Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 43

“Niêm phong lầu Xuân Hoa trước đi.” Hàn Kỳ nói.

Nếu lầu Xuân Hoa cũng nằm trong chuyện này, rút củ cải vướng theo bùn*, chắc chắn sẽ kéo được manh mối khác ra ngoài. Đặc biệt là bên Lâm tam lang, ắt sẽ có thể tìm thấy bằng chứng liên quan tới lầu Xuân Hoa.Trong thời gian nấu, mùi thơm của thịt luộc tỏa ra từng đợt khiến người ta phải thèm đến chảy nước miếng.Lý Tài nhìn xung quanh một chút rồi khẽ nói với Thôi Đào: “Lúc nãy bắt gặp trên đường có một tiệm bán bánh trôi lạnh* nên bèn mua cho sư phụ 3 phần đây.”

Ngày thứ 4, Hàn Kỳ hỏi Thôi Đào gần đây bận chuyện gì vậy.Đến lúc này mới xem như đã khai hết toàn bộ sự thật.(*) Nhổ cây củ cải còn lôi theo cả bùn, ý chỉ những việc dở dang, chưa xong, không hoàn chỉnh, lôi thôi lằng nhằng.Lúc đầu Ngụy Xuân Lai còn nghĩ Chu Phúc sẽ không khai ra mình nên bèn giở trò nói dối cũ ra với Hàn Kỳ: “Hạ quan chỉ quen biết Chu Đại Ngưu, nhận hối lộ của hắn, chuyện khác thì thật tình hạ quan không biết.”Mới đầu còn có vài kẻ dùng Lâm tam lang làm gương, ỷ vào gia thế hiển hách mà không chịu đưa đầu ra. Nhưng sau khi phủ Khai Phong đưa ra chứng cứ chính xác xong, dù chúng có nhận hay không cũng đều phải trải nghiệm lại hình cụ mà chính chúng dùng để tra tấn người khác, hơn nữa phải thay áo tù vào mới được hành quyết.

Lúc này Lý Viễn nhận lệnh lui xuống, chỉ cần có thể bắt được đám Lâm tam lang kia, giờ muốn hắn liều mạng cũng được.Ban trưa, Biện Kinh trút xuống một trận mưa lớn, máu tươi của kẻ ác trên đất đã được gột rửa gần như sạch sẽ.Xe ngựa dừng trước cửa thật lâu, Hàn Kỳ mới lên xe.

Đã có nhân chứng chứng minh, đáng lẽ lúc này tái thẩm Chu Phúc sẽ dễ dàng hơn một chút. Ai ngờ dù có lời khai của Chu Nhị Ngưu, Chu Phúc vẫn cắn răng không chịu nhận tội.

Rõ ràng là hắn hạ độc nhưng lại không nhận, rõ ràng là cố tình giở trò. Nếu vụ án chỉ liên quan đến một mình Chu Phúc thì hắn không nhận tội cũng được, nhưng giờ lại liên quan đến nhiều thứ khác, không chỉ là vấn đề của đám quan chức phách lối kia mà còn là tính mạng của những cô gái đã – sắp bị lừa và tra tấn.Chu Phúc bị đưa tới phòng Đông, hắn cảm nhận rõ ràng sự vui sướng của 2 tên nha dịch đang áp mình. Trước đó hắn còn nghĩ mình bị ảo giác, mãi đến khi bị 2 tên nha dịch trói vào ghế dài, nghe họ vui vẻ báo với Thôi Đào “Xong rồi” thì mới chắc chắn rằng không phải ảo giác nữa.3 ngày sau, phủ Khai Phong mở đường tuyên án, Bao Chửng đích thân ra trận, hạ lệnh đem Ngụy Xuân Lai, Chu Phúc, chủ chứa Sở, Lâm tam lang và tổng cổng 16 kẻ liên quan tới vụ án nghiêm trọng này chém quyết.(*) Ý nói khi một người đứng gần ngọn đèn thì sẽ bị che lấp bởi bóng đen của đèn, dễ bỏ sót chân tướng đang gần ngay trước mắt.

Vì không có phương pháp điều tra tội phạm bằng công nghệ cao thời hiện đại nên không có cách nào truy tìm và kiểm nghiệm tất cả những dấu vết nhỏ, từ đó tìm được bằng chứng chống lại hung thủ được nên sự tồn tại của việc tra tấn bức cung âu cũng là hợp lý với lịch sử.Ngụy Xuân Lai và Chu Đại Ngưu giả vờ quần nhau hồi lâu lại nhận ra rằng Chu Đại Ngưu có vấn đề bèn báo cho Chu Phúc để diệt khẩu. Vốn thịt bò kia Chu Phúc mua để bản thân hắn ăn, vì nghĩ anh em nhà họ Chu cũng thích ăn nên hắn bèn làm thành nhân bánh có độc.“Chỉ thế thôi mà sợ rồi à? Nhưng mới dùng có kim bạc thôi, còn nhiều thứ khác lắm.”

Lời khai của Chu Phúc cực kỳ quan trọng, nhất định phải bắt hắn thú nhận hết, đây chính là lúc nên dùng hình.Hắn đã sống tới từng tuổi này rồi, nhiều năm làm nghề “chọn người”, vì thế đã kinh qua rất nhiều loại người. Kẻ trước mặt này thực sự không phải người thường!

Không riêng gì Thôi Đào, Vương Chiêu và những người khác đều mong Hàn Kỳ có thể đồng ý dùng hình với Chu Phúc.Chu Phúc nghe Thôi Đào mô tả thôi cũng thấy cái mông mình đau nhói, khó mà tưởng tượng nổi nếu thật sự bị đám gai nhọn kia đâm vào sẽ như thế nào, hắn bị dọa đến run lập cập, liên tục hứa với Thôi Đào rằng mình sẽ không nói dối.

Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào, nhàn nhạt dặn: “Đừng để chết người đấy.”Thôi Đào lập tức đổi bát của mình cho Hàn Kỳ, 2 miếng nàng gắp khá dễ ăn, cứ dùng đũa là gạt thịt ra được. Trông chờ Hàn Kỳ tự cầm xương đưa lên miệng gặm e là không hay, hình tượng đó quá khó để tưởng tượng ra.(*) Một món ăn thời Tống, nấu từ đậu xanh nghiền và bột sau đó vo viên lại, nấu lên ăn với đá. Mình thấy khá giống bánh trôi nên đặt là bánh trôi lạnh.Ngoài lẩu ra, Thôi Đào còn chuẩn bị cả chè lê mộc nhĩ trắng, nước vị vải và bánh trôi lạnh.

“Được ạ.” Thôi Đào lập tức đứng dậy, sai Lý Tài đem Chu Phúc tới phòng giam kế bên.Dù không bị thương gì nhưng toàn thân Chu Phúc đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả người như vừa mới được đào từ địa ngục lên, vẫn đang hoảng hốt.Thôi Đào không thèm để ý đến ánh mắt của người khác nhìn mình thế nào, chỉ cầm lụa trắng lau sạch từng cây kim bạc, sau đó cất lại từng cây.“Niêm phong lầu Xuân Hoa trước đi.” Hàn Kỳ nói.

Lý Tài vội xin chỉ dẫn: “Thôi nương tử cần dùng dụng cụ tra tấn nào để ta đi lấy —”“Lúc đó hắn bèn đến tìm tôi, tôi còn có thể làm gì đây, thi thể đã dính vào tay chúng tôi rồi, nếu báo quan há có thể nói rõ được ư? Hơn nữa nếu làm thế, chuyện lừa đảo của chúng tôi cũng sẽ bị tra ra, ai lại muốn bị lưu đày ngàn dặm đâu? Chúng tôi cũng còn người nhà phải chăm sóc mà!

“Mấy thứ trong lao chẳng có gì mới cả, tôi có cách hay hơn, anh đi tìm 2 thợ mộc để làm đi. Nếu có sẵn ván gỗ thì mất cỡ nửa canh giờ là xong rồi.”Chu Phúc lắc đầu, “Tôi chỉ nghe Chu Đại Ngưu nói qua, hắn cũng xem như là có quen biết với Quan huyện Ngụy.”Thôi Đào: Minh chứng điển hình cho câu ghẹo xong thì chạy, chạy xong thì quên đấy.

Thôi Đào nói xong bèn vẽ ra một bản vẽ, cố tình ghi chú những chỗ cần thiết rồi bảo Lý Tài đi làm.Hàn Kỳ run lên, quay đầu lại nhìn Thôi Đào nhưng phát hiện nàng đã không còn ở bên cạnh mình, lúc chàng quay đầu nhìn lại thì thấy bóng lưng nàng đang chạy đi.Vì không có phương pháp điều tra tội phạm bằng công nghệ cao thời hiện đại nên không có cách nào truy tìm và kiểm nghiệm tất cả những dấu vết nhỏ, từ đó tìm được bằng chứng chống lại hung thủ được nên sự tồn tại của việc tra tấn bức cung âu cũng là hợp lý với lịch sử.

Chu Phúc bị đưa tới phòng Đông, hắn cảm nhận rõ ràng sự vui sướng của 2 tên nha dịch đang áp mình. Trước đó hắn còn nghĩ mình bị ảo giác, mãi đến khi bị 2 tên nha dịch trói vào ghế dài, nghe họ vui vẻ báo với Thôi Đào “Xong rồi” thì mới chắc chắn rằng không phải ảo giác nữa.

“Các người… Các người muốn làm gì?”Chu Phúc dám mồm mép trước mặt Thôi quan Hàn mà mọi người thấy khi trước giờ đã biến thành thế này, trong lòng tất cả cảm thấy hơi vui vẻ. Họ nhìn Thôi Đào bằng ánh mắt khác xưa. Đúng là không nhìn ra, một cô gái có vẻ ngoài thanh lệ ngọt ngào như thế mà lại có thủ đoạn tàn nhẫn đến kinh người.

Chu Phúc bị trói vào một cái ghế chỉ rộng 6 tấc, vốn đã rất khó chịu, lại thấy tay Thôi Đào cầm một người rơm đầy kim bạc mới chợt nhớ tới lúc nàng ở lầu Quế Phong. Nàng vừa mới cười đùa hí hửng chuyện ăn uống, ngay sau đó liền quay đầu trở mặt, rất đáng sợ, trong lòng Chu Phúc dâng lên một cảm giác thấp thỏm khó hiểu.Nhóm nha dịch nghe vậy lại cực kỳ ngưỡng mộ Thôi Đào, may mà có nàng nhạy bén mới phát hiện ra được. Nếu là họ thì có lẽ đã dễ dàng nhận định “lầu Quế Phong không làm bánh bao thịt, không ai để ý đến bánh bao để trong quán” mà suy đoán hung thủ là một kẻ khác hoàn toàn, lầu Quế Phong chỉ xui xẻo bị vạ lây mà thôi.

Hắn đã sống tới từng tuổi này rồi, nhiều năm làm nghề “chọn người”, vì thế đã kinh qua rất nhiều loại người. Kẻ trước mặt này thực sự không phải người thường!“Cuối cùng cũng có thể thử sức mạnh hình cụ của tôi rồi!” Thôi Đào thở dài.

Chu Phúc nghĩ đến đây thì đột nhiên bị một mảnh vải bịt kín mắt, thế giới rơi vào một khoảng không tịch mịch, hắn không nhìn được gì nữa, từ sợ hãi chuyển thành khủng hoảng, từ từ tra tấn hắn.“Cầu xin cô… Đừng tra tấn tôi nữa… Cầu xin cô… Tôi không được rồi… Đừng…” Chu Phúc dập đầu lắp bắp xin tha.

“Các người muốn làm gì! Các ngươi là người của nha môn, sao có thể đối xử với tôi như thế được! Đây là nghiêm hình bức cung đấy, tôi bị oan mà! Tôi bị oan! Tôi bị vu khống!” Chu Phúc hoảng hốt hét lên, mong dùng cách này có thể ngăn được hành động tiếp theo của đối phương.“Trước khi tôi ra tay, anh có muốn nói gì không?” Thôi Đào miễn cưỡng hỏi, nhưng thực ra nàng chẳng muốn hỏi câu này tí nào, nàng sợ lỡ Chu Phúc không chịu nổi mà khai ra thì bản thân không có chỗ nào để ra tay nữa.Lúc này đám nha dịch mới bừng tỉnh, Thôi Đào thì cười gằn một tiếng, “Quả nhiên không khiến tôi thất vọng nhỉ, thật sự muốn cho anh thử hình cụ mới của tôi đấy.”

Thôi Đào cầm thước vỗ lên mặt Chu Phúc, “Gấp cái gì, tôi còn chưa ra tay mà. Chuyện này đau cũng chẳng đau, mà không đau thì sao tính là nghiêm hình bức cung được hả? Bởi vậy để xứng đáng với những lời anh nói tôi như thế, tôi sẽ nghiêm hình bức cung anh thật tử tế nhé.”Quả nhiên đúng như Thôi Đào nói, Hàn Kỳ chỉ dùng đũa gắp một miếng thịt nhỏ cho vào miệng, dáng ăn vô cùng lịch sự.

“Trước khi tôi ra tay, anh có muốn nói gì không?” Thôi Đào miễn cưỡng hỏi, nhưng thực ra nàng chẳng muốn hỏi câu này tí nào, nàng sợ lỡ Chu Phúc không chịu nổi mà khai ra thì bản thân không có chỗ nào để ra tay nữa.Thôi Đào khẽ cười rồi hỏi giờ hình cụ đang ở đâu. Nàng dẫn mọi người tới xem, sau đó trực tiếp ngồi xuống khiến Vương Chiêu, Lý Viễn và những người khác đều bị dọa đến mức hét lên cản lại.

“Tôi bị oan mà! Các người thả tôi ra đi! Thả tôi ra! Thả tôi ra!” Chu Phúc làm như không nghe thấy câu hỏi của Thôi Đào, chỉ liên tục kêu oan.

Thôi Đào sai nha dịch cởi giày Chu Phúc ra, sau đó rút 3 cây kim bạc trên người hình nhân rơm…“Tôi bị oan mà! Các người thả tôi ra đi! Thả tôi ra! Thả tôi ra!” Chu Phúc làm như không nghe thấy câu hỏi của Thôi Đào, chỉ liên tục kêu oan.(*) Ở đây dùng từ “người què”, ý chỉ những kẻ chuyên lừa đảo, dụ dỗ những cô gái trẻ để bán dâm. Mình thấy có từ “mẹ mìn” dùng ở Việt Nam, nhưng không biết có dùng được cho đàn ông không nên để tạm là “lừa đảo” nhé.

Chu Phúc há to miệng, gân xanh nổi hết cả lên, hắn cố gắng la lên nhưng không thể phát ra âm thanh nào nữa.Vụ án lớn này đã được giải quyết mỹ mãn, lòng người sảng khoái, tất nhiên là phải chúc mừng một chút. Trùng hợp trời lại lạnh, Thôi Đào bèn muốn ăn lẩu.

Mồ hôi lạnh chảy dài trên gương mặt hắn.Mồ hôi lạnh chảy dài trên gương mặt hắn.

Thôi Đào lấy thước chọc vào người Chu Phúc một chút, Chu Phúc bị dọa đến mức cả người run bần bật. Hắn há to miệng muốn nói gì đó nhưng không nói được, cảm giác tuyệt vọng và ngột ngạt này khiến hắn càng thêm sợ hãi.“Không không không… Đừng mà…”Không ngờ tới bữa ăn, thế mà Hàn Kỳ cũng đến. Chàng mặc một áo bào gấm màu xanh đậm càng khiến người chàng trông mảnh mai hơn, dáng vẻ lịch sự tao nhã.“Đừng khai nhé!” Thôi Đào cắt lời Chu Phúc, “Tuyệt đối đừng có khai ra, tôi còn chưa dùng hết chiêu đâu!”

“Sợ lắm đúng không? Không nhìn được, không kêu được, đừng gấp, anh lại không nghe được ngay thôi. Nên nhớ những thứ anh phải chịu đựng hiện tại cũng chỉ bằng 1 phần 100 nỗi đau của những cô gái bị anh cuỗm đi bán kia, thậm chí là 1 phần 1000 đấy. Chút hành hạ này với anh mà nói thì có nề hà gì đâu?”Vì thế chúng tôi cắn răng nuốt vào bụng, chịu đựng chuyện này. Ai ngờ chủ chứa Sở được voi đòi tiên, lần nào cũng nhờ Chu Đại Ngưu xử lý thi thể giúp. Nhưng bà ta cho chúng tôi không ít tiền, bảo mọi người đều là người cùng một thuyền, cùng lợi cùng hại.”

Thôi Đào dứt lời lại đâm một cây kim bạc xuống, lần này Chu Phúc đã hoàn toàn không nghe được nữa.“Đại nhân.” Một giọng nữ nhẹ nhàng mang theo một tia trong vắt đột nhiên vang lên bên tai trái của chàng.

Không nhìn được, không kêu được, không nghe được, nhưng cả người lại trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất từng đợt, nhưng đổi lại là từng đợt vỗ tay hoan hô của dân chúng.

Không có gì đáng sợ hơn chuyện này. Chu Phúc không biết 1 khắc sau Thôi Đào sẽ làm ra chuyện gì với mình nữa, lúc này trong đầu hắn liên tục nảy ra nhiều suy đoán, sợ gì cứ thì càng nghĩ tới nó, rồi lại rơi vào tình trạng khủng hoảng cực độ…Thôi Đào căn bản không hề nghĩ Hàn Kỳ sẽ ăn món này với mọi người. Với gương mặt và khí chất thanh nhã trên người chàng, Thôi Đào nghĩ hợp uống sương hơn.

Lúc Thôi Đào bước ra khỏi phòng, Lý Tài lập tức báo lại rằng dụng cụ mà nàng muốn đã làm xong rồi.Chu Phúc lắc đầu nguầy nguậy ý bảo mình không ổn rồi, muốn từ bỏ.

Lý Tài nhìn xung quanh một chút rồi khẽ nói với Thôi Đào: “Lúc nãy bắt gặp trên đường có một tiệm bán bánh trôi lạnh* nên bèn mua cho sư phụ 3 phần đây.”Thôi Đào đưa Chu Phúc về đại đường để hắn thụ thẩm.

“Chứ không thì sao, đâm người khác đẫm máu, hấp hối à? Chỉ là phương pháp dùng hình để truy xuất lời khai thôi mà, không thể lạm dụng hình phạt được, nếu không tôi có khác gì mấy tên hung thủ tàn ác kia đâu?”(*) Một món ăn thời Tống, nấu từ đậu xanh nghiền và bột sau đó vo viên lại, nấu lên ăn với đá. Mình thấy khá giống bánh trôi nên đặt là bánh trôi lạnh.Lúc Thôi Đào bước ra khỏi phòng, Lý Tài lập tức báo lại rằng dụng cụ mà nàng muốn đã làm xong rồi.

Mùa này không quá nóng, hiếm khi có người bán bánh trôi lạnh. Vì không thấy nhiều nên Lý Tài nghĩ chắc chắn Thôi Đào sẽ thích nên cố tình mua cho nàng.Vương Chiêu thảng thốt rằng quá tuyệt vời, hắn ở nha môn nhiều năm như thế rồi cũng chưa từng thấy qua hình cụ nào tàn nhẫn như thế.

Thôi Đào nghe nói là 3 phần bèn cười khen Lý Tài hiểu mình.“Mi đúng là ngu ngốc! Sao mi lại khai hết hả! Để ta ở ngoài ta còn có thể tranh thủ cứu mi một mạng đấy!” Ngụy Xuân Lai tức giận quát Chu Phúc.Chu Phúc run rẩy khóc bên cạnh, liên tục dập đầu cầu xin Hàn Kỳ: “Lạy Thôi quan Hàn nhất định phải bảo vệ 2 đứa con của tôi, Quan huyện Ngụy đã từng uy hiếp tôi, nếu vụ án xác chết cháy bị lộ, tra được tới tôi mà tôi dám khai ông ta ra thì ông ta sẽ giết con tôi! Tôi nói dối cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.”Ngụy Xuân Lai thứ nhất là vì tiền, thứ hai là vì lấy lòng quyền quý nên cũng trở thành một giuộc với Chu Phúc, cùng nhau làm ăn.

3 bát bánh trôi lạnh lớn, mỗi viên đều tròn trịa, màu vàng nhạt, được ngâm trong nước đá và rắc vụn thịt ô mai cùng cẩu kỷ tử màu đỏ, trông rất ngon miệng. Thôi Đào lấy thìa múc một viên trong nước đá cho vào miệng, cảm giác lành lạnh, không cần nhai quá nhiều, nhấm nháp một chút thì viên bánh đã trở nên bình thường trong miệng, mùi đậu ngọt ngào nồng đậm thấm nhuần.Chu Phúc bảo chúng cũng oán hận, nhưng đã làm rồi, ai cũng không thể xóa sạch được. Hắn và Chu Đại Ngưu rơi vào đường cùng nên chỉ có thể trầm luân cùng chủ chứa Sở mà thôi. Dù kiếm được nhiều tiền hơn nhưng ngày nào cũng phải nơm nớp lo sợ.3 ngày tiếp đó, vì phủ Khai Phong tạm thời không có vụ án nào nên Thôi Đào cũng không xuất hiện trước mặt Hàn Kỳ.

Bánh trôi lạnh này dù giống đồ ngọt bình thường nhưng lại thơm hơn rất nhiều, thậm chí còn chắc bụng nên ăn vào cảm giác rất thật, khiến người ta đặc biệt vui vẻ.Lâm tam lang biết những chuyện mình đã làm bị lộ, vội cầu xin cha mình giúp tìm cách cho.Chu Phúc giải thích nguyên nhân hắn được gọi là Mộng Bà cũng không mấy bất ngờ. Tổ tiên ông ta là kẻ lừa đảo, để mọi người không ngờ tới mà cố tình đặt ra cái tên như thế ư? Nhưng Quan huyện Ngụy có tên như thế mới khiến người khác không tưởng tượng nổi. Nhưng tiếc là phủ Khai Phong chúng tôi đều không phải người thường, lỡ nghĩ đến rồi.”

Thôi Đào không phải là người thích ăn một mình, vì thế cũng chia cho Lý Tài 1 bát.“Vậy biệt danh bên ngoài của ngươi là gì?” Hàn Kỳ hỏi lại.

Lý Tài liên tục từ chối, “Mua là để hiếu kính sư phụ mà.”

“Cho anh phần này là hiếu tâm đấy, sau này tôi nhất định sẽ dạy anh đàng hoàng.” Thôi Đào cũng không khách sáo, sảng khoái ăn nốt bát thứ 3.“Cho anh phần này là hiếu tâm đấy, sau này tôi nhất định sẽ dạy anh đàng hoàng.” Thôi Đào cũng không khách sáo, sảng khoái ăn nốt bát thứ 3.“Được ạ.” Thôi Đào lập tức đứng dậy, sai Lý Tài đem Chu Phúc tới phòng giam kế bên.

Đã đến lúc rồi, Thôi Đào quay lại phòng Đông, cởi bỏ tấm vải đen trên mắt Chu Phúc ra.3 bát bánh trôi lạnh lớn, mỗi viên đều tròn trịa, màu vàng nhạt, được ngâm trong nước đá và rắc vụn thịt ô mai cùng cẩu kỷ tử màu đỏ, trông rất ngon miệng. Thôi Đào lấy thìa múc một viên trong nước đá cho vào miệng, cảm giác lành lạnh, không cần nhai quá nhiều, nhấm nháp một chút thì viên bánh đã trở nên bình thường trong miệng, mùi đậu ngọt ngào nồng đậm thấm nhuần.Thấy chàng như thế, Thôi Đào lại càng thấy chàng lạc nhịp với buổi ăn lẩu náo nhiệt này. Lúc mọi người chuẩn bị ngồi xuống, nàng mới tỉnh táo lại, vội sai Vương tứ nương lấy một cái ghế và một đôi bát đũa ra.Thôi Đào cầm thước vỗ lên mặt Chu Phúc, “Gấp cái gì, tôi còn chưa ra tay mà. Chuyện này đau cũng chẳng đau, mà không đau thì sao tính là nghiêm hình bức cung được hả? Bởi vậy để xứng đáng với những lời anh nói tôi như thế, tôi sẽ nghiêm hình bức cung anh thật tử tế nhé.”

Chu Phúc đột nhiên nhìn thấy ánh sáng nên chưa thích ứng được, vô thức nhắm mắt lại, sau đó nheo mắt để điều chỉnh tầm nhìn, lúc nhìn thấy rõ mặt Thôi Đào, hắn bị dọa đến cả người run lên bần bật.Lúc đang cùng Hàn Kỳ đứng ngoài cửa chờ xe ngựa, trên bầu trời phía Đông chợt có pháo hoa sáng lên, một tia sáng bay thẳng lên trời rồi đột nhiên nổ tung, thật sự rất đẹp. Những loại pháo hoa như thế không hề rẻ, đột nhiên bắn hẳn là ai đó đang ăn mừng gì đấy. Thôi Đào bèn nghĩ ngay đến chuyện hôm nay đã chém giết hơn 10 tên quan lại và quyền quý, có lẽ những kẻ này đã đắc tội với nhiều quý tộc khác trong kinh nên giờ mới có quý nhân bắn pháo chúc mừng như thế.Hàn Kỳ vốn đang tập trung viết, lúc này đột nhiên dừng lại.

Thôi Đào lạnh lùng liếc hắn một cái, rút 2 cây kim bạc ra rồi cắm thẳng lên đầu người rơm, vị trí đó là nơi xuyên qua 2 con mắt.Vì tính chất vụ án nghiêm trọng, đám Lữ Di Giản cũng bị gọi vào cung để nghị định việc này. Đại Lý Tự* và Ngự Sử Đài* cũng tham dự vào, bộ Hình cũng có người đến, nhưng không phải Thượng thư bộ Hình mà là 2 vị Thị lang. Vì trong vụ án có liên can tới Lâm tam lang là con trai Thượng thư bộ Hình nên Thượng thư Lâm này tất nhiên phải né tránh.Nếu lầu Xuân Hoa cũng nằm trong chuyện này, rút củ cải vướng theo bùn*, chắc chắn sẽ kéo được manh mối khác ra ngoài. Đặc biệt là bên Lâm tam lang, ắt sẽ có thể tìm thấy bằng chứng liên quan tới lầu Xuân Hoa.

Chu Phúc thấy vậy thì kinh hãi, toàn thân run lên.

“Chỉ thế thôi mà sợ rồi à? Nhưng mới dùng có kim bạc thôi, còn nhiều thứ khác lắm.”Bọn nha dịch nghe nói chủ chứa Sở nhét 2 cô gái mảnh mai vào trong thùng lại còn đổ thêm nước rửa bát thì vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, tức đến mức siết chặt nắm tay. Họ cũng hận Chu Phúc này kể lại nhưng không có bao nhiêu áy náy cả.

Chu Phúc lắc đầu nguầy nguậy ý bảo mình không ổn rồi, muốn từ bỏ.Tất nhiên vì phạm vi vụ án này rộng khắp nơi lại có liên quan đến nhiều quyền quý nên phải báo lên trên để xin quyết định.“Chuyện liên quan tới ăn uống thì từ trước đến giờ tôi đều chẳng thấy vất vả.” Thôi Đào thấy Trương Xương không có ở đây bèn bảo muốn tiễn Hàn Kỳ.

Thôi Đào nhắc nhở: “Anh nói được rồi.”“2 miếng này ngon ạ.”

“Cầu xin cô… Đừng tra tấn tôi nữa… Cầu xin cô… Tôi không được rồi… Đừng…” Chu Phúc dập đầu lắp bắp xin tha.Chiều mưa đã tạnh, nhưng bầu không khí vẫn còn man mát.Hôm qua tôi liền cố tình mua thịt bò, gói thành món anh em nhà họ Chu thích ăn nhất, bánh bao thịt bò, bên trong đều hạ độc hết. Ngay hôm nay nhân lúc mọi người không để ý, tôi đã đánh tráo trong quán, đồng thời còn tận mắt trông thấy Chu Nhị Ngưu mang bánh bao đi.”

“Nhìn bộ dạng của anh lúc này đi.”Hàn Kỳ nhìn kinh đường mộc trong tay, lại nhìn Thôi Đào đang thản nhiên ngoài phòng mà không khỏi hít sâu một hơi. Rốt cuộc nàng ta đã trải qua những gì mà lại làm ra được hình cụ thế chứ? Đây là thứ chỉ cần đọc sách là biết được sao?

Chu Phúc còn nghĩ Thôi Đào đang mỉa mai bản thân hiện giờ đang khốn cùng, nhưng những lời tiếp theo của nàng lại dọa cho hắn kinh hồn bạt vía.(*) Một món ăn từ động mạch chủ của heo trâu bò, cắt thành từng miếng.

“Sống chẳng phải rất tốt sao, có thể thở, có thể nói chuyện, có thể xin tha, còn có thể nhìn thấy những chuyện quỷ quái đang xảy ra trên đời này nữa. Nhưng Chu Đại Ngưu bị anh giết kia lại không thể nhìn thấy, không thể cảm nhận được gì hết.” Thôi Đào dùng thước vỗ lên mặt Chu Phúc, thở dài nói, “Anh hạnh phúc biết mấy!”Chu Phúc thấy vậy thì kinh hãi, toàn thân run lên.“Ngươi có biết mối quan hệ giữa Ngụy Xuân Lai và Chu Đại Ngưu không?” Hàn Kỳ hỏi.

“Không không không… Đừng mà…”Sau khi Bao Chửng nghe Hàn Kỳ kể hết tình tiết vụ án đã đập bàn mạnh mẽ lên án sự dâm dật của những kẻ quan lại quyền quý kia, ngọn gió này nếu không giải quyết thỏa đáng thì quan viên Đại Tống còn mặt mũi nào để đối diện với bách tính nữa. Ông tức giận đến mức không buồn nói thêm gì, trực tiếp tiến cung diện thánh.

“Đừng khai nhé!” Thôi Đào cắt lời Chu Phúc, “Tuyệt đối đừng có khai ra, tôi còn chưa dùng hết chiêu đâu!”Thượng thư Lâm tức giận, cản Vương Chiêu lại chất vấn: “Rốt cuộc là ai đảm bảo cho bọn mi mà lại dám đến phủ Thượng thư bắt người thế này hả?”Ăn lẩu nóng người, hơn nữa sẽ khát, uống một bát đồ ngọt để giải nhiệt và thấm giọng thì còn gì bằng.Sau này vì có khách không hài lòng với những cô gái “chưa trải sự đời” mà Chu Phúc chọn nên Ngụy Xuân Lai bèn sắp xếp cho họ đến lầu Xuân Hoa để học trước.

“Tôi khai! Tôi khai mà! Mẹ ơi, mau tha cho con đi mà.”Tính tình tôi không kiên nhẫn bằng hắn, làm việc cũng không cẩn thận bằng, vì thế có một số chuyện giao cho hắn làm sẽ tốt hơn tôi tự đi. Vì thế trong vòng 7 – 8 năm qua, tôi phụ trách chạy khắp nơi để lựa chọn phụ nữ thích hợp đem về. Còn hắn thì phụ trách liên hệ người mua ở khu vực huyện Trường Viên và Biện Kinh.”

“Ai là mẹ anh hả?” Thôi Đào ghét bỏ nói, “Tôi làm gì có thứ con trai táng tận thiên lương như anh hả!”Thượng thư Lâm bèn cấm túc hắn trong nhà, đợi đến khi qua bão tố rồi hãy tính. Ai ngờ ông ta vừa dâng sổ gấp nhận tội lên thì phủ Khai Phong đã sai người đến cưỡng chế bắt giữ Lâm tam lang đi.“Hả, ngươi là Mộng Bà á? Chẳng phải Mộng Bà là phụ nữ sao?” Vương Chiêu không khỏi thảng thốt.

“Tiên cô, xin tiên cô hãy tha cho tôi đi mà, tôi khai, tôi khai hết!” Chu Phúc lập tức đổi giọng xin tha.“Các người muốn làm gì! Các ngươi là người của nha môn, sao có thể đối xử với tôi như thế được! Đây là nghiêm hình bức cung đấy, tôi bị oan mà! Tôi bị oan! Tôi bị vu khống!” Chu Phúc hoảng hốt hét lên, mong dùng cách này có thể ngăn được hành động tiếp theo của đối phương.

“Khai hết à?” Thôi Đào nhướng mày hỏi.Hàn Kỳ nhẹ nhàng ăn nhưng thực ra ăn cũng không ít. Dù mọi người có náo nhiệt tới cỡ nào thì chàng vẫn không phụ họa theo, nhưng cũng sẽ không làm mất hứng, thi thoảng tỏ vẻ đồng ý vài câu, không khiến những người khác cảm giác không thoải mái.

“Khai hết mà!” Chu Phúc ngoan ngoãn nói.Không có gì đáng sợ hơn chuyện này. Chu Phúc không biết 1 khắc sau Thôi Đào sẽ làm ra chuyện gì với mình nữa, lúc này trong đầu hắn liên tục nảy ra nhiều suy đoán, sợ gì cứ thì càng nghĩ tới nó, rồi lại rơi vào tình trạng khủng hoảng cực độ…

“Thôi đừng làm vậy, tôi còn hình cụ vừa làm xong mà.” Thôi Đào dứt lời liền bảo người buông Chu Phúc ra, sau đó dẫn Chu Phúc vào sân thưởng thức hình cụ nàng mới làm một chút.Lý Tài vội xin chỉ dẫn: “Thôi nương tử cần dùng dụng cụ tra tấn nào để ta đi lấy —”

Trên đế gỗ hình vuông là dày đặc những dao gai dài bằng ngón tay cái. Phía trên là một cái ghế đẩu rỗng, đằng sau ghế là một cái trụ gỗ, bên trên treo một sợi dây thừng.(**) Ngự Sử Đài là cơ quan có đặc quyền được hặc tấu tất cả mọi việc, có ý nghĩa can gián những việc được xem là không đúng hoặc chưa tốt của vua và quan lại.

Thôi Đào nói cho Chu Phúc nghe, tù nhân sẽ được treo lên dây thừng của cột gỗ sau đó trói vào ghế.

“Đừng tưởng trông nó giống cái ghế nhé, thực ra 4 chân đều có khớp cả, ngồi lên sẽ đổ sập xuống dàn gai. Lúc đó cả trọng lượng cơ thể đều phải nhờ vào sợi dây kia.” Thôi Đào giải thích với Chu Phúc, “Hình cụ này có một cái tên rất hay, Quan Âm Tọa Liên. Lúc dây thừng đứt rồi thì “bang!” ngồi xuống luôn! Cảm giác sảng khoái y như là Quan Âm đưa ông tới Tây Thiên vậy. Tất nhiên bấy nhiêu thôi không gây chết người được, mông nhiều thịt mà, chống được gai. Với y thuật của tôi, cầm máu kịp thời rồi cho anh thử 10 lần 8 lần cũng chẳng thành vấn đề gì.”

Chu Phúc nghe Thôi Đào mô tả thôi cũng thấy cái mông mình đau nhói, khó mà tưởng tượng nổi nếu thật sự bị đám gai nhọn kia đâm vào sẽ như thế nào, hắn bị dọa đến run lập cập, liên tục hứa với Thôi Đào rằng mình sẽ không nói dối.(**) Ngự Sử Đài là cơ quan có đặc quyền được hặc tấu tất cả mọi việc, có ý nghĩa can gián những việc được xem là không đúng hoặc chưa tốt của vua và quan lại.

Thôi Đào hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.Bọn Vương Chiêu đều đã hiểu thấu lời này của Thôi Đào. Sau đó nàng đi ra trong ánh mắt kính nể của bọn nha dịch, huơ mảnh khăn xanh vấn đầu rồi phóng khoáng bước đi.

Lúc này Hàn Kỳ và những người khác cũng đi ra, cùng lĩnh ngộ kiến thức về hình cụ trong sân.Không riêng gì Thôi Đào, Vương Chiêu và những người khác đều mong Hàn Kỳ có thể đồng ý dùng hình với Chu Phúc.

Vương Chiêu thảng thốt rằng quá tuyệt vời, hắn ở nha môn nhiều năm như thế rồi cũng chưa từng thấy qua hình cụ nào tàn nhẫn như thế.Chu Phúc há to miệng, gân xanh nổi hết cả lên, hắn cố gắng la lên nhưng không thể phát ra âm thanh nào nữa.Thôi Đào nhắc nhở: “Anh nói được rồi.”Có tổng cộng 13 quan chức và quý tộc lần lượt bị bắt về quy án, không một ai cầu xin thành công.

Hàn Kỳ lập tức chắp tay trở về phòng.

Thôi Đào đưa Chu Phúc về đại đường để hắn thụ thẩm.“Còn cơ hội cuối cùng.” Thôi Đào cảnh cáo.

Dù không bị thương gì nhưng toàn thân Chu Phúc đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả người như vừa mới được đào từ địa ngục lên, vẫn đang hoảng hốt.————————Thôi Đào chạy được một đoạn rồi đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Hàn Kỳ vẫn đứng đấy nên mỉm cười rồi cầm đèn lồng trong tay lắc lư với chàng một chút, dường như đang tạm biệt chàng, sau đó mới chạy đi mất.

Chu Phúc dám mồm mép trước mặt Thôi quan Hàn mà mọi người thấy khi trước giờ đã biến thành thế này, trong lòng tất cả cảm thấy hơi vui vẻ. Họ nhìn Thôi Đào bằng ánh mắt khác xưa. Đúng là không nhìn ra, một cô gái có vẻ ngoài thanh lệ ngọt ngào như thế mà lại có thủ đoạn tàn nhẫn đến kinh người.“Là để che giấu tai mắt nên mới đặt biệt danh này, người khác sẽ không ngờ đó là tôi.” Chu Phúc nghẹn giọng giải thích.Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào, nhàn nhạt dặn: “Đừng để chết người đấy.”

Thôi Đào không thèm để ý đến ánh mắt của người khác nhìn mình thế nào, chỉ cầm lụa trắng lau sạch từng cây kim bạc, sau đó cất lại từng cây.

Bọn nha dịch: “…” Càng nhìn càng thấy đáng sợ!

“Cha của tiểu nhân là một kẻ lừa đảo*, tiểu nhân cũng kế nghiệp cha mình. Tiểu nhân quen biết Chu Đại Ngưu từ thuở nhỏ, vì cha mẹ của hắn mất sớm, sức khỏe yếu ớt mà trên người còn phải chăm sóc em mình nên đã thông cảm với hắn, hơn nữa công việc này của tiểu nhân thực sự cần người giúp, vì thế bèn bảo hắn đến làm chung với mình.

“Ta tự biết viết rõ trong tấu chương để làm sáng tỏ việc này cho con. Nhưng sau này nhớ kiềm chế lại một chút, đừng có làm ra chuyện mất mặt nữa!” Thượng thư Lâm răn dạy hắn.Ngụy Xuân Lai nghe vậy mới giật mình nhận ra Chu Phúc đã khai hết cả rồi.Thôi Đào cũng gắp 2 miếng, sau đó mới thấy Hàn Kỳ từ từ cầm đũa lên.(*) Ở đây dùng từ “người què”, ý chỉ những kẻ chuyên lừa đảo, dụ dỗ những cô gái trẻ để bán dâm. Mình thấy có từ “mẹ mìn” dùng ở Việt Nam, nhưng không biết có dùng được cho đàn ông không nên để tạm là “lừa đảo” nhé.“Nước chấm này ngon quá, đặc biệt là thịt cuộn này, chín vừa đủ, chấm vào nước chấm, quết qua vừng nhuyễn và đậu phộng giã nhỏ, quả thực quá thơm rồi.” Vương Chiêu gắp một đũa thịt cuốn, khoảng nửa bát, sau đó khuấy trong bát nước chấm rồi nhét vào miệng, thỏa mãn hết sức, quá sung sướng, tuyệt vời đến mức khiến người ta không kìm được mà hét lên.

Tính tình tôi không kiên nhẫn bằng hắn, làm việc cũng không cẩn thận bằng, vì thế có một số chuyện giao cho hắn làm sẽ tốt hơn tôi tự đi. Vì thế trong vòng 7 – 8 năm qua, tôi phụ trách chạy khắp nơi để lựa chọn phụ nữ thích hợp đem về. Còn hắn thì phụ trách liên hệ người mua ở khu vực huyện Trường Viên và Biện Kinh.”Vì giờ đã có bằng chứng chính xác, việc bắt giữ đám người này không mấy khó khăn. Trong tay Ngụy Xuân Lai có một cuốn sổ sách, trừ Lâm tam lang, Đinh ngũ lang và Lý đại lang ra còn có thêm hàng chục quan viên và con nhà quý tộc khác. Tất cả đều bị triệu tập.

Chu Phúc nói sơ qua về tình hình làm việc những năm qua của hắn và Chu Đại Ngưu, sau đó khai ra nguyên nhân tại sao lại quyết định độc chết anh em nhà họ Chu.

“Mấy năm gần đây, khách hàng của chúng tôi chỉ có một nhà là lầu Xuân Hoa. Chủ chứa lầu Xuân Hoa là người hào phóng, lần nào cũng cho tiền nhiều nhất, tất nhiên chúng tôi rất thích làm ăn với bà ta. Chủ chứa Sở đã nói với chúng tôi, bà ta mua những cô gái nhà lành này về không phải để tiếp khách trong lầu mà là để đưa tới làm người hầu hạ cho các nhà quyền quý. Tiểu nhân nghĩ đây càng là chuyện tốt, những tiểu nương tử kia bước ra từ nơi kham khổ mà có thể tới nhà giàu sang hưởng phúc, xem như cũng tích đức cho những kẻ làm nghề như chúng tôi.Đã đến lúc rồi, Thôi Đào quay lại phòng Đông, cởi bỏ tấm vải đen trên mắt Chu Phúc ra.

Nửa năm trước, Chu Đại Ngưu theo thói quen đưa người đến lầu Xuân Hoa, chủ chứa Sở nghe Chu Đại Ngưu bảo hắn ra khỏi thành sẽ về thẳng nhà bèn nhờ Chu Đại Ngưu xử lý giúp vài thứ, cứ tìm chỗ đổ đi là được, đã chất lên xe của hắn rồi.Thôi Đào nói cho Chu Phúc nghe, tù nhân sẽ được treo lên dây thừng của cột gỗ sau đó trói vào ghế.

Lúc Chu Đại Ngưu quay lại xe thì thấy trên đó có 2 thùng nước rửa bát, cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ là chuyện nhỏ. Sau khi đánh xe ra khỏi thành, hắn mới phát hiện trên xe có một túi tiền, mở ra mới biết bên trong toàn là vàng bạc châu báu, lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng. Sau đó hắn tìm một chỗ vắng vẻ đổ 2 thùng nước rửa bát đi, khi ấy mới biết được bên trong thực sự chứa thứ gì.”

Bọn nha dịch nghe nói chủ chứa Sở nhét 2 cô gái mảnh mai vào trong thùng lại còn đổ thêm nước rửa bát thì vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, tức đến mức siết chặt nắm tay. Họ cũng hận Chu Phúc này kể lại nhưng không có bao nhiêu áy náy cả.“Đám phụ nữ kia thấy con trai xuất thân tôn quý nên đều tự nguyện hiến thân để lấy lòng con trai. Con trai trẻ tuổi, tất nhiên không thể cưỡng lại những thứ này, đây đâu thể xem là con trai phạm tội ạ? Muốn trách phải trách chủ chứa Sở ở lầu Xuân Hoa kia lừa gạt con trai, dâng cho con trai những người phụ nữ bị bắt đó.”Thôi Đào lịch sự mời Vương Chiêu, Lý Viễn, Lý Tài, vốn nghĩ trong số họ sẽ có người về nhà nên chưa chắc gì nhận lời, ai ngờ tất cả đều đồng ý hết.

“Lúc đó hắn bèn đến tìm tôi, tôi còn có thể làm gì đây, thi thể đã dính vào tay chúng tôi rồi, nếu báo quan há có thể nói rõ được ư? Hơn nữa nếu làm thế, chuyện lừa đảo của chúng tôi cũng sẽ bị tra ra, ai lại muốn bị lưu đày ngàn dặm đâu? Chúng tôi cũng còn người nhà phải chăm sóc mà!Lý Tài liên tục từ chối, “Mua là để hiếu kính sư phụ mà.”

Vì thế chúng tôi cắn răng nuốt vào bụng, chịu đựng chuyện này. Ai ngờ chủ chứa Sở được voi đòi tiên, lần nào cũng nhờ Chu Đại Ngưu xử lý thi thể giúp. Nhưng bà ta cho chúng tôi không ít tiền, bảo mọi người đều là người cùng một thuyền, cùng lợi cùng hại.”Chu Phúc nghe những lời của Thôi Đào thì rùng mình, không dám nhìn nàng mà chỉ liên tục gật đầu, thề bản thân sẽ ngoan ngoãn nói ra hết sự thật.

Chu Phúc bảo chúng cũng oán hận, nhưng đã làm rồi, ai cũng không thể xóa sạch được. Hắn và Chu Đại Ngưu rơi vào đường cùng nên chỉ có thể trầm luân cùng chủ chứa Sở mà thôi. Dù kiếm được nhiều tiền hơn nhưng ngày nào cũng phải nơm nớp lo sợ.Mọi người bất động nhìn Chu Phúc, Chu Phúc trợn trừng mắt nhìn đoạn dây thừng bị đốt, sau đó lập tức sợ nhắm tịt mắt lại, lần nữa hét to. Khoảnh khắc cơ thể hắn rơi xuống, Vương Chiêu và những người khác nhanh chóng túm được Chu Phúc rồi kéo lại.

“Sau vụ án xác chết cháy kia, chúng tôi đều sợ chuyện bị lộ, bên chủ chứa Sở cũng cố tình tới hỏi lý do. Chu Đại Ngưu giải thích rằng trong quá trình hắn vận chuyển thi thể thì xe hư, lại không thể để thi thể ở ven đường được. Chỉ có thể để xác trên xe, lấy rơm rạ che lại rồi bỏ vào khe núi thiêu hủy mà thôi. Ai ngờ xui rủi lại bị người nha môn phát hiện rồi báo lên phủ Khai Phong. Nhưng may là hắn có quen biết với Quan huyện Ngụy, hắn đã nhờ Quan huyện Ngụy viết vụ án này không có đầu mối gì, vì thế tất cả chỉ cần im ắng một thời gian là sẽ không sao thôi.Thôi Đào sai nha dịch cởi giày Chu Phúc ra, sau đó rút 3 cây kim bạc trên người hình nhân rơm…Chu Phúc đã dính dáng với Huyện lệnh Ngụy Xuân Lai từ lâu, vốn Ngụy Xuân Lai từng là khách trọ của hắn, ông ta rất hài lòng với phụ nữ do Chu Phúc cung cấp nên đã dắt mối cho hắn với các quan viên có cùng sở thích. Sau này có danh tiếng rồi, người này giới thiệu người khác, cũng đã tới tuyến quyền quý trong kinh thành.

Vốn chủ chứa Sở đã tin những lời của hắn, nhưng hôm trước hắn lại đột nhiên nói với tôi là muốn dẫn người em của mình rời khỏi huyện Trường Viên, rửa tay không làm nữa. Níu kéo không được nên sinh lòng hoài nghi, tôi đến tìm chủ chứa Sở để bàn bạc chuyện này. Chủ chứa Sở nói người em của Chu Đại Ngưu đã biết quá nhiều, dù có khả năng là hắn báo chuyện thiêu thi thể hay không thì đều phải giết diệt khẩu, bảo tôi lúc cần quyết đoán thì nên quyết đoán, nếu không sẽ liên lụy mọi người.

Hôm qua tôi liền cố tình mua thịt bò, gói thành món anh em nhà họ Chu thích ăn nhất, bánh bao thịt bò, bên trong đều hạ độc hết. Ngay hôm nay nhân lúc mọi người không để ý, tôi đã đánh tráo trong quán, đồng thời còn tận mắt trông thấy Chu Nhị Ngưu mang bánh bao đi.”Thôi Đào dựng tạm một cái bếp nhỏ ở giữa sân, đặt nồi lên trên, dùng mỡ bò và các loại hương liệu để xào ra cốt lẩu, cất một phần vào bình rồi đóng kín lại, để dành sau này ăn. Phần còn sót lại thì cho thêm nước, xương sống dê hầm trong nửa canh giờ.Trương Xương đang mài mực cho chủ nhân nhà mình, nghe vậy liền ngạc nhiên thốt lên: “Vậy là cô ấy còn có thể xây nhà nữa à?”

Sau đó Chu Phúc khai tiếp, hắn làm như thế là vì lầu Quế Phong không hề bán bánh bao thịt. Buổi sáng lúc lầu Quế Phong bận rộn, quả thực sẽ chẳng ai để ý đến những thứ trong quầy.(*) Một món ăn từ động mạch chủ của heo trâu bò, cắt thành từng miếng.

Sở dĩ Chu Phúc chọn ra tay như thế là vì muốn chơi chiêu vùng tối dưới đèn*, cho rằng không ai nghĩ tới bánh bao thịt bò này là do người trong lầu Quế Phong tráo đổi.

Sau đó Chu Phúc khai tiếp, hắn làm như thế là vì lầu Quế Phong không hề bán bánh bao thịt. Buổi sáng lúc lầu Quế Phong bận rộn, quả thực sẽ chẳng ai để ý đến những thứ trong quầy.(*) Ý nói khi một người đứng gần ngọn đèn thì sẽ bị che lấp bởi bóng đen của đèn, dễ bỏ sót chân tướng đang gần ngay trước mắt.

Nhóm nha dịch nghe vậy lại cực kỳ ngưỡng mộ Thôi Đào, may mà có nàng nhạy bén mới phát hiện ra được. Nếu là họ thì có lẽ đã dễ dàng nhận định “lầu Quế Phong không làm bánh bao thịt, không ai để ý đến bánh bao để trong quán” mà suy đoán hung thủ là một kẻ khác hoàn toàn, lầu Quế Phong chỉ xui xẻo bị vạ lây mà thôi.“Đúng rồi, hình cụ của Thôi Đào thật đáng sợ, vậy ngồi lên chẳng phải mông đã nát thành hoa rồi sao?” Vương Chiêu sợ hãi than thở.“Ngụy Xuân Lai, nếu hắn không khai ra thì ông nghĩ chúng tôi sẽ tin ông à?” Thôi Đào hừ lạnh một tiếng, “Mộng Bà này có thể liên lạc với quan chức ở Biện Kinh, không phải quan chức hoặc quyền quý thì còn có thể là ai được đây?

“Ngươi có biết mối quan hệ giữa Ngụy Xuân Lai và Chu Đại Ngưu không?” Hàn Kỳ hỏi.

Chu Phúc lắc đầu, “Tôi chỉ nghe Chu Đại Ngưu nói qua, hắn cũng xem như là có quen biết với Quan huyện Ngụy.”

“Vậy biệt danh bên ngoài của ngươi là gì?” Hàn Kỳ hỏi lại.Trước khi Hàn Kỳ đi tìm Bao Chửng, Thôi Đào cố ý cản đường chàng, “Có thể thương lượng với Thôi quan Hàn một tí không ạ?”“Lâu rồi không nghe gọi Đại nhân nhỉ, lúc không cho phép thì cứ gọi, lúc đồng ý rồi thì không chịu gọi, cố tình đấy à?” Hàn Kỳ vẫn đang nhìn lên pháo hoa trên trời, dường như chỉ thuận miệng nói một câu.

Chu Phúc run lên, cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Mộng Bà.”

“Hả, ngươi là Mộng Bà á? Chẳng phải Mộng Bà là phụ nữ sao?” Vương Chiêu không khỏi thảng thốt.Tất nhiên Ngụy Xuân Lai và Chu Phúc có liên quan tới vụ án cũng phải áp giải về Biện Kinh.“Ai là mẹ anh hả?” Thôi Đào ghét bỏ nói, “Tôi làm gì có thứ con trai táng tận thiên lương như anh hả!”

“Là để che giấu tai mắt nên mới đặt biệt danh này, người khác sẽ không ngờ đó là tôi.” Chu Phúc nghẹn giọng giải thích.Chẳng qua chỉ là xe chở tù thôi, chuyện áp giải cứ để Lý Tài phụ trách là được.

Lúc này đám nha dịch mới bừng tỉnh, Thôi Đào thì cười gằn một tiếng, “Quả nhiên không khiến tôi thất vọng nhỉ, thật sự muốn cho anh thử hình cụ mới của tôi đấy.”“Khai hết mà!” Chu Phúc ngoan ngoãn nói.Sở dĩ Chu Phúc chọn ra tay như thế là vì muốn chơi chiêu vùng tối dưới đèn*, cho rằng không ai nghĩ tới bánh bao thịt bò này là do người trong lầu Quế Phong tráo đổi.

Hàn Kỳ nghe vậy thì cười khẽ một tiếng, rõ ràng chàng cũng đã nghe ra Chu Phúc đang nói dối.

“Cuối cùng cũng có thể thử sức mạnh hình cụ của tôi rồi!” Thôi Đào thở dài.

Lúc này Chu Phúc mới chợt hiểu ra, vội giải thích những gì mình nói đều là sự thật. Nhưng Thôi Đào căn bản không hề bỏ vào tai, thậm chí còn sai nha dịch nhanh chóng buộc hắn lên hình cụ.

Hàn Kỳ nhìn kinh đường mộc trong tay, lại nhìn Thôi Đào đang thản nhiên ngoài phòng mà không khỏi hít sâu một hơi. Rốt cuộc nàng ta đã trải qua những gì mà lại làm ra được hình cụ thế chứ? Đây là thứ chỉ cần đọc sách là biết được sao?

Sau khi Chu Phúc bị trói xong, Thôi Đào cầm một ngọn nến bắt đầu đốt dây thừng treo hắn. Chu Phúc bị dọa đến gào thét, tiếng kêu còn chói tai hơn cả tiếng chọc tiết heo.Hóa ra những gì Chu Phúc vừa nói kia đều là nửa thật nửa giả.

Thấy dây thừng đã bị hun đen bốc lửa, Chu Phúc hoảng sợ ngẩng đầu nhìn một chút rồi lại cúi đầu, khóc lóc kêu to: “Tôi nói thật! Tôi không phải Mộng Bà, là Quan huyện Ngụy, Ngụy Xuân Lai!”Hàn Kỳ nghe vậy thì cười khẽ một tiếng, rõ ràng chàng cũng đã nghe ra Chu Phúc đang nói dối.Xe ngựa đã đến, Thôi Đào liền nói với Hàn Kỳ: “Thôi quan Hàn đi thong thả ạ.”

Mọi người bất động nhìn Chu Phúc, Chu Phúc trợn trừng mắt nhìn đoạn dây thừng bị đốt, sau đó lập tức sợ nhắm tịt mắt lại, lần nữa hét to. Khoảnh khắc cơ thể hắn rơi xuống, Vương Chiêu và những người khác nhanh chóng túm được Chu Phúc rồi kéo lại.Sau khi Hàn Kỳ đi khỏi, bọn Vương Chiêu chạy tới, liên tục tán thưởng Thôi Đào đã biểu hiện rất tốt trong vụ án này. Thật không ngờ Chu Phúc và Ngụy Xuân Lai lại giảo hoạt như thế, đều khai man để lừa người, xém chút đã gạt được bọn họ rồi.

Chu Phúc lăn trên mặt đất, vô thức sờ lên mông mình, kinh hoàng thở ra một hơi nặng nề.

“Còn cơ hội cuối cùng.” Thôi Đào cảnh cáo.Thôi Đào không phải là người thích ăn một mình, vì thế cũng chia cho Lý Tài 1 bát.

Chu Phúc nghe những lời của Thôi Đào thì rùng mình, không dám nhìn nàng mà chỉ liên tục gật đầu, thề bản thân sẽ ngoan ngoãn nói ra hết sự thật.

Hóa ra những gì Chu Phúc vừa nói kia đều là nửa thật nửa giả.

Chu Phúc đã dính dáng với Huyện lệnh Ngụy Xuân Lai từ lâu, vốn Ngụy Xuân Lai từng là khách trọ của hắn, ông ta rất hài lòng với phụ nữ do Chu Phúc cung cấp nên đã dắt mối cho hắn với các quan viên có cùng sở thích. Sau này có danh tiếng rồi, người này giới thiệu người khác, cũng đã tới tuyến quyền quý trong kinh thành.Nửa năm trước, Chu Đại Ngưu theo thói quen đưa người đến lầu Xuân Hoa, chủ chứa Sở nghe Chu Đại Ngưu bảo hắn ra khỏi thành sẽ về thẳng nhà bèn nhờ Chu Đại Ngưu xử lý giúp vài thứ, cứ tìm chỗ đổ đi là được, đã chất lên xe của hắn rồi.

Ngụy Xuân Lai thứ nhất là vì tiền, thứ hai là vì lấy lòng quyền quý nên cũng trở thành một giuộc với Chu Phúc, cùng nhau làm ăn.Thôi Đào dứt lời lại đâm một cây kim bạc xuống, lần này Chu Phúc đã hoàn toàn không nghe được nữa.

Sau này vì có khách không hài lòng với những cô gái “chưa trải sự đời” mà Chu Phúc chọn nên Ngụy Xuân Lai bèn sắp xếp cho họ đến lầu Xuân Hoa để học trước.“Thôi đừng làm vậy, tôi còn hình cụ vừa làm xong mà.” Thôi Đào dứt lời liền bảo người buông Chu Phúc ra, sau đó dẫn Chu Phúc vào sân thưởng thức hình cụ nàng mới làm một chút.“Sống chẳng phải rất tốt sao, có thể thở, có thể nói chuyện, có thể xin tha, còn có thể nhìn thấy những chuyện quỷ quái đang xảy ra trên đời này nữa. Nhưng Chu Đại Ngưu bị anh giết kia lại không thể nhìn thấy, không thể cảm nhận được gì hết.” Thôi Đào dùng thước vỗ lên mặt Chu Phúc, thở dài nói, “Anh hạnh phúc biết mấy!”

Thực ra chuyện gài bẫy Chu Đại Ngưu của chủ chứa Sở ở lầu Xuân Hoa cũng không phải chủ ý của bà ta. Là Ngụy Xuân Lai lo Chu Đại Ngưu vẫn còn “lương thiện”, lỡ có ngày hắn phát hiện ra công việc thật sự của chúng thì lại nguy to. Vì thế Ngụy Xuân Lai và chủ chứa Sở mới muốn kéo Chu Đại Ngưu xuống nước, để hắn chịu trách nhiệm xử lý thi thể.

Chuyện hạ độc diệt khẩu anh em nhà họ Chu cũng là ý của Ngụy Xuân Lai. Khuya đêm qua, Ngụy Xuân Lai bảo Chu Đại Ngưu đến tìm mình, sau đó hơi nghi ngờ lý do hắn đốt xác trước đó.Không nhìn được, không kêu được, không nghe được, nhưng cả người lại trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.

Ngụy Xuân Lai và Chu Đại Ngưu giả vờ quần nhau hồi lâu lại nhận ra rằng Chu Đại Ngưu có vấn đề bèn báo cho Chu Phúc để diệt khẩu. Vốn thịt bò kia Chu Phúc mua để bản thân hắn ăn, vì nghĩ anh em nhà họ Chu cũng thích ăn nên hắn bèn làm thành nhân bánh có độc.

Đến lúc này mới xem như đã khai hết toàn bộ sự thật.

Ngụy Xuân Lai lập tức được đưa đến để đối chất với Chu Phúc.

Lúc đầu Ngụy Xuân Lai còn nghĩ Chu Phúc sẽ không khai ra mình nên bèn giở trò nói dối cũ ra với Hàn Kỳ: “Hạ quan chỉ quen biết Chu Đại Ngưu, nhận hối lộ của hắn, chuyện khác thì thật tình hạ quan không biết.”

Chu Phúc run rẩy khóc bên cạnh, liên tục dập đầu cầu xin Hàn Kỳ: “Lạy Thôi quan Hàn nhất định phải bảo vệ 2 đứa con của tôi, Quan huyện Ngụy đã từng uy hiếp tôi, nếu vụ án xác chết cháy bị lộ, tra được tới tôi mà tôi dám khai ông ta ra thì ông ta sẽ giết con tôi! Tôi nói dối cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.”

Ngụy Xuân Lai nghe vậy mới giật mình nhận ra Chu Phúc đã khai hết cả rồi.Hàn Kỳ lập tức chắp tay trở về phòng.

“Mi đúng là ngu ngốc! Sao mi lại khai hết hả! Để ta ở ngoài ta còn có thể tranh thủ cứu mi một mạng đấy!” Ngụy Xuân Lai tức giận quát Chu Phúc.

Chu Phúc nằm vật ra đất khóc, “Nếu tôi không nói thì sống không bằng chết, chờ ông đến cứu mạng cũng không kịp đâu. Hơn nữa bản thân ông còn không giữ nổi, há lại quan tâm đến tôi à?”Thôi Đào hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.Trong lòng bọn nha dịch đồng loạt oán than: Thôi nương tử khách sáo quá rồi, tối đa cũng chỉ có cô với Thôi quan Hàn nghĩ tới thôi, bọn ta sao mà nghĩ ra được.

“Ngụy Xuân Lai, nếu hắn không khai ra thì ông nghĩ chúng tôi sẽ tin ông à?” Thôi Đào hừ lạnh một tiếng, “Mộng Bà này có thể liên lạc với quan chức ở Biện Kinh, không phải quan chức hoặc quyền quý thì còn có thể là ai được đây?

Chu Phúc giải thích nguyên nhân hắn được gọi là Mộng Bà cũng không mấy bất ngờ. Tổ tiên ông ta là kẻ lừa đảo, để mọi người không ngờ tới mà cố tình đặt ra cái tên như thế ư? Nhưng Quan huyện Ngụy có tên như thế mới khiến người khác không tưởng tượng nổi. Nhưng tiếc là phủ Khai Phong chúng tôi đều không phải người thường, lỡ nghĩ đến rồi.”“Mấy thứ trong lao chẳng có gì mới cả, tôi có cách hay hơn, anh đi tìm 2 thợ mộc để làm đi. Nếu có sẵn ván gỗ thì mất cỡ nửa canh giờ là xong rồi.”Thực ra chuyện gài bẫy Chu Đại Ngưu của chủ chứa Sở ở lầu Xuân Hoa cũng không phải chủ ý của bà ta. Là Ngụy Xuân Lai lo Chu Đại Ngưu vẫn còn “lương thiện”, lỡ có ngày hắn phát hiện ra công việc thật sự của chúng thì lại nguy to. Vì thế Ngụy Xuân Lai và chủ chứa Sở mới muốn kéo Chu Đại Ngưu xuống nước, để hắn chịu trách nhiệm xử lý thi thể.

Trong lòng bọn nha dịch đồng loạt oán than: Thôi nương tử khách sáo quá rồi, tối đa cũng chỉ có cô với Thôi quan Hàn nghĩ tới thôi, bọn ta sao mà nghĩ ra được.

Ngụy Xuân Lai co rúm trên đất, cả người như mất đi linh hồn, ngơ ngẩn ngồi đó.

Tiếp theo là thẩm vấn kỹ lưỡng, lấy được lời khai có chữ ký xác nhận của Ngụy Xuân Lai và Chu Phúc sau đó mang về phủ Khai Phong.Thôi Đào nghe nói là 3 phần bèn cười khen Lý Tài hiểu mình.

Tất nhiên Ngụy Xuân Lai và Chu Phúc có liên quan tới vụ án cũng phải áp giải về Biện Kinh.Bánh trôi lạnh này dù giống đồ ngọt bình thường nhưng lại thơm hơn rất nhiều, thậm chí còn chắc bụng nên ăn vào cảm giác rất thật, khiến người ta đặc biệt vui vẻ.

Chẳng qua chỉ là xe chở tù thôi, chuyện áp giải cứ để Lý Tài phụ trách là được.Hàn Kỳ “Ừm” một tiếng sau đó dặn Thôi Đào: “Ngươi cũng mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm tí đi.”

Bọn Thôi Đào và Hàn Kỳ vội cưỡi ngựa về phủ Khai Phong trước để tiếp tục xử lý chủ chứa Sở ở lầu Xuân Hoa và đám Lâm tam lang.

Vì giờ đã có bằng chứng chính xác, việc bắt giữ đám người này không mấy khó khăn. Trong tay Ngụy Xuân Lai có một cuốn sổ sách, trừ Lâm tam lang, Đinh ngũ lang và Lý đại lang ra còn có thêm hàng chục quan viên và con nhà quý tộc khác. Tất cả đều bị triệu tập.

Tất nhiên vì phạm vi vụ án này rộng khắp nơi lại có liên quan đến nhiều quyền quý nên phải báo lên trên để xin quyết định.

Trước khi Hàn Kỳ đi tìm Bao Chửng, Thôi Đào cố ý cản đường chàng, “Có thể thương lượng với Thôi quan Hàn một tí không ạ?”Vốn chủ chứa Sở đã tin những lời của hắn, nhưng hôm trước hắn lại đột nhiên nói với tôi là muốn dẫn người em của mình rời khỏi huyện Trường Viên, rửa tay không làm nữa. Níu kéo không được nên sinh lòng hoài nghi, tôi đến tìm chủ chứa Sở để bàn bạc chuyện này. Chủ chứa Sở nói người em của Chu Đại Ngưu đã biết quá nhiều, dù có khả năng là hắn báo chuyện thiêu thi thể hay không thì đều phải giết diệt khẩu, bảo tôi lúc cần quyết đoán thì nên quyết đoán, nếu không sẽ liên lụy mọi người.

“Nói đi.” Làn mi Hàn Kỳ khẽ run lên, chàng rủ mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào của Thôi Đào.

“Nếu chỉ xử lý những kẻ này theo luật pháp thì quá hời cho chúng, có thể bắt chúng trước khi chết phải trải qua những chuyện mà những cô gái kia đã chịu đựng không?” Thôi Đào thấy Hàn Kỳ im lặng không đáp lại mình còn nghĩ là chàng không đồng ý với đề nghị “ngang ngược” này của mình, lập tức đổi cách nói, “Tôi nghĩ việc đưa ra hình phạt không phải chỉ để răn đe và đề phòng phạm tội thôi, nên cho kẻ gây án nhận được đau khổ để cho chúng suy ngẫm lại mà sám hối nữa. Sự ăn năn mới chính là hình phạt chân chính dành cho cái ác.”

Hàn Kỳ “Ừm” một tiếng sau đó dặn Thôi Đào: “Ngươi cũng mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm tí đi.”“Mấy năm gần đây, khách hàng của chúng tôi chỉ có một nhà là lầu Xuân Hoa. Chủ chứa lầu Xuân Hoa là người hào phóng, lần nào cũng cho tiền nhiều nhất, tất nhiên chúng tôi rất thích làm ăn với bà ta. Chủ chứa Sở đã nói với chúng tôi, bà ta mua những cô gái nhà lành này về không phải để tiếp khách trong lầu mà là để đưa tới làm người hầu hạ cho các nhà quyền quý. Tiểu nhân nghĩ đây càng là chuyện tốt, những tiểu nương tử kia bước ra từ nơi kham khổ mà có thể tới nhà giàu sang hưởng phúc, xem như cũng tích đức cho những kẻ làm nghề như chúng tôi.

Sau khi Hàn Kỳ đi khỏi, bọn Vương Chiêu chạy tới, liên tục tán thưởng Thôi Đào đã biểu hiện rất tốt trong vụ án này. Thật không ngờ Chu Phúc và Ngụy Xuân Lai lại giảo hoạt như thế, đều khai man để lừa người, xém chút đã gạt được bọn họ rồi.

“Đúng rồi, hình cụ của Thôi Đào thật đáng sợ, vậy ngồi lên chẳng phải mông đã nát thành hoa rồi sao?” Vương Chiêu sợ hãi than thở.Sau khi Chu Phúc bị trói xong, Thôi Đào cầm một ngọn nến bắt đầu đốt dây thừng treo hắn. Chu Phúc bị dọa đến gào thét, tiếng kêu còn chói tai hơn cả tiếng chọc tiết heo.

Thôi Đào khẽ cười rồi hỏi giờ hình cụ đang ở đâu. Nàng dẫn mọi người tới xem, sau đó trực tiếp ngồi xuống khiến Vương Chiêu, Lý Viễn và những người khác đều bị dọa đến mức hét lên cản lại.“Chắc là 8 phần, tôi thấy với cách xây đình nghỉ mát của cô ấy, xây cả cái phủ Khai Phong này cũng không thành vấn đề.” Vương Chiêu lại thán phục nàng lần nữa, “Thôi nương tử này không phải thần tiên chuyển thế gì đấy chứ?”

Ai ngờ lúc cái “ghế đẩu” rỗng vì sức nặng của Thôi Đào mà rơi xuống thì những dao gai bên dưới cũng thu vào một khoang trống bên trong bệ gỗ. Cuối cùng Thôi Đào chỉ ngồi trên miếng gỗ mà thôi.

“Hóa ra chỉ là để dọa người thôi à?” Bọn Vương Chiêu bừng tỉnh nhận ra.

“Chứ không thì sao, đâm người khác đẫm máu, hấp hối à? Chỉ là phương pháp dùng hình để truy xuất lời khai thôi mà, không thể lạm dụng hình phạt được, nếu không tôi có khác gì mấy tên hung thủ tàn ác kia đâu?”

Bọn Vương Chiêu đều đã hiểu thấu lời này của Thôi Đào. Sau đó nàng đi ra trong ánh mắt kính nể của bọn nha dịch, huơ mảnh khăn xanh vấn đầu rồi phóng khoáng bước đi.

Sau khi Bao Chửng nghe Hàn Kỳ kể hết tình tiết vụ án đã đập bàn mạnh mẽ lên án sự dâm dật của những kẻ quan lại quyền quý kia, ngọn gió này nếu không giải quyết thỏa đáng thì quan viên Đại Tống còn mặt mũi nào để đối diện với bách tính nữa. Ông tức giận đến mức không buồn nói thêm gì, trực tiếp tiến cung diện thánh.

Vì tính chất vụ án nghiêm trọng, đám Lữ Di Giản cũng bị gọi vào cung để nghị định việc này. Đại Lý Tự* và Ngự Sử Đài* cũng tham dự vào, bộ Hình cũng có người đến, nhưng không phải Thượng thư bộ Hình mà là 2 vị Thị lang. Vì trong vụ án có liên can tới Lâm tam lang là con trai Thượng thư bộ Hình nên Thượng thư Lâm này tất nhiên phải né tránh.

(*) Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gửi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định.Chu Phúc bị trói vào một cái ghế chỉ rộng 6 tấc, vốn đã rất khó chịu, lại thấy tay Thôi Đào cầm một người rơm đầy kim bạc mới chợt nhớ tới lúc nàng ở lầu Quế Phong. Nàng vừa mới cười đùa hí hửng chuyện ăn uống, ngay sau đó liền quay đầu trở mặt, rất đáng sợ, trong lòng Chu Phúc dâng lên một cảm giác thấp thỏm khó hiểu.(*) Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gửi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định.

Sau đó Bình Nhi bưng cải xanh đã rửa sạch, cá viên, tôm viên, bò viên và nấm viên Thôi Đào tự làm lên, mấy chậu thịt dê và thịt bò cuộn, tôm càng xanh, nấm, lòng vịt, hoàng hầu* cũng không thể thiếu được.“Nhìn bộ dạng của anh lúc này đi.”(**) Ngự Sử Đài là cơ quan có đặc quyền được hặc tấu tất cả mọi việc, có ý nghĩa can gián những việc được xem là không đúng hoặc chưa tốt của vua và quan lại.

Lâm tam lang biết những chuyện mình đã làm bị lộ, vội cầu xin cha mình giúp tìm cách cho.

“Đám phụ nữ kia thấy con trai xuất thân tôn quý nên đều tự nguyện hiến thân để lấy lòng con trai. Con trai trẻ tuổi, tất nhiên không thể cưỡng lại những thứ này, đây đâu thể xem là con trai phạm tội ạ? Muốn trách phải trách chủ chứa Sở ở lầu Xuân Hoa kia lừa gạt con trai, dâng cho con trai những người phụ nữ bị bắt đó.”“Tiên cô, xin tiên cô hãy tha cho tôi đi mà, tôi khai, tôi khai hết!” Chu Phúc lập tức đổi giọng xin tha.

“Ta tự biết viết rõ trong tấu chương để làm sáng tỏ việc này cho con. Nhưng sau này nhớ kiềm chế lại một chút, đừng có làm ra chuyện mất mặt nữa!” Thượng thư Lâm răn dạy hắn.

Lâm tam lang liên tục gật đầu, nói Thượng thư Lâm hãy yên tâm.(*) Ý nói khi một người đứng gần ngọn đèn thì sẽ bị che lấp bởi bóng đen của đèn, dễ bỏ sót chân tướng đang gần ngay trước mắt.Chu Phúc đột nhiên nhìn thấy ánh sáng nên chưa thích ứng được, vô thức nhắm mắt lại, sau đó nheo mắt để điều chỉnh tầm nhìn, lúc nhìn thấy rõ mặt Thôi Đào, hắn bị dọa đến cả người run lên bần bật.

Thượng thư Lâm bèn cấm túc hắn trong nhà, đợi đến khi qua bão tố rồi hãy tính. Ai ngờ ông ta vừa dâng sổ gấp nhận tội lên thì phủ Khai Phong đã sai người đến cưỡng chế bắt giữ Lâm tam lang đi.(*) Nhổ cây củ cải còn lôi theo cả bùn, ý chỉ những việc dở dang, chưa xong, không hoàn chỉnh, lôi thôi lằng nhằng.

Thượng thư Lâm tức giận, cản Vương Chiêu lại chất vấn: “Rốt cuộc là ai đảm bảo cho bọn mi mà lại dám đến phủ Thượng thư bắt người thế này hả?”

“Tất nhiên là Quan gia.” Vương Chiêu lấy kim bài ngự tứ ra, Thượng thư Lâm kích động tới mức run chân, sau đó quỳ sụp xuống.  Thấy cậu con trai thứ ba quý báu của mình vừa khóc sướt mướt vừa khẩn cầu, ông ta cũng không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị bọn nha dịch áp đi.

Có tổng cộng 13 quan chức và quý tộc lần lượt bị bắt về quy án, không một ai cầu xin thành công.Lúc này Chu Phúc mới chợt hiểu ra, vội giải thích những gì mình nói đều là sự thật. Nhưng Thôi Đào căn bản không hề bỏ vào tai, thậm chí còn sai nha dịch nhanh chóng buộc hắn lên hình cụ.Lúc này Hàn Kỳ và những người khác cũng đi ra, cùng lĩnh ngộ kiến thức về hình cụ trong sân.

Mới đầu còn có vài kẻ dùng Lâm tam lang làm gương, ỷ vào gia thế hiển hách mà không chịu đưa đầu ra. Nhưng sau khi phủ Khai Phong đưa ra chứng cứ chính xác xong, dù chúng có nhận hay không cũng đều phải trải nghiệm lại hình cụ mà chính chúng dùng để tra tấn người khác, hơn nữa phải thay áo tù vào mới được hành quyết.

Lúc này Lâm tam lang hối hận cũng đã muộn, bị hành hạ đến khóc nức nở xin tha, cuối cùng cũng khai ra tất cả sự thật vì hành vi đồi bại của mình.Chu Phúc còn nghĩ Thôi Đào đang mỉa mai bản thân hiện giờ đang khốn cùng, nhưng những lời tiếp theo của nàng lại dọa cho hắn kinh hồn bạt vía.

Sự tình y hệt như Thôi Đào đã suy đoán trước đó, những kẻ này sẽ có trừng phạt đặc biệt đối với những cô gái không đủ tư cách. Chúng sẽ chọn 1 ngày phù hợp với tất cả mọi người, đến một dinh thự ngoại ô kinh thành tên là “Tứ Uyển” để cuồng hoan, những cô gái không nghe lời sẽ bị hành hạ đến chết, thậm chí sau khi chết còn bị thiêu hủy xác chết. Nếu những người còn lại không nghe lời, dám phản kháng cũng sẽ bị trừng trị theo cách đó, cứ thế những người sống sót đã mất dần ý chí chống cự.Đã có nhân chứng chứng minh, đáng lẽ lúc này tái thẩm Chu Phúc sẽ dễ dàng hơn một chút. Ai ngờ dù có lời khai của Chu Nhị Ngưu, Chu Phúc vẫn cắn răng không chịu nhận tội.

3 ngày sau, phủ Khai Phong mở đường tuyên án, Bao Chửng đích thân ra trận, hạ lệnh đem Ngụy Xuân Lai, Chu Phúc, chủ chứa Sở, Lâm tam lang và tổng cổng 16 kẻ liên quan tới vụ án nghiêm trọng này chém quyết.

Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất từng đợt, nhưng đổi lại là từng đợt vỗ tay hoan hô của dân chúng.Ngụy Xuân Lai lập tức được đưa đến để đối chất với Chu Phúc.

Ban trưa, Biện Kinh trút xuống một trận mưa lớn, máu tươi của kẻ ác trên đất đã được gột rửa gần như sạch sẽ.Hàn Kỳ là người rời khỏi cuối cùng, nói với Thôi Đào: “Vất vả cho ngươi rồi.”

Chiều mưa đã tạnh, nhưng bầu không khí vẫn còn man mát.

Vụ án lớn này đã được giải quyết mỹ mãn, lòng người sảng khoái, tất nhiên là phải chúc mừng một chút. Trùng hợp trời lại lạnh, Thôi Đào bèn muốn ăn lẩu.

Thôi Đào dựng tạm một cái bếp nhỏ ở giữa sân, đặt nồi lên trên, dùng mỡ bò và các loại hương liệu để xào ra cốt lẩu, cất một phần vào bình rồi đóng kín lại, để dành sau này ăn. Phần còn sót lại thì cho thêm nước, xương sống dê hầm trong nửa canh giờ.

Trong thời gian nấu, mùi thơm của thịt luộc tỏa ra từng đợt khiến người ta phải thèm đến chảy nước miếng.

Thôi Đào lịch sự mời Vương Chiêu, Lý Viễn, Lý Tài, vốn nghĩ trong số họ sẽ có người về nhà nên chưa chắc gì nhận lời, ai ngờ tất cả đều đồng ý hết.

Vương Chiêu còn hỏi Thôi Đào có muốn mời Thôi quan Hàn tới không.“Tất nhiên là Quan gia.” Vương Chiêu lấy kim bài ngự tứ ra, Thượng thư Lâm kích động tới mức run chân, sau đó quỳ sụp xuống.  Thấy cậu con trai thứ ba quý báu của mình vừa khóc sướt mướt vừa khẩn cầu, ông ta cũng không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị bọn nha dịch áp đi.

Thôi Đào căn bản không hề nghĩ Hàn Kỳ sẽ ăn món này với mọi người. Với gương mặt và khí chất thanh nhã trên người chàng, Thôi Đào nghĩ hợp uống sương hơn.

Nhưng nếu Vương Chiêu đã nhắc tới mà bảo không mời thì hơi khó xử, vì thế Thôi Đào bèn nhờ Vương Chiêu đi mời, dù sao chàng cũng sẽ không đến mà.

Không ngờ tới bữa ăn, thế mà Hàn Kỳ cũng đến. Chàng mặc một áo bào gấm màu xanh đậm càng khiến người chàng trông mảnh mai hơn, dáng vẻ lịch sự tao nhã.

Thấy chàng như thế, Thôi Đào lại càng thấy chàng lạc nhịp với buổi ăn lẩu náo nhiệt này. Lúc mọi người chuẩn bị ngồi xuống, nàng mới tỉnh táo lại, vội sai Vương tứ nương lấy một cái ghế và một đôi bát đũa ra.

Sau đó Bình Nhi bưng cải xanh đã rửa sạch, cá viên, tôm viên, bò viên và nấm viên Thôi Đào tự làm lên, mấy chậu thịt dê và thịt bò cuộn, tôm càng xanh, nấm, lòng vịt, hoàng hầu* cũng không thể thiếu được.Lời khai của Chu Phúc cực kỳ quan trọng, nhất định phải bắt hắn thú nhận hết, đây chính là lúc nên dùng hình.

Thôi Đào nói xong bèn vẽ ra một bản vẽ, cố tình ghi chú những chỗ cần thiết rồi bảo Lý Tài đi làm.(*) Một món ăn từ động mạch chủ của heo trâu bò, cắt thành từng miếng.Bọn nha dịch: “…” Càng nhìn càng thấy đáng sợ!

Xương sống dê trong nồi đã ninh mềm, kết hợp với gia vị dưới đáy nồi tạo nên hương vị tuyệt mỹ.Xương sống dê trong nồi đã ninh mềm, kết hợp với gia vị dưới đáy nồi tạo nên hương vị tuyệt mỹ.

Mọi người nhao nhao bưng bát lên, nóng lòng muốn gắp xương dê lên để gặm.Ai ngờ lúc cái “ghế đẩu” rỗng vì sức nặng của Thôi Đào mà rơi xuống thì những dao gai bên dưới cũng thu vào một khoang trống bên trong bệ gỗ. Cuối cùng Thôi Đào chỉ ngồi trên miếng gỗ mà thôi.

Thôi Đào cũng gắp 2 miếng, sau đó mới thấy Hàn Kỳ từ từ cầm đũa lên.

“2 miếng này ngon ạ.”

Thôi Đào lập tức đổi bát của mình cho Hàn Kỳ, 2 miếng nàng gắp khá dễ ăn, cứ dùng đũa là gạt thịt ra được. Trông chờ Hàn Kỳ tự cầm xương đưa lên miệng gặm e là không hay, hình tượng đó quá khó để tưởng tượng ra.

Quả nhiên đúng như Thôi Đào nói, Hàn Kỳ chỉ dùng đũa gắp một miếng thịt nhỏ cho vào miệng, dáng ăn vô cùng lịch sự.Vương Chiêu lập tức nói: “Ai cha khó nói lắm, cô ấy tự làm một ít gạch và gỗ để xây một mái đình trong sân. Hôm đầu tôi thấy, cô ấy chỉ mới đào hố phía Đông sân thôi, giờ mái đình đã gần được đắp kín rồi, chỉ còn lợp ngói nữa thôi. Hơn nữa từ đầu tới cuối đều không có người ngoài, tất cả là Thôi nương tử tự làm, Vương tứ nương và Bình Nhi chỉ phụ một tay mà thôi.”

Ngoài lẩu ra, Thôi Đào còn chuẩn bị cả chè lê mộc nhĩ trắng, nước vị vải và bánh trôi lạnh.

Ăn lẩu nóng người, hơn nữa sẽ khát, uống một bát đồ ngọt để giải nhiệt và thấm giọng thì còn gì bằng.

“Nước chấm này ngon quá, đặc biệt là thịt cuộn này, chín vừa đủ, chấm vào nước chấm, quết qua vừng nhuyễn và đậu phộng giã nhỏ, quả thực quá thơm rồi.” Vương Chiêu gắp một đũa thịt cuốn, khoảng nửa bát, sau đó khuấy trong bát nước chấm rồi nhét vào miệng, thỏa mãn hết sức, quá sung sướng, tuyệt vời đến mức khiến người ta không kìm được mà hét lên.

Hàn Kỳ nhẹ nhàng ăn nhưng thực ra ăn cũng không ít. Dù mọi người có náo nhiệt tới cỡ nào thì chàng vẫn không phụ họa theo, nhưng cũng sẽ không làm mất hứng, thi thoảng tỏ vẻ đồng ý vài câu, không khiến những người khác cảm giác không thoải mái.

Ăn xong bữa này thì sắc trời cũng không còn sớm nữa, mọi người giúp Thôi Đào thu dọn bát đũa xong cũng lần lượt tạm biệt.

Hàn Kỳ là người rời khỏi cuối cùng, nói với Thôi Đào: “Vất vả cho ngươi rồi.”

“Chuyện liên quan tới ăn uống thì từ trước đến giờ tôi đều chẳng thấy vất vả.” Thôi Đào thấy Trương Xương không có ở đây bèn bảo muốn tiễn Hàn Kỳ.

Lúc đang cùng Hàn Kỳ đứng ngoài cửa chờ xe ngựa, trên bầu trời phía Đông chợt có pháo hoa sáng lên, một tia sáng bay thẳng lên trời rồi đột nhiên nổ tung, thật sự rất đẹp. Những loại pháo hoa như thế không hề rẻ, đột nhiên bắn hẳn là ai đó đang ăn mừng gì đấy. Thôi Đào bèn nghĩ ngay đến chuyện hôm nay đã chém giết hơn 10 tên quan lại và quyền quý, có lẽ những kẻ này đã đắc tội với nhiều quý tộc khác trong kinh nên giờ mới có quý nhân bắn pháo chúc mừng như thế.

Xe ngựa đã đến, Thôi Đào liền nói với Hàn Kỳ: “Thôi quan Hàn đi thong thả ạ.”

“Lâu rồi không nghe gọi Đại nhân nhỉ, lúc không cho phép thì cứ gọi, lúc đồng ý rồi thì không chịu gọi, cố tình đấy à?” Hàn Kỳ vẫn đang nhìn lên pháo hoa trên trời, dường như chỉ thuận miệng nói một câu.

“Đại nhân.” Một giọng nữ nhẹ nhàng mang theo một tia trong vắt đột nhiên vang lên bên tai trái của chàng.

Hàn Kỳ run lên, quay đầu lại nhìn Thôi Đào nhưng phát hiện nàng đã không còn ở bên cạnh mình, lúc chàng quay đầu nhìn lại thì thấy bóng lưng nàng đang chạy đi.Trên đế gỗ hình vuông là dày đặc những dao gai dài bằng ngón tay cái. Phía trên là một cái ghế đẩu rỗng, đằng sau ghế là một cái trụ gỗ, bên trên treo một sợi dây thừng.

Thôi Đào chạy được một đoạn rồi đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Hàn Kỳ vẫn đứng đấy nên mỉm cười rồi cầm đèn lồng trong tay lắc lư với chàng một chút, dường như đang tạm biệt chàng, sau đó mới chạy đi mất.

Xe ngựa dừng trước cửa thật lâu, Hàn Kỳ mới lên xe.

3 ngày tiếp đó, vì phủ Khai Phong tạm thời không có vụ án nào nên Thôi Đào cũng không xuất hiện trước mặt Hàn Kỳ.

Ngày thứ 4, Hàn Kỳ hỏi Thôi Đào gần đây bận chuyện gì vậy.Ngụy Xuân Lai co rúm trên đất, cả người như mất đi linh hồn, ngơ ngẩn ngồi đó.“Nói đi.” Làn mi Hàn Kỳ khẽ run lên, chàng rủ mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào của Thôi Đào.

Vương Chiêu lập tức nói: “Ai cha khó nói lắm, cô ấy tự làm một ít gạch và gỗ để xây một mái đình trong sân. Hôm đầu tôi thấy, cô ấy chỉ mới đào hố phía Đông sân thôi, giờ mái đình đã gần được đắp kín rồi, chỉ còn lợp ngói nữa thôi. Hơn nữa từ đầu tới cuối đều không có người ngoài, tất cả là Thôi nương tử tự làm, Vương tứ nương và Bình Nhi chỉ phụ một tay mà thôi.”

Trương Xương đang mài mực cho chủ nhân nhà mình, nghe vậy liền ngạc nhiên thốt lên: “Vậy là cô ấy còn có thể xây nhà nữa à?”

Hàn Kỳ vốn đang tập trung viết, lúc này đột nhiên dừng lại.

“Chắc là 8 phần, tôi thấy với cách xây đình nghỉ mát của cô ấy, xây cả cái phủ Khai Phong này cũng không thành vấn đề.” Vương Chiêu lại thán phục nàng lần nữa, “Thôi nương tử này không phải thần tiên chuyển thế gì đấy chứ?”

————————
Bình Luận (0)
Comment