Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 56


Ngày ấy rời khỏi Thành Đô thời tiết sáng sủa, đám mây giống một cây kẹo bông thật lớn bay lững thững trên bầu trời mùa đông xanh thẳm.
Kiều Dã và cha mẹ xách túi lớn túi nhỏ đến sân bay.

Lúc cậu và cha đứng xếp hàng đợi làm thủ tục và gửi hành lý thì nhận được tin nhắn của Từ Vãn Tinh ——
“Hướng tám giờ, cửa hàng tiện lợi, mau qua đây.”
Cậu ngây ra sau đó ngẩng đầu nói: “Ba, con đi mua hai chai nước.”
“Đi đi, chỗ này có ba là được rồi.” Kiều Mộ Thành gật đầu.
Kiều Dã tìm được Từ Vãn Tinh trong góc cửa hàng tiện lợi.

Cô nàng võ trang kín người, mặc áo bông màu đen, còn đội mũ lưỡi trai, lén lút trốn trong góc như ăn trộm.
“Ba mẹ cậu không phát hiện ra chứ?”
“Không.” Kiều Dã nhìn cô từ trên xuống dưới và bật cười, “Cậu mặc thành cái dạng này là để trốn bọn họ à?”
“Vô nghĩa, mẹ cậu đâu có thích tôi, lần trước gặp phải bà ấy ở đầu hẻm tôi chào một câu nhưng bà ấy siêu siêu lạnh nhạt đáp “À, tiểu Từ à”.

Giọng điệu kia quả thực như đang nói: Cô thức thời tránh xa tôi một chút.”
Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ sau đó đưa cho cậu hai bình sữa chua rồi thò đầu ra ngoài nhìn.
Kiều Dã nhìn hai bình sữa chua trong tay cô, “Đây là ——”
“Quà đưa tiễn.” Cô đúng lý hợp tình nói giống như không hề cảm thấy món quà đưa tiễn là sữa chua thì có vấn đề gì, “Thuận buồm xuôi gió, sớm trở về nhé.”
“Lễ này có phải hơi nhẹ không?”
“Quá đáng rồi nhé.

Có quà là không tồi rồi, cậu không thấy tôi mạo hiểm cả sinh mệnh để tới tiễn cậu à?” Cô nàng trừng mắt nhìn rồi hỏi, “Vậy cậu muốn cái gì?”
Muốn cái gì ư?
Cậu cười cười đón lấy bình sữa chua đặt trên giá ở một bên sau đó giơ tay ra.
Tim Từ Vãn Tinh bỗng nhiên đập loạn lên, đây là muốn ——
Cô ngó trái ngó phải xác định đây là góc không người, nương kệ hàng nên không ai nhìn thấy.

Lúc này cô khẽ cắn môi, nén khẩn trương trong lòng mà vươn tay.

Trong lúc đó cô tự thôi miên mình, đây là chuyện bình thường, chỉ là một cái bắt tay chứ tuyệt đối không phải nắm tay gì đó.
Ai ngờ vừa nắm tay thì người nào đó lại dùng sức kéo cả người cô về phía mình thế là cô không tự chủ ngả người về phía trước, gò má dán lên ngực tên kia.
Cũng may đây là mùa đông, mọi người mặc nhiều quần áo nên cái trán của cô chôn trong đống quần áo mềm mại.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì giữa mày đã đón một nụ hôn thực nhẹ.

Chỉ là chạm nhẹ một chút, hơi lướt qua giống như chuồn chuồn lướt nước.

Giọng Kiều Dã vang lên trên đỉnh đầu, trầm thấp mềm mại: “Chờ tôi trở lại nhé.”
Lúc Từ Vãn Tinh rời đi thì cả người ngây ra, mặt đỏ lựng, nóng bỏng, đầu óc trống rỗng.

Liều thuốc tự thôi miên rằng đây chỉ là một cái bắt tay, đây là tình huynh đệ bị một cái hôn trên trán của Kiều Dã hoàn toàn đập nát.
Không có huynh đệ nào làm như thế, trừ phi bị gay.

Cô che mặt chạy như điên ra khỏi sân bay, khóc không ra nước mắt.
Trong đầu có hai chú lùn đang đánh nhau ——
“Được lắm Từ Vãn Tinh, mày yêu sớm!”
“Không, tôi không hề, không phải thế, cậu nói bậy!”
“Thế cậu ta hôn mày làm gì?!”
“Thì tình huynh đệ thăng hoa chăng?”
“Mày lừa mình hay lừa quỷ?”
……
Cái Tết Âm Lịch này Từ Vãn Tinh trải qua cực kỳ phong phú.
Cô đồng ý với Kiều Dã sẽ không chơi mạt chược thế là thật sự thành thật tránh xa quán trà Thịnh Vượng.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách, những trang khác đăng truyện đều là đi ăn cắp.

Mọi người muốn đọc nhiều truyện hay đề nghị ghé thăm trang web: runghophach.com!) Ban ngày cô vùi đầu làm bài, khổ học từ mới, ban đêm cùng lão Từ tới chợ đêm bày quán, cực kỳ bận rộn.
Lúc thả lỏng nghỉ ngơi cô cũng không nhàn rỗi mà ôm cuốn “đốm xanh nhạt” kia đối chiếu với từ điển mà đọc.
Thứ duy nhất thay đổi chính là thời gian thất thần của cô nhiều hơn.

Cô nghe đi nghe lại bài hát của Coldplay, vừa không cẩn thận sẽ đi vào cõi tiên, ngồi đó bất động.

Đầu cô sẽ ngừng suy nghĩ, cả người bần thần ghé vào trên bàn vừa vuốt lông mèo vừa lộ ra nụ cười như con điên.
Cô cũng sẽ trộm làm chút động tác nhỏ như gửi tin nhắn cho Kiều Dã.

Mà lời dạo đầu của học bá đúng là trăm lần như một ——
“Hôm nay học từ mới sao rồi?”
“Học 50 từ.”
“Lúc này mới 8 giờ rưỡi mà đã học được 50 từ, có hứng thú học thêm 50 từ nữa không?”
“Không.”
Sau đó câu chuyện sẽ thong thả ung dung tiến triển ——
“Hôm nay tôi về trường cũ thăm thầy cô, ông lão bán bánh rán ở cổng trường còn nhận ra tôi và nói rằng năm đó tôi đúng là thiếu niên rực rỡ lóng lánh nhất.”
“Ông lão ấy không nhìn thiếu nữ xinh đẹp lại chỉ ngắm thiếu niên rực rỡ hả? Có bình thường không vậy?”

“Có thể vì thiếu niên rực rỡ luôn được một đoàn các thiếu nữ xinh đẹp vây quanh nên có muốn không nhìn thấy cũng khó.”
Từ Vãn Tinh khẽ cắn môi, “Từ nhỏ đã trêu hoa ghẹo nguyệt, thật quá mức.”
Chỉ trong chốc lát đã có tin nhắn trả lời: “Yên tâm, cho dù bên ngoài là cuồng phong, là sóng lớn thì tôi vẫn luôn an phận thủ thường, lù lù bất động.”
Cô lại mặt đỏ tía tai rồi hùng hổ ném điện thoại qua một bên.
Yên tâm cái rắm.

Bọn họ chỉ là anh em, mọi thứ đều là lễ nghĩa, cô mới mặc kệ cậu ta như thế nào.
Nhưng nửa phút sau cái kẻ chỉ coi người ta là anh em lại cầm lấy điện thoại, lời lẽ chính đáng nói: “Sau này mong cậu cũng tiếp tục phát huy tác phong như thế!”
Sau đó cô mất bò mới lo làm chuồng mà bồi thêm một câu: “Tuy chẳng liên quan gì tới tôi nhưng vì giấc mộng thiên văn của cậu nên lên lớp 12 phải chú tâm trải qua từng kỳ thi, tiếp tục an phận vẫn tốt hơn.”
Cô cũng không biết Kiều Dã ở bên kia đã cười ra tiếng.

Giống như Kiều Dã cũng không biết kỳ thật cô đã sớm nhìn thấu lời hỏi thăm mở màn của cậu chẳng qua chỉ để làm lời dẫn cho những vụn vặt hàng ngày sau đó.
Đương nhiên những vụn vặt này đều có thâm ý, dù bình thường nhưng lại như lóe ánh hào quang.
Đến gần cuối năm thì lão Từ bị bệnh.
Chuyện ông đi chợ đêm bày quán là chuyện quanh năm, bốn mùa, dù gió hay mưa thì ngoài đêm giao thừa ông chưa từng vắng mặt.
Từ Vãn Tinh và Tân Ý hẹn nhau cùng đi mua hàng tết.

Hai cô nhóc từ siêu thị đi ra với bao lớn bao nhỏ, lúc về tới nhà thì trời đã tối.

Từ Vãn Tinh định về nhà cất đồ sau đó sẽ ra chợ đêm hỗ trợ nhưng vừa bước vào nhà, mở đèn lên thì bỗng phát hiện trên sô pha có một người khiến cô sợ nhảy dựng.
“Ba?”
Đặt đồ lên bàn xong Từ Vãn Tinh vội đi đến cạnh sô pha thì thấy lão Từ mơ màng tỉnh lại hỏi, “Đã về rồi hả?”
“Sao ba không bày quán? Con tưởng ba đi lâu rồi chứ?”
“Mấy giờ rồi?”
Từ Vãn Tinh nhìn di động, “Đã 7 rưỡi rồi.”
Từ Nghĩa Sinh bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng ngồi dậy hỏi, “Ba mới chỉ ngủ gật một chút mà đã 7 giờ rưỡi rồi ư?”
Lúc ông đứng dậy thì đỡ trán, cả người lắc lư.

Từ Vãn Tinh phát hiện không đúng nên vội đi tới kiểm tra, “Ba, sao sắc mặt ba khó coi vậy?”
“Buổi chiều bị đau bụng đi ngoài vài lần.” Từ Nghĩa Sinh xua xua tay, “Không sao, chẳng qua mấy ngày này ba ăn cơm không đúng bữa nên mới thế, sau này ăn uống đúng giờ là được.”
Lúc cuối năm là lúc cửa hàng ăn bán đắt nhất, dù có Từ Vãn Tinh hỗ trợ nhưng Từ Nghĩa Sinh cũng lo liệu không hết quá nhiều việc.

Huống chi ông không cho phép Từ Vãn Tinh cứ ở đó mãi mà luôn đuổi cô về nhà sớm ——
“Đã sắp lớp 12 rồi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, cút về nhà đọc sách cho ba!”
Mấy ngày nay ông ăn cơm bữa đực bữa cái, lúc bận rộn thì thậm chí quên cả ăn, chỉ lo làm buôn bán.


Từ Vãn Tinh thấy sắc mặt ông tái nhợt, đi đường không có sức thì vội giữ chặt tay ông nói: “Hôm nay ba đừng bày quán nữa, bộ dạng này của ba đến đứng còn không nổi kìa.”
Từ Nghĩa Sinh vẫn mạnh miệng, chỉ nói là bị tiêu chảy, không cần phải chuyện bé xé ra to.

Từ Vãn Tinh cũng nóng nảy, trực tiếp tịch thu chìa khóa xe ba bánh của ông và nói, “Ba, đã sắp ăn tết rồi ba cũng phải để con yên tâm chút chứ? Nếu ba ngã bệnh thì con làm sao ăn tết cho nổi!”
Thấy cô thực sự lo lắng Từ Nghĩa Sinh mới thỏa hiệp.
“Chỉ đêm nay thôi đó.”
“Tiền đề là đêm nay ba phải khỏe lại mới được.”
Từ Vãn Tinh chăm sóc ba mình cả đêm.

Cô nấu một nồi cháo thịt nạc trứng muối, lại canh giữ ở bên giường để bưng trà rót nước.

Ban đêm dì Trương gọi điện thoại hỏi sao Từ Nghĩa Sinh không bày quán sau đó bà nhanh chóng từ quán trà tới, trong tay là một túi hàng tết.
“Ầy, Tam Lang liều mạng cũng có ngày hôm nay hả?”
Từ Nghĩa Sinh nhợt nhật oán trách: “Tôi đã nói không có gì nhưng con bé này không cho tôi ra cửa.”
Dì Trương đương nhiên ủng hộ Từ Vãn Tinh, “Cái gì mà không sao? Anh nhìn bộ dạng của mình xem có giống không sao không? Cứ phải nằm dẩu chân trên mặt đất không động đậy được mới là có việc ư?”
Từ Nghĩa Sinh: “Dẩu chân???”
“Tôi đã sớm bảo anh đừng có liều mạng như thế, tiền có thể kiếm hết ư? Nhìn anh xem, mệnh cũng không tiếc, hôm nào cũng thức đêm không nói, còn lo lắng suốt ngày.

Hiện tại Vãn Tinh cũng đã trưởng thành, anh cứ lo lắng vớ vẩn toàn chuyện không đâu.”
Đều là người cùng thế hệ nên dì Trương có thể quở trách Từ Nghĩa Sinh, lời nói danh chính ngôn thuận hơn Từ Vãn Tinh nhiều.

Cô nhóc lúc này ở bên cạnh cười tủm tỉm, chỉ kém chưa vỗ tay khen ngợi.
Lúc tiễn khách dì Trương chỉ túi quà tết ở trên bàn nói, “Đây là một vị khách quen đưa cho tôi, thịt khô và mấy thứ hàng đặc sản ——” Sau đó bà trừng mắt nhìn cái người nằm trên giường nói: “Anh cũng đừng cậy mạnh mà nghỉ ngơi cho khỏe.

Hai cha con ăn một cái tết sung sướng vui vẻ không tốt à? Sao cứ phải lăn lộn làm gì!”
Từ Nghĩa Sinh bị quở trách đến rối tinh rối mù nên rốt cuộc cũng không dám lăn lộn mù quáng nữa.

Huống chi Từ Vãn Tinh như hổ rình mồi ở một bên nhìn chằm chằm thế là ông ấy đành thành thật ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Đến ngày 30 tết hai cha con đi chợ mua một đống thức ăn, chuẩn bị thịt cá đầy đủ.

Lúc chạng vạng hai người đã có một bàn đồ ăn nóng hổi phong phú, trong TV đúng lúc chiếu xuân vãn.

Hai cha con ngồi trên ghế sô pha chuẩn bị ăn cơm.
Hàng năm ở chợ đêm bày quán bán đồ ăn nên hai người hiếm khi có thời điểm nhàn nhã cùng ngồi ăn cơm như thế này.

Không nói tiểu phẩm có đẹp hay không nhưng tóm lại hai cha con đều cùng nhau cười ha ha, lại xoi mói tiết mục trên TV, nói ai béo, ai gầy, ai diễn đẹp, ai diễn không đủ nghiêm túc.
Từ Nghĩa Sinh vừa ăn vừa nói: “Thịt khô dì Trương đưa rất thơm.”
Từ Vãn Tinh cười hì hì thò lại gần, “Vậy ba cảm thấy dì Trương thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
“Đừng giả vờ, ba hiểu ý con mà.


Hai ngươi trai chưa dựng vợ gái chưa gả chồng, lại hiểu nhau, có muốn suy xét ——”
“Cái gì trai chưa dựng vợ gái chưa gả chồng, dì Trương đã từng kết hôn rồi!”
“Không phải dì ấy đã ly hôn từ 800 năm trước rồi sao? Ba là người cổ đại à, đừng nói ba ghét bỏ dì Trương đã từng kết hôn nhé.”
Từ Nghĩa Sinh đỏ mặt tía tai, “Ít nói vớ vẩn lại.

Sao ba lại ghét bỏ dì Trương? Là ba —— phi, nhãi ranh biết cái rắm gì, đừng có giả làm người lớn nói chuyện.

Con đừng có xen mồm vào việc của ba!”
Trong TV vô cùng náo nhiệt, tiếng cười tiếng hát không ngừng.
Mặc dù Thành Đô sớm có quy định cấm phóng pháo hoa trong dịp tết Âm Lịch nhưng hẻm Thanh Hoa vẫn có tiếng pháo vang lên.

(Hãy đọc truyện này tại runghophach.com) Bọn trẻ con hi hi ha ha chạy trong ngõ nhỏ, từng nhà đèn đuốc sáng trưng mang theo hơi thở nhân gian.
Từ Vãn Tinh ngồi trên sô pha ngước mắt nhìn hai mái đã bạc của ba mình thì trong lòng chua xót.

Mỗi năm chỉ có ngày này bọn họ mới có thể cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm tất niên với nhau.

Đảo mắt đã 17 năm trôi qua, cô đã trưởng thành còn ba lại già đi rồi.
Cô thấp giọng nói: “Ba, con cảm thấy dì Trương đối xử với ba khá tốt, ba nghĩ một chút về chuyện chung thân của mình đi.”
Từ Nghĩa Sinh nghẹn đến cổ đều đỏ, miệng hung hăng mắng: “Nhãi ranh, con còn dám nói thêm một câu là ba ném con ra đó.”
“Ấy thôi, Tết nhất để người ta thấy ba ngược đãi trẻ em là không tốt đâu.” Cô cười hì hì, chẳng thèm sợ gì.
Từ Nghĩa Sinh lật tay đập cho cô một phát, “Còn trẻ em gì nữa, qua năm con đã 18 còn trẻ em nỗi gì?”
“Con vĩnh viễn là con gái nhỏ của ba thì sao nào?” Nói nói chọc cười là tài năng của Từ Vãn Tinh từ trước đến nay, cô đúng lý hợp tình mà ôm lấy cánh tay ba mình cọ cọ.
Từ Nghĩa Sinh lập tức phì cười.
Lúc 0 giờ cô nhắm đúng thời điểm nhắn tin cho Kiều Dã ——
“Năm mới chúc bạn Kiều Dã mọi điều thuận lợi, vạn sự như ý.”
Chỉ vài giây sau di động của cô vang lên, là tin nhắn cậu trả lời.
Kiều Dã: “Đã được như ý.”
Tin số 2: “Chúc mừng năm mới, Từ Vãn Tinh.”
Cô yên lặng nhìn mấy chữ ngắn gọn kia giống như có thể thấy một đóa hoa.

Người này luôn ít lời như thế nhưng đều có thâm ý.

Cậu nói đã được như ý nhưng lại không nói cái gì như ý.

Là câu chúc mừng kia hay là cô.
Cô dùng gối che mặt, cảm nhận trái tim nảy lên, bên tai là tiếng thì thầm buồn bực của lão Từ ——
“Bị thần kinh gì không biết, đừng để bản thân nghẹn thở hỏng rồi.”
Từ Vãn Tinh mạnh mẽ che mặt, thầm nghĩ đây không phải thần kinh mà là mầm xuân nảy lộc.

Tết Âm Lịch đã tới, mùa xuân đã đến bên cửa.
Mùa xuân của cô giống như đã tới từ sớm.

Bình Luận (0)
Comment