Ngôi Sao Trong Tim - Bão Miêu

Chương 34

“Mẹ biết sao?” Đến lượt Phù Tang kinh ngạc.

Ninh Uyển Dư trầm ngâm, nhớ lại những năm tháng đã qua trong khuôn viên dinh thự lớn. Dù đã hơn mười năm trôi qua, bà vẫn nhớ rõ, nhưng không có gia đình nào họ Phó cả. Vì thế, khi vừa nghe cái tên quen thuộc “Phó Hi”, bà ngạc nhiên vô cùng, nhưng nhanh chóng gạt bỏ khả năng đó.

Giờ đây, bà nghi ngờ hỏi: “Cậu là quân nhân phải không?”

Nhìn khí chất rất giống: dáng người cao lớn, làn da ngăm màu đồng cổ, đường nét gương mặt sắc sảo rõ ràng, anh tuấn cương nghị. Chỉ nhìn vóc dáng thôi cũng đủ biết đây là người từng qua quân ngũ.

“Vâng, là quân nhân.” Phù Tang khẽ đáp thay cho Phó Hi.

Sắc mặt Ninh Uyển Dư hơi khó coi, tiếp tục hỏi: “Vậy giữ chức vụ gì?”

Phó Hi không chắc mình đã làm điều gì không phải, chọc giận mẹ vợ, chỉ đành đáp nhẹ: “Đội trưởng đặc cảnh, khu vực Đồng Thành, Bắc Kinh.”

Đội trưởng đặc cảnh khu Đồng Thành, Bắc Kinh.

Chẳng phải đó là… vị trí của Phù Chí Quốc ngày xưa sao?

Sắc mặt Ninh Uyển Dư trầm hẳn xuống, nhưng giọng điệu vẫn thân thiện với khách, tìm đề tài khác: “Anh có biết Hứa Bình Quân không? Trước đây là phó đội đặc cảnh, giờ ông ấy còn làm ở sở cảnh sát không?”

“Có ạ.” Phó Hi mỉm cười, “Ông ấy là ba tôi, hiện giờ làm trưởng khu vực.”

Đêm xuống.

Ánh trăng lãng đãng, bầu trời sâu thẳm, vầng trăng khuyết treo nghiêng giữa không trung, rải ánh bạc xuống mặt đất.

Phù Tang trằn trọc trên giường, không sao chợp mắt được.

Cô lấy điện thoại nhắn WeChat cho Phó Hi: [Em trai à, ngủ chưa?]

“Em trai” hờ hững đáp: [Gì thế?]

[Sao anh lạnh nhạt với em vậy?] Phù Tang nhắn lại.

[Em thấy lạnh đến mức đóng băng luôn rồi, ngủ không được.]

“Em trai”: [Vậy thì ngủ đi.]

[…?]

[Em thấy anh hơi lạ, bình thường anh đâu có lạnh lùng với em thế này.]

“Em trai”: [?]

Phù Tang khịt mũi, nhớ tới hồi cấp ba tụi con trai hay làm gì trong phòng ngủ, mạnh dạn phỏng đoán: [Anh có phải đang làm chuyện gì mờ ám sau lưng em không?]

[…]

Phù Tang hít hít mũi, tức giận đến suýt khóc: [Phó Hi, bạn gái anh đang ở phòng bên cạnh đây, thế mà anh bỏ mặc em để xem mấy cái… phim đen.]

Giọng điệu trong tin nhắn tràn đầy phẫn nộ.

Đối phương hoàn toàn ngớ người, gửi lại một loạt dấu chấm hỏi: [????????]

Phó Hi: [Em hiểu lầm rồi, anh không chịu nổi. Ngoan, ngủ đi.]

Phù Tang làm nũng: [Không muốn.]

Ngay khi vừa gửi những lời này đi, Phó Hi đang nằm trên giường bỗng nghe thấy tiếng “kẽo kẹt” của cửa phòng, âm thanh phát ra từ cánh cửa gỗ cọ xuống nền nhà.

Phù Tang ôm điện thoại, hé mở cửa một chút rồi len lén lẻn vào. Ánh sáng duy nhất từ màn hình điện thoại chiếu thẳng lên mặt cô, đôi môi anh đào ửng hồng tự nhiên, đôi mắt long lanh, trong căn phòng tối om trông như ma nữ u hồn, chỉ thấy cái đầu lơ lửng giữa không trung.

Phó Hi liếc nhìn một cái rồi giả vờ không thấy.

Thấy cô di chuyển chậm chạp, anh không khỏi thúc giục: “Lại đây nhanh.”

Phù Tang tiện tay đặt điện thoại lên bàn, nhanh chóng lao tới đè lên người anh, giọng điệu mang theo ý giận dỗi: “Anh không phải không muốn để ý đến em sao? Sao giờ lại bảo em nhanh lại đây.”

“Ai vừa cởi đồ vừa nhắn tin được chứ?”

Ý ngoài lời: Còn trả lời em được là tốt lắm rồi.

“Anh vừa mới ngủ à?”

“Chứ không thì sao? Em tưởng anh đang xem phim đen nên không để ý đến em hả?”

Phó Hi trần trụi nói ra hai từ đó, khiến tai Phù Tang đỏ ửng. Ở nhà không dám tùy tiện, cô mặc bộ đồ ngủ cotton kín đáo, cả người nằm đè lên chăn của Phó Hi.

Phù Tang trườn lên một chút, dưới ánh trăng nhạt len qua cửa sổ, bắt gặp đôi mắt đen thẫm của người đàn ông. Cô cúi xuống, khẽ cắn má anh một cái, xong xuôi ngắm nhìn đường nét lạnh lùng trên gương mặt anh, không nhịn được, lại cúi xuống hôn lên môi anh một cái.

Môi Phó Hi mềm mại, hơi mỏng, có chút lạnh, nhưng cảm giác chạm vào ngoài dự đoán là tốt.

Phù Tang áp sát bên môi anh, thì thầm: “Muốn em ngủ lại đây với anh không?”

Khi nói chuyện, cô cố tình nhấn mạnh chữ “ngủ”.

“Khụ…”

Đầu óc Phó Hi căng ra, anh dĩ nhiên hiểu ý nghĩa chữ “ngủ” của Phù Tang là gì, tuy vậy, sợi dây căng thẳng trong người vốn đang kìm nén vẫn không tránh khỏi bị đứt đoạn. Đôi mắt đen của anh chợt khép hờ, vươn tay kéo Phù Tang đang ở ngoài chăn vào trong, trực tiếp đè xuống dưới thân.

[…]

[…]

Phù Tang ngước mắt nhìn anh, đôi mắt hạnh long lanh, bàn tay nhỏ không ngừng quấy phá, nhẹ nhàng vuốt ve vùng eo và bụng anh, có thể cảm nhận được những đường cơ bụng săn chắc và đường cong quyến rũ hoàn hảo.

Ánh mắt người đàn ông hơi tối lại, không hiểu sự nhiệt tình đột ngột của cô đến từ đâu? Có lẽ vì hôm nay có dì ở nhà nên anh không dám động vào cô, nên cô mới to gan đến đây chiếm tiện nghi của anh.

Phó Hi khẽ cười, không ngăn cản động tác dần dần đi xuống của cô, ngược lại còn dụ dỗ với giọng khô khốc: “Tang Tang, xuống thêm chút nữa đi, ừm?”

Phù Tang giật mình, càng không làm theo ý anh, vội rút tay về.

Đang định nghiêng người thoát khỏi vòng tay anh, không ngờ bị nam nhân tóm được, khống chế đôi tay cô, không cho cô động đậy.

Anh kề sát tai cô, ánh mắt sâu thẳm đầy quyến rũ, giọng nói khàn đặc: “Chúng ta thử lại chuyện đêm đó một lần nữa nhé?”

Phù Tang trừng mắt nhìn anh chằm chằm, giọng trở nên rất nhẹ, dường như còn vương chút cười nhạt, chậm rãi thốt ra ba chữ: “Mơ đi.”

Phù Tang: “Anh dám cưỡng ép em, em sẽ mách mẹ.”

“Em là học sinh tiểu học à?”

“Không, em là bảo bảo của anh, em còn nhỏ. Anh dám phủ nhận không? Phó Hi, anh thử phủ nhận xem?”

Phó Hi:…

Phó Hi nuốt một ngụm buồn bực vào lòng, bị trêu chọc đến nửa vời, cố tình còn không được giải thoát.

Chỉ có thể ôm chặt cô, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học đánh thức anh dậy, anh mới nhẹ nhàng bế Phù Tang đang say giấc về phòng.

Khi Phù Tang thực sự tỉnh giấc, ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang chiếu rọi, từng đợt ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa len lỏi vào nhà, thêm vài phần ấm áp.

Ninh Uyển Dư xách thùng nước từ ngoài giặt đồ về, thấy con gái quần áo xộc xệch, tóc rối bù bước ra khỏi phòng, khẽ cười nhạt, giọng châm biếm: “Nuôi con gái hai mươi mấy năm, chưa bao giờ thấy chăm chỉ.”

“Mẹ.” Phù Tang tức đến hàm giật giật, “Một ngày không mắng con, tâm trạng mẹ không thoải mái phải không?”

[…]

[…]

Người ngoài nhìn vào, một phụ nữ Tô Châu như Ninh Uyển Dư hẳn là người mặt mày như tranh vẽ, dịu dàng xinh đẹp, ngay cả nói chuyện cũng mềm mại đến tận xương tủy.

Đáng tiếc là không phải vậy.

Dù có dịu dàng đến mấy, một người mẹ cũng không thoát khỏi số phận mỗi ngày phải mắng con gái.

Phù Tang thấy Ninh Uyển Dư quay người ra sân sau phơi quần áo, không thèm để ý đến mình nữa, vội vàng vào bếp lấy bánh bao đã hâm nóng và sữa bò ra, một mình ngồi im lặng ăn trước bàn ăn.

Những chiếc bánh bao nóng hổi, cô nhét từng cái vào miệng, ăn đến nỗi má phồng lên, khuôn mặt tròn tròn, đáng yêu vô cùng.

Thấy Ninh Uyển Dư phơi xong quần áo quay vào, cô chớp chớp mắt, lên tiếng hỏi: “Mẹ, Phó Hi đi đâu vậy? Sao cả sáng không thấy anh ấy đâu?”

“Mẹ nói với cậu ấy dạo này đầu phố có chương trình đang quay, khá náo nhiệt. Thế là cậu ấy muốn đưa con đi xem, nên ra ngõ trước mượn xe của chú Lương.”

Phù Tang lại nhét thêm một cái bánh bao vào miệng, uống một ngụm sữa bò, nói không rõ tiếng: “Mẹ bảo anh ấy đi mượn xe của chú Lương ạ?”

“Chứ không lẽ là con? Con ngủ như heo ấy.”

“…”

Phù Tang đảo mắt, tức đến suýt nghẹn.

Quả nhiên, đợi đến khi cô thay đồ xong, soi gương tỉ mỉ trang điểm nhẹ, trong sân đã vang lên tiếng động cơ xe máy “Vroom vroom” ầm ĩ.

Phù Tang bước ra khỏi phòng, vừa kịp thấy dáng người cao 1m9 của anh, chân dài thoăn thoắt bước xuống xe, mặc đồ đen đơn giản, sải bước dài đến gần cô.

Đôi mắt đen như mực liếc nhìn cô một cái, anh vươn tay véo nhẹ gương mặt xinh xắn của cô, bất ngờ thốt ra một câu: “Hôm nay anh đưa em đi chơi, thực ra em có thể trang điểm, anh không ngại em xinh hơn một chút đâu.”

Tác giả có lời muốn nói:

Phù Tang sau khi trang điểm xong thấy mình xinh đẹp tuyệt trần:… (Con trai thẳng thì mãi mãi vẫn cứ là con trai thẳng.)
Bình Luận (0)
Comment