm mũi, Tiền Khiêm Ích không khỏi khẩn trương một chút, áp đến trước mặt nàng lo lắng nói: “Lấy tay ra, để ta nhìn xem.”

Bùi Quang Quang nghe lời chuyển cái tay đi, nháy mắt nhìn hắn, có chút ngượng ngùng nói: “Kỳ thật cũng chưa đụng hỏng cái……”

Tiền Khiêm Ích cúi đầu liếc mặt của nàng, không khỏi cong ngón tay đụng vào đầu mũi nàng. Bùi Quang Quang cả kinh, lập tức rụt cổ hơi ngửa ra sau, hai tay che kín miệng mũi mở to hai mắt nhìn hắn. Tiền Khiêm Ích có ý đồ không tốt, dưới ánh trăng, sắc mặt lại hơi hơi phiếm hồng, khẽ ho một tiếng nói: “Khụ, vừa rồi trên mũi nàng có vết bẩn, cho nên ta, ta mới…… ừ, chính là như vậy……”

Trên mặt Bùi Quang Quang một mảnh nóng bừng, rũ đầu sờ mũi thấp giọng nói: “Vậy, vậy huynh lấy xuống không……?”

Tiền Khiêm Ích nhìn bộ dáng không muốn gặp người của nàng, trong lòng thoáng chốc thanh tĩnh lại, nói: “Nàng đi bên cạnh ta, đi ở phía sau sợ nàng bị lạc mất.”

Nói xong, chậm rãi đi lên phía trước, Bùi Quang Quang ngượng ngùng một chút liền cùng đi qua, cùng hắn đạp trên ánh trăng đi tới.

Tới phố xá, Nhị cẩu tử dẫn theo bốn đứa nhỏ đứng chờ ở trước một cửa tiệm, thấy bọn họ xuất hiện, liền cùng nhau chạy tới, nói: “Sao lại chậm như vậy, bí ảnh hí đều tản hết rồi!”

Nó nói xong, có chút oán giận liếc Bùi Quang Quang một cái, lại thấp giọng than thở: “Nữ nhân chính là phiền phức.”

Tiền Khiêm Ích nghe thấy buồn cười, thầm nghĩ nhỏ tuổi như vậy làm sao biết cái gì là nữ nhân. Nghĩ như vậy, lại nhịn không được nghiêng đầu nhìn Bùi Quang Quang, chỉ thấy nàng chống thắt lưng mắt to trừng mắt nhỏ với Nhị cẩu tử, nhưng thật ra lại vô cùng chất phác.

“Được rồi, đừng đứng chắn ở đây nữa, nhanh chút đi qua đi.” Tiền Khiêm Ích gọi một tiếng, hai người bên kia đều tự hừ mũi quay đầu đi, khó khó chịu chịu mà đi theo sát hắn.

Trên đường phố vô cùng náo nhiệt, hiển nhiên gánh hát bí ảnh hí nổi tiếng này có lực hấp dẫn rất lớn đối với dân chúng kinh thành, hoa đăng được treo lên dọc đường, lúc này các cửa hàng cũng vẫn chưa đóng cửa, lọt vào tầm mắt đều là đầu người đang di động, nhốn nha nhốn nháo.

Tiền Khiêm Ích để cho Nhị cẩu tử trông nom tốt mấy đứa nhỏ, lại sợ Bùi Quang Quang bị chen đẩy đi lạc mất, âm thầm đi theo bảo hộ bên người nàng.

Lại nói Bùi Quang Quang đã sớm không còn vẻ buồn bực ban nãy, mặt đỏ lên hứng phấn nhìn cảnh đường phố, mà Nhị cẩu tử cũng vẫn tính tình trẻ con, giờ phút này cũng đã tiêu tan hiềm khích lúc trước với nàng, hai người thường thường ghé đầu nói chuyện, một đường đi tiếp, trừ Tiền Khiêm Ích ra, trên tay mấy người khác nhiều ít đều nắm hai ba đồ chơi làm bằng đường.

Gánh hát dựng đài trên quảng trường náo nhiệt nhất ở giữa con phố, lúc mấy người chạy tới nơi, đã vây quanh không ít người. Nhị cẩu tử nhanh trí, chui giữa những khe hở tiến vào, thuận tiện còn dẫn theo Bùi Quang Quang cùng Tiền Khiêm Ích một phen.

Thật vất vả chen đến phía trước nhất, bên cạnh không ngừng có người gạt ra, hai người kề bên quá gần, khó tránh việc chạm góc áo ngón tay vào nhau. Bùi Quang Quang xem đến mê mẩn không biết cái gì, mà trái tim Tiền Khiêm Ích lại nhẹ nhàng lên, làm sao còn có tâm tư nhìn cái bóng đang diễn kia, rõ ràng là đang quay đầu qua nhìn mặt bên của Bùi Quang Quang.

Bùi Quang Quang nắm chặt hai tay đang cầm đồ chơi làm bằng đường ở trước ngực, vẻ mặt hưng phấn nhìn trên đài diễn, Tiền Khiêm Ích âm thầm dịch về phía bên người nàng, lại cảm thấy ngượng đến luống cuống, quay mặt đi nhìn nơi khác, tay lại nương theo ống áo rộng che giấu, nhẹ nhàng đặt ở sau lưng nàng.

“Làm sao vậy……?” Tay hắn vừa để trên lưng của nàng, Bùi Quang Quang liền quay đầu qua, hai mắt sáng trong suốt nhìn hắn.

Tiền Khiêm Ích ho một tiếng, mở to mắt nói lời bịa đặt, “Ta sợ nàng bị người ta đụng phải, che chở nàng thôi.” Dứt lời, lại kề sát vào nàng hơn, sau khi xong, lại cảm giác mình quá đê tiện.

Tuy Bùi Quang Quang cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng không đành lòng cự tuyệt ý tốt của hắn, lặng lẽ nghiêng đầu đi tiếp tục xem bí ảnh hí, nhưng trái tim lại đập thình thịch vô cùng nhanh, rốt cuộc mấy tiếng y y nha nha trên đài diễn kia không lọt vào được tai nàng nữa.

Hai người cứ như vậy đứng gần sát nhau trong chốc lát, đám người bên cạnh náo nhiệt xô đẩy, bọn họ lại chỉ im lặng đứng đó, lộ ra có chút khác biệt.

Bùi Quang Quang nghĩ nghĩ, cảm thấy không thể tiếp tục trầm mặc nữa, vì thế chỉ vào kịch nam đang diễn trên đài nói: “Vương Bảo Xuyến đối với Tiết Bình Quý thật sự là kiên trung, lại có thể chờ đợi hắn mười tám năm, chỉ tiếc đến cuối cùng lại chỉ có thể hưởng thụ mười tám ngày vinh hoa phú quý.”

Tiền Khiêm Ích thuận theo ánh mắt của nàng nhìn sang, bỗng nhiên cười lạnh hai tiếng nói: “Vương Bảo Xuyến chính là một đền thờ, dùng để che giấu ích kỷ cùng ti tiện của Tiết Bình Quý.” Nói xong, lại phảng phất như nhìn thấy được tương lai của bản thân từ trên người Tiết Bình Quý, không khỏi sững sờ đến xuất thần.

Bùi Quang Quang nghe vậy, liền nghiêng đầu nhìn hắn, nhíu lông mày nói: “Có ý tứ gì, nghe không hiểu.”

Tiền Khiêm Ích hồi thần lại, thấy bộ dạng ngốc nghếch này của nàng, không khỏi vỗ vỗ đầu nàng, “Nghe không hiểu thì quên đi.” Nói xong lại ngước mắt tìm kiếm trong đám người, nói: “Bọn nhỏ Nhị cẩu tử lẻn đến chỗ nào rồi?”

Bùi Quang Quang cảm thấy tâm tình hắn đột nhiên thấp xuống, trong lòng có chút kỳ quái, nhưng cũng không dám nhiều lời, mấp máy môi nói: “Chúng ta đi ra bên ngoài chờ xem, bọn chúng chơi đủ rồi sẽ ra thôi.” Dứt lời, liền cùng Tiền Khiêm Ích chen ra khỏi đám người.

Hai người đứng ở trên đất trống bên ngoài, Bùi Quang Quang mỏi chân, ngồi lên trên một tảng đá ven đường, nhàn rỗi đung đưa hai chân, Tiền Khiêm Ích nhìn nàng một cái, lại ngượng ngùng dời ánh mắt, trong lòng bỗng dâng lên một trận chán nản.

Đang chờ đến nhàm chán, đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói, lộ ra kinh hỉ: “Tiền huynh, không ngờ tới huynh cũng đến đây tham gia náo nhiệt!”

Hai người đồng thời quay đầu qua, chỉ thấy Vi Viễn Thụy chậm rãi đi tới, đến trước mặt vẻ mặt lại tiếc hận nói: “Đáng tiếc ta đến chậm rồi, kịch hay đều sắp tan cuộc.”

Hắn nói xong, lại nghiêng đầu qua, nhìn thấy Bùi Quang Quang đã từ trên tảng đá đứng dậy, ngạc nhiên giống như là vừa mới nhìn thấy nàng, nói: “Thì ra Bùi cô nương cũng cùng đi đến đây!”

Bùi Quang Quang liên tục xua tay, giải thích: “Không không không, không phải hai ta, còn có người khác.”

Vi Viễn Thụy cười hắc hắc một tiếng, dung mạo kiên định sáng sủa trong nháy mắt nhu hòa đi không ít, nói: “Ồ, người khác……?”

Hắn nhíu mày, lại không có ý tốt nhìn về phía Tiền Khiêm Ích, thẳng đến khi Tiền Khiêm Ích quay đầu qua chỗ khác. Vừa quay đầu này, liền nhìn thấy thằng bé Nhị cẩu tử giống như vua dẫn theo bốn tiểu quỷ trở về, vì thế cười chỉ một ngón tay, “Xem, ‘người khác’ đã đến rồi.”

Vi Viễn Thụy nhìn sang, bọn nhỏ Nhị cẩu tử đã đi đến trước mặt. Vì vậy Vi Viễn Thụy vừa cười vừa nói, “Nếu đã có nhiều bạn bè mới như vậy, không bằng tại hạ mời khách, chúng ta đi Tụ Tiên Trai ăn chút gì đó, thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment