Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 39


Kiều Dã có thương tích ở tay nên lúc trèo cửa có nhiều bất tiện.

Lúc đi lên cậu không để ý nhiều nhưng lúc đi ra ngoài vì dùng sức quá độ mà cánh tay lập tức đau nhức.
Cậu nhẹ buông tay vững vàng rơi xuống đất nhưng lại trắng mặt đứng tại chỗ hồi lâu chưa hoàn hồn.
Từ Vãn Tinh bị dọa nhảy dựng, “Làm sao vậy? Lại bị thương ư?”
Sau khi nghỉ một lát cậu mới ngồi dậy lắc đầu nói, “Không có việc gì.”
Kỳ thật bác sĩ nói thương gân động cốt một trăm ngày mới khỏi, trước khi thạch cao được bỏ thì không thể dùng lực.

Cậu nhìn Từ Vãn Tinh sau đó cười cười, không nói thêm nữa.
Từ sân thượng xuống hai người vừa lúc đụng phải La Học Minh ở cửa sau của lớp học.

La Học Minh cũng không biết mình đã chạy giữa văn phòng và lớp học bao nhiêu lần, lúc này vừa thấy Từ Vãn Tinh ông lập tức há mồm muốn nói thật nhiều.
Ai biết Từ Vãn Tinh lại gọi ông ấy trước: “Thầy La.”
Ông đáp lời, vừa nhìn biểu tình của cô vừa hỏi, “Em vừa đi đâu?”
“Sân thượng.” Cô đúng sự thật mà đáp.
La Học Minh thấy gân xanh trên huyệt Thái Dương nhảy dựng lên, “Sân thượng? Không phải chỗ đó bị khóa à?!”
“Cũng không khóa được em, chỉ cần nhảy một cái là qua.”
Còn rất đắc ý cơ đấy.
La Học Minh thổi râu trừng mắt, nhưng một đống lời muốn nói và cả cơn tức giận đều biến thành do dự, cuối cùng ông chỉ nói: “Kiều Dã nói đều đúng ư?”
“Nói cái gì?”
“Chuyện thi —— là chuyện thi cử ấy, đều được giải quyết rồi.”
Từ Vãn Tinh sửng sốt nhìn Kiều Dã, lại nhìn về phía La Học Minh, “Cậu ấy chẳng nói gì với em hết.”
Kiều Dã: “Vừa rồi ở sân thượng không thích hợp, tôi định xuống dưới rồi mới nói.”
Từ Vãn Tinh đen mặt, sao hả, ngài lo lắng tôi lập tức nhảy lầu à?
La Học Minh gọi Từ Vãn Tinh qua một bên, chỉ dăm ba câu đã nói xong —— hiềm nghi cô gian lận đã được giải quyết, đồng thời trường học đang thẩm tra chuyện quá khứ của Trương Xuân Nguyệt, nếu thực sự có việc nhận hối lộ làm rối loạn kỷ cương thì sẽ tính sau.
Từ Vãn Tinh lập tức ngẩng đầu yên lặng nhìn ông hỏi, “Là vì em nói những lời đó sao?”
La Học Minh cười nói, “Em hãy nhớ nếu không muốn người khác biết thì tốt nhất đừng làm.

Nếu trong sạch thì chẳng ai oan uổng được ai.”
Ông vươn tay đè vai cô lại nói: “Không được để ảnh hưởng.


Từ Vãn Tinh, mỗi bước đi đều phải kiên định, ánh mắt phải nhìn xa, những kẻ râu ria không đáng để ý.”
Bọn Mập Mạp đã biết cô trở lại nên đều ở trong phòng thò đầu thò cổ mong chờ mòn mỏi, khó khăn lắm mới đợi được La Học Minh rời đi và thả cô trở về.
“Không có việc gì chứ? Cậu vô duyên vô cớ chơi trò mất tích đúng là dọa chết người.”
“Đúng thế, mấy người bọn mình chạy tới quầy quà vặt, qua sân thể dục cũng không thấy bóng cậu đâu.”
“Trương Xuân Nguyệt cũng quá vớ vẩn, cô ta khinh thường ai chứ? Tôi là người để ý thành tích như vậy sao? Thi tốt hay kém dù sao cũng không đạt tiêu chuẩn, vậy ai thèm làm trò gian lận cho tốn sức làm gì!”
“Cậu yên tâm đi, cô ta sẽ không dám tìm cậu gây phiền toái nữa đâu! Vừa rồi sư gia đã vào lớp công bố thành tích giữa kỳ, còn đặc biệt khen ngợi cậu có tiến bộ đó.

Cây ngay không sợ chết đứng, ông ấy nói thế thì giống như trực tiếp giúp cậu làm sáng tỏ rồi.”
Từ Vãn Tinh dừng bước, sau đó hấp tấp đi vào trong lớp hỏi, “Ai u, thành tích giữa kỳ có rồi hả?”
Mọi người: ?
Mập Mạp đờ đẫn: “Đại ca, trọng điểm ở đâu thế, sao tôi thấy mờ mịt quá!”
Cậu ta và mọi người đang an ủi cô mà? Sao nhân vật chính lại giống như hoàn toàn không quan tâm tới việc bị oan uổng, toàn bộ tinh thần đều chỉ tập trung vào thành tích giữa kỳ thế?
Đại Lưu kháng nghị: “Này này, sao lại thế này? Đã bảo cùng nhau làm học tra cơ mà, sao cậu ta lại trộm biến thành học bá rồi?!”
Bảng thành tích đã được đóng dấu, dán trên bảng thông báo ở cuối lớp học.

Từ Vãn Tinh vội chạy đến tỉ mỉ tìm tên mình, theo thông thường thì không khó gì mà tìm được tên cô nhưng lúc này tầm mắt cô so từ dưới lên, mãi mới tìm được ba chữ Từ Vãn Tinh.
Cô xếp thứ 30, thành tích từng môn còn có chênh lệch rất lớn ——
Vật lý thứ 2, toán học thứ nhất, hóa học thứ 5, sinh vật thứ 7, Tiếng Anh thứ 47, ngữ văn thứ 38.
Tầm mắt dần dần di chuyển lên trên, theo bản năng cô tìm tên của Kiều Dã cuối cùng thấy tên cậu ta hiển hách đứng ở đỉnh cao nhất.
Ngoại trừ toán học bị cô chiếm hạng nhất còn lại sáu môn học tổng cộng có 4 môn cậu ta đứng đầu, chỉ có toán đứng thứ 2, ngữ văn đứng thứ 6.

Hơn nữa hóa học và sinh vật của cậu ta đều là điểm tuyệt đối.
Từ Vãn Tinh nhìn một đống điểm dẫn đầu kia mà thở ra một hơi.

Từ vị trí số 1 tới số 30, đúng là khoảng cách quá xa.

Xa bằng một gang tay, không sao để tên bọn họ liền nhau được.
Đêm hôm đó Từ Vãn Tinh lại cho Mập Mạp và Xuân Minh leo cây.
“Các cậu về đi, mình và Kiều Dã cùng về.”
Mập Mạp chấn kinh, “Hiện tại cậu không những giúp cậu ta ghi chép mà còn phải làm tuỳ tùng đưa cậu ta về nhà sao?!”

Từ Vãn Tinh đập bốp một cái lên trán cậu ta và nói, “Cậu nghĩ cái gì thế? Nhà chúng tôi gần nhau, người ta lại bị thương nên tôi giúp đỡ người bệnh một chút thì có làm sao?”
“Này Lý Tiểu Nhị lớp bên cạnh đợt trước cũng gãy xương đó, sao không thấy cậu hỗ trợ?”
“Tôi với cậu ta quen nhau à?”
“Vậy cậu và Kiều Dã thì thân lắm ấy? Cũng chỉ quen chưa tới nửa học kỳ, hơn nữa đa phần đều coi như như quân thù quân hằn.”
“Thế nên tôi định lấy ơn báo oán, cảm hóa linh hồn lạnh nhạt của cậu ta.”
“……”
Mập Mạp: Cậu nói quá có đạo lý, tôi không còn gì để nói.
Cậu ta quay đầu tìm kiếm sự trợ giúp của Xuân Minh lại thấy tên kia mang vẻ mặt ôn hoà lôi kéo mình đi ra cửa, “Vậy hai người đi đi, tôi và Mập Mạp đi trước.”
Mập Mập vẫn hấp hối nói, “Sao cậu có thể chắp tay dâng đại ca cho người khác chứ? Chúng ta là một đống cải trắng đẹp đẽ, đừng để bị heo ủi chứ!”
“Mập Mạp cậu chịu khó quan sát chút đi, ai là cải trắng ai là heo trong lòng cậu còn không rõ hả?”
Mập Mạp nhìn Kiều Dã trắng nõn và Từ Vãn Tinh thì lập tức ngừng giãy giụa.
Được rồi, cậu nói có đạo lý hơn lão đại nhiều.
Từ Vãn Tinh chờ Kiều Dã thu dọn cặp sách rồi thì thành thạo đeo cặp sách lên người.

Cậu cũng không từ chối, coi như đây là việc tự nhiên.
Một đường trở lại hẻm Thanh Hoa, ánh đèn mờ nhạt kéo dài bóng người tới vô hạn.
“Sao cậu biết tôi ở trên sân thượng?”
“Rất khó đoán sao?”
“Bọn Mập Mạp có đoán ra đâu.”
“Mấy kẻ đó cũng xếp hạng đếm ngược từ dưới lên.”
Từ Vãn Tinh híp mắt, “Được lắm, cậu kỳ thị học sinh dốt hả.”
Kiều Dã cười sau đó nhìn ánh đèn đường kéo dài tới vô hạn và nói: “Không, tôi thực hâm mộ bọn họ.”
“Còn rất biết trào phúng cơ đấy, được lắm.” Từ Vãn Tinh cho rằng cậu đang nói giỡn.
“Ba tôi làm thăm dò địa chất nên từ khi còn rất nhỏ tôi đã theo ông ấy bôn ba khắp nơi.

Tới bây giờ tôi đã chuyển trường 4,5 lần, dọn qua vô số ngôi nhầ.

Thường là khi tôi vừa mới quen thuộc với môi trường xung quanh thì sẽ phải chuẩn bị để tiếp tục rời đi.”
“Thế nên tôi chẳng có bạn bè gì.”

Từ Vãn Tinh cũng không hỏi cậu sao không liên hệ với bạn cũ.

Tuổi 17 cũng không phải quá thành thục, nhưng trong năm tháng ngắn ngủi ấy sức mạnh của thời gian đã đủ dạy cho người ta biết sợ hãi.
Cô cũng cảm khái nhớ lại, “Lúc học tiểu học tôi có một người bạn tốt, đến độ giáo viên chủ nhiệm thường nói hai chúng tôi chính là mặc chung quần, cùng mang ý xấu.

Khi đó lúc nghỉ trưa ở trường học chúng tôi ngủ chung giường.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách, những trang khác đăng truyện đều là đi ăn cắp.

Mọi người muốn đọc nhiều truyện hay đề nghị ghé thăm trang web: runghophach.com!) Tôi đi xem ngôi sao cô ấy cũng bôn ba thức đêm đi theo dù chẳng hiểu gì.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó lúc tốt nghiệp hai chúng tôi còn khóc một trận, nói cả đời phải làm bạn tốt.

Cho dù không học cùng trường, không thể sớm chiều ở chung nhưng mỗi tuần sẽ gặp nhau, mỗi đêm sẽ gọi điện thoại.”
Kiều Dã cười, cũng không hỏi tiếp nữa.
Câu chuyện xưa đó có kết quả thế nào ai cũng rõ.

Hoàn cảnh mới, bạn bè mới sẽ khiến những người bạn cũ vĩnh viễn ngừng ở ngày cũ, cho dù lúc gặp lại nhau vẫn còn tình cảm nhưng chỉ dăm ba câu cũng không đủ để đối phương thấu hiểu tình hình của mình trong hiện tại.

Ưu phiền và vui vẻ dù có trải lòng mà nói ra cũng sẽ không thể khiến họ đồng cảm như chính bản thân trải qua.
Trong nháy mắt cô ngừng dưới một ngọn đèn đường sau đó ngước mắt hỏi cậu: “Cho nên chờ chúng ta đường ai nấy đi, học các trường khác nhau thì về sau hẳn sẽ không liên hệ nữa đúng không?”
Kiều Dã không phải cô gái nhỏ, cậu sẽ không ngây thơ ra vẻ nói với cô rằng: “Chúng ta sẽ làm bạn với nhau cả đời.”
Cho nên cô đã có dự cảm, cậu cũng đúng sự thật mà trả lời: “Đại khái sẽ không.”
Vậy thời gian bọn họ bên nhau cũng chỉ còn một năm rưỡi này.
Từ Vãn Tinh chưa từng nghĩ quá nhiều về ly biệt, cho dù cô và đám Tiểu Phân Đội Ma Tương cả ngày quậy bên nhau thì bọn họ cũng chỉ nói chuyện vui vẻ, chỉ vô tâm vô phế tùy tiện tiêu phí thanh xuân, chẳng ai nghĩ tới ly biệt trong tương lai.
Đây là lần đầu tiên cô ý thức được chuyện này.
Tên cô và Kiều Dã cách nhau một khoảng thật xa trên phiếu điểm, 29 thứ bậc đột nhiên nhắc nhở cô rằng sau khi thi đại học, đường ranh giới trong miệng các thầy cô sẽ thực sự chia lìa bọn họ.
Kỳ thật cũng mới chỉ có nửa học kỳ ngắn ngủi nhưng Mập Mạp nói đúng, bọn họ phí quá nhiều thời gian đối đầu, thời gian có thể ở bên nhau làm bạn bè thực sự ít đến đáng thương.
Nhưng cậu đi tới bên cạnh cô nhanh hơn bất kỳ ai khác.

Ít nhất khi cô lẻ loi một mình thì cậu là người duy nhất tìm được cô ở trên sân thượng.
Thế nên dù biết rõ câu trả lời của cậu sẽ không viên mãn nhưng cô vẫn vì một câu “Đại khái sẽ không” mà cảm thấy thương tâm.
“Cũng đúng, rốt cuộc thì cậu là nhân tài, là lương đống của quốc gia, còn tôi là trụ cột của tiệm mạt chược.” Cô nói, sau đó bị chính lời mình chọc cười.
“Nếu không thi đậu trường học mình thích thì cậu tính làm gì?” Kiều Dã liếc cô một cái.
“Về tiệm mạt chược làm thần bài.”

Biểu tình của cậu ngẩn ra.
“Từ Vãn Tinh.”
“Hả?”
“Nếu mục tiêu của cậu chỉ có chút xíu như thế thì sau một năm rưỡi nữa chúng ta sẽ thực sự đường ai nấy đi, ngày lễ ngày tết sẽ chỉ nhắn qua lại một câu hẹn gặp lại thôi đó.”
Từ Vãn Tinh ngừng thở.
Cậu lại không nói nhiều nữa, chỉ đứng ở cuối còn hẻm nhìn cánh cửa cuốn nhà cô và nói, “Trở về đi.”
Cậu lấy lại cặp sách của mình, nói cảm ơn rồi về nhà.
Ngày hôm sau Kiều Dã không đi học.
Từ Vãn Tinh thò đầu thò cổ ở cửa nhà cậu hơn nửa ngày cũng không thấy người đi ra.

Cô nhìn thời gian, nếu còn không đi thì sẽ muộn thật thế nên cô đành cắn răng chạy tới trường học.
Đến tiết thứ hai Kiều Dã vẫn chưa tới.

Từ Vãn Tinh hồi tưởng lại những gì hai người nói với nhau tối qua sau đó nghĩ chẳng lẽ cha cậu ta lại được điều động công tác, và cả nhà cậu ta lại rời đi rồi hả?!
Cô hếch cằm thất thần nghĩ, cũng quên mất quyết tâm mà cô đã đưa ra tối qua.

Cô tự nhủ từ hôm nay trở đi nhất định sẽ nghe giảng chăm chú, nỗ lực học tập từng môn.

Cô cúi đầu lấy di động từ trong ngăn kéo ra ấn số của Kiều Dã sau đó suy nghĩ một lát mới gửi tin nhắn đầu tiên giữa hai người.
“Hôm nay Trương Xuân Nguyệt không tới dạy, là giáo viên của lớp số 7 dạy thay, cậu có biết là chuyện gì không?”
Tin nhắn như đá chìm đáy biển.
Cách năm phút cô lại gửi tin nhắn thứ hai: “Sư gia nói đại khái ngày mai sẽ có thành tích thi vật lý, cậu chuẩn bị tiền chưa?”
Vẫn không có đáp lại.
Cứ cách vài phút Từ Vãn Tinh lại cúi đầu kiểm tra, nhưng trước sau không có tin nhắn mới được gửi tới.

Cuối cùng cô chờ tới khi chuông tan học vang lên sau đó vội cầm di động chạy ra ngoài gọi điện.
Chuông reo bảy tám tiếng mới có người nhận.

Nhưng ngoài ý muốn chính là người nhận điện thoại lại không phải Kiều Dã.
Tôn Ánh Lam lễ phép hỏi: “Là tiểu Từ sao? Tôi là mẹ của Kiều Dã, hiện tại nó không tiện nhận điện thoại, xin hỏi có việc gì không?”
“A, chào dì.” Từ Vãn Tinh không chuẩn bị tâm lý nên đầu lưỡi xoắn lại, “Cái kia, cháu chỉ thấy hôm nay Kiều Dã không đi học nên ——”
“Đêm qua tay nó đau, sáng nay mới nói cho chúng ta biết nên chúng ta vội xin nghỉ học cho nó rồi đưa tới bệnh viện.” Bà ta dừng một chút, giọng nói không thay đổi mà bổ sung: “Bác sĩ nói vết nứt xương có dấu hiệu nghiêm trọng hơn, nếu không nghỉ ngơi cho tốt thì về sau khả năng sẽ có di chứng.”
Từ Vãn Tinh theo bản năng nói: “Thực xin lỗi ——”
Bên kia trầm mặc một lát mới truyền đến giọng Tôn Ánh Lam: “Quả nhiên là cô.”

Bình Luận (0)
Comment