Quảng trường đông đúc người qua lại, đâu đâu cũng thấy những cặp vợ chồng son hoặc những người mẹ dắt con nhỏ đi dạo phố mua sắm. May mắn là cửa hàng quần áo này không quá đông khách, nên cảnh Mộ Phong và Giang Miên Nguyệt âu yếm bên nhau, lén cười đùa chỉ có Phù Tang và vài nhân viên bán hàng chứng kiến mà thôi.
Các nhân viên bán hàng nhanh nhạy nắm bắt cơ hội để quảng cáo sản phẩm. Vừa thấy ánh mắt đắm đuối của Mục Phong không rời khỏi dáng vẻ Giang Miên Nguyệt trong chiếc váy, họ vội vàng tiến đến tán dương hết lời.
“Ôi chao, cô này có vóc dáng đẹp thật! Chiếc váy này tôn màu da của cô lắm, trông rất trắng mịn đấy. Nhìn xem, anh nhà cô còn không chớp mắt kìa. Mà nếu tôi nhớ không nhầm thì kiểu này chỉ còn đúng một chiếc thôi nhỉ? Đúng rồi, chỉ còn mỗi chiếc này, size hơi lớn một chút, chủ yếu phù hợp với người cao ráo. Nhiều khách hàng rất thích nó nhưng không tìm được size phù hợp nên đành bỏ qua. Tôi thấy cô mặc rất đẹp, vừa vặn hoàn hảo luôn.”
Phù Tang lặng lẽ rời khỏi chỗ Mục Phong và Giang Miên Nguyệt, chậm rãi tiến về phía quầy thu ngân.
Với người bạn thân của mình, cô luôn rộng rãi, huống hồ đó còn là Giang Miên Nguyệt – người bạn cùng lớn lên và đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Tranh thủ lúc hai người còn bị nhân viên bán hàng “vây hãm”, Phù Tang rút thẻ từ túi xách, đưa cho thu ngân và nói nhỏ: “Tôi muốn mua bộ đồ cô kia đang mặc.”
“Vâng ạ.” Thu ngân viên nhận thẻ, lịch sự mỉm cười, “Giá váy là 9.799 đồng, mời chị ký tên ở đây ạ.”
Phù Tang cầm bút lên ký tên rồi nhận lại thẻ.
Thế là, trước khi Giang Miên Nguyệt kịp định thần, chiếc váy đã được Phù Tang mua xong.
Họ tiếp tục dạo quanh quảng trường thêm một lúc, lướt qua các gian hàng mỹ phẩm.
Tối đến, ba người chọn một nhà hàng gần đó có tiếng tăm, món ăn thanh đạm để dùng bữa. Phù Tang gọi điện cho Phó Hi, bảo anh tan làm đừng ghé siêu thị mua đồ ăn nữa mà đến thẳng đây.
Khi Phó Hi tới, Giang Miên Nguyệt đã uống hết một ly nước ngọt, ợ một cái không mấy duyên dáng, và các món ăn cũng đã được dọn lên gần đủ.
Bốn người vừa trò chuyện vừa ăn tối.
Tay Mục Phong hầu như không rời Giang Miên Nguyệt, tay phải cầm đũa, tay trái thì đặt trên eo cô vuốt ve, lúc thì nắm tay nhỏ của cô, lúc lại xoa lưng, không ngừng nghỉ.
Giữa bữa, Phù Tang tò mò hỏi Mục Phong và Giang Miên Nguyệt đã đến với nhau như thế nào.
Giang Miên Nguyệt ngượng ngùng không đáp, chỉ cắn môi cúi đầu ăn cơm.
Mục Phong khẽ cười đắc ý, không biết xấu hổ đáp: “Tình yêu sét đánh.”
Phù Tang biết rõ trong lòng, không nể nang vạch trần: “Anh yêu cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên thì tôi tin, chứ cậụ ấy yêu anh từ cái nhìn đầu tiên thì không có đâu.”
Chỉ có Mục Phong mới nhận ra, kể từ đêm đó, ánh mắt Giang Miên Nguyệt nhìn anh đã khác đi. Không còn là cái nhìn bình thản của bạn bè nữa, mà ẩn chứa sự e thẹn, rụt rè của một cô gái…
Lúc ấy tâm trạng Mục Phong rất tốt, anh cũng chẳng bận tâm về khoảng cách tuổi tác giữa họ có thể gây trở ngại trong giao tiếp.
Cho đến tối hôm Phù Tang xuất viện, anh đứng hút thuốc dưới chung cư của cô, chờ đợi…
Dựa người vào cổng tòa nhà, dưới ánh đèn đường, bóng anh đổ dài nghiêng nghiêng. Đôi chân thẳng dài khoanh thoải mái, chỉ đứng đó thôi mà toát lên vẻ lịch lãm nam tính đặc trưng.
Giang Miên Nguyệt vừa ăn tối ở nhà Phù Tang về. Trời đã tối, những ngôi sao thưa thớt như những viên kim cương lấp lánh trên bầu trời. Hôm nay là 24 tháng Chạp, cuối năm.
Nhà Giang Miên Nguyệt nằm ở trung tâm thành phố. Đường phố rực rỡ ánh đèn, ánh đèn xe hòa quyện cùng ánh đèn đường. Pháo hoa bừng nở trên nền trời đêm, rực rỡ sắc màu, đẹp đến khó tả.
“Lên nhà ngồi chơi không?” Mục Phong hỏi khi thấy cô đến gần.
Giang Miên Nguyệt cười: “Ai lại tự nhiên đề nghị lên nhà người khác khi chủ nhà chưa mở lời chứ?”
“Thì tôi đây.” Mục Phong dụi tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác gần đó, ánh đỏ tắt phụt trong tích tắc. “Nếu tôi không mở lời, cô nỡ để tôi đứng đây cả đêm sao?”
“Vậy… được chứ?” Mục Phong hỏi thật chậm rãi, như thể đang hỏi ‘cô thích tôi không’ vậy, căng thẳng đến toát mồ hôi.
Gió đêm thổi qua tai, se se lạnh, mang theo hương thơm thoang thoảng. Giang Miên Nguyệt nghiêm túc vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi rối, vén gọn sau tai. Giày cao gót của cô giẫm lên những viên sỏi nhỏ bên đường, phát ra những tiếng kêu lách cách khẽ khàng.
Pháo hoa đã tắt trong chớp mắt, trên bầu trời đêm chỉ còn một màu đen thẳm.
Cô suy nghĩ hồi lâu, như đang đưa ra một quyết định quan trọng. Cuối cùng, khẽ gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái hòa vào gió đêm, thoảng đi, nhưng Mục Phong vẫn nghe rõ từng chữ:
“Được… đấy…”
Câu trả lời ấy, như thể đang đáp lại câu hỏi ngầm trong lời nói của anh ’em thích anh không’, và cô đã trả lời: Thích… đấy…
Hai người sánh vai nhau đi lên lầu, mu bài tay vô tình chạm nhau, có lẽ là vì chiếc đồng hồ đen nam tính trên tay anh.
Giang Miên Nguyệt khẽ xuýt xoa một tiếng.
Mục Phong lập tức nắm lấy tay cô. Bàn tay thô ráp, đầu ngón tay hơi lạnh vuốt ve mu bài tay cô. Anh dừng lại một chút, nói khẽ: “Xin lỗi em.”
Không khí càng trở nên ái muội.
Dạo này mưa dầm liên miên, cửa sổ hành lang đều đóng kín mít, không khí trong lối đi thiếu đến tội. Giang Miên Nguyệt cảm thấy mình nóng đến khó thở. Trong ánh sáng mờ ảo, cô lén nhìn anh, đường nét gương mặt nam tính sắc cạnh, vết sẹo trên trán càng làm tăng thêm vẻ nam tính.
Chưa kịp nhìn trộm được mấy giây đã bị bắt quả tang.
Ánh mắt đen láy chạm nhau, chẳng biết ai là người mở lời trước, trong không gian tĩnh lặng, một câu nói đầy ái muội vang lên trong đêm:
“Chúng ta thử xem nhé?”