Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 19

Không sợ làm việc nhiều, chỉ sợ làm không công.

Thôi Đào không lo về công lao xuất sắc của bản thân, nhưng nàng lo sẽ chẳng có ai nói giúp mình.Lý Tài đồng ý, ghi nhớ tất cả lời dặn của Thôi Đào.Sau khi làm ra những hành động dã man trên xác chết nạn nhân thứ ba, Lý Tam cảm thấy như thể mình đã mạnh mẽ hơn, lập tức đi tìm nạn nhân thứ tư để chứng minh năng lực của mình. Sau khi trút bỏ ham muốn đã tàn bạo hơn của mình, hắn cảm thấy đã đến lúc nên cảnh cáo Trịnh thị để thị biết bản thân mình không dễ chọc rồi. Trước mặt Trịnh thị chỉ có một con đường để đi, chính là bỏ trốn với hắn, nếu không thì chỉ có thể chết!Dù không biết nàng đã học được khả năng này từ đâu, nhưng không thể phủ nhận rằng nàng thực có tài, thậm chí còn tài hoa hơn cả trước đây chàng nghĩ.

Hàn Kỳ có tài ăn nói “1 tờ giấy, 4 Tể chấp rơi*”, giờ có được một câu hứa hẹn của chàng ta ắt sẽ an tâm, vì thế tối đó Thôi Đào ngủ một giấc rất ngon.Lý Tài nghĩ rõ ràng xong, lập tức đồng ý với Thôi Đào.——————–

“Thôi nương tử, lần này cô đã giúp phủ Khai Phong phá được một vụ án lớn rồi đấy. Nạn nhân thứ tư bị Lý Tam giết hại là người thân của hàng xóm ta. Tối qua cả nhà họ còn cố ý chạy tới van nài ta và anh cả, mong hai anh em bọn ta có thể giúp sớm tìm ra hung thủ. Họ khóc đến thương tâm, co quắp trên mặt đất, đỡ cũng không dậy nổi, thật quá đáng thương mà.”(*) Đại khái là vì trong lúc thiên tai diễn ra, dân vô gia cư khắp nơi mà Triều đình không thể giải quyết được, Hàn Kỳ đã thẳng tay chỉ trích khiến 4 người trong triều bị chém ngay trong ngày. Tể chấp ở đây là người cùng bình luận chính sự, bổ nhiệm quan viên, giải quyết tấu chương với Tể tướng thời Tống.“Lương thiện thì có ích gì, tiếc là ta không có năng lực như Thôi nương tử nên không thể giúp họ được.” Lý Tài lập tức xin lỗi Thôi Đào, “Trước đây thái độ của ta với Thôi nương tử không đúng, chỉ trách ta không có mắt, kiến thức nông cạn, hôm nay ta đứng đây tạ lỗi với Thôi nương tử vậy.”“Thôi nương tử ơi?” Lý Tài vui vẻ đứng đợi ngoài cửa hồi lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng nên gõ cửa lần nữa.

Tiếc là nàng không thể ngủ tới lúc mặt trời lên cao được, vừa sáng sớm đã bị tiếng gõ cửa dồn dập của Lý Tài đánh thức.

“Thôi nương tử ơi, bắt được người về rồi!” Lý Tài tới sát cửa nói, giọng điệu có vài phần hưng phấn, “Không ngờ Thôi nương tử lại lợi hại đến thế, tất cả đều y như lời cô nói! Tuần phủ Vương lục soát ở quê nhà Lý Tam không thấy người nên liền hỏi chuyện hoa liên kiều và đống cỏ khô. Đúng thật là gần thôn có một ngọn núi mọc đầy hoa liên kiều, gần đó lại có đồng ruộng, rất nhiều rơm rạ chất đống, nhiều người dân sẽ chất cỏ khô dưới chân núi. Tuần phủ Vương bèn dẫn người tới nơi lục soát, quả nhiên đã bắt được người, giờ vừa đem chúng về tới phủ Khai Phong rồi.”Lý Tài đỏ mặt, “Sao Thôi nương tử lại nhìn được vậy?”

Thôi Đào buồn ngủ ngồi dậy, chờ một lúc lâu mới lười biếng ngáp một cái rồi đi xuống giường giãn gân cốt, đứng tấn.“Thuộc hạ tình nguyện bảo đảm cho cô ấy ạ.” Giọng nói Hàn Kỳ nhẹ nhàng nhưng ngữ khí lại rất kiên quyết.Nếu một người như thế bị xử tử, Hàn Kỳ cũng sẽ thấy tiếc vì một nhân tài. Hơn nữa mấy ngày gần đây, qua quan sát và tìm hiểu thì Hàn Kỳ thấy dù nàng thông minh nhạy bén nhưng tính tình rất trong sáng, không có suy nghĩ xấu xa, chỉ có khuyết điểm lớn nhất là ham ăn. Nhưng khuyết điểm này cũng là chuyện tốt, thế mới dễ khống chế.

“Thôi nương tử ơi?” Lý Tài vui vẻ đứng đợi ngoài cửa hồi lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng nên gõ cửa lần nữa.Hàn Kỳ trình kết quả thẩm án lên, tiện thể báo lại với Bao Chửng rằng lần phá án này Thôi Đào có vai trò rất quan trọng.Hàn Kỳ bèn đến gặp Bao Chửng.

“Biết rồi.” Thôi Đào tự hỏi sao mà thái độ của Lý Tài lại thay đổi nhanh như thế, mấy ngày trước ánh mắt của hắn nhìn mình còn đầy châm chọc với khiêu khích, kiểu như xem nàng là con rệp phải diệt trừ ấy.“Lần này chính là bài kiểm tra cho anh trước khi bái sư đấy, nếu bị Thôi quan Hàn biết là do tôi sai anh làm, vậy chúng ta đều xong rồi.”

“Thôi nương tử, lần này cô đã giúp phủ Khai Phong phá được một vụ án lớn rồi đấy. Nạn nhân thứ tư bị Lý Tam giết hại là người thân của hàng xóm ta. Tối qua cả nhà họ còn cố ý chạy tới van nài ta và anh cả, mong hai anh em bọn ta có thể giúp sớm tìm ra hung thủ. Họ khóc đến thương tâm, co quắp trên mặt đất, đỡ cũng không dậy nổi, thật quá đáng thương mà.”

“Không ngờ là anh cũng rất lương thiện đấy.” Thôi Đào đổi động tác để tiếp tục luyện tập, thuận miệng hùa theo một câu.Lý Tam chưa bao giờ quên được tình cảm với Trịnh thị, sau 8 năm chịu khó học nghề, hắn luôn trằn trọc nghe ngóng, biết được Trịnh thị tới Biện Kinh nên cũng tới đây tìm thị, muốn cùng Trịnh thị nối lại tình xưa.

“Lương thiện thì có ích gì, tiếc là ta không có năng lực như Thôi nương tử nên không thể giúp họ được.” Lý Tài lập tức xin lỗi Thôi Đào, “Trước đây thái độ của ta với Thôi nương tử không đúng, chỉ trách ta không có mắt, kiến thức nông cạn, hôm nay ta đứng đây tạ lỗi với Thôi nương tử vậy.”

“Tạ lỗi với một tù nhân, anh không sợ bị mất mặt à?” Thôi Đào nửa thật nửa đùa hỏi.

Thực ra nàng chưa từng để bụng thái độ của Lý Tài đối với mình, không chỉ có mình Lý Tài, rất nhiều nha dịch đều tỏ vẻ khinh bỉ nàng. Nhưng chuyện này cũng không trách người ta được, dù sao nàng cũng đúng là tù nhân, kẻ phạm tội bị người khác xem thường cũng là chuyện bình thường.Đến nạn nhân thứ ba thì lại xảy ra bất ngờ. Nạn nhân thứ ba tránh được sự khống chế của Lý Tam, nhưng trong lúc bị Lý Tam đuổi theo thị đã trượt chân đập đầu vào đá rồi chết. Lý Tam bực tức vì mình không được phát tiết, nhưng lại không muốn kiềm chế, vì hắn đã kiềm chế đủ lâu rồi, hắn cũng không muốn tiếp tục nữa, dù chết rồi hắn cũng sẽ không bỏ qua cho thị, càng phải trừng phạt thị…

Lý Tài nghe vậy càng thêm ngại, cười xin lỗi Thôi Đào lần nữa, “Lúc trước khi anh cả ta nói Thôi nương tử không giống người xấu, ta còn không tin, nhưng giờ ta đã rõ Thôi nương tử không phải người xấu thật.”Thực ra nàng chưa từng để bụng thái độ của Lý Tài đối với mình, không chỉ có mình Lý Tài, rất nhiều nha dịch đều tỏ vẻ khinh bỉ nàng. Nhưng chuyện này cũng không trách người ta được, dù sao nàng cũng đúng là tù nhân, kẻ phạm tội bị người khác xem thường cũng là chuyện bình thường.

“Vậy cũng chưa chắc, dù sao tôi cũng bị mất trí nhớ mà.”“Thuộc hạ đã hứa đổi chỗ ở cho cô ấy ạ.”“Thôi nương tử ơi, bắt được người về rồi!” Lý Tài tới sát cửa nói, giọng điệu có vài phần hưng phấn, “Không ngờ Thôi nương tử lại lợi hại đến thế, tất cả đều y như lời cô nói! Tuần phủ Vương lục soát ở quê nhà Lý Tam không thấy người nên liền hỏi chuyện hoa liên kiều và đống cỏ khô. Đúng thật là gần thôn có một ngọn núi mọc đầy hoa liên kiều, gần đó lại có đồng ruộng, rất nhiều rơm rạ chất đống, nhiều người dân sẽ chất cỏ khô dưới chân núi. Tuần phủ Vương bèn dẫn người tới nơi lục soát, quả nhiên đã bắt được người, giờ vừa đem chúng về tới phủ Khai Phong rồi.”

“Ít ra sau khi mất trí nhớ Thôi nương tử cũng là người tốt, đã giúp nhóm người phủ Khai Phong bọn ta trừ ác dương thiện còn gì!” Lý Tài mạnh mẽ nói.Thôi Đào không nhịn được mà bật cười, nàng phát hiện ra đúng là hai anh em Lý Viễn Lý Tài này rất giống nhau, bản chất bên trong đều ngốc nghếch cả. Cũng không thể nói anh em nhà họ ngốc được, ánh mắt rất chuẩn, giờ nàng đích thực không phải kẻ xấu.

Thôi Đào không nhịn được mà bật cười, nàng phát hiện ra đúng là hai anh em Lý Viễn Lý Tài này rất giống nhau, bản chất bên trong đều ngốc nghếch cả. Cũng không thể nói anh em nhà họ ngốc được, ánh mắt rất chuẩn, giờ nàng đích thực không phải kẻ xấu.Sau khi Lý Tam bình tĩnh lại một chút thì trở về trường đua ngựa để làm việc, song trong lòng vẫn còn nỗi uất hận vô hạn, không có chỗ phát tiết. Càng lâu, hắn càng cảm thấy ấm ức, hận Trịnh thị đã phản bội mình, phụ bạc tình cảm chân thành của hắn. Hắn hận không thể bóp chết Trịnh thị, nhưng hắn biết mình vẫn còn thương Trịnh thị nên không có cái gan làm thế.

Thôi Đào đảo mắt rồi bước tới cạnh cửa hỏi Lý Tài: “Đúng rồi, trong phủ Khai Phong có khu sân nhỏ nào kín đáo, phù hợp để tôi ở không?”

Lý Tài nghiêm túc suy nghĩ một lúc, “Phía Tây phủ có một hoang viện rất tốt, phòng hướng mặt trời mọc, yên tĩnh, có hoa có cỏ, đúng lúc cũng có một gian bếp nhỏ nữa, ta thấy rất phù hợp với Thôi nương tử đấy.”Thôi Đào không lo về công lao xuất sắc của bản thân, nhưng nàng lo sẽ chẳng có ai nói giúp mình.

Hai mắt Thôi Đào sáng rỡ, tựa vào cửa thương lượng với Lý Tài: “Tôi thấy anh cũng là một người có khát vọng, chắc không cam tâm làm ngục tốt cả đời đâu nhỉ?”Hai mắt Thôi Đào sáng rỡ, tựa vào cửa thương lượng với Lý Tài: “Tôi thấy anh cũng là một người có khát vọng, chắc không cam tâm làm ngục tốt cả đời đâu nhỉ?”Thôi Đào lại dặn Lý Tài vài câu, dạy hắn lựa cơ hội thế nào, biểu hiện làm sao cho tự nhiên, đừng để lộ sơ hở.

Lý Tài đỏ mặt, “Sao Thôi nương tử lại nhìn được vậy?”Lý Tài nghe vậy càng thêm ngại, cười xin lỗi Thôi Đào lần nữa, “Lúc trước khi anh cả ta nói Thôi nương tử không giống người xấu, ta còn không tin, nhưng giờ ta đã rõ Thôi nương tử không phải người xấu thật.”

“Nhìn thái độ của anh đối với tôi đã thay đổi là biết ngay anh không phải khúc gỗ rồi.” Thôi Đào tiến lại gần cửa hơn, “Hay là thương lượng với tôi chút đi? Nếu Thôi quan Hàn không nhớ đến chuyện chỗ ở của tôi, anh cứ hỏi ngài ấy, tiện thể nhắc tới cái sân mà anh vừa nhắc tới luôn. Nếu tôi được dọn đi thành công sẽ dạy anh phá án, thế nào?”

Lý Tài nghĩ đến anh cả mình nhờ vài câu công thức làm đậu phụ của Thôi Đào mà làm ăn có khởi sắc rồi khấm khá dần. Tuần phủ Vương nhờ Thôi Đào giải độc nên mới nhặt được cái mạng quay về. Vụ án của phủ Khai Phong cũng nhờ có Thôi Đào mới có thể phá kịp mà cứu con tin.Không sợ làm việc nhiều, chỉ sợ làm không công.

Tuy nàng là một tù nhân nhưng cũng là một vị cao nhân có tài, bái sư học nghệ không có gì xấu hổ cả.Hàn Kỳ dành hơn nửa ngày để mở đường thẩm án, tiến hành kết thúc vụ án của Lý Tam.

Lý Tài nghĩ rõ ràng xong, lập tức đồng ý với Thôi Đào.“Chà, xem ra Trĩ Khuê huynh đối xử rất đặc biệt với em họ ta nhỉ.”

Thôi Đào lại dặn Lý Tài vài câu, dạy hắn lựa cơ hội thế nào, biểu hiện làm sao cho tự nhiên, đừng để lộ sơ hở.Tác giả có lời muốn nói:Sau khi vứt xác nạn nhân đầu tiên xong, Lý Tam hoảng loạn vài ngày rồi phát hiện ra mọi thứ vẫn bình an vô sự, mà cảm giác sau khi phát tiết đã để lại cho hắn dư vị khó quên. Sau này mỗi lúc rảnh rỗi hắn đều lén cưỡi ngựa đi dạo bên ngoài, trên đường bắt gặp cô gái nào có chỗ giống với Trịnh thị đều không kìm được mà âm thầm đuổi theo.

“Lần này chính là bài kiểm tra cho anh trước khi bái sư đấy, nếu bị Thôi quan Hàn biết là do tôi sai anh làm, vậy chúng ta đều xong rồi.”“Vậy cũng chưa chắc, dù sao tôi cũng bị mất trí nhớ mà.”

Lý Tài đồng ý, ghi nhớ tất cả lời dặn của Thôi Đào.“Biết rồi.” Thôi Đào tự hỏi sao mà thái độ của Lý Tài lại thay đổi nhanh như thế, mấy ngày trước ánh mắt của hắn nhìn mình còn đầy châm chọc với khiêu khích, kiểu như xem nàng là con rệp phải diệt trừ ấy.

Hàn Kỳ dành hơn nửa ngày để mở đường thẩm án, tiến hành kết thúc vụ án của Lý Tam.Sự kiềm chế bấy lâu cuối cùng cũng không thể khống chế được nữa, dục vọng tuôn ra như lũ vỡ bờ. Lý Tam bất ngờ lao đến chỗ cô gái kia, sau khi thị ngất đi, Lý Tam khiêng thị vào trong lều cỏ ở Núi Rắn. Đúng lúc này cô gái đã tỉnh dậy, Lý Tam hoảng hốt vội bóp cổ thị để phát tiết, sau khi làm xong hết, hắn đột nhiên lại thấy thoải mái như thể đã trả thù Trịnh thị vậy.

Vì bị bắt tại chỗ nên trong lúc xét xử, Lý Tam đã khai nhận toàn bộ quá trình phạm tội và động cơ gây án của mình.

Lý Tam và Trịnh thị vốn đều là người ở thôn Hoa Nhị, huyện Sở Khâu, Tống Châu, cả hai quen biết từ nhỏ, đến năm 13-14 tuổi thì biết yêu, hứa hẹn với nhau. Vốn Lý Tam muốn đến nhà họ Trịnh cầu hôn, ai ngờ cha của Lý Tam đánh bạc thua hết toàn bộ của cải. Mẹ Lý trốn mất, cha Lý thì bị đánh thảm thương, sau đó thì bệnh chết. Vì tránh bị đòi nợ nên đành phải tha hương, sau đó thì học được nghề mộc.“Ít ra sau khi mất trí nhớ Thôi nương tử cũng là người tốt, đã giúp nhóm người phủ Khai Phong bọn ta trừ ác dương thiện còn gì!” Lý Tài mạnh mẽ nói.

Lý Tam chưa bao giờ quên được tình cảm với Trịnh thị, sau 8 năm chịu khó học nghề, hắn luôn trằn trọc nghe ngóng, biết được Trịnh thị tới Biện Kinh nên cũng tới đây tìm thị, muốn cùng Trịnh thị nối lại tình xưa.Đến đầu tháng này, Lý Tam đã tích lũy đủ số tiền mà Trịnh thị yêu cầu, hắn vui vẻ báo cho Trịnh thị hay, họ có thể bỏ trốn cùng nhau rồi. Thậm chí hắn còn vì chuyện này mà bỏ công việc thợ mộc, cố ý vào Kinh làm việc vặt trong chuồng ngựa. Thế là hắn trộm được 2 con ngựa, cùng Trịnh thị trốn đến một nơi thật xa để chồng thị không tìm được nữa.

Trịnh thị đã sớm là vợ người ta, làm mẹ kẻ khác, há lại tùy tiện bỏ nhà đi trốn với Lý Tam. Nhưng thị cũng ghét người chồng hiện tại Lâm Mãng của mình không có tiền đồ, kiếm tiền ít thì thôi đi, lại không biết lòng thị nóng lạnh thế nào, khiến thị cảm thấy rất uất ức. Vì thế lúc Lý Tam tìm đến thị, Trịnh thị không hề từ chối Lý Tam mà chỉ hỏi Lý Tam có tiền bỏ trốn không, thị nhất định không chịu khổ đâu.Tiếc là nàng không thể ngủ tới lúc mặt trời lên cao được, vừa sáng sớm đã bị tiếng gõ cửa dồn dập của Lý Tài đánh thức.Lý Tài nghiêm túc suy nghĩ một lúc, “Phía Tây phủ có một hoang viện rất tốt, phòng hướng mặt trời mọc, yên tĩnh, có hoa có cỏ, đúng lúc cũng có một gian bếp nhỏ nữa, ta thấy rất phù hợp với Thôi nương tử đấy.”

Lý Tam bèn quyết định cắm rễ ở Kinh thành, ngày đêm tiết kiệm tiền để dẫn Trịnh thị đi. Hắn còn cố tình thuê một căn nhà gần nhà của Trịnh thị, chỉ để mỗi ngày lúc rảnh rỗi có thể nhìn thấy Trịnh thị cho vơi bớt mối tương tư.Trịnh thị đã sớm là vợ người ta, làm mẹ kẻ khác, há lại tùy tiện bỏ nhà đi trốn với Lý Tam. Nhưng thị cũng ghét người chồng hiện tại Lâm Mãng của mình không có tiền đồ, kiếm tiền ít thì thôi đi, lại không biết lòng thị nóng lạnh thế nào, khiến thị cảm thấy rất uất ức. Vì thế lúc Lý Tam tìm đến thị, Trịnh thị không hề từ chối Lý Tam mà chỉ hỏi Lý Tam có tiền bỏ trốn không, thị nhất định không chịu khổ đâu.

Đến đầu tháng này, Lý Tam đã tích lũy đủ số tiền mà Trịnh thị yêu cầu, hắn vui vẻ báo cho Trịnh thị hay, họ có thể bỏ trốn cùng nhau rồi. Thậm chí hắn còn vì chuyện này mà bỏ công việc thợ mộc, cố ý vào Kinh làm việc vặt trong chuồng ngựa. Thế là hắn trộm được 2 con ngựa, cùng Trịnh thị trốn đến một nơi thật xa để chồng thị không tìm được nữa.Lý Tam và Trịnh thị vốn đều là người ở thôn Hoa Nhị, huyện Sở Khâu, Tống Châu, cả hai quen biết từ nhỏ, đến năm 13-14 tuổi thì biết yêu, hứa hẹn với nhau. Vốn Lý Tam muốn đến nhà họ Trịnh cầu hôn, ai ngờ cha của Lý Tam đánh bạc thua hết toàn bộ của cải. Mẹ Lý trốn mất, cha Lý thì bị đánh thảm thương, sau đó thì bệnh chết. Vì tránh bị đòi nợ nên đành phải tha hương, sau đó thì học được nghề mộc.

Lần này, Trịnh thị lại hoàn toàn từ chối Lý Tam.Thôi Đào buồn ngủ ngồi dậy, chờ một lúc lâu mới lười biếng ngáp một cái rồi đi xuống giường giãn gân cốt, đứng tấn.Sau đó hắn đã giấu xác vào trong đống cỏ khô để cảnh cáo Trịnh thị. Ai ngờ Trịnh thị không hề phát hiện ra, chuyện này khiến Lý Tam càng thêm tức giận, rõ ràng Trịnh thị đã sớm quên đi tình cảm năm đó của họ. Lý Tam không nhịn được nữa, trực tiếp ra tay bắt Trịnh thị đi, đem thị đến chỗ mà lần đầu tiên hai người bên nhau…

Vì đến lúc phải lựa chọn, Trịnh thị mới đột nhiên hiểu ra bản thân mình thương người chồng hiện tại nhiều hơn, cũng không bỏ nổi đứa con của mình. Trịnh thị bèn nói rõ tâm tư cho Lý Tam nghe, còn đuổi Lý Tam tránh xa nhà họ ra một chút, sau này đừng gặp lại nữa.Bao Chửng gật đầu, “Có thể ghi một công, đợi khi tội danh của cô ấy được định rồi thì chúng ta sẽ xem xét xử trí.”“Không ngờ là anh cũng rất lương thiện đấy.” Thôi Đào đổi động tác để tiếp tục luyện tập, thuận miệng hùa theo một câu.

Lý Tam vừa đau lòng vừa tức giận, hắn giận dữ chạy tới Núi Rắn, phát tiết ở cái lều cỏ mà hắn lén dựng ở đó. Vốn hắn định dùng nơi này khiến Trịnh thị ngạc nhiên, có hoa liên kiều, có đống cỏ khô, hệt như khung cảnh thuở thiếu thời họ từng hẹn hò riêng tư vậy. Ngày đêm trôi qua, hắn đều mơ tưởng tới cảnh tượng cùng Trịnh thị tái hợp.

Sau khi Lý Tam bình tĩnh lại một chút thì trở về trường đua ngựa để làm việc, song trong lòng vẫn còn nỗi uất hận vô hạn, không có chỗ phát tiết. Càng lâu, hắn càng cảm thấy ấm ức, hận Trịnh thị đã phản bội mình, phụ bạc tình cảm chân thành của hắn. Hắn hận không thể bóp chết Trịnh thị, nhưng hắn biết mình vẫn còn thương Trịnh thị nên không có cái gan làm thế.Tuy nàng là một tù nhân nhưng cũng là một vị cao nhân có tài, bái sư học nghệ không có gì xấu hổ cả.

3 ngày sau, trong chuồng ngựa đột nhiên có một thớt thoát khỏi dây cương chạy mất. Trên đường Lý Tam đuổi theo ngựa đã gặp một cô gái có khuôn mặt và nốt ruồi trên khóe miệng y hệt Trịnh thị, hắn không thể rời mắt đi, chỉ biết nhìn chằm chằm cô gái nọ.Hàn Kỳ có tài ăn nói “1 tờ giấy, 4 Tể chấp rơi*”, giờ có được một câu hứa hẹn của chàng ta ắt sẽ an tâm, vì thế tối đó Thôi Đào ngủ một giấc rất ngon.

Sự kiềm chế bấy lâu cuối cùng cũng không thể khống chế được nữa, dục vọng tuôn ra như lũ vỡ bờ. Lý Tam bất ngờ lao đến chỗ cô gái kia, sau khi thị ngất đi, Lý Tam khiêng thị vào trong lều cỏ ở Núi Rắn. Đúng lúc này cô gái đã tỉnh dậy, Lý Tam hoảng hốt vội bóp cổ thị để phát tiết, sau khi làm xong hết, hắn đột nhiên lại thấy thoải mái như thể đã trả thù Trịnh thị vậy.

Sau khi vứt xác nạn nhân đầu tiên xong, Lý Tam hoảng loạn vài ngày rồi phát hiện ra mọi thứ vẫn bình an vô sự, mà cảm giác sau khi phát tiết đã để lại cho hắn dư vị khó quên. Sau này mỗi lúc rảnh rỗi hắn đều lén cưỡi ngựa đi dạo bên ngoài, trên đường bắt gặp cô gái nào có chỗ giống với Trịnh thị đều không kìm được mà âm thầm đuổi theo.(*) Đại khái là vì trong lúc thiên tai diễn ra, dân vô gia cư khắp nơi mà Triều đình không thể giải quyết được, Hàn Kỳ đã thẳng tay chỉ trích khiến 4 người trong triều bị chém ngay trong ngày. Tể chấp ở đây là người cùng bình luận chính sự, bổ nhiệm quan viên, giải quyết tấu chương với Tể tướng thời Tống.

Thôn nữ đều phải làm những việc nặng, thường ra đồng đưa cơm một mình, giặt quần áo hoặc lên núi hái rau. Lý Tam chờ lúc thị một mình ra khỏi cửa bèn đánh ngất người đi, dùng cách thức tương tự để xâm hại nạn nhân thứ hai.

Đến nạn nhân thứ ba thì lại xảy ra bất ngờ. Nạn nhân thứ ba tránh được sự khống chế của Lý Tam, nhưng trong lúc bị Lý Tam đuổi theo thị đã trượt chân đập đầu vào đá rồi chết. Lý Tam bực tức vì mình không được phát tiết, nhưng lại không muốn kiềm chế, vì hắn đã kiềm chế đủ lâu rồi, hắn cũng không muốn tiếp tục nữa, dù chết rồi hắn cũng sẽ không bỏ qua cho thị, càng phải trừng phạt thị…

Sau khi làm ra những hành động dã man trên xác chết nạn nhân thứ ba, Lý Tam cảm thấy như thể mình đã mạnh mẽ hơn, lập tức đi tìm nạn nhân thứ tư để chứng minh năng lực của mình. Sau khi trút bỏ ham muốn đã tàn bạo hơn của mình, hắn cảm thấy đã đến lúc nên cảnh cáo Trịnh thị để thị biết bản thân mình không dễ chọc rồi. Trước mặt Trịnh thị chỉ có một con đường để đi, chính là bỏ trốn với hắn, nếu không thì chỉ có thể chết!

Sau đó hắn đã giấu xác vào trong đống cỏ khô để cảnh cáo Trịnh thị. Ai ngờ Trịnh thị không hề phát hiện ra, chuyện này khiến Lý Tam càng thêm tức giận, rõ ràng Trịnh thị đã sớm quên đi tình cảm năm đó của họ. Lý Tam không nhịn được nữa, trực tiếp ra tay bắt Trịnh thị đi, đem thị đến chỗ mà lần đầu tiên hai người bên nhau…#Nam phụ thì không thể thiếu anh họ được#

Trong quá trình xét xử, Hàn Kỳ phát hiện toàn bộ quá trình gây án của Lý Tam đều đúng với phân tích trước đây của Thôi Đào, có thể nói là chính xác một cách đáng kinh ngạc.

Dù không biết nàng đã học được khả năng này từ đâu, nhưng không thể phủ nhận rằng nàng thực có tài, thậm chí còn tài hoa hơn cả trước đây chàng nghĩ.Lý Tam vừa đau lòng vừa tức giận, hắn giận dữ chạy tới Núi Rắn, phát tiết ở cái lều cỏ mà hắn lén dựng ở đó. Vốn hắn định dùng nơi này khiến Trịnh thị ngạc nhiên, có hoa liên kiều, có đống cỏ khô, hệt như khung cảnh thuở thiếu thời họ từng hẹn hò riêng tư vậy. Ngày đêm trôi qua, hắn đều mơ tưởng tới cảnh tượng cùng Trịnh thị tái hợp.

Nếu một người như thế bị xử tử, Hàn Kỳ cũng sẽ thấy tiếc vì một nhân tài. Hơn nữa mấy ngày gần đây, qua quan sát và tìm hiểu thì Hàn Kỳ thấy dù nàng thông minh nhạy bén nhưng tính tình rất trong sáng, không có suy nghĩ xấu xa, chỉ có khuyết điểm lớn nhất là ham ăn. Nhưng khuyết điểm này cũng là chuyện tốt, thế mới dễ khống chế.Trong quá trình xét xử, Hàn Kỳ phát hiện toàn bộ quá trình gây án của Lý Tam đều đúng với phân tích trước đây của Thôi Đào, có thể nói là chính xác một cách đáng kinh ngạc.

Hàn Kỳ bèn đến gặp Bao Chửng.

“Nghe nói anh lại vừa phá được một vụ án lớn!” Vừa thấy chàng vào cửa, Bao Chửng đã cười nói.

Hàn Kỳ trình kết quả thẩm án lên, tiện thể báo lại với Bao Chửng rằng lần phá án này Thôi Đào có vai trò rất quan trọng.

Bao Chửng gật đầu, “Có thể ghi một công, đợi khi tội danh của cô ấy được định rồi thì chúng ta sẽ xem xét xử trí.”

“Thuộc hạ đã hứa đổi chỗ ở cho cô ấy ạ.”

Biết được Thôi Đào có quyền tự do đi lại trong sân, Bao Chửng hơi nhíu mày: “Năng lực của cô bé này không tệ, không ai dám đảm bảo sau khi cô ấy khôi phục trí nhớ sẽ có chuyện —”

“Thuộc hạ tình nguyện bảo đảm cho cô ấy ạ.” Giọng nói Hàn Kỳ nhẹ nhàng nhưng ngữ khí lại rất kiên quyết.

“Chà, xem ra Trĩ Khuê huynh đối xử rất đặc biệt với em họ ta nhỉ.”Lý Tam bèn quyết định cắm rễ ở Kinh thành, ngày đêm tiết kiệm tiền để dẫn Trịnh thị đi. Hắn còn cố tình thuê một căn nhà gần nhà của Trịnh thị, chỉ để mỗi ngày lúc rảnh rỗi có thể nhìn thấy Trịnh thị cho vơi bớt mối tương tư.

Một người đàn ông mặc áo bào màu xanh vén rèm bước ra đi tới giữa gian phòng, khuôn mặt hắn nghiêm nghị, khóe miệng mang theo một ý cười mỉa mai. Sau lưng có một tùy tùng, trong tay đang cầm một cái áo bào đẫm nước trà.

——————–
Bình Luận (0)
Comment