Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 44


Cuộc sống của học sinh lớp 11 càng thêm bận rộn, đặc biệt với chồi non chuẩn bị thi trận chung kết như Từ Vãn Tinh.
Vì chuẩn bị cho cuộc thi chung kết vật lý sắp tới nên Trương Vĩnh Đông bắt đầu mở lớp phụ đạo bù kiến thức cho riêng cô.
Cũng không phải ông thiên vị cô và bỏ bê những học sinh khác, nhưng nội dung thi đấu vật lý và thi đại học khác nhau, cũng không nằm trong phần thi đại học vì thế không thể để cả lớp học theo nội dung với cô được.
Từ Vãn Tinh kêu khổ thấu trời, ngoài thời gian bận rộn hoàn thành bài tập khác cô không thể không dành thêm thời gian giải các đề vật lý Trương Vĩnh Đông cho thêm.
Mặt khác, Kiều Dã đúng là nói được thì làm được, cậu thật sự bắt đầu phụ đạo cho cô hai môn song ngữ một cách tàn bạo.
“50 từ mới, 20 đề ngữ pháp, một đề phiên dịch.” Sau khi tan học cậu đưa đống đề đã sửa sang lại cho cô.
Từ Vãn Tinh: “Từ từ, đây là ——?”
“Nhiệm vụ đêm nay.”
Cô lập tức trợn mắt: “Đêm nay? Không phải tuần này à?”
Kiều Dã bình tĩnh nhìn cô nói, “Sáng mai nộp lại cho tốt, trước tiết tự học buổi tối còn phải nghe viết từ mới nữa.”
Đống bài tập kia vừa cầm đã thấy nặng như núi, Từ Vãn Tinh trầm mặc nói, “Nếu tôi không làm thì kết cục là gì?”
Kiều Dã: “Vậy không cần chờ 1 năm rưỡi nữa đâu, hiện tại chúng ta đường ai nấy đi thôi.”
“……”
Từ Vãn Tinh nỗ lực giãy giụa, “Cậu đang nói đùa phải không?”
“Thử xem?” Cậu cười cực kỳ ôn hòa vô hại.
Từ trước đến nay Từ Vãn Tinh vốn to gan lớn mật nhưng lần này cô làm gì dám thử.
Hẻm Thanh Hoa đón mùa đông rét lạnh, phía sau cửa sổ kính đóng băng là đám nhỏ lớp 11 đang hăng hái chiến đấu trong biển đề.

Bọn họ định xây cho mình một đôi cánh giúp bản thân lướt qua đường ranh giới.
Từ Vãn Tinh vô tâm không phổi mười bảy năm bỗng nhiên lập tức tỉnh ngộ.
Take off là cất cánh, giống như cô cũng muốn đón gió mà bay lên.
Look down là coi thường, dù người khác có nhìn cô và khinh thường thì cô cũng chẳng thèm quan tâm.

Bởi vì cô luôn nhớ kỹ hai việc: thứ nhất là ánh mắt phải nhìn xa, thứ hai có người đã cho cô toàn bộ sự tin tưởng và tôn trọng.
Ngoài bài tập hàng ngày cô còn phải gặm đống đề vật lý Đông ca giao cho, sau đó hoàn thành nhiệm vụ học bá giao phó.

Còn nửa giờ cô sẽ mở cuốn “điểm xanh nhạt” rồi tra từ điển Kiều Dã đưa để cố gắng đọc 1,2 trang.
Cô tiện tay ghi nhớ từ mới vào sổ, ngoài ra cũng có những câu nói hoặc quan điểm khiến cô cảm thấy mới mẻ.
Trong một đêm nào đó chong đèn chiến đấu hăng hái cô đọc được một câu của Carl Sagan và nội tâm đột nhiên sụp đổ.
Ánh đèn ôn nhu chiếu vào đôi mắt mệt mỏi lại chăm chú của cô rồi như có tia sáng chớp động lóe qua trong đó.
Từ Vãn Tinh cúi đầu yên lặng nhìn câu kia thật lâu mới chép câu tiếng Anh đó xuống cuối tờ đề Kiều Dã đưa.
Sáng sớm hôm sau Kiều Dã nhận được “bài tập” Từ Vãn Tinh nộp lên, lại tranh thủ giờ học mà kiểm tra.
Gần đây Từ Vãn Tinh rất ít khi ra hành lang ngắm cảnh với Tiểu Phân Đội Ma Tương.

Bài tập quá nhiều, cô không thể không tận dụng từng giây từng phút để hoàn thành.

Nhưng hôm nay lại ngoại lệ, chuông tan học vừa vang lên cô đã phóng ra ngoài như hỏa tiễn, không hề quay đầu lại.
Kiều Dã mở bài dịch của cô ra nhìn chăm chú vào những dòng chữ tuy non nớt nhưng đã có thêm tinh tế của cô rồi kiên nhẫn dùng bút đỏ gạch những chỗ không ổn.
Tổng cộng có hai trang dịch, ở cuối trang thứ hai cậu bỗng thấy một câu khác ——
“Trong không gian rộng lớn và thời gian vô hạn, có thể cùng người đó ở chung trên một hành tinh, cùng trải qua một khoảng thời gian chính là vinh hạnh của tôi.”
Bút ngừng lại, nặng nề chấm trên giấy để lại một nét đỏ thật sâu giống một nốt chu sa quanh năm không mờ.

Trận chung kết kỳ thi vật lý diễn ra vào cuối tháng 12, địa điểm là Bắc Kinh.
Từ khi chuyển từ nhà máy sang hệ thống quản lý của sở giáo dục, Lục Trung lần đầu tiên có học sinh lọt vào kỳ thi quốc gia, đến hiệu trưởng cũng cực kỳ coi trọng.

La Học Minh thấy thế thì rèn sắt khi còn nóng, lâu lâu lại ôm bình giữ ấm đến phòng hiệu trưởng tán phét.
“Thầy Lưu, anh xem học sinh của chúng ta bản lĩnh cũng quá tốt phải không?”
“Cậu nói bản lĩnh gặp rắc rối ấy hả?” Hiệu trưởng Lưu liếc ông một cái rồi nói, “Đúng là quá tốt.”
La Học Minh giả bộ không nghe thấy mà hỏi, “Nếu con bé có thể mang một cái cúp về thì có tính là chuyện vui lớn của trường chúng ta không?”
“Chuyện vui lớn thì không dám, nhưng cũng coi như tin tốt.”
“Thế anh xem như vậy được không ——” La Học Minh xoay tròng mắt, miệng nở nụ cười nịnh nọt, “Nếu con bé có thể mang vinh quang về cho trường, vậy chúng ta cũng nên khen thưởng chút.

Không bằng coi như lấy công chuộc tội, bỏ phần ghi học bạ trước đây của con bé đi, anh thấy có được không?”
Hiệu trưởng chỉ chỉ vào ông rồi thấp giọng nói: “Trương Xuân Nguyệt nói cậu bất công tôi còn không tin.

Hôm nay đúng là được mở mắt, mắt cậu đều sắp vượt cả Himalaya rồi kia kìa!”
“Vậy coi như anh đồng ý rồi nhé.

Tôi biết anh luôn nhân hậu, một lòng suy nghĩ vì học sinh.” La Học Minh lại ôm bình giữ ấm đi ra ngoài nói, “Chúng ta coi như một lời đã định rồi đó ——”
“Cậu lăn về đây ngay! Ai cùng cậu một lời đã định —— thầy La? Thầy La! Ối giời, tôi bảo này……” Hiệu trưởng thở dài một tiếng sau đó lắc đầu cười.
Trước khi xuất phát người kích động nhất là Từ Nghĩa Sinh.

Ông móc từ trong ví ra 5 tờ 100 tệ đập lên bàn hùng hồn nói, “Đi, mua quần áo mới!”
Từ Vãn Tinh: “A? Tham gia thi đấu thôi còn phải mặc quần áo mới ư?”
“Vô nghĩa, con chưa từng ra khỏi Thành Đô, lúc này vừa đi đã phải tới tận Bắc Kinh ——” nói đến thủ đô thế là mắt Từ Nghĩa Sinh lập tức sáng lên, nước miếng tung bay, “Đó chính là thủ đô đó! Ba không thể mất mặt được, phải mặc cho con thực xinh đẹp rồi vẻ vang tống con đến Bắc Kinh!”
“……”
Từ Vãn Tinh: “Con bảo này đồng chí Từ, ba nông cạn quá đi.

Con đi so đầu óc cơ mà, để ý tới bề ngoài làm gì?”
“Cái này gọi là thiếu một thứ cũng không được.”
“Cái này gọi là không tin tưởng con.” Từ Vãn Tinh trợn trắng mắt, “Con gái ba trời sinh đã là mỹ nhân, mặc hàng vỉa hè 10 đồng cũng có được khí chất như mặc Nike.”
Từ Nghĩa Sinh: “Được, ba thấy con đừng đến Bắc Kinh nữa.

Còn chưa ra cửa mà đầu óc đã hỏng rồi, còn đi đấu trí cái nỗi.”
“……”
Kẻ luôn miệng nói không mua quần áo mới lại nhanh chóng đổi ý vào giờ tổng vệ sinh của ngày hôm sau.
Nguyên nhân là khi đi từ quầy bán quà vặt trở về cô gặp được Kiều Dã đang ở một hướng khác.
Lúc còn cách chừng 10 bước Tân Ý nhận ra: “Kia không phải Kiều Dã sao?”
Từ Vãn Tinh đang gặm bánh mì, vừa ngẩng đầu đã phát hiện Kiều Dã và một nữ sinh đứng ở ven đường.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách, những trang khác đăng truyện đều là đi ăn cắp.

Mọi người muốn đọc nhiều truyện hay đề nghị ghé thăm trang web: runghophach.com!) Cô gái kia mặc một cái váy len màu trắng, bên ngoài là một cái áo khoác màu đỏ, vừa nhìn giống như công chúa trong truyện cổ tích vậy.

“Kia là ai thế?”
“Hình như là Phó Ý Tuyết của lớn 6, là ủy viên văn nghệ thì phải.”
Chưa nói được mấy câu bọn họ đã thấy cô gái kia lấy từ sau lưng ra một lá thư và đưa về phía Kiều Dã.

Cậu ngẩn ra, cũng không nói gì, đương nhiên càng không nhận lá thư ấy.

Cô gái kia thấy thế thì nóng nảy lập tức nhét vào ngực cậu sau đó xoay người chạy đi.
Được vài bước thì cô ta nhập hội với đám bạn, mặt mấy kẻ kia cười như trộm.
Tân Ý lập tức hiểu ra, “Chắc là đưa thư tình.”
Từ Vãn Tinh cứng đờ, “Đưa cái khỉ gì?”
“Thư tình ấy.

Cậu không biết sao? Những người theo đuổi Kiều Dã nhiều như măng mọc sau mưa, nhiều cực.” Không biết Xuân Minh chui ra từ chỗ nào, cậu ta cười tủm tỉm gặm bánh kem táo đỏ sau đó dán tới nói cực kỳ tự nhiên, “Tuy trước kia mọi người đều đồn đãi hai người là một đôi, nhưng qua thời gian dài như thế hai người lại chẳng có tiến triển gì nên bọn họ nghĩ chuyện này chắc là dưa bở rồi.

Dù sao cậu cũng mang bộ dạng chỉ có thể làm anh em chứ không thể làm người thương.”
“Cậu đợi chút.” Từ Vãn Tinh nổ tung, “Cậu lặp lại xem, tôi mang bộ dạng gì?”
Tên anh em liền thân của Xuân Minh là Mập Mạp vội xông ra sau đó nói một câu có mắt như mù: “Nói trắng ra là một bộ dạng nam tính không hề khiến người ta có tí xúc động nào ấy.”
Đương nhiên cậu ta lập tức bị hành hung một trận nên thân.
Trong tiết tự học buổi tối Từ Vãn Tinh liên tiếp quay đầu lại.
Kiều Dã thấy thế thì ngừng bút nhìn cô hỏi, “Nói đi, chuyện gì?”
“Không có việc gì.”
“Không có việc gì cậu cứ quay đầu nhìn tôi là sao?”
Từ Vãn Tinh lập tức vặn vẹo cổ lấy ra lý do sứt sẹo, “Thì mỏi cổ nên tôi vặn vặn tí không được à?”
“……”
Thậm chí lúc cùng về nhà Từ Vãn Tinh vẫn mang một khuôn mặt như suy tư lại như bực bội.

Kiều Dã cũng không hỏi, cậu cực kỳ trấn định vì dù sao kẻ không kiên nhẫn giữa hai bọn họ luôn là Từ Vãn Tinh.
Từ trước đến nay cô tự do tự tại phóng khoáng vô cùng, nhưng lần này lại vắt hết óc để nói bóng nói gió.
“Kiều Dã, ba mẹ cậu có nghĩ thoáng không?”
“Coi như tàm tạm.”
“Bình thường bọn họ có để cậu chơi máy tính không?”
“Cuối tuần thì ok.”
“Vậy có cho cậu ăn đồ ăn nhanh với uống Coca không?”
“Ngẫu nhiên ăn thì không thành vấn đề.”
“Vậy, vậy ——” cô ho khan một tiếng, ra vẻ lơ đãng mà nghiêng đầu nhìn cậu hỏi, “Vậy yêu sớm thì sao?”
Kiều Dã ngẩn hết cả người, lập tức nhìn cô và hỏi lại, “Yêu sớm?”
Từ Vãn Tinh lập tức giải thích: “Thì tôi nghe Xuân Minh nói hình như có không ít người đang yêu đương, toàn là mấy lớp khác nên tôi mới thuận miệng hỏi thôi.”
Thuận miệng hỏi ấy à?
Kiều Dã ngước mắt hỏi, “Yêu sớm hả, với ai?”
“Tôi làm sao biết, thì mấy đứa xinh xinh ấy.” Cô cố gắng trấn định, giả vờ như tự hỏi, “Kiểu như Lưu Trừng, tiểu Hà lớp mình, hay ủy viên văn nghệ của lớp số 6 ấy, nhìn xinh đẹp, gọi là Phó cái gì ấy nhỉ?”

“Phó Ý Tuyết.” Cậu tốt bụng bổ sung cho cô.
Từ Vãn Tinh lập tức suy sụp.
Mẹ nó, còn nhớ rõ thế!
Cô lé mắt nhìn kẻ bên cạnh, “Đúng vậy, mấy đứa xinh xinh ấy đó, cậu có hứng thú với cái gì mà yêu sớm đó không?”
Kiều Dã nhìn cô một lát mới phì cười sau đó thong thả gọi: “Từ Vãn Tinh.”
“Làm gì?”
“Cậu rào trước đón sau mệt quá.”
“……” Từ Vãn Tinh cả kinh, “Tôi rào trước đón sau cái gì, không hiểu cậu nói vớ vẩn gì nữa.”
“Phải không? Không sao, tôi biết cậu đang nói cái gì là được.”
Khuôn mặt nhàn nhã tự tại của cậu khiến cô vừa nhìn đã giận sôi máu.

Từ Vãn Tinh trợn trắng mắt sau đó đi nhanh về phía trước, chỉ ném lại một câu “Mặc kệ cậu”.
Ai biết tên kia lại ở phía sau không nhanh không chậm nói: “Tôi cũng thế.”
Cậu ta cũng thế?
Cũng thế cái gì?
Từ Vãn Tinh dừng bước sau đó quay lại dùng đôi mắt cá chết hỏi, “À, nên cậu muốn tuyệt giao hả?”
Thiếu niên cao hơn cô một cái đầu chậm rãi đi tới, cúi đầu liếc cô một cái và cười cười nói: “Ý tôi là tôi lười không muốn để ý tới những kẻ râu ria.”
Kẻ râu ria?
Từ Vãn Tinh chần chờ, “Ai?”
“Mấy đứa xinh đẹp ấy.”
Cậu tiếp tục đi về phía trước, Từ Vãn Tinh nhìn cậu một lát cuối cùng không nhịn được gục mặt cười.
Móa, vậy cậu ta vẫn để ý tới cô đúng không? Nhưng thế tức là cô không phải thành phần xinh đẹp à?!
Sau đó là cuối tuần, Từ Vãn Tinh làm bài nửa ngày mới nhìn đống tiền lão Từ để lại mà ngây người thật lâu sau đó mở cửa gọi đối diện, “Tân Ý, Tân Ý!”
Bên kia có một kẻ thò đầu ra, “Làm sao vậy?”
“Buổi chiều cậu có rảnh không? Đi dạo phố đi.”
Tân Ý sửng sốt, “Đi dạo phố hả? Nhưng cậu chưa từng đi dạo phố mà?”
Từ Vãn Tinh không hề nghĩ ngợi đã mang lý do của lão Từ ra mà qua loa lấy lệ, “Ba mình bảo sắp lên Bắc Kinh thi đấu thì phải mặc đẹp chút, không thể mất mặt được.”
“Hôm nay ba mẹ mình đi ăn cưới rồi nên không ở nhà, hẳn là mình có thể ra ngoài nhưng trước 6 giờ phải về.” Tân Ý liều mình tính nhân lúc ba mẹ không ở nhà xổ lồng ra một lúc.
Hai cô nhóc rúc vào một chỗ sau đó cùng ngồi xe buýt tới trung tâm đi mua sắm.
Từ Vãn Tinh không có nhiều tiền, cũng chỉ toàn nhằm vào mấy cửa hàng cho học sinh với giá cả phải chăng.

Tân Ý lại nữ tính hơn nên nghiễm nhiên thay cô lựa chọn kỹ càng.
“Thử cái này xem, da cậu trắng, mặc màu này đẹp.”
“Váy thì sao? Nghe nói phía bắc có lò sưởi, trong nhà cũng mặc được váy đó.”
“Lát nữa mua một bộ, cậu đừng vội trả tiền, mình giúp cậu mặc cả.”
……
Từ Vãn Tinh ngượng ngùng xoắn xít mặc một cái váy ngắn đi tới trước gương.

Bà chủ cửa hàng cảm thán kinh ngạc xoay quanh nói, “Trông quái quái.”
Tân Ý xông lên với ánh mắt tỏa sáng, “Quái chỗ nào? Rõ ràng là siêu đẹp!”
Đây là bộ váy cô chọn cho Từ Vãn Tinh, áo vàng nhạt, váy màu cam, áo khoác màu hồng nhạt, nhìn tràn ngập màu sắc mộng ảo.
Cuối cùng cả bộ cả váy lẫn áo là 400 đồng, đây là Tân Ý chém liên hồi mới mặc cả được giá này.
Từ Vãn Tinh thấy đắt nên cực kỳ muốn từ bỏ nhưng cô đứng nhìn mình trong gương mãi cuối cùng cũng cắn môi mua.
Chỉ có lúc này thôi.
Cô chỉ tiêu xài phung phí lúc này thôi, qua nghỉ đông cô sẽ làm công ở quán trà rồi kiếm chút tiền cho lão Từ.
Một ngày kia rời khỏi Thành Đô tới Bắc Kinh cô vội vàng dậy từ sáng sớm tinh mơ, ai biết lão Từ lại lải nhải kinh người.
“Ấy, kiểm tra lại vali một lần đi!”
“Tối qua đã kiểm tra ba lần rồi.”

“Thế nhìn xem giấy tờ trong ba lô của con đủ hết chưa.”
Từ Vãn Tinh trợn trắng mắt, “Mười phút trước không phải mới xem rồi sao?”
“Thuốc say xe, dầu gió, còn băng keo cá nhân đều đủ hết chưa?”
“Ba, con đến thủ đô mà, có phải tới nông thôn đâu, mấy cái đó mua chỗ nào chẳng được!”
Câu chuyện chỉ kết thúc khi La Học Minh điện thoại rống lên: “Nhãi ranh, đi học không tích cực thì thôi, đi máy bay cũng đến trễ là sao? Thầy đã đứng đợi trước ngõ nhà em 20 phút rồi đó, còn không ra thì lát nữa lên phi cơ ngồi xổm 300 cái nhé!”
Từ Vãn Tinh xách vali, cõng cặp sách mở cửa chạy ngay.
Lão Từ ở phía sau ồn ào nói: “Ấy, để ba xách đồ cho, để ba tiễn con!”
“Thôi đừng, hôm qua ba còn thức đêm bán hàng mà, ngài về ngủ bù đi thôi!” Từ Vãn Tinh thò đầu vào mạnh mẽ vẫy tay nói, “Yên tâm đi lão Từ, thầy La đợi ở đầu ngõ rồi, con đi đây!”
Cô xách vali chạy ra khỏi con ngõ như một cơn gió, nhưng chạy được một nửa cô bỗng ngừng lại.
Cách đó không xa Kiều Dã đang an tĩnh đứng dưới cây ngô đồng đã rụng hết lá.

Vừa thấy cậu tim cô đã lỡ nhịp, lại vội nhìn đồng hồ rồi mới chạy tới hỏi, “Sao cậu chưa đi học?”
Lúc này cách thời gian vào lớp còn chừng 10 phút, sao cậu vẫn đứng đây?
Kiều Dã: “Đợi cậu.”
Cậu nói cực nhẹ nhàng, lại lấy từ cặp sách ra một hộp quà đưa cho cô.
“Cái gì thế?”
“Áo giáp.”
“?” Từ Vãn Tinh dại ra nhìn cái hộp nhỏ trong tay hỏi, “Cái này chứa được áo giáp à?”
Cậu thấp giọng phì cười nói: “Từ Vãn Tinh, thật đáng tiếc là vụ cá cược của chúng ta chỉ được một nửa, lần đầu tiên tôi thua, lần thứ hai ngang hàng, lần cuối lại chẳng thể cùng cậu tranh cao thấp.”
Cậu nói quá bình thản nhưng Từ Vãn Tinh lại rõ hơn ai hết một người kiêu ngạo như cậu sao chịu cam lòng lặng yên ở chính thứ mà mình giỏi nhất.
Cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt rồi thấp giọng nói, “Cậu đừng gạt tôi, lần đầu tiên cậu thua vì cái gì tôi đều đã nghĩ ra rồi.”
Cô đâu phải con ngốc, chỉ cần nghĩ kỹ chuyện sổ ghi chú là có thể dễ dàng đoán ra.

Cậu dùng thời gian còn lại của giờ thi để viết những tâm đắc giám định và thưởng thức thơ cổ cho cô, cứ vậy nhường phần thắng.
Áy náy và cảm kích đều có, đầu óc cô nóng lên lập tức nói: “Ván thứ nhất kỳ thật cậu thắng, ngoài đề chính cậu chẳng sai đề nào hết, còn tôi thì sai một đề lựa chọn.”
Cậu không nói gì.
Cô vỗ vỗ ngực đảm bảo, “Từ Vãn Tinh tôi dám làm dám chịu, cậu tới đây đi, chỉ cần đưa ra yêu cầu dù là mời cơm hay gì tôi đều không chối từ!”
Dưới tàng cây, Kiều Dã nghiêm túc nhìn cô sau đó cười nói, “Được.”
Sau đó cậu cúi người nhấn mạnh từng chữ bên tai cô: “Vậy cậu phải dốc toàn lực mà ứng phó, để đám Túc Đức nhìn xem Từ nữ hiệp của chúng ta lợi hại thế nào, để bọn chúng không còn manh giáp mà về.”
Lời của cậu sạch sẽ lưu loát, nói năng đầy khí phách.

Trong buổi sáng mùa đông nó quanh quẩn bên tai cô giống như một bầu máu nóng dâng lên.
Từ Vãn Tinh ngẩng đầu nhìn cậu, lúc bốn mắt nhìn nhau cô chỉ thấy hốc mắt nóng lên.

Giờ phút này tuy không có trống trận, cũng không có quân kỳ nhưng quân sư của cô bình yên đứng đó thảo chiến thư cho cô.

Bản thân cô chợt có ảo giác cậu không chỉ là quân sư.
Tướng quân có lệnh cô đương nhiên phải dốc sức, chết cũng không từ.
Từ Vãn Tinh yên lặng nhìn cậu sau đó gật đầu nói: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ thắng.”
Ý cười hiện ra trong mắt cậu, giống như bầu trời đầy sao.
Còn cô mang theo sĩ khí rung trời mà chạy ra ngoài ngõ, vừa chạy vừa quay đầu vẫy tay nói: “Đến cả phần của cậu tôi cũng sẽ lấy hộ!”
Thiếu niên đứng dưới tàng cây cũng cười, cậu không nói gì nhưng ánh mắt lại sáng ngời nhìn theo cô.
Một ngày kia, một khắc kia, bóng dáng Kiều Dã cùng nụ cười trên môi khắc vào lòng cô trải qua năm tháng, dù lúc thức hay khi nằm mộng cô đều không bao giờ quên.

Cho dù năm tháng học trò qua đi, ký ức phai màu trốn sau đám sương nhưng ít nhất khoảnh khắc này mãi không phai mờ.
Vĩnh hằng dừng lại ở nơi này.

Bình Luận (0)
Comment