Ngôi Sao Bầu Trời Đều Hái Cho Em

Chương 28


Tô Dương vừa mới bắt đầu đã biết, xuất thân của Ôn Bảo Tứ không hề đơn giản, vũng nước giới giải trí này đục sâu không rõ, nữ minh tinh thì lại càng phức tạp.
Trải qua mấy ngày tiếp xúc, anh ta phát hiện ra Ôn Bảo Tứ là một cô gái vô cùng đơn giản xinh đẹp, thậm chí còn mang sự ngây thơ thuần khiết của thiếu nữ.

Tô Dương không muốn nghĩ những điều không hay đó về cô, nên thỉnh thoảng vì tò mò anh ta cũng lơ đãng hỏi người đại diện, không nghĩ tới chân tướng nhanh như vậy đã lộ ra.
Bên cạnh anh ta, vị đạo diễn vẫn luôn cao ngạo từ xưa đến nay giờ đây lại thân thiện mời người đàn ông kia điếu thuốc.
"Thiệu Tổng, sao hôm nay lại có thời gian đến thăm đoàn vậy?"
"Cuối tuần được nghỉ, muốn đến gặp bạn gái một chút."
Thái độ anh nghiêm túc, mang theo khí chất bên trên đúng mực, suy đoán trong lòng như được chứng thực, Tô Dương nhịn không được hướng ánh mắt về phía Ôn Bảo Tứ.
Khuôn mặt cô nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời lấp lánh, cả người tràn đầy sức sống lại xinh đẹp.
Cùng với thời điểm cô ở trên phim trường hoàn toàn khác, giống như chỉ cần đến trước mặt người đàn ông kia, cô liền biến thành cô gái nhỏ, bộ dáng rõ ràng được nuông chiều mà thành.
Tô Dương mỉm cười, khẽ thở ra một hơi, chân thành chúc phúc nhìn hai người.
"Thiệu Tổng cùng Bảo Tứ thật xứng đôi, có vẻ bình thường tình cảm rất tốt."
"Cảm ơn."
"Tô Dương, anh quả nhiên khéo nói chuyện!" Ôn Bảo Tứ cười trêu ghẹo lại nói, sau đó kéo lấy tay Thiệu Ngọc định rời đi: "Đạo diễn, tiếp theo tôi không còn cảnh quay nào nữa, cho nên dẫn anh ấy đi dạo vòng quanh chút nhé."
Đoàn phim đã ký thỏa thuận bảo mật, bất kỳ hình ảnh nào trong đây mặc cho nội dung là gì cũng không được phát tán trên mạng, mà ở đây nhân viên công tác cũng không nhiều, cho nên Ôn Bảo Tứ mới không hề kiêng nể như vậy.
Địa điểm quay rất hẻo lánh, để tránh đông đúc, ngoài bối cảnh quay do đoàn dựng sẵn thì gần đó chỉ toàn là mấy ngọn đồi trập trùng.
Ôn Bảo Tứ nắm tay Thiệu Ngọc đến một sườn đồi ngay bên cạnh đoàn phim.
Xung quanh rất vắng vẻ, chỉ có tiếng gió thổi qua kẽ lá, gió chạng vạng tối hòa cùng ráng nắng đỏ rất dễ chịu, đứng tại đỉnh núi nhìn ra xa còn có loại cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Cô mở miệng nói với Thiệu Ngọc như thể đang dâng lên một báu vật.
"Ở đây siêu đẹp phải không!"
"Ừm." Thiệu Ngọc nghiêng mắt cười xoa đầu cô.
"Vào đoàn như thế nào? Rất mệt đúng không?"
"Mệt lắm..." Ôn Bảo Tứ lập tức bơ phờ trả lời.

Lúc đầu còn chưa cảm thấy mệt mỏi, nhưng không biết tại sao sau khi anh hỏi, sự mệt mỏi cả tuần lại cứ thế dâng lên.
Ôn Bảo Tứ nhân cơ hội này ôm lấy Thiệu Ngọc làm nũng.
"Ôi, em mệt chết đi được, mỗi ngày đều quay phim từ sáng đến tối, mệt cực.
"Được rồi..." Thiệu Ngọc ngẩng đầu lên, ra vẻ bất đắc dĩ: "Vậy Tứ Tứ nhà ta không quay nữa, về nhà có được không?"
Ôn Bảo Tứ lập tức ngậm miệng lại, mím môi nhìn anh chớp chớp mắt, giọng điệu trong trẻo vô tội.
"Kỳ thật nếu cẩn thận suy nghĩ lại, cũng không phải là quá mệt mỏi."
Thiệu Ngọc nhịn không được cười nói.
"Haiz, chỉ cần em vui là được."
Ban đêm còn có một cảnh nữa, Thiệu Ngọc ở lại cả buổi chiều, sau đó lái xe trở về, Ôn Bảo Tứ bất đắc dĩ cùng anh nói tạm biệt.
Trở lại trường quay, đạo diễn nhìn thấy cô liền mỉm cười, cách đây không lâu, Thiệu Ngọc lại tài trợ cho đoàn phim, Ôn Bảo Tứ lúc này trong mắt ông ấy quả là một đứa trẻ may mắn*.
*Raw gốc: Phúc Bảo nghĩa là một đứa bé mang đến may mắn
Trong thời gian quay phim, Ôn Bảo Tứ và Tô Dương ngồi mỗi người một bên trên bàn nhỏ khớp lại kịch bản, mỗi người đều mặc một chiếc áo khoác lớn, bên trong thì mặc trang phục quay hình.
Bắc Thành đang là mùa thu, hơi se lạnh, nhưng cảnh quay tối nay là cảnh đêm hè, Ôn Bảo Tứ mặc một chiếc váy đỏ quây ngực, lộ rõ cánh tay cùng đôi chân trắng nõn mảnh mai.
Trong cảnh quay, nửa năm sau khi nữ chính trở về Trung Quốc, cô gặp nam chính trong một bữa tiệc, sau đó uống say được anh đưa về nhà.
Tô Dương cũng mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng, khoác một chiếc áo khoác đen ngồi xổm ở một góc run rẩy cùng cô.
Hai người khớp thoại rất trôi chảy, chỉ chốc lát là đã có thể trực tiếp cởi áo, nhìn đối phương nói ra những câu thoại đầy tình cảm.
Nhân viên đoàn phim cũng đang chuẩn bị cho cảnh quay, mỗi người đều bận rộn việc của mình một cách trật tự.
Khớp lời xong, hai người cứ thế ngẩn người nhìn khoảng không trước mặt.
"Bảo Tứ, cô và Thiệu Tổng làm sao lại quen nhau vậy?" Tô Dương đột nhiên lên tiếng, lần đầu tiên nói đến chuyện riêng của cô.
Người đại diện của anh ta bảo vệ anh ta khá tốt, hiếm khi thân cận một nữ diễn viên nào, cũng không có mấy hành động quá phận, lúc vào đoàn nói chuyện cũng đều giữ ý tứ.
Vì vậy, hai người dù tính là quen, nhưng căn bản cũng không nói chuyện riêng tư, thậm chí họ còn chưa đạt đến mức làm bạn bè.
Dù sao thì họ còn không thêm WeChat của nhau.
"Chúng tôi từ nhỏ đã là hàng xóm." Ôn Bảo Tứ không chút do dự nói với Tô Dương, nụ cười trên mặt hiện ra tươi rói, trong mắt Tô Dương rõ ràng lộ ra tia kinh ngạc.

"Cô và Thiệu Tổng quen nhau từ nhỏ ư...?" Anh ta lặp lại lần nữa, Ôn Bảo Tứ nhẹ gật đầu.
"Ừm!"
Thiệu Ngọc là ai chứ, đời thứ ba chính tông của Thiệu gia ở Bắc Thành, người bên cạnh anh không phải phú cũng là quý.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Tô Dương trở nên phức tạp.
"Vậy cô vì sao lại muốn tiến vào giới giải trí?" Minh tinh tuy rằng hào nhoáng, nhưng đối với bọn họ mà nói cũng chả đáng nhắc tới.
"Quay phim rất vui——" Ôn Bảo Tứ ngẩng đầu lên chân thành cười.
"Tôi thích dùng chính bản thân mình để diễn giải từng câu chuyện một, sau đó truyền những gì nhân vật đó nghĩ cho khán giả xem."
"Đây xem như là muốn phát huy tối đa giá trị của cuộc sống đi."
Hai tay cô gái chống má, nhìn về phía khoảng không xa xa, đôi lông mi dài khẽ chớp, trên mặt lộ ra khát vọng cùng thành kính, nháy mắt đó chạm vào đáy lòng của Tô Dương.
Từ khi anh ta ra mắt đến khi nhận các vai diễn đến giờ, đều là do người đại diện sắp xếp, cô ta nói nó sẽ giúp anh ta nổi tiếng, anh ta liền chụp, nói nó sẽ tốt cho sự nghiệp của bản thân anh ta, vậy nên anh ta liền quay.
Kể cả lần này cũng vậy, kỳ thật khi đã định xong nam chính, anh ta thậm chí còn không biết kịch bản ra sao.
Chỉ là vì người đại diện nói bộ phim sẽ vô cùng nổi tiếng khi khởi chiếu, vậy nên anh ta đã nhận.
Chưa bao giờ, anh ta chưa bao giờ suy nghĩ về ý nghĩa của sự tồn tại này như cô.
"Tứ Tứ." Gọi xong anh ta liền lập tức tỉnh táo lại.
"Tôi có thể gọi cô như vậy không?"
Ôn Bảo Tứ hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
"Có thể."
Trên mặt Tô Dương khó có khi nở một nụ cười rực rỡ như vậy, có chút ngây thơ đơn thuần.
"Cô thật tuyệt."
"Cảm ơn, anh cũng vậy."
Hai người nhìn nhau, lại phá lên cười.
"Đúng là thương nhân được dịp thổi phồng mà." Ôn Bảo Tứ trêu ghẹo nói, Tô Dương cũng phụ họa theo.

*商业互吹来一波: Raw gốc là câu này nhưng mình không tra được ra nghĩa tương ứng.
"Haha."
Chắc vì lần nói này mà những cuộc trò chuyện sau đó của bọn họ ngày càng quen thuộc, cảnh say rượu cũng quay vô cùng tự nhiên thuận lợi, thậm chí nụ hôn đầu của cả hai cũng không hề NG lần nào.
Đạo diễn xem lại cảnh quay thì không ngừng khen ngợi, Ôn Bảo Tứ đứng một bên còn nói đùa với Tô Dương:
"Có lẽ bởi vì tôi đã thực sự từng làm điều này trong thực tế."
"Hửm?" Anh ta hiếu kỳ nghiêng đầu.
"Mấy năm trước sức khỏe của A Ngọc không tốt, phải ra nước ngoài sinh sống.

Lúc đó tôi còn quá nhỏ vậy nên nghĩ thế nào lại đến quán bar uống rượu.

Vốn là say, nhưng không biết thế nào ngủ một hồi lại tỉnh."
"Đúng lúc đó anh ấy đến tìm tôi, tôi thậm chí còn giả say để chiếm tiện nghi anh ấy cơ, sau đó thì tỏ tình."
Ôn Bảo Tứ cười nói xong, nhớ lại quá khứ ngọt ngào ngày xưa, khi đó trong lòng vô cùng chua xót khổ sở, chợt lại chợt phát hiện thời gian quả nhiên là liều thuốc tốt.

Những thứ trước kia từng khiến bạn khóc, một ngày nào đó lại khiến bạn phải mỉm cười.
"Không nghĩ tới ——" Tô Dương cười khẽ trêu ghẹo, như có điều suy nghĩ.
"Hai người còn có câu chuyện như này."
Thật tuyệt.
Sau khi cả hai quen thuộc hơn, quá trình quay phim càng diễn ra suôn sẻ, quan hệ giữa đoàn phim và diễn viên cũng mười phần hòa thuận, không hề có lục đục nào.

Cũng có thể là do ảnh hưởng của khoản đầu tư to lớn mà Ôn Bảo Tứ mang lại.
Ngược lại, Tô Dương lại cãi nhau với đại diện của anh ta hai lần.

Cô gái kia tuổi còn trẻ nhưng rất chín chắn, lão luyện, Ôn Bảo Tứ đã từng chứng kiến ​​cô ta bận rộn liên tục tại đoàn, cũng quản lý công việc của Tô Dương rất tốt.
Mối quan hệ giữa Tô Dương và người đại diện của anh ta dường như rất tốt, bọn họ giống bạn tốt hơn là đồng nghiệp, hai người cũng thường trò chuyện cười đùa trong đoàn.
Tô Dương là một người khá chậm chạp, khi chưa quen biết thì nhìn khá giống nam thần, sau khi quen biết mới phát hiện chỉ là một chàng trai to xác ngây thơ, thậm chí còn có chút buồn cười.
Nhưng mặt này cô cũng chỉ thấy anh ta biểu hiện trước mặt vài người, một trong số đó là đại diện của anh ta.

Nhưng gần đây không hiểu sao lại xảy ra cãi vã.
Sau khi ăn trưa xong, Ôn Bảo Tứ như thường lệ đi dạo trên sườn đồi phía sau đoàn phim để tản bộ, vừa đến góc tường đã nghe thấy tiếng cãi vã.
Cô không muốn nghe trộm chuyện riêng tư của người khác, nhưng lúc định rời đi thì lại nghe thấy tên mình.
"Cậu có thể giữ khoảng cách một chút với Ôn Bảo Tứ được không hả!"
"Nếu bị nhân viên đoàn hoặc báo chí truyền ra ngoài, có biết nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu như thế nào không?"
"Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường! Chúng tôi chỉ là kết bạn bình thường mà thôi!
Là giọng nói của Tô Dương, có vẻ vô cùng tức giận, giống như bị bức đến cực điểm, Ôn Bảo Tứ chưa từng nghe anh ta nói chuyện như vậy bao giờ.
"Tôi đã nói với cậu vô số lần rồi, tốt nhất không nên cùng mấy nữ nghệ sĩ có mối quan hệ cá nhân nào hết, nhất lại là loại người danh tiếng bên ngoài còn không tốt lắm——" cô ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt lời, giọng nói Tô Dương trầm thấp đến đáng sợ, tuyệt nhiên như muốn xé rách mặt.

Ngôn Tình Hay
"Tống Thanh, cô thật sự khiến tôi ngạt thở."
Tiếng bước chân lộn xộn nhanh chóng truyền đến, Ôn Bảo Tứ quay lưng nhanh chóng trốn vào một góc, ngay sau đó thì nhìn thấy người đại diện đuổi theo Tô Dương ra ngoài.
Cô gái kia đi tới kéo tay, lại bị anh ta dùng sức hất ra, trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn tràn đầy lo lắng.
Hai người đi càng lúc càng xa, Ôn Bảo Tứ dựa vào tường nhẹ nhàng thở ra, điện thoại nắm chặt trong lòng bàn tay đột nhiên rung lên, cô giật mình, vội vàng ấn tắt.
Không đến hai giấy, cuộc gọi khác lại đến, tên người gọi hiển thị là Thiệu Ngọc, Ôn Bảo Tứ lại nhấn nút tắt tiếng, không dám trả lời, thẳng cho đến khi tìm được một chỗ không người mới dám nghe.
"Alo...?" Thiệu Ngọc nhíu mày nghe giọng nói bên kia thủ thỉ như kẻ trộm.
"Em đang làm gì vậy?" Vừa nãy còn cúp máy anh.
"Chỉ là em vô tình nghe trộm người khác nói chuyện, trong lòng có chút áy náy." Ôn Bảo Tứ trước nay chưa từng có chuyện gì giấu giếm Thiệu Ngọc, nghe được giọng nói của anh, liền hận không chờ được muốn đem toàn bộ chuyện vừa rồi kể ra.
"Làm sao vậy?" Giọng nói Thiệu Ngọc ôn hòa từ bên tai truyền đến, Ôn Bảo Tứ yên lặng nhìn chung quanh, xác định không có người phía sau, mới đem một màn vừa rồi kể ra.
Giọng nói cô nhỏ xíu, còn dùng bàn tay bưng kín điện thoại, hệt như một đặc vụ đang bí mật liên lạc.
Nếu Thiệu Ngọc mà nhìn thấy bộ dáng cô vào lúc này, anh nhất định sẽ nhịn không được xoa đầu cô.
"Chuyện này em cứ coi như không biết đi, chờ anh có thời gian rảnh sẽ tra qua một chút." Thiệu Ngọc nói xong, tựa hồ nhớ tới cái gì, giọng điệu lơ đãng mở miệng.
"Trong khoảng thời gian này, đừng nói chuyện riêng với Tô Dương nữa, cứ bảo trì khoảng cách nhất định đã, đợi anh tra rõ người đại diện của anh ta rồi lại nói."
- --
Lời editor: Thiệu-Mưu Mô-Ngọc).

Bình Luận (0)
Comment