Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 33


Trong lúc thi thực hành ba ông thầy vẫn kiên quyết làm hòn vọng phu trước cổng trường Túc Đức.

Chờ Lý Giai Viễn ra ngoài thì cả đám lại tới nhà hàng quen thuộc để ăn một bữa cơm chúc mừng.
Trương Vĩnh Đông vẫn lải nhải như cũ: “Thi xong là xong rồi, có thể vào trận chung kết đương nhiên tốt, không thể vào cũng đừng để ảnh hưởng tâm lý.

Các em đều học lớp 11, lớp 12 rồi, thi đại học mới là quan trọng nhất.”
Từ Vãn Tinh tai nọ xọ tai kia, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên đống đồ ăn phong phú hôm nay.

Cả bàn đồ ăn trong đó tôm nướng cay là hợp khẩu vị của cô nhất.

Cô vừa gật đầu lia lịa vừa lột con tôm thứ bảy trong bữa này sau đó nhét vào miệng và duỗi tay lấy con thứ 8.
Bàn cơm này là kiểu xoay tròn, lúc cô đang lột tôm thì cái bát tôm bị chuyển tới đối diện.

Từ Vãn Tinh duỗi tay ra nhưng vì lùn quá, vóc dáng chỉ có 1m58 nên dù có duỗi tay dài nhất cũng không với tới được.
Tay ngắn đúng là một khuyết điểm trí mạng, Cô thu tay lại định xoay bàn, ai biết người bên cạnh lại duỗi cánh tay thật dài ra gắp tôm sau đó lặng lẽ bỏ vào bát cho cô.
Mấy ông thầy đang trò chuyện khí thế ngất trời, La Học Minh gọi một bình rượu, và đương nhiên không ai để ý tới một màn này.
Từ Vãn Tinh tập trung nhìn vào thì thấy Kiều Dã gắp cho cô một con tôm siêu to.

Cô nghiêng đầu nhìn cậu lại thấy cậu làm như không có việc gì mà cúi đầu ăn cơm, cái đĩa bên cạnh không có cái vỏ tôm nào.
“Cậu không thích ăn tôm hả?” Cô giơ con tôm to tướng trong tay mình lên và hỏi.
“Quá phiền toái.” Câu trả lời của cậu nằm trong dự kiến.
Từ Vãn Tinh trợn mắt nghĩ kỳ thật không phải quá phiền toái mà chắc là sợ bẩn tay.

Học bá luôn để lại ấn tượng sạch sẽ kỳ thực cũng là vì cậu ta quá yêu quý thể diện, đến chuyện nhỏ như lột tôm cậu ta cũng cảm thấy tổn hại hình tượng.
Cô thành thạo lột xong vỏ con tôm kia sau đó không hề do dự bỏ vào bát cho cậu và nói: “Này, con này cho cậu.”
Trên mặt cô là biểu tình mang theo dào dạt đắc ý: Cậu xem tôi có thương cậu không nào!
Kiều Dã ngẩn ra bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Tay tôi rất sạch sẽ, trước khi ăn cơm tôi đã rửa vài lần đó.” Từ Vãn Tinh tưởng cậu ngại tay cô không sạch nên lập tức giơ tay lên giải thích, “Nếm thử đi, tôm này ăn ngon cực kỳ.”
Từ Vãn Tinh trước giờ không câu nệ, lúc ở nhà cô cũng giống lão Từ, sẽ gắp đồ ăn mình thích cho đối phương, cũng sẽ ngại đi rót nước nên bưng cốc của ba mình uống luôn.
Nhưng ở nhà Kiều Dã cha mẹ cậu sẽ chỉ nói: “Tiểu Dã ăn nhiều rau xanh một chút.”
“Lần này canh gà rất thơm, uống thêm một bát đi.”
Không có ai tự mình gắp đồ ăn cho cậu, càng đừng nói tới bóc vỏ tôm.
Cha cậu nghiêm khắc, không thích hợp với hành động thân mật thế này.

Mẹ là mẹ kế, dù toàn tâm toàn ý đối xử với cậu thì cũng thực chú ý đến chi tiết nhỏ, chú ý đúng mực.
Kiều Dã dừng một chút sau đó gắp tôm ăn.
Từ Vãn Tinh ở bên cạnh không khác gì gian thần nịnh nọt thò người qua muốn hỏi cảm nhận của cậu: “Có phải ăn đặc biệt ngon không?”
Kiều Dã nhàn nhạt đáp: “Cũng tạm được.”

Vị cay nóng lan ra đầu lưỡi mang theo thơm ngọt của con tôm, trong lòng cậu lại vang lên một câu trả lời khác hẳn: Đúng, ăn rất ngon.
Sau khi ăn xong mấy thầy trò chia hai ngả gọi xe về nhà.
Đã gần đến 7 giờ tối, nếu về trường thì vẫn kịp tiết tự học nhưng La Học Minh đại phát từ bi quyết định cho bọn nhỏ về nhà nghỉ ngơi.
Từ Vãn Tinh nói: “Em không về hẻm Thanh Hoa đâu, có thể phiền bác tài cho em tới chợ đêm ở Kim Trà Lộ không?”
La Học Minh vừa nghe thế đã dựng mày hỏi: “Em tới chợ đêm làm gì?”
Chợ đêm Kim Trà Lộ chẳng qua là con phố toàn quán trà.
“Ai u, em không chơi mạt chược.” Từ Vãn Tinh lập tức giải thích, “Lúc này hẳn ba em mới bắt đầu bày quán, em đi qua giúp một chút.”
La Học Minh không vui nói: “Đã bảo về nhà nghỉ ngơi còn đi hỗ trợ, giúp được cái gì? Không có em thì sạp của ba em sẽ đóng cửa hay là sao?”
Từ Vãn Tinh lập tức bịt miệng ông lại, nhanh chóng phì phì, “Thầy không được nói lời xui xẻo này, quá không may mắn, mau nhổ nhổ ngay!”
La Học Minh: “……”
Kiều Dã: “……”
Cuối cùng tài xế không nhịn được cười ha hả: “Cô nhóc này đúng là thú vị!”
La Học Minh: Thú vị cái quỷ ấy!
Cuối cùng Từ Vãn Tinh vẫn xuống xe trước cửa một quán trà.

Cô nhảy xuống, quay đầu cười hì hì và xua tay: “Hẹn gặp lại thầy, hẹn gặp lại Kiều học bá!”
La Học Minh lườm cô một cái rồi dặn: “Về sớm một chút, ngày mai mà dám tới trễ thì ngồi xổm gấp hai!”
Ánh mắt Kiều Dã nhìn khuôn mặt cô, mãi tới khi xe đi rồi cậu còn theo kính chiếu hậu nhìn bóng dáng kia.
La Học Minh không có việc gì nên nói chuyện phiếm: “Quan hệ của hai đứa hiện tại còn tốt chứ hả?”
“Khá tốt ạ.” Cậu lời ít mà ý nhiều đáp.
“Hơi, em đừng giấu thầy, tính tình đứa nhỏ này thế nào thầy biết.” La Học Minh cực kỳ có khí thế nói, “Nếu nó dám bắt nạt em thì cứ tới tìm thầy, bảo đảm thầy sẽ trị nó ngoan ngoãn, không dám gây sự nữa!”
Kiều Dã đáp vâng, tầm mắt vẫn nhìn gương chiếu hậu.
Mùa đông ở Thành Đô vẫn là Bất Dạ Thành, thời tiết tuy lạnh nhưng vẫn không ngăn dược mọi người ham mê ăn chơi.

Trong quán trà luôn có hệ thống sưởi, bên trên xoa mạt chược, bên dưới sưởi ấm chân.
Quán ăn vặt bên ngoài quán trà cũng trang bị lều lớn màu xanh, chỉ mở một mặt, còn ba mặt chắn gió.

Tuy vẫn hơi lạnh nhưng ít ra ngồi trong đó ăn đồ nóng hổi vẫn cực kỳ thoải mái.
Mỗi lần tới chợ đêm Từ Vãn Tinh đều nhịn không được hít một hơi thật sâu.

Trong ánh đèn mờ nhạt, sương khói từ bếp đun lượng lờ bay ra, những cái lều lớn màu xanh, các loại mùi đồ ăn quyện vào nhau là minh chứng hoàn mỹ cho cái gọi là khói lửa nhân gian.
Còn chưa đi tới quán trà Thịnh Vượng, từ xa cô đã thấy một vòng người vây lại ở nơi ấy.

Từ Vãn Tinh sửng sốt, vội bước nhanh hơn và chen vào trong đám người.
“Nhường đường, làm ơn nhường đường.”
Cô đẩy vòng người vây quanh, vừa tới gần đã thấy một màn khiến máu cả người cô đông lại.
Quán của Từ Nghĩa Sinh bị người ta đập.
Trên mặt đất có vệt nước, có sủi cảo dính đất, cục bột trắng như tuyết biến thành xám xịt màu đất, vài chậu nhân lớn bị người ta đổ trên đất, không cứu được.


Chồng bát sứ ngày nào cũng được rửa sạch sẽ không một hạt bụi lúc này vỡ thành mảnh nhỏ, không một cái lành lặn.
Lão Từ tập tễnh, không rên một tiếng nhặt nhạnh trong đống đồ rơi đầy đất xem có còn cái gì dùng được hay không.
Nhưng ông nhặt cục bột lên thì nó đã bẩn.
Nhân thịt cũng không dùng được nữa.
Bếp lò đổ ra đất quay cuồng móp méo, hẳn cũng đã hỏng rồi.
Từ Vãn Tinh không thể tin được mà xông lên gọi một tiếng ba rồi hỏi thất thanh: “Ai làm?!”
Tim cô xoắn lại, giống như bị người ta nắm chặt không thở nổi.
Bà chủ quán trà Thịnh Vượng cũng ra hỗ trợ, phía sau còn có vài người phục vụ của quán trà đều ra giúp Từ Nghĩa Sinh thu dọn.
Dì Trương cầm một cái chén vỡ tức hộc máu mắng: “Không biết ở đâu ra một đám đầu gấu lưu manh không nói hai lời đã xốc bàn, miệng còn mắng mấy câu không sạch sẽ, đúng là lũ súc sinh!”
Đầu óc Từ Vãn Tinh ngốc luôn, theo bản năng cô đi tới bên người lão Từ kéo ống tay áo ông gọi: “Ba ——”
Cô vừa vươn tay đụng phải cổ tay ông thì lão Từ đã hít hà một hơi và rụt tay về.

Từ Vãn Tinh không chút nghĩ ngợi túm lấy cánh tay ông nâng lên xem.
Trên cổ tay ông là một vết sưng đỏ thật dài, hiển nhiên là bị vật nặng đánh trúng.
Dì Trương chửi ầm lên: “Đám súc sinh kia cầm côn sắt đập khắp nơi, ba cháu định đi lên cản thì bị đập một gậy vào tay…… Chân cũng bị đánh!”
Bà đi tới đỡ Từ Nghĩa Sinh, cằm hất về phía một bên chân của ông nói: “Mau ngồi đi, nhìn xem có bị làm sao không?”
Từ Nghĩa Sinh vội giãy ra: “Chị đừng nói hươu nói vượn, không sao ——” Sau đó ông vội quay đầu cười nói với Từ Vãn Tinh, “Đừng nghe dì Trương nói hươu nói vượn, bà ấy chỉ thích chuyện bé xé ra to, nói chuyện không kiêng dè!”
Từ Vãn Tinh không rên một tiếng mà chỉ ngồi xổm xuống muốn xốc ống quần ông lên xem.

Lão Từ lập tức ấn tay cô xuống la lên: “Đang ở trên đường cái đó, làm gì thế? Đã bảo với con là không sao, dì Trương hoa mắt rồi nên nhìn lầm!”
“Tôi không thể nào hoa mắt, thị lực của tôi 20/10 đó, tốt cực kỳ!”
……
Từ Vãn Tinh không để ý nhiều như vậy, cô chỉ ấn lên đùi lão Từ một cái thế là ông ấy lập tức hít hà, cả người co rúm lại.
Cô ngước mắt thấy bàn tay vốn ngăm đen thô ráp của ông lúc này toàn vết thương, không biết vì bị đánh hay lúc thu dọn mảnh vỡ bị cắt qua.

Mu bàn tay và ngón tay của ông sưng đỏ, chính là vết nứt da khi mới vào đông.
Người làm ăn dù bảo dưỡng thế nào thì cũng không tránh được phải ngâm nước cả ngày, nhất là những người bán hàng rong thế này.

Lều lớn dù có chắn được gió cũng không ngăn được cái lạnh thấu xương.

Vì thế đôi tay ngâm nước, lại lộ ra trong không khí, bị gió thổi sẽ toàn là vết thương.
Từ Vãn Tinh biết mỗi ngày sau khi về nhà ba cô đều phải ngâm tay chân bằng nước ấm, lại dùng gừng đắp lên vết nứt da.
Lúc người khác không nhìn thấy ông ấy đều cố gắng tự liếm láp vết thương.

Chân ông ấy còn có vô số vết nứt do quanh năm suốt tháng phải đứng.

Bởi vì khô nứt, vì mệt nhọc, vì nhiệt độ thấp.


Vừa vào đông da ông sẽ nẻ, vỡ ra biết bao nhiêu cái miệng nhỏ thấy máu.
Cô ngơ ngẩn nhìn đôi tay kia, lúc đứng dậy trong mắt cô chỉ toàn là nước mắt.
Có người ở bên cạnh tốt bụng thêm một câu: “Báo cảnh sát đi, để cảnh sát tới điều tra theo dõi ở gần đây, bắt được người thì đòi tiền!”
Dì Trương và lão Từ hai mặt nhìn nhau.
Phụ vụ trong quán thở dài nói: “Không báo cảnh sát được, chỗ này không cho bày quán.

May mà chỗ này xa trung tâm thành phố, không nằm trong hạng mục duy trì bộ mặt đô thị nên thành phố mới bỏ qua, người bán hàng rong cũng mới có cơ hội tồn tại.”
“Đúng vậy, nếu báo cảnh sát thì nhiều lắm được bồi thường mấy trăm ngàn đồng nhưng nếu bị phạt vì bày bán bất hợp pháp sẽ phải nộp nhiều hơn thế.”
Chủ quán bên cạnh cũng xen mồm: “Nếu chuyện này bị báo ra ngoài sợ là bên trên sẽ cấm họp chợ đêm, về sau mọi người sẽ khó mà làm ăn buôn bán.”
Từ Vãn Tinh trầm giọng hỏi: “Có biết là ai làm không?”
Từ Nghĩa Sinh trầm mặc lắc đầu, giống như sau một đêm đã già đi mười mấy tuổi.
Dì Trương cũng nói: “Không quen biết, một đám choai choai, đều là cặn bã của xã hội!”
Lúc này một người phục vụ ở một bên chen miệng nói: “Hình như bọn chúng quen em thì phải!”
Lời này là nói với Từ Vãn Tinh.
Cô sửng sốt: “Quen em ư?”
“Đúng vậy, có một kẻ trong đó hùng hổ nói tên của em, hình như nói lão Từ không quản con mình cho tốt, con mất dạy là lỗi của cha.”
Trong nháy mắt máu xông lên đầu cô.

Một câu này cô từng nghe thấy sau khi thi xong thực hành ngày hôm nay.
Lúc cô ở tòa nhà thực nghiệm cãi nhau với Lý Dịch Từ thì miệng hắn cũng không sạch sẽ, nhục mạ cô, Lục Trung và cả lão Từ.

Hắn nói Từ Nghĩa Sinh là tên què chết tiệt, nuôi cái thứ không ra gì.

Hắn nói con mất dạy là lỗi của cha, Từ Nghĩa Sinh cũng sẽ không có kết cục tốt.
Trong ánh mắt đồng tình của những người vây xem Từ Vãn Tinh nhìn lão Từ khuôn mặt mệt mỏi, dì Trương thì căm tức, còn có đống đồ lộn xộn đầy đất không biết phải dọn thế nào.

Cô chỉ thấy ngực mình như bị gõ một gậy.
Vì sao cô không nghĩ ra chứ?
Cô cho rằng mình chỉ cãi nhau thì sẽ không có tổn hại, cô chỉ nghĩ dù có đánh nhau thì Lý Dịch Từ cũng không phải đối thủ của cô.

Nhưng cô chưa từng nghĩ có lẽ đối phương còn có thể ra tay từ chỗ khác.
Từ Nghĩa Sinh.
Từ Nghĩa Sinh là bầu trời để cô dựa vào, là uy hiếp duy nhất của cô.
“Dì Trương, phiền dì dẫn ba cháu tới bệnh viện, những thứ này cứ bỏ đây đã, không cần để ý.” Cô cắn chặt răng, cố nén nước mắt mà nghiêng đầu đi tìm một phục vụ có quan hệ tốt với mình và nói, “Chú Hoàng, chú để ý tới quán trà và giúp ba cháu trông quán một chút, đừng để người ta nhặt đồ đi mất.”
Cuối cùng cô mới nhìn Từ Nghĩa Sinh: “Ba, con ra ngoài một lát, ba phải nghe con, không được tiết kiệm tiền, cũng đừng cậy mạnh.”
Cô nháy mắt, cuối cùng nước mắt vẫn rơi xuống, chảy theo gò má rồi biến mất tăm.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách, những trang khác đăng truyện đều là đi ăn cắp.

Mọi người muốn đọc nhiều truyện hay đề nghị ghé thăm trang web: runghophach.com!)
“Con đi đâu?” Từ Nghĩa Sinh bất an gọi cô lại, “Từ Vãn Tinh, con đừng gây thêm phiền toái cho ba nữa!”
Nhưng Từ Vãn Tinh lại giống như không nghe thấy, cô không quay đầu lại mà chạy thẳng.
Cô rẽ ở một ngõ ngỏ sau đó biến mất trên con đường đầy ánh đèn cao áp.


Cô đứng trong góc khuất móc di động ra gọi điện cho Vạn Tiểu Phúc.
“Lớp trưởng, mỗi tuần cậu đều cùng mấy kẻ ở Túc Đức học thêm đúng không?”
“Đúng, làm sao vậy?”
“Cậu có thể hỏi giúp tôi một chuyện không?” Từ Vãn Tinh gằn từng chữ một, “Giúp tôi hỏi thăm xem Lý Dịch Từ có ở ký túc không, nếu không thì nhà hắn ở đâu.

Nếu có thể thì tốt nhất cậu hỏi giúp xem hiện tại hắn đang ở đâu.”
Vạn Tiểu Phúc lặp lại một lần: “Lý Dịch Từ sao? Cậu nói là Lý Dịch Từ chuyển từ Lục Trung đến Túc Đức sao?”
“Đúng vậy.”
“À, thế thì mình biết hắn.

Hắn ở trường, bạn cùng phòng hắn học cùng lớp học thêm với mình.

Mình có số của cậu ta đó.” Vạn Tiểu Phúc vui vẻ nói, “Cậu tìm hắn có việc gì? Để mình gọi điện hỏi thăm xem Lý Dịch Từ hiện đang ở đâu.”
“Phiền cậu.”
Năm phút sau Từ Vãn Tinh lại nhận được điện thoại của Vạn Tiểu Phúc.

Cô chỉ cảm ơn sau đó không rên một tiếng chạy tới trạm xe buýt ngồi xe tới Túc Đức.
Đây là chuyến xe cuối cùng đêm nay, trên xe ngoài tài xế chỉ có một đôi trung niên ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Từ Vãn Tinh tìm một chỗ dựa vào cửa sổ mà ngồi xuống, đầu gác lên cửa sổ xe, cảm giác lạnh băng kích thích khiến cô run rẩy.
Cô nhắm mắt lại, chỉ thấy mặt đất hỗn độn, lão Từ tập tễnh cong lưng gian nan nhặt từng mảnh vỡ trên mặt đất.
Ngoài căn nhà nhỏ thấp bé cũ nát ở hẻm Thanh Hoa thì cái sạp này là mọi thứ của cha con họ.

Từ nhỏ cô đã ngồi bên cạnh sạp giúp cha bán sủi cảo.

Cô ngửa đầu nhìn ông bận rộn nói chuyện với khách hàng, sau đó cúi đầu nhanh nhẹn gói sủi cảo thành từng viên.
Ông nói: “Người tới chợ đêm chơi mạt chược đều thích cát lợi, cha tự nghĩ ra sủi cảo hình nguyên bảo để bán, có lợi hại không?”
Cô hết sức vui mừng vỗ tay khen: “Lợi hại muốn chết!”
Lúc trời nóng ông rút từ trong xe ra một cái quạt hương bồ to tướng đưa cho cô nói: “Con qua một bên mà quạt cho đỡ nóng, đừng để nóng hỏng người!”
Kết quả là cô lại chuyển đến ghế nhỏ, ngồi bên chân cha mình, vừa quạt vừa nói: “Như vậy hai chúng ta đều mát, hê hê.”
Lão Từ lé mắt nhìn cô nói: “Nhìn cái tay bé tí của con đi, có bao nhiêu sức chứ? Con tự quạt cho con đi thôi, ba chịu được nóng, không cần quạt.”
Nhưng cô nhớ rõ lúc nói những lời này cả người ông ướt đẫm mồ hôi, tóc còn nhỏ nước.
Ngẫu nhiên có lúc cô mệt mỏi lão Từ sẽ ghép mấy cái ghế nhỏ lại đặt sau cái xe ba bánh để cô nằm trên đó ngủ trộm một lát.

Ngay cả khi ngủ bên tai cô vẫn nghe thấy: sủi cảo bao nhiêu tiền, cho nhiều hay ít dấm ớt.
Đó là thơ ấu của cô, là thanh xuân, là toàn bộ cuộc đời cô.
Đó cũng là nghề duy nhất lão Từ có thể dựa vào để sinh tồn và nuôi cô từ đứa nhỏ bé xíu tới ngày hôm nay.
Từ Vãn Tinh cắn chặt răng, trong lòng như bị người ta rải bụi gai chồng chất.
Dựa vào cái gì?
Đến tột cùng Lý Dịch Từ dựa vào cái gì mà hủy hoại mọi thứ của người khác?
Cô xuống xe ở cổng trường Túc Đức sau đó không nói hai lời đã chạy tới bên đường.

Cô lướt qua từng bảng hiệu, từ tiệm đồ nướng đến cửa hàng thức ăn nhanh, từ tiệm trà sữa đến cửa hàng quần áo, cuối cùng dừng trước tiệm net.
Cô nắm chặt tay sau đó chui vào.

Bình Luận (0)
Comment