Ngôi Sao Bầu Trời Đều Hái Cho Em

Chương 11


Trời thu ngày nắng chói chang những cơn gió phảng phất tứ phía, khoảng trời xanh mướt giống mặt hồ tươi mát nhàn nhạt, nhu hòa, trong suốt.
Ngày đầu tiên Đường Nghiêu lấy được bằng lái, liền được cha cậu tặng cho chiếc xe thể thao nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi, ầm ĩ muốn dẫn bọn họ đi hóng mát.
Chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ chót, cực kỳ phách lối ngừng ở trước cổng trường học, chàng trai ngồi tại ghế lái, mặc chiếc áo sơmi màu tím, nút áo cởi hai khuy, lộ ra chiếc xương quai xanh cùng mảnh da thịt trắng trẻo, ống tay áo tinh xảo tuỳ ý xắn lên, trên cổ tay là chiếc đồng hồ mang trị giá không nhỏ.
Anh một tay đặt trên tay lái, một tay tùy ý cong lên khoác trên cửa sổ xe, chiếc kính râm đen che khuất hơn nửa gương mặt, khuôn mặt góc cạnh lại xinh đẹp.
Học sinh qua lại đều ghé mắt nhìn, Kỳ Nguyên một bên yên lặng giơ cao sách trong tay lên, che khuất mặt.
Thiệu Ngọc đau đầu vuốt vuốt mi tâm, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, thấy được một bóng hình mảnh mai quen thuộc, anh đẩy cửa xe bước xuống.
"Tứ Tứ."
Trước cổng trường tụ tập một vài nữ sinh, cùng mặc đồng phục thống nhất, đang cười cười nói nói, Ôn Bảo Tứ nghe tiếng gọi liền nghiêng đầu, ngừng nói chuyện cùng bạn học Triệu, nhìn qua.
"A Ngọc." Nụ cười lập tức tràn ra khắp khuôn mặt, cô hướng những người khác vẫy vẫy tay chào tạm biệt, chạy chậm đến trước mặt anh.
"Lên xe đi." Thiệu Ngọc nghiêng nghiêng đầu sang một bên ra hiệu, Ôn Bảo Tứ thuận ánh mắt nhìn qua, thấy được chiếc xe thể thao cực kỳ phách lối, cùng là cái dạng phách lối giống y Đường Nghiêu.
"Ui..." Ôn Bảo Tứ trừng mắt nhìn, kinh ngạc hai giây, đi theo phía sau Thiệu Ngọc nhanh chóng lên xe.
Gió lớn cứ ào ào từ bốn phương tám hướng mà đập vào mặt, hơi lạnh bên trong xen lẫn hương cỏ cây nhàn nhạt, xe đi trên đường cái rộng lớn, phong cảnh hai bên nhanh chóng rút lui.
Không còn bị người khác nhìn chăm chú nữa, Kỳ Nguyên rốt cục cũng bình tĩnh lại, quay đầu sang phía sau chỗ mình ngồi trêu ghẹo Ôn Bảo Tứ.
"Tứ Tứ, em biết không? Đường Nghiêu ngày hôm nay cố ý đi mua cái áo sơmi mới, bôi keo xịt tóc, tỉa tót râu ria, còn đem chiếc đồng hồ chưa dùng tới bao giờ mang ra đeo nữa đấy."
"Chậc chậc chậc, thật biết ra vẻ..." Anh lắc đầu, ánh mắt mang theo xem thường nhìn Đường Nghiêu ở bên cạnh, sau đó rút tay ra vỗ trên đầu cậu ta một cái.
"Cậu thì biết cái gì! Cái này gọi là cảm giác nghi thức! Kiểu đại gia ấy!"
"Ui ui ui!" Kỳ Nguyên bị dọa gần chết, vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Lo mà lái xe đi! Cái tên mới tập lái xe như cậu khiến cho người ta không có cảm giác an toàn tí nào đâu!"
"He he..." Đường Nghiêu hèn mọn cười hai tiếng, ý vị mười phần liếc nhìn Kỳ Nguyên, kéo dài ngữ điệu như tên trộm.

"Vâng vâng vâng, cậu mới là lão tài xế*, lái xe nhiều thành danh —— "
*lão tài xế/tài xế già: chỉ người có kinh nghiệm...
"A..." Ôn Bảo Tứ tò mò hỏi: "Anh Kỳ Nguyên thường xuyên lái xe sao?"
"Em sao mà chưa từng thấy qua nha..." Cô nhỏ giọng nghi hoặc lầm bầm, lông mày nhỏ nhăn lại, Thiệu Ngọc thấy thế trừng hai người kia một cái, đưa tay nhẹ nhàng gõ trán cô.

"Tứ Tứ."
"Hửm?"
"Nhìn bên ngoài." Thiệu Ngọc chỉ chỉ ngoài cửa sổ, Ôn Bảo Tứ hiếu kì nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn.
Ánh trời chiều như quả cầu lửa treo ở chân trời, những đám mây cũng bị nhuộm thành màu đỏ cam, từng đoá từng đoá, phủ khắp bầu trời.
Đập vào mắt là một mảng trời rộng lớn đầy diễm lệ.
Giữa ráng trời chiều, mấy con Phi Điểu từ đó chầm chậm bay qua, nhẹ nhàng chậm chạp giương cánh, dáng bay lả lướt, chính như làm gió đêm thổi đến bên gò má cô lúc này.
"Thật đẹp quá..."
Lực chú ý của cô gái lập tức bị di dời, thần sắc nghiêm túc lại thành kính ngửa đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt Thiệu Ngọc tràn đầy mềm mại, giây lát, lại ngước mắt trừng hai người ở đằng trước một cái.
Đường Nghiêu cùng Kỳ Nguyên hậm hực sờ lên mũi, mím chặt môi không dám nói lời nào.
Xe một đường chạy đến vùng ngoại ô, bóng dáng của những ngôi nhà cao tầng dần trở nên xa xôi nhỏ bé, cảnh sắc trước mắt trống trải lại cô đơn.
Đám cỏ dại màu vàng, héo rũ xuống, mấy cây thực vật không biết tên cao cỡ nửa người, từng chiếc lá tinh tế mềm mại chập chờn trong gió.
Trời chiều giờ phút này ngày càng lộ rõ, cảnh vật làm cho lòng người giống như thoát khỏi xiềng xích, tự do tự tại dạo chơi trong thế giới rộng lớn này.
Xe chạy nhanh thẳng tắp trên khoảng không đường cái, những thiếu niên hăng hái cất giọng hô to.
"A a a a —— "
Kỳ Nguyên mở hai tay ra, ống tay áo trong gió bay phất phới, trong mắt nhìn phương xa, như dùng hết sức lực toàn thân.
"Đường Nghiêu —— "
"Đồ lớn xác mà ngu ngốc!"
"Ha ha ha ha ha ha ha" Ôn Bảo Tứ cười ngã xuống bên cạnh Thiệu Ngọc, Đường Nghiêu nào nuốt nổi cục tức này, lập tức không cam lòng yếu thế hô trả.
"Kỳ Nguyên —— "
"Đồ khốn kiếp mà ngu ngốc!"
"Biến đi!"
Hai người lại bắt đầu cãi nhau, Ôn Bảo Tứ cười to, bị bầu không khí của bọn họ lây nhiễm, cũng không khỏi đưa hai tay đặt bên miệng, hướng về phía trước đầy yên tĩnh mà kêu lên.
"Chúc bọn mình —— "
"Mãi mãi vui vẻ! —— "

Tốt.
Mãi mãi vui vẻ.
Thiệu Ngọc nhìn qua khuôn mặt tươi cười vô cùng xán lạn kia, đem đôi mắt cong cong phản chiếu ánh sáng đó khắc ghi ở trong đầu.
- -
Ba người kia đã sớm kết thúc kì thi đại học nên phóng khoáng ngông ngênh, mà Ôn Bảo Tứ vẫn là một học sinh cấp ba cần cù chăm chỉ.
Sau phút giây vui thú qua đi, chính là đống bài tập cùng đề thi.
Trên đường trở về, Ôn Bảo Tứ liền lập tức ỉu xìu, ghé vào bên cửa sổ bi thương nhìn ra bầu trời tự do bên ngoài, khuôn mặt nhỏ tràn đầy cô đơn, ba người liếc nhau, cuối cùng vẫn là Đường Nghiêu ho nhẹ một tiếng.
"Tứ Tứ à."
"Hửm?" Ôn Bảo Tứ phát ra tiếng hừ từ trong mũi, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
"Gần đây em học tập thế nào rồi?" Lời nói vừa cất, cậu liền bị Kỳ Nguyên bên cạnh cho một cú, hết chuyện để nói.
Quả nhiên, Ôn Bảo Tứ càng thêm ủ rũ.
"Chẳng ra sao làm sao cả..." Giọng cô yếu xìu nói.
Dù cho lên lớp rất nghiêm túc nghe giảng, thế mà vẫn không thể hiểu nổi mấy cái công thức uyên thâm kia, cố gắng lắm cũng chỉ tiến bộ chút xíu, thành tích vẫn loanh quanh ở mức trung bình thấp.
Cũng may, hạng trung và thấp ở Trường Nhất Nhã, để thi vào một trường đại học hạng hai cũng dư sức.
"Không sao, học tập không phải con đường duy nhất, chờ sau này em tốt nghiệp rồi sẽ phát hiện, mấy thứ học tập trên lớp áp dụng vào đời sống chả có tác dụng gì cả."
Kỳ Nguyên lên tiếng an ủi, Ôn Bảo Tứ sâu kín nhìn anh một cái, ngữ điệu yếu ớt mà nói:
"Vậy sao anh còn tham gia nhiều cuộc thi như vậy làm gì, còn đều nhận giải nữa, gì mà hóa học, vật lý, toán học ấy..."
Cô đếm đếm trên đầu ngón tay, sắc mặt Kỳ Nguyên mất tự nhiên đem lòng bàn tay đặt bên môi ho khan hai tiếng, ý đồ mất bò mới lo làm chuồng.
"Tứ Tứ, là như này..."
"Thôi anh đừng nói nữa." Giờ phút này trong đầu Ôn Bảo Tứ hiện lên biểu tượng cảm xúc, rất muốn ném cho Kỳ Nguyên xem.
Chính là biểu tượng cô gái dùng đôi tay thon dài bịt miệng một chú chó, bên dưới chính là dòng chữ: được rồi, ngươi đừng nói nữa.
nus: mình thử tìm rồi nhưng hông tìm ra được đôi tay thon dài nào mà chỉ ra bàn tay lực điền phía dưới thôi^^

- -
Ban đêm, Thiệu Ngọc theo thường lệ đến giúp cô học bù.
Ba người bọn họ thi đại học đều phát huy như bình thường, đều đỗ vào đại học A.
Ngôi trường này được thành lập ở Bắc Thành, được mệnh danh là ngôi trường danh tiếng số một cả nước.

Sau khi lên đại học, việc học ở trường so với hồi cấp ba thì thoải mái hơn một chút, hơn nữa cuối tuần nào bọn họ cũng sẽ về, tranh thủ cơ hội ôn bài cho Ôn Bảo Tứ.

Có lúc là Kỳ Nguyên, có lúc là Thiệu Ngọc, Đường Nghiêu thì ít nhất, bởi vì điểm của anh có thể vào được trường đại học A, cũng là nhờ vào lợi thế của hộ khẩu địa phương.
Chỉ là không biết về sau, làm sao mỗi lần đều biến thành Thiệu Ngọc, Ôn Bảo Tứ nhớ tới trước kia lúc đạp xe đi học, cũng giống như thế này.
Cái này có tính là bí mật nhỏ không nhỉ?
Một bí mật nhỏ chỉ thuộc vể hai người bọn họ.
Ôn Bảo Tứ cắn cắn đầu bút, nhìn chằm chằm vào cây đa lớn bên ngoài cửa sổ nở nụ cười.
"Nghiêm túc một chút." Trên đầu bị người ta gõ một cái, giọng nói trách cứ vang lên bên tai, Ôn Bảo Tứ hoàn hồn, xấu hổ, tiếp tục chuyên tâm vùi đầu vào làm bài.
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng sột soạt, cùng với tiếng ngòi bút lăn trên giấy, Ôn Bảo Tư làm xong bài thi liền đưa cho Thiệu Ngọc kiểm tra.

Đèn trong phòng sáng trưng, ánh mắt anh hơi cụp xuống, trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc, hàng mi dài thỉnh thoảng khẽ chớp, giống như một con bướm đang bay.

Ôn Bảo Tứ cực kỳ thích đôi mắt rũ xuống của Thiệu Ngọc, đường cong khóe mắt giống như một bức tranh được vẽ tỉ mỉ, khiến cho người ta thấy hấp dẫn và xinh đẹp.
Cô nâng má nghiêm túc quan sát, ánh mắt lại bị đôi môi đỏ mọng và đẹp đẽ của anh hấp dẫn.
Hô hấp đột nhiên có chút gấp gáp, Ôn Bảo Tứ bối rối nhìn sang chỗ khác.
Giây sau đó tâm trạng đang tốt liền biến mất không còn sót lại gì.
"Chỗ này, chỗ này, còn có cả chỗ này, đều sai rồi."
Thiệu Ngọc điểm từng cái vào bài làm của cô, khoanh tròn từng câu lớn, sau khi giải thích cặn kẽ cho cô xong, lại lật ra một quyển bài tập khác.
"Chương này chính là mấy dạng câu hỏi anh vừa mới cho, cơ bản thì đều giống nhau, em bây giờ có thể tự mình làm lại." Anh vừa phân phó xong, điện thoại liền vang lên, Thiệu Ngọc mắt nhìn màn hình hiển thị, đứng dậy đi ra ngoài.
"Anh đi nhận điện thoại, em giải xong mấy câu hỏi đó trước đi."
Lần điện thoại này anh nhận rất lâu, Ôn Bảo Tứ bập bẹ làm xong mấy câu hỏi trống phía trước, nhìn chằm chằm mấy câu hỏi khó phía sau của đề thi mà ngẩn người.
Tổng cộng ba câu, giống như Thiệu Ngọc mới nói, dạng đề thì không khác mấy, chỉ có một số thay đổi nhỏ.
Ôn Bảo Tứ xem xét qua một lần các câu hỏi, một chút suy nghĩ trong đầu mơ hồ hiện lên, quá nhanh, thoáng qua liền mất, cô căn bản không nắm bắt được.

Thế là lại quay đầu, từng chữ từng chữ đem câu hỏi kia đọc một lần, những cái mạch suy nghĩ kia lại giống như bị chôn sâu ở trong đầu, cô cau mày cố gắng tìm kiếm, như cũ không thu hoạch được gì.
Chắc là nên vẽ một đường phụ ở đây nhỉ?
Không đúng, hay là tìm ra hai cái giá trị này trước?
Cũng không đúng.
—— đến cùng phải làm như thế nào đây?!
Cái cảm giác này thật khiến cho người ta khó chịu.
Giống như lạc vào mê cung không tìm được lối ra, manh mối vụt qua khiến người ta khó nắm bắt, vấp phải trắc trở, mò mẫm trong bóng tối không tìm thấy lối ra.
Ôn Bảo Tứ lại về nhìn về phía bài giảng mà Thiệu Ngọc đã giảng qua cho cô một lần, miễn cưỡng có thể xem hiểu, nhưng mà đến bộ đề này, vẫn như cũ không biết làm.
Thời gian cứ từng chút trôi qua, phía dưới đề thi vẫn như cũ là trống không.
Lạc lõng, bất lực, nhụt chí, khổ sở, tất cả đều dồn lên đầu, tim giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy.
Khi mũi đột nhiên ê ẩm và mắt cảm thấy ẩm ướt, Ôn Bảo Tứ đột nhiên nghĩ, quả nhiên mấy cô gái mà bị bà dì đến thăm cảm xúc kiểu gì cũng hay thay đổi.
Không phải chứ, cô làm sao lại vì chút chuyện nhỏ này mà khóc đây.
Lúc Thiệu Ngọc đẩy cửa bước vào, nữ sinh đang đỏ mắt nhìn đề kiểm tra trước mặt, bóp chặt bút trong tay, vừa ủy khuất vừa thương tâm.
Giống như là làm không được, nhưng lại quật cường không chịu nhận thua, cắn chặt môi, muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.
Tim Thiệu Ngọc nháy mắt liền như bị siết một cái.
"A Ngọc..." Cô gái nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn về phía anh, lông mi có chút ẩm ướt dính vào nhau, miệng bị cắn đến đỏ bừng.
"Em không làm được..." Cô nghẹn ngào nức nở, ngón tay trắng nõn nắm chặt ống tay áo anh, giống như người sắp chết đuối vớ được chiếc cọc gỗ.
"Rõ ràng là anh đã dạy qua rồi, làm sao mà em vẫn không làm được, em sao lại ngu ngốc như vậy chứ!"
"Cái gì cũng không biết —— "
Mũi cô gái đỏ lên, vành mắt cũng càng thêm đỏ, nước mắt vốn chỉ đảo quanh hốc mắt liền chảy xuống, rơi trên gương mặt trắng nõn, phảng phất như trời mưa, rơi liên tục không ngừng.
Tâm tình Thiệu Ngọc cũng như đổ mưa.
Anh không tự chủ ôm lấy cô, xoa đầu cô, dưới ánh đèn, khuôn mặt anh dịu dàng đến khó tin, những cảm xúc nồng đậm trong mắt như sắp trào ra.

Anh hé môi, nói từng chữ rõ ràng, giọng nói nhu hòa chậm rãi, giống như đang dỗ dành cô, mang theo thứ tình cảm nồng đậm lại khắc chế.
"Tứ Tứ của chúng ta cái gì cũng không biết cũng không sao, công chúa thì nên để cho người ta mang đồ tốt nhất mà dâng đến."
nus: chiều quá thể mà chiều:>>.

Bình Luận (0)
Comment