“Tội nữ Thôi thị mưu hại Mạnh Đạt, hại 2 mạng người, phán lập tức trảm quyết, đem lên Cẩu đầu đao!”
Hàn Kỳ tuyên án xong, thấy nữ phạm nhân dưới đường đã bất tỉnh, bèn sai người đánh thức.
Trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc kỳ lạ, nói chung là rất thối. Rơm được rải khắp nơi trong đại lao rộng nửa trượng vuông, góc Tây Bắc còn có một cái bô bẩn thỉu để giải quyết chuyện tiểu tiện.“Khụ khụ!”
Một gáo nước lạnh được dội thẳng xuống làm ướt cả mái tóc vốn đang rối bù của nữ phạm nhân, nhưng trái lại đã khiến dung mạo của nàng hoàn toàn lộ ra. Lông mày như lá liễu, sống mũi cao, gương mặt xanh xao ốm yếu, dù cả người nhìn rất yếu ớt nhưng vẫn có thể thấy nhan sắc không hề tầm thường chút nào.
Thôi Đào không chút nghĩ ngợi bèn đồng ý.“Cứ thế mà nói đi!”
Một người phụ nữ xinh đẹp như thế mà lại tàn nhẫn đến mức sát hại anh chị dâu mình bằng cách cắt cổ họ!(*) Bộ luật hiến pháp của triều đại nhà Tống ở Trung Quốc, gồm 12 điều và 502 khoản.
Sau khi bị dội nước lạnh, nữ phạm nhân vẫn nằm im bất động, môi tím tái, dường như không còn chút sức sống nào.
Thôi Đào bỗng bị hai tên nha dịch dựng lên, nhanh chóng bị lôi đến Cẩu đầu đao. Mà bên cạnh Cẩu đầu đao còn có Long đầu đao và Hổ đầu đao nữa.Làm dã quỷ được thảnh thơi lang thang khắp nơi mỗi ngày, muốn làm gì thì làm; những khi buồn bực có thể giở trò gì đó trêu ghẹo kẻ xấu, dọa chúng la hét ầm ĩ, tè ra quần; hơn nữa, không bao giờ phải sầu não về vấn đề sinh lão bệnh tử nữa.Nha dịch định bước lên kiểm tra hơi thở của nữ phạm nhân —
Lúc này mơ hồ có tiếng ai đó trong đường nhắc tới “Phủ doãn* Bao”, lại càng thêm khẳng định suy đoán của nàng.Giọng người đàn ông mờ mịt, ngay tức khắc đã biến mất.“Khụ khụ!”
“Thiếp đã nói láo! Thiếp vốn định muốn chết thay hắn, nhưng giờ nhìn thấy Cẩu đầu đao sắc bén này, lại nghĩ đến cảnh mình chết không toàn thây, thậm chí còn không có ai nhặt xác cho, chung quy cực kỳ thê thảm nên đâm ra sợ hãi.Sau khi Thôi Đào bị ném lại về đại lao vẫn luôn nhẫn nhịn đợi bà đỡ đi mất mới giả vờ tỉnh dậy trong hơi thở mong manh, từ từ mở mắt ra.Nghe được tiếng nữ phạm nhân ho khan, nha dịch lập tức xoay người tránh sang một bên như thể nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ dơ bẩn.
Những người trong phòng đều ăn vận thành quan lại Bắc Tống, 3 đầu trảm lại mới tinh đến bất ngờ, rõ ràng là vừa được đúc thành không lâu. Vì thế có thể suy đoán hiện tại là lúc Tống Nhân Tông vừa ban thưởng trát đao cho danh thần Bao Chửng.Nha dịch đang nhấc trát đao không ngờ rằng nữ phạm nhân lại bất ngờ hét toáng lên như thế, hắn nhịn cười, suýt chút đã lỡ tay làm rơi trát đao xuống.…
Theo phán đoán về cấp bậc quan phục, viên quan đang chịu trách nhiệm phán quyết nàng hẳn là Thôi quan ngũ phẩm ở phủ Khai Phong.Thôi Đào đã chết rất lâu rồi.
Thử tưởng tượng mà xem, mỗi ngày đều gần trong gang tấc, lượn vòng quanh 360 độ món thịt vịt quay, chân giò kho, tôm tẩm gia vị chiên giòn… Hương vị mê người như thế mà lại không thể ăn được, đó là cảm giác gì? Cảm giác sống không bằng chết đấy! Muốn bao nhiêu tuyệt vọng là có bấy nhiêu! Tận thế! Táng tận thiên lương! Không thể nào nhịn được!(*) “Bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”]; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.“Đào Tử, chờ ta!”
Vì bị mất đi trí nhớ khi còn sống, thậm chí cả việc mình sinh ra từ khi nào cũng không biết nên Thôi Đào không thể đi đầu thai được, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ. Sau đó hệ thống tìm đến nàng, bảo nàng phải làm nhiệm vụ xuyên nhanh, rồi sẽ được sống lại, tìm về ký ức khi còn sống.“Thôi quan Hàn thứ tội, mỗi lần thiếp sợ hãi là không nhịn được nhớ tới cha mẹ, không cẩn thận lỡ miệng ạ.”Thôi Đào lập tức nói: “Thiếp bị oan! Thiếp không giết người!”
Thôi Đào không chút nghĩ ngợi bèn đồng ý.Phủ Khai Phong là thủ phủ của Đại Tống, chia ra thành 2 hệ thống về công việc là hành chính và tư pháp. Mỗi ngày Phủ doãn đều có rất nhiều việc, không thể nào có chuyện tự mình làm hết được.
Cơ thể hiện tại của nàng quá yếu, các cơ quan đều có dấu hiệu suy nhược, lại còn bị bệnh tim nghiêm trọng nữa. Hóa ra vừa nãy trên công đường, nàng chết vì phát tác bệnh tim.Thật ra nàng không mấy xem trọng những ký ức lúc còn sống kia, chết cũng đã chết, quên cũng đã quên, còn so đo những thứ đó làm chi nữa?
Thôi Đào bị đè xuống dưới trát đao.Làm dã quỷ được thảnh thơi lang thang khắp nơi mỗi ngày, muốn làm gì thì làm; những khi buồn bực có thể giở trò gì đó trêu ghẹo kẻ xấu, dọa chúng la hét ầm ĩ, tè ra quần; hơn nữa, không bao giờ phải sầu não về vấn đề sinh lão bệnh tử nữa.
Nhưng có một chuyện, chỉ có một chuyện duy nhất khiến Thôi Đào không thể chịu nổi: Không thể ăn đồ ăn ngon!Cảnh tượng xoay tròn, đối diện hiện lên một cái gương đồng, trong đó nàng đang mặc một chiếc váy màu xanh nhạt. Lúc này nàng loạng choạng bước tới gần tấm gương lại bất ngờ bị hụt chân rồi té ngã. Nàng chống tay định bò dậy, vừa nhìn lên đã thấy bên cạnh mình có 2 thi thể đẫm máu! Một nam một nữ, đều bị cắt cổ, máu tươi ứa ra, chảy lênh láng trên đất.
Thử tưởng tượng mà xem, mỗi ngày đều gần trong gang tấc, lượn vòng quanh 360 độ món thịt vịt quay, chân giò kho, tôm tẩm gia vị chiên giòn… Hương vị mê người như thế mà lại không thể ăn được, đó là cảm giác gì? Cảm giác sống không bằng chết đấy! Muốn bao nhiêu tuyệt vọng là có bấy nhiêu! Tận thế! Táng tận thiên lương! Không thể nào nhịn được!
Giờ Thôi thị đến lúc sắp chết lại bắt đầu sợ hãi, khai ra nội tình, há có thể dung túng cho tội phạm ung dung ngoài vòng pháp luật được.Lúc nha dịch lôi Thôi Đào về trong công đường, hơi thở của Thôi Đào đã mỏng manh như gió, cúi gục đầu xuống như sắp chết.Vì thế, lý do chính khiến Thôi Đào dứt khoát đồng ý làm nhiệm vụ xuyên nhanh chính là để được ăn.
Lúc Thôi Đào sống lại, trong đầu đột nhiên có một cảnh tượng thoáng hiện lên:Trải qua nhiều không gian và thời gian, cổ đại, hiện đại, tiên hiệp, tận thế, tinh tế,… Tất cả các thế giới… Ăn! Ăn! Ăn!
Thôi Đào mặc kệ ả, giờ nàng vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần làm. Nàng ngồi xuống đất, trong lòng niệm pháp quyết để thử dẫn khí vào cơ thể, linh khí nơi này vô cùng mỏng manh, chất lượng chẳng ra sao cả, dùng cách này không thể gia tăng công lực được nhưng có thể từ từ điều hòa cơ thể.Hai tay và quần áo của nàng đều bị dính đầy máu, một cây chủy thủ đang ở đằng trước nàng…Giờ nàng đã hoàn thành hơn trăm nhiệm vụ xuyên nhanh rồi mà vẫn muốn được ăn tiếp, nhưng hệ thống lại không cho, “ép” nàng phải nhận phần thưởng là được sống lại.
Mùi tanh lạnh của đồng kề sát cái cổ mảnh khảnh của Thôi Đào, khiến Thôi Đào phải rùng mình một cái.…Nếu hắn chấp nhận chịu nhìn thiếp một lần cuối trước khi hành hình, thiếp chắc sẽ không hối hận nhiều đến vậy…”
Lúc Thôi Đào sống lại, trong đầu đột nhiên có một cảnh tượng thoáng hiện lên:
Về mặt tư pháp, trừ những vụ án có tình tiết nặng cần Phủ doãn đích thân ra tay thì đa số các vụ án ở phủ Khai Phong đều do Thôi quan* phụ trách.Phía phương xa lờ mờ có một người đàn ông mặc áo xanh, vấn khăn trên đầu, trên ngực có một vết đỏ bước lại gần nàng rồi vươn tay ra. Mặc dù đã gần hơn một chút nhưng vẫn không thể nhìn rõ được khuôn mặt của người này, rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy trên ngón trỏ bàn tay phải đang vươn ra của người đó có một nốt ruồi màu đen.
“Đào Tử, chờ ta!”
Vương tứ nương phủi đất đứng dậy lao tới chỗ Thôi Đào, nhấc chân đạp lên gương mặt trắng nõn của Thôi Đào.Giọng người đàn ông mờ mịt, ngay tức khắc đã biến mất.Hàn Kỳ vừa được điều đến phủ Khai Phong làm Thôi quan chưa tới 5 ngày, lúc chàng tiếp nhận án này, tất cả mọi thứ đã xong hết, chỉ còn việc thăng đường tuyên án mà thôi.
Cảnh tượng xoay tròn, đối diện hiện lên một cái gương đồng, trong đó nàng đang mặc một chiếc váy màu xanh nhạt. Lúc này nàng loạng choạng bước tới gần tấm gương lại bất ngờ bị hụt chân rồi té ngã. Nàng chống tay định bò dậy, vừa nhìn lên đã thấy bên cạnh mình có 2 thi thể đẫm máu! Một nam một nữ, đều bị cắt cổ, máu tươi ứa ra, chảy lênh láng trên đất.
Cuối cùng Thôi Đào cũng thoát khỏi trát đao, nhẹ nhõm thở phào một hơi.Hai tay và quần áo của nàng đều bị dính đầy máu, một cây chủy thủ đang ở đằng trước nàng…
Trước đó lúc thẩm duyệt hồ sơ, Hàn Kỳ đã hoài nghi Thôi thị có đồng lõa, vì chỉ một cô gái yếu đuối như nàng mà lại giết chết một nam một nữ đang tỉnh táo quả thật không có nhiều khả năng. Nhưng trong quá trình phúc thẩm, Thôi thị này liên tục khăng khăng chỉ có mình nàng giết người, đồng thời ở hiện trường cũng không có bằng chứng chứng minh lúc đó còn có kẻ khác, vì thế vụ án chỉ có thể được phán quyết như thế.Kẻ sát nhân không đáng để hắn thương xót, hơn nữa cô gái này sắp bị chém đầu rồi, chọc vài cái cũng không tính là thiệt thòi cho ả!“Đã ho khan rồi, còn không mau mở mắt!”
Trải qua nhiều không gian và thời gian, cổ đại, hiện đại, tiên hiệp, tận thế, tinh tế,… Tất cả các thế giới… Ăn! Ăn! Ăn!Nha dịch dùng gậy gỗ hung hăng chọc một cái vào bụng Thôi Đào.
(*) “Bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”]; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.Kẻ sát nhân không đáng để hắn thương xót, hơn nữa cô gái này sắp bị chém đầu rồi, chọc vài cái cũng không tính là thiệt thòi cho ả!
(*) Chức danh tương đương Tổng đốc, chức danh Phủ doãn chỉ áp dụng tại kinh đô. Ở Trung Quốc, Phủ doãn hàm Chính tam phẩm Văn giai.Thôi Đào bị đau kêu một tiếng, hình ảnh trong đầu cũng bị gián đoạn.
“Hành hình!”
——————–Một viên lệnh thiêm bị ném xuống mặt đất.
Thôi Đào bỗng bị hai tên nha dịch dựng lên, nhanh chóng bị lôi đến Cẩu đầu đao. Mà bên cạnh Cẩu đầu đao còn có Long đầu đao và Hổ đầu đao nữa.
Nơi đây là phủ Khai Phong ư!?Lần này nha dịch không dội nước nữa. Những lời vừa rồi cô gái này nói ra tất cả mọi người đều nghe được, rất có thể nàng đang gánh tội thay cho kẻ khác, nhìn dáng vẻ khóc lóc sướt mướt lúc nãy của nàng rất giống như kẻ ngốc. Ngốc thì ngốc, nhưng cũng khiến người khác đau lòng.
Thôi Đào phát hiện vẫn còn một người phụ nữ khác bị giam chung lao với nàng, bộ dáng khoảng 20 tuổi, thân hình khá cường tráng. Lúc này ả đang nằm nghiêng người trên đống cỏ khô phía tường Đông, trong miệng ngậm cọng cỏ, khinh khỉnh nhìn nàng, nét mặt hơi xấc xược.Lúc Thôi Đào còn làm nhiệm vụ đã từng xuyên đến một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ thời Bắc Tống, phải đối chất với tên chồng cũ cặn bã ở công đường phủ Khai Phong nên mới nhận ra chỗ này.
Những người trong phòng đều ăn vận thành quan lại Bắc Tống, 3 đầu trảm lại mới tinh đến bất ngờ, rõ ràng là vừa được đúc thành không lâu. Vì thế có thể suy đoán hiện tại là lúc Tống Nhân Tông vừa ban thưởng trát đao cho danh thần Bao Chửng.
Lúc này mơ hồ có tiếng ai đó trong đường nhắc tới “Phủ doãn* Bao”, lại càng thêm khẳng định suy đoán của nàng.
Một gáo nước lạnh được dội thẳng xuống làm ướt cả mái tóc vốn đang rối bù của nữ phạm nhân, nhưng trái lại đã khiến dung mạo của nàng hoàn toàn lộ ra. Lông mày như lá liễu, sống mũi cao, gương mặt xanh xao ốm yếu, dù cả người nhìn rất yếu ớt nhưng vẫn có thể thấy nhan sắc không hề tầm thường chút nào.(*) Chức danh tương đương Tổng đốc, chức danh Phủ doãn chỉ áp dụng tại kinh đô. Ở Trung Quốc, Phủ doãn hàm Chính tam phẩm Văn giai.Phủ Khai Phong là thủ phủ của Đại Tống, chia ra thành 2 hệ thống về công việc là hành chính và tư pháp. Mỗi ngày Phủ doãn đều có rất nhiều việc, không thể nào có chuyện tự mình làm hết được.
Cô gái này lại gọi Thôi quan Hàn là “Đại nhân”, sao lại không thấy xấu hổ nhỉ?Về mặt tư pháp, trừ những vụ án có tình tiết nặng cần Phủ doãn đích thân ra tay thì đa số các vụ án ở phủ Khai Phong đều do Thôi quan* phụ trách.Tiếng khóc thê lương phối hợp với nét mặt đau buồn cùng cực của nàng có sức ám ảnh cực mạnh, dường như tất cả mọi người đều bị lây nhiễm tâm trạng của Thôi Đào. Mọi người kinh ngạc hiểu ra nội dung trong lời nói của nàng, hóa ra nàng thật sự không phải hung thủ ư? Nàng đang thay kẻ khác nhận tội sao?
Hàn Kỳ đành phải tuyên lui đường, ngày mai tái thẩm.Thôi Đào nào biết hắn là ai, người ở đâu chứ. Giờ nàng chỉ còn một trí nhớ mù mịt, chỉ có thể chắc chắn bản thân không hề giết người, những chuyện khác nàng hoàn toàn không biết!Giọng nam bình tĩnh mà lạnh lùng, mang theo vài phần ôn nhu nhưng cũng có nét vô tình. Vì thấy kẻ dưới lưỡi đao đang lớn gan nhìn mình, chàng càng cau mày khó chịu hơn.(*) Một chức quan ở phủ Khai Phong.Theo phán đoán về cấp bậc quan phục, viên quan đang chịu trách nhiệm phán quyết nàng hẳn là Thôi quan ngũ phẩm ở phủ Khai Phong.
“Xoẹt” một tiếng, trát đao bị kéo lên rồi!(*) Bản gốc là Hỉ đương đa, ý chỉ những người bị bắt phải đổ vỏ.
Thôi Đào bị đè xuống dưới trát đao.
Mùi tanh lạnh của đồng kề sát cái cổ mảnh khảnh của Thôi Đào, khiến Thôi Đào phải rùng mình một cái.
Nha dịch định bước lên kiểm tra hơi thở của nữ phạm nhân —“Đại nhân, tôi có lời muốn nói!” Thôi Đào vội vàng hô.“Thôi thị, ngươi muốn nói gì?”
Nếu một đao này chém xuống thì nàng sẽ lại biến thành quỷ, sẽ không còn cơ hội ăn món ngon nữa, sao mà được!“Đại nhân, tôi có lời muốn nói!” Thôi Đào vội vàng hô.
Nha dịch đang nhấc trát đao không ngờ rằng nữ phạm nhân lại bất ngờ hét toáng lên như thế, hắn nhịn cười, suýt chút đã lỡ tay làm rơi trát đao xuống.
“Tội phụ to gan, dám làm càn, không nhìn lại thân phận ngươi là gì mà dám trèo cao với Thôi quan Hàn!”Ngoài Hàn Kỳ ra, tất cả mọi người đều mím môi nhịn cười, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Thôi Đào.
Đã không còn thì chỉ có nước tự tạo ra cơ hội thôi, Bá Vương ngạnh thượng cung* vậy.Hàn Kỳ im lặng nhìn chằm chằm Thôi Đào, sắc mặt trầm xuống.“Tội phụ to gan, dám làm càn, không nhìn lại thân phận ngươi là gì mà dám trèo cao với Thôi quan Hàn!”
Thôi Đào đã quên mất, ở thời Tống, “Đại nhân” là để xưng hô với cha mẹ. Vừa nãy nàng hô như thế tức là hét vào mặt Chánh án Tòa án nhân dân rằng: “Cha ơi, con có lời muốn nói!”
…Giờ nàng đã hoàn thành hơn trăm nhiệm vụ xuyên nhanh rồi mà vẫn muốn được ăn tiếp, nhưng hệ thống lại không cho, “ép” nàng phải nhận phần thưởng là được sống lại.
Dù khuôn mặt của “người cha bất đắc dĩ*” Thôi quan Hàn có đen đến cỡ nào đi nữa cũng không làm giảm được dung mạo đẹp đẽ và thanh tú kia. Mày chàng như núi xa, ánh mắt lạnh lùng như mũi dao sắc bén quét qua người Thôi Đào.
Thôi Đào đã chết rất lâu rồi.Vương tứ nương phát hiện Thôi Đào đang nhìn về phía mình, ả há miệng mắng một tiếng “Con khốn”.“Đã ho khan rồi, còn không mau mở mắt!”
(*) Bộ luật hiến pháp của triều đại nhà Tống ở Trung Quốc, gồm 12 điều và 502 khoản.(*) Bản gốc là Hỉ đương đa, ý chỉ những người bị bắt phải đổ vỏ.“Lôi tỉnh dậy.”
Phía phương xa lờ mờ có một người đàn ông mặc áo xanh, vấn khăn trên đầu, trên ngực có một vết đỏ bước lại gần nàng rồi vươn tay ra. Mặc dù đã gần hơn một chút nhưng vẫn không thể nhìn rõ được khuôn mặt của người này, rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy trên ngón trỏ bàn tay phải đang vươn ra của người đó có một nốt ruồi màu đen.“Thôi thị, ngươi muốn nói gì?”
Giọng nam bình tĩnh mà lạnh lùng, mang theo vài phần ôn nhu nhưng cũng có nét vô tình. Vì thấy kẻ dưới lưỡi đao đang lớn gan nhìn mình, chàng càng cau mày khó chịu hơn.
Quá trình thẩm án của thời Tống rất chặt chẽ, trong “Tống Hình Thống*” quy định, nếu như một tù nhân kêu oan phản cung thì nhất định phải khởi động lại thủ tục “điều tra lại”. Nói cách khác, trước khi phán quyết được chấp hành, chỉ cần tù nhân thụ án kêu oan không nhận thì phải phái người khác để phúc thẩm lại vụ án, có 3 cơ hội như thế.“Hành hình!”
“Giải lên đây.” Hàn Kỳ nói.
(*) Bộ luật hiến pháp của triều đại nhà Tống ở Trung Quốc, gồm 12 điều và 502 khoản.Thôi Đào lập tức nói: “Thiếp bị oan! Thiếp không giết người!”
“3 lần phúc thẩm ngươi cũng đã tự nguyện nhận tội trộm cắp và giết người diệt khẩu rồi. Nay đã đến nước này sao lại đổi giọng? Quan phủ thẩm án, há phải trò đùa cho ngươi?”
“Con khốn kia! Bà gọi mày đấy, mày giả điếc đấy à?”Giọng điệu của Hàn Kỳ không chút gợn sóng, ánh mắt nhìn Thôi Đào cũng có phần mỉa mai, lập tức ra hiệu cho nha dịch tiếp tục hành hình.
Ai mà ngờ 3 lần “điều tra lại” của mình đã dùng hết rồi chứ!
Đã không còn thì chỉ có nước tự tạo ra cơ hội thôi, Bá Vương ngạnh thượng cung* vậy.
Thôi Đào chậm rãi ngẩng đầu lên, xác nhận vị Thôi quan Hàn này có hứng thú với mình, trong lòng chắc mẩm mới lúng túng mấp máy môi rồi đột nhiên trợn trắng mắt, nằm trên đất không nhúc nhích gì nữa.
Vì thế, lý do chính khiến Thôi Đào dứt khoát đồng ý làm nhiệm vụ xuyên nhanh chính là để được ăn.(*) “Bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”]; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.(*) Bản gốc là Hỉ đương đa, ý chỉ những người bị bắt phải đổ vỏ.“Đại nhân, tôi muốn khai ra đồng bọn!” Thôi Đào lại hô lần nữa.
Cô gái này lại gọi Thôi quan Hàn là “Đại nhân”, sao lại không thấy xấu hổ nhỉ?
Dù khuôn mặt của “người cha bất đắc dĩ*” Thôi quan Hàn có đen đến cỡ nào đi nữa cũng không làm giảm được dung mạo đẹp đẽ và thanh tú kia. Mày chàng như núi xa, ánh mắt lạnh lùng như mũi dao sắc bén quét qua người Thôi Đào.Bọn nha dịch mặc dù vẫn cảm thấy buồn cười nhưng đã hơi quen dần, có vẻ bình tĩnh hơn so với lần trước.
Hàn Kỳ im lặng nhìn chằm chằm Thôi Đào, sắc mặt trầm xuống.
…“Thôi quan Hàn thứ tội, mỗi lần thiếp sợ hãi là không nhịn được nhớ tới cha mẹ, không cẩn thận lỡ miệng ạ.”
Sau khi Thôi Đào lễ phép nói xin lỗi xong bèn nghẹn ngào khịt mũi một cái, hai hàng nước mắt chảy dài, còn nhanh hơn tốc độ một vài người chớp mắt.
“Hắn — “Nha dịch tiến lên lần nữa để xem xét, “Thôi quan Hàn, hình như ả lại ngất đi rồi.”“Thiếp đã nói láo! Thiếp vốn định muốn chết thay hắn, nhưng giờ nhìn thấy Cẩu đầu đao sắc bén này, lại nghĩ đến cảnh mình chết không toàn thây, thậm chí còn không có ai nhặt xác cho, chung quy cực kỳ thê thảm nên đâm ra sợ hãi.
Nếu hắn chấp nhận chịu nhìn thiếp một lần cuối trước khi hành hình, thiếp chắc sẽ không hối hận nhiều đến vậy…”
Nhưng có một chuyện, chỉ có một chuyện duy nhất khiến Thôi Đào không thể chịu nổi: Không thể ăn đồ ăn ngon!Giọng điệu của Hàn Kỳ không chút gợn sóng, ánh mắt nhìn Thôi Đào cũng có phần mỉa mai, lập tức ra hiệu cho nha dịch tiếp tục hành hình.Tiếng khóc thê lương phối hợp với nét mặt đau buồn cùng cực của nàng có sức ám ảnh cực mạnh, dường như tất cả mọi người đều bị lây nhiễm tâm trạng của Thôi Đào. Mọi người kinh ngạc hiểu ra nội dung trong lời nói của nàng, hóa ra nàng thật sự không phải hung thủ ư? Nàng đang thay kẻ khác nhận tội sao?“Xoẹt” một tiếng, trát đao bị kéo lên rồi!
Hàn Kỳ vừa được điều đến phủ Khai Phong làm Thôi quan chưa tới 5 ngày, lúc chàng tiếp nhận án này, tất cả mọi thứ đã xong hết, chỉ còn việc thăng đường tuyên án mà thôi.
Ngoài Hàn Kỳ ra, tất cả mọi người đều mím môi nhịn cười, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Thôi Đào.Trước đó lúc thẩm duyệt hồ sơ, Hàn Kỳ đã hoài nghi Thôi thị có đồng lõa, vì chỉ một cô gái yếu đuối như nàng mà lại giết chết một nam một nữ đang tỉnh táo quả thật không có nhiều khả năng. Nhưng trong quá trình phúc thẩm, Thôi thị này liên tục khăng khăng chỉ có mình nàng giết người, đồng thời ở hiện trường cũng không có bằng chứng chứng minh lúc đó còn có kẻ khác, vì thế vụ án chỉ có thể được phán quyết như thế.
Giờ Thôi thị đến lúc sắp chết lại bắt đầu sợ hãi, khai ra nội tình, há có thể dung túng cho tội phạm ung dung ngoài vòng pháp luật được.
Hàn Kỳ tuyên án xong, thấy nữ phạm nhân dưới đường đã bất tỉnh, bèn sai người đánh thức.“Giải lên đây.” Hàn Kỳ nói.
Cuối cùng Thôi Đào cũng thoát khỏi trát đao, nhẹ nhõm thở phào một hơi.Sau khi bị dội nước lạnh, nữ phạm nhân vẫn nằm im bất động, môi tím tái, dường như không còn chút sức sống nào.
Lúc nha dịch lôi Thôi Đào về trong công đường, hơi thở của Thôi Đào đã mỏng manh như gió, cúi gục đầu xuống như sắp chết.
Thôi Đào xụi lơ nằm rạp trên mặt đất, mấy lần gượng bò dậy muốn quỳ hành lễ với Hàn Kỳ nhưng không đủ sức nên đành phải nằm lại. Cứ thế 3 lần, trêu đến mức Hàn Kỳ phải nhíu mày lần nữa.
Vì bị mất đi trí nhớ khi còn sống, thậm chí cả việc mình sinh ra từ khi nào cũng không biết nên Thôi Đào không thể đi đầu thai được, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ. Sau đó hệ thống tìm đến nàng, bảo nàng phải làm nhiệm vụ xuyên nhanh, rồi sẽ được sống lại, tìm về ký ức khi còn sống.“Cứ thế mà nói đi!”
Quá trình thẩm án của thời Tống rất chặt chẽ, trong “Tống Hình Thống*” quy định, nếu như một tù nhân kêu oan phản cung thì nhất định phải khởi động lại thủ tục “điều tra lại”. Nói cách khác, trước khi phán quyết được chấp hành, chỉ cần tù nhân thụ án kêu oan không nhận thì phải phái người khác để phúc thẩm lại vụ án, có 3 cơ hội như thế.“Hắn… Hắn…” Thôi Đào dán mặt xuống đất, yếu ớt khóc lóc, lúc này giọng nàng đã nhỏ như muỗi kêu, Hàn Kỳ phải hết sức chăm chú mới có thể nghe rõ được.
“Họ tên hắn là gì, người ở đâu, hiện đang ở đâu?” Hàn Kỳ hỏi.
“Họ tên hắn là gì, người ở đâu, hiện đang ở đâu?” Hàn Kỳ hỏi.Bọn nha dịch mặc dù vẫn cảm thấy buồn cười nhưng đã hơi quen dần, có vẻ bình tĩnh hơn so với lần trước.
“Hắn — “
Thôi Đào nào biết hắn là ai, người ở đâu chứ. Giờ nàng chỉ còn một trí nhớ mù mịt, chỉ có thể chắc chắn bản thân không hề giết người, những chuyện khác nàng hoàn toàn không biết!
Thôi Đào chậm rãi ngẩng đầu lên, xác nhận vị Thôi quan Hàn này có hứng thú với mình, trong lòng chắc mẩm mới lúng túng mấp máy môi rồi đột nhiên trợn trắng mắt, nằm trên đất không nhúc nhích gì nữa.
Nha dịch tiến lên lần nữa để xem xét, “Thôi quan Hàn, hình như ả lại ngất đi rồi.”
“Lôi tỉnh dậy.”
Lần này nha dịch không dội nước nữa. Những lời vừa rồi cô gái này nói ra tất cả mọi người đều nghe được, rất có thể nàng đang gánh tội thay cho kẻ khác, nhìn dáng vẻ khóc lóc sướt mướt lúc nãy của nàng rất giống như kẻ ngốc. Ngốc thì ngốc, nhưng cũng khiến người khác đau lòng.
Ai mà ngờ 3 lần “điều tra lại” của mình đã dùng hết rồi chứ!Nha dịch bèn gọi bà đỡ đến giúp một phen, ấn huyệt nhân trung, bóp huyệt hợp cốc*, dùng ngân châm, nhưng dù thế nào người vẫn không tỉnh lại.
Thật ra nàng không mấy xem trọng những ký ức lúc còn sống kia, chết cũng đã chết, quên cũng đã quên, còn so đo những thứ đó làm chi nữa?(*) Huyệt ở nằm ở phần mu bàn tay giữa ngón cái và ngón trỏ.Hàn Kỳ đành phải tuyên lui đường, ngày mai tái thẩm.
Sau khi Thôi Đào bị ném lại về đại lao vẫn luôn nhẫn nhịn đợi bà đỡ đi mất mới giả vờ tỉnh dậy trong hơi thở mong manh, từ từ mở mắt ra.
“3 lần phúc thẩm ngươi cũng đã tự nguyện nhận tội trộm cắp và giết người diệt khẩu rồi. Nay đã đến nước này sao lại đổi giọng? Quan phủ thẩm án, há phải trò đùa cho ngươi?”Trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc kỳ lạ, nói chung là rất thối. Rơm được rải khắp nơi trong đại lao rộng nửa trượng vuông, góc Tây Bắc còn có một cái bô bẩn thỉu để giải quyết chuyện tiểu tiện.
Thôi Đào xụi lơ nằm rạp trên mặt đất, mấy lần gượng bò dậy muốn quỳ hành lễ với Hàn Kỳ nhưng không đủ sức nên đành phải nằm lại. Cứ thế 3 lần, trêu đến mức Hàn Kỳ phải nhíu mày lần nữa.Thôi Đào phát hiện vẫn còn một người phụ nữ khác bị giam chung lao với nàng, bộ dáng khoảng 20 tuổi, thân hình khá cường tráng. Lúc này ả đang nằm nghiêng người trên đống cỏ khô phía tường Đông, trong miệng ngậm cọng cỏ, khinh khỉnh nhìn nàng, nét mặt hơi xấc xược.
Vương tứ nương phát hiện Thôi Đào đang nhìn về phía mình, ả há miệng mắng một tiếng “Con khốn”.
Thôi Đào mặc kệ ả, giờ nàng vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần làm. Nàng ngồi xuống đất, trong lòng niệm pháp quyết để thử dẫn khí vào cơ thể, linh khí nơi này vô cùng mỏng manh, chất lượng chẳng ra sao cả, dùng cách này không thể gia tăng công lực được nhưng có thể từ từ điều hòa cơ thể.Lúc Thôi Đào còn làm nhiệm vụ đã từng xuyên đến một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ thời Bắc Tống, phải đối chất với tên chồng cũ cặn bã ở công đường phủ Khai Phong nên mới nhận ra chỗ này.Sau khi Thôi Đào lễ phép nói xin lỗi xong bèn nghẹn ngào khịt mũi một cái, hai hàng nước mắt chảy dài, còn nhanh hơn tốc độ một vài người chớp mắt.
Cơ thể hiện tại của nàng quá yếu, các cơ quan đều có dấu hiệu suy nhược, lại còn bị bệnh tim nghiêm trọng nữa. Hóa ra vừa nãy trên công đường, nàng chết vì phát tác bệnh tim.
“Con khốn kia! Bà gọi mày đấy, mày giả điếc đấy à?”
Vương tứ nương phủi đất đứng dậy lao tới chỗ Thôi Đào, nhấc chân đạp lên gương mặt trắng nõn của Thôi Đào.
——————–