Ngôn Của Anh

Chương 3

Chương 3: Đã làm bài tập chưa?
Khê Ngôn suy xét cái tin nhắn kia hồi lâu.
Thái độ không hứng thú mấy nhưng vẫn phải ứng phó với cô theo lễ thường của anh cô vẫn nhớ rõ, cô cũng không bị ngốc. Thế nhưng bây giờ lại nhắn tin tới, có ý gì đây?
Hay là chưa ăn hành đủ?
Xe đến trạm, Khê Ngôn xuống xe đi một đoạn đường tới cửa khu dân cư, ở đây cũng chỉ còn chỗ này vẫn là khu dân cư cũ kĩ, phòng ốc bên trong cao lắm cũng chỉ có 6 tầng, nơi này trừ mặt đường được làm lại thì đều đã cũ, nơi nơi tràn ngập cảm xúc của năm tháng, ngay cả sự yên tĩnh cũng có vẻ lạnh lùng tàn tạ.
Trên đường đi gặp phải một con mèo quýt mập nằm dưới tàng cây, Khê Ngôn cầm một chiếc bánh quy từ trong túi ra bẻ một miếng cho nó ăn, con mèo này rất hung dữ, bình thường nếu ai trêu chọc nó sẽ ngay lập tức cào luôn.
Khê Ngôn cho nó ăn hết chiếc bánh quy rồi thôi, cứ đi thẳng về phía đằng trước một lúc nữa là đã đến tầng trệt nhà mình, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, sơn trên chiếc cửa sắt màu xanh lục đã rỉ gần hết, nhìn loang loang lổ lổ.
Cô đứng ở tầng dưới đã ngửi thấy mùi đồ ăn trong nhà, đây là mùi độc đáo của đồ ăn do đồng chí Chu Mộc Lan nấu.
Khê Ngôn về đến nhà bèn để túi xuống bàn rồi vào phòng bếp bưng thức ăn ra.
Chu Mộc Lan bỗng dưng nhìn thấy cô bèn giật mình, "Con nhóc này, về nhà cũng không biết chào hỏi ai."
Cô cười bưng sườn hấp mang ra ngoài.
Chu Mộc Lan theo sau cô, thần thần bí bí hỏi: "Sao rồi? Cậu ta đã liên lạc với con chưa? Chắc cũng trong hai ngày nay thôi."
Lúc đầu Khê Ngôn còn chưa hiểu "cậu ta" là ai, sửng sốt một lúc mới nghĩ ra, cô thầm giật mình, hỏi: "Là sao ạ?"
Chu Mộc Lan nói: "Mẹ nói với chú ba con bảo người ta gặp con thêm lần nữa, mới gặp một lần mà đã phủ nhận rồi thì phiến diện quá!"
Khê Ngôn... shock luôn rồi, cô ngơ ngác hai giây, cho dù tốt tính cũng không nhịn được mà bực mình, "Mẹ, sao mẹ có thể làm thế chứ? Đây là chuyện của con mà!" Cô kìm nén hồi lâu mới nói thêm một câu, "Mẹ cứ quá đáng vậy thôi!"
Chu Mộc Lan sửng sốt, gấp gáp hỏi, "Sao rồi sao rồi?"
Khê Ngôn che mắt, quay người về phòng.
Chu Mộc Lan vội vàng theo sau, "Khê Ngôn à, rốt cuộc là sao vậy? Nói cho mẹ nghe xem nào."
Cô vừa vào phòng bèn bổ nhào lên giường, đập thẳng mặt vào gối, thật là xấu hổ chết mất thôi! Chưa thấy ai vội vàng như vậy! Huống chi đối tượng còn là người ấy nữa!
Chu Mộc Lan đứng ở mép giường, có chút luống cuống, "Con nhóc này sao vậy? Không phải con thích người ta à? Mẹ giúp con không tốt hay sao?"
Cô không nói lời nào, bực mình kinh khủng.
Lúc ăn cơm cô cũng không nói gì, bình thường trong nhà có chuyện không vui đều do Lý Khê Vũ hòa giải, nhưng hôm nay cậu ở trường học không về nhà, một bữa cơm ăn tới nhạt nhẽo.
Chu Mộc Lan nhịn không được bèn nói: "Không biết cái tính này của con giống ai nữa, cứ không nóng không lạnh chậm chạp rề rà..."
Lý Mã Phong nói, "Giống tôi, không phải hoài nghi làm gì, đây là con gái tôi!"
Chu Mộc Lan không phản ứng ông, nói với con gái, "Nếu con thấy hai người không phù hợp thì thôi hủy hẹn đi, con cũng đã lớn, mẹ không muốn buộc con làm cái gì, càng không quản được con nữa rồi."
Đúng là Khê Ngôn đang do dự việc này.
Nếu không gặp thì chẳng khác gì bác bỏ mặt mũi của người ta cả, như thế thì không ổn lắm, dù sao anh ấy cũng là cộng sự của chú ba, hơn nữa chú ba bên kia là người mai mối, nếu cô từ chối thì thực tế cũng gián tiếp không cho chú ba tí thể diện gì rồi.
Hơn nữa từ sự hiểu biết của cô dành cho anh, cậu ấm này nhiều tật xấu, tính tự ái vô cùng mạnh mẽ, anh thậm chí có một nguyên tắc rất không đạo đức, rằng bất kì việc gì cũng chỉ có một cơ hội, nhất là anh tuyệt đối sẽ không đặt bản thân mình trong trạng thái bị động hai lần.
Cho nên cô hơi ngạc nhiên vì chú ba có thể tác động tới anh...
Nhưng mà nếu gặp thì cô sẽ cảm thấy xấu hổ lắm...
Cô cảm thấy quyết định không nổi bèn dứt khoát để đó, ngày mai mới thứ sáu, vẫn còn thời gian suy nghĩ.
Sáng sớm thứ sáu cô đến giám sát tiết học sớm, vừa nhìn đã thấy chỗ ngồi cuối lớp trống không, Chu Vũ lại đến muộn, tới tận khi tiết học sớm kết thúc cậu nhóc còn đang nhập nhèm mới chầm chậm bước vào phòng học.
Khê Ngôn vốn cũng đang phiền lòng nên thái độ nói chuyện hơi nghiêm khắc, "Rốt cuộc em có muốn học hành đàng hoàng không đây? Một tuần đi học năm lần em đi trễ cả năm lần, em có ý kiến với cô hay là không thích việc học thật? Nhân sinh là của em, một người thậm chí còn không nắm bắt được nhân sinh của mình thì đừng vọng tưởng tới việc sau này có một chỗ đứng trong xã hội."
Trước đây chủ nhiệm cấp ba của cô cũng từng nói những lời này, lúc ấy cô hoàn toàn không hiểu việc nắm bắt được nhân sinh thì liên quan gì tới chỗ đứng xã hội, những người không thể nắm bắt được nhân sinh của chính mình chẳng phải vẫn đều bình yên mà sống sao?
Sau đó cô mới biết được, đó không gọi là bình yên mà sống, ấy là bình yên mà kéo dài hơi tàn.
Cô chưa từng nói lời nào nặng nề với học sinh, bình thường cũng rất kiên nhẫn, khi nói chuyện cũng nhỏ nhẹ dịu dàng, cô làm giáo viên nhiều năm nay nhưng vẫn chưa học được cách tạo uy trước học sinh, cho nên lần này bỗng dưng bùng nổ hiển nhiên khiến một đám học sinh sợ.
Chẳng qua Chu Vũ đứng trước mặt cô dường như thờ ơ, tỏ ra lười nhác, "Cô giáo, cô đừng nghĩ tới việc giảng chuyện cuộc đời với vận mệnh trước mặt em, cô mới bao nhiêu tuổi? Ngay cả học sinh của mình cô cũng không quản được thì sao có chỗ đứng trong trường học đây ạ?"
Khê Ngôn tức giận tới điên máu, không ngờ cô lại bị một nam sinh mục vô tôn trưởng, vô tổ chức vô kỷ luật, học hành chẳng ra gì dạy dỗ? Đã vậy đầu cô hiện tại đã ngừng hoạt động, không thể phản bác nổi lời nào...
Bạn học Chu Vũ cứ thể mà vào phòng học ngay trước mặt cô.
Quả thật là không nể mặt chút nào.
Cô đứng ở cửa phòng học cố lấy lại bình tĩnh rồi quay người đi tới cuối lớp, nghiêm túc nói với Chu Vũ, "Viết bản kiểm điểm 1000 chữ, tuần sau nộp, còn đi học trễ lần nào gấp đôi lần đấy." Nói xong ra khỏi phòng học.
Mặc dù vậy, Khê Ngôn vẫn âu sầu cả một ngày, bởi vì cô cảm thấy Chu Vũ nói đúng, nhưng cũng không đúng.
Hầu hết học sinh trong lớp đều nghe lời cô, dù sao cô tốt tính chứ không phải dễ chơi, nói chung cũng coi như có phương pháp giáo dục, chỉ riêng cái cậu Chu Vũ này đặc biệt khó nói.
Cô phải cẩn thận tìm cách đối phó với cái cậu Chu Vũ này mới được, xem xem tốt nhất là nên diệt tận gốc hay là chiếm dụng.
...
Buồn khổ trong lòng, chiều về đến nhà Khê Ngôn bèn cầm chai rượu trắng của lão đồng chí Lý ra định mượn rượu giải sầu.
Vì thế cô cứ vậy bụng rỗng mà uống hết chén này đến chén nọ, cuối cùng uống tới say khướt mới nhớ tới một việc, buổi tối hình như còn phải đi xem mắt... Sau đấy bật điện thoại lên xem, đã 6h30...
Đầu cô choáng váng, quên sạch bản thân còn đang bối rối xem nên đi hay không, chỉ nhờ vào trực giác mà về phòng thay đồ, vẫn mặc chiếc váy dài phục cổ màu đỏ sậm kia, nhìn không chói mắt quá mức.
Chu Mộc Lan bưng đồ ăn từ trong bếp ra thì thấy cô đang xỏ giày ngoài cửa, dường như muốn ra ngoài bèn nhanh nhẹn hỏi: "Mặc vậy rồi đi đâu đó? Sắp ăn cơm đến nơi rồi."
Để miễn cho xong việc lại bị vặn hỏi, Khê Ngô không dám nói rõ mà chỉ nói, "Con có hẹn với Hứa Du."
Nói xong thì chạy biến.
Trên đường hơi kẹt xe, cô chờ một lúc xe buýt mới băng băng chạy, vậy mà cô vẫn đến sớm mười phút, cô xuống xe xong bèn tới thẳng nhà ăn, ngọn đèn nơi đây vẫn lộng lẫy như cũ, chẳng qua lần này lại chói lòa khiến cô choáng váng.
Khê Ngôn tìm thấy chỗ xong bèn ngồi xuống, vẫn còn hơi say, cô đang ngơ ngẩn thì cảm giác được điện thoại trong tay rung rung, tới mức lòng bàn tay cô tê dại.
Có tin nhắn tới.
Cố Văn Lan gửi đến, rất ngắn gọn.
Trước khi tan việc Cố Văn Lan về lại văn phòng, nhưng anh mới chỉ cởi áo blouse ra thì đã nhận được điện thoại của khoa giải phẫu thần kinh, bệnh nhân có triệu chứng khó thở, suy tim, đề nghị giúp đỡ.
Anh cầm điện thoại im lặng một lát rồi gửi tin nhắn cho Lý Khê Ngôn.
—— Xin lỗi cô Lý, phải điều trị gấp, chúng ta hẹn lần sau vậy
Cố Văn Lan có vẻ rất vội, thậm chí dấu chấm câu cũng không kịp gõ.
Khê Ngôn đọc đi đọc lại tin nhắn vài lần, đến tận khi người phục vụ lại chỗ cô hỏi có muốn bưng thức ăn lên không.
Anh vẫn đặt đơn sớm, phỏng chừng cũng đã trả tiền như lần trước rồi, Khê Ngôn thầm nghĩ đến thì cũng đã đến rồi, không ăn chẳng phải lãng phí hay sao? Với cả tiền xe đi lại cũng đắt, cùng lắm thì ăn xong trả tiền lại cho anh là được.
Ừm...
Thế nên cô gật đầu.
Còn chọn thêm một lọ rượu vang đỏ.
Khê Ngôn không hiểu về các loại rượu lắm, bình thường cô nổi hứng sẽ uống hai chén rượu trắng của bố, gần như không chạm vào các loại rượu khác, rượu vang cũng vậy, rượu thế nào cô không bình phẩm được, thế nhưng cô nếm thử một chút bèn cảm thấy rượu này kiểu gì cũng là hàng cao cấp.
Rượu trắng cô cũng có thể uống hai chén, rượu vang đỏ thì càng không nói chơi.
Thế nên đêm nay cô ở đây gần hai tiếng, đồ ăn thì không ăn mấy, toàn bộ thời gian đều chỉ uống hai ly rượu vang đỏ, tiếng nhạc cổ điển vang lên bên tai cũng coi như để rượu nghe hát một hồi.
Cô vừa uống rượu vừa ngẩn người, kiên trì ngồi ngây ra đó đến tận 10 giờ tối...
Đại khái sắp đến giờ về nhà rồi.
Lúc uống rượu cô còn tự biết khống chế số lượng để bảo trì tỉnh táo, dù sao cũng còn phải ngồi xe về nhà, nhưng lúc này hiển nhiên cô nhìn đã say khướt, ôm bình rượu gục đầu lên bàn.
Cô đang cố tỉnh rượu.
Nhưng mà cái hình ảnh im lặng đến rợn tóc gáy này, cộng với vẻ bề ngoài chỉ cần uống chút rượu là giảm IQ của cô, hiển nhiên khiến phục vụ sâu sắc cảm thấy không ổn...
Có khi nào tí nữa ngủ luôn tại đây không.
Thế nên phục vụ đành quay lại gọi điện thoại cho anh Cố đã đặt bàn, đầu kia tút tút hai tiếng thì có người nhấc máy, cô hỏi: "Có phải anh Cố không ạ?"
"Ừ." Cố Văn Lan gần như không mở miệng nói chuyện cả đêm, vừa lúc rời khỏi phòng giải phẫu nên trạng thái hơi ảm đạm hơn bình thường, khi trả lời giọng điệu rất nặng nề, không dễ nghe chút nào.
Cô gái nhỏ bỗng giật mình, suýt nữa đánh rơi điện thoại, hồi thần lại vội vàng giải thích mọi chuyện rõ ràng, cuối cùng nói, "Bởi vì cô ấy hiện tại nhìn không... an toàn cho lắm.
Thật ra cô muốn nói là không bình thường chút nào.
Cố Văn Lan cau mày trả lời, "Tôi tới đây."
...
Khê Ngôn nằm gục mặt xuống bàn cơm hồi lâu, cụ thể là mấy giờ rồi chính cô cũng không biết, đến tận lúc cô cảm thấy mình hơi tỉnh rượu rồi mới chống tay lên bàn định đứng lên, lúc đứng lên có hơi loạng choạng.
Hơ...
Rượu này, hình như hơi mạnh.
Cô vịn vào bàn ăn cố giữ bình tĩnh, cầm túi xách từ từ ra cửa.
Cố bé kia thấy cô lắc lư định vui vẻ rời đi, nhanh chóng bước tới đỡ cô, "Chị gì ơi..."
Khê Ngôn nhìn cô bé, cười nhạt, "Không không, tôi là giáo viên, bạn học định nộp bài tập à?"
Cô bé kia: "..."
Cô đẩy đẩy cô bé phục vụ sang một bên, lẩm bà lẩm bẩm mà tiếp tục đi lên phía trước, bước chân tuy rối loạn nhưng lại có thứ tự hẳn hoi, nhìn như mơ mơ màng màng nhưng lại có mục tiêu chính xác, cô bước cộp cộp cộp ra cửa nhà ăn.
Chẳng qua vừa đi đến cửa đã bị cô phục vụ kia túm lấy, "Chị..."
"Tôi là giáo viên."
"Vâng thưa cô giáo."
Mặt Khê Ngôn đỏ bừng, mỉm cười hỏi: "Em học lớp nào? Tối thế này rồi còn ở đây làm gì? Đã làm bài tập chưa? Tứ đại phát minh của Trung Quốc là những gì? Hãy trình bày đặc điểm của nước Pháp từ đế quốc thứ nhất thành lập đến những năm 20 của thế kỉ XX, nguyên nhân về sự biến đổi quan hệ giữa Anh và Pháp..."
Người phục vụ xanh mặt, hít sâu một hơi nói, "Cô ơi, xin, xin cô đừng làm khó tôi nữa, tôi đã liên lạc cho anh Cố rồi, anh ấy sẽ tới đây nhanh thôi."
"Anh Cố?" Khê Ngôn suy nghĩ hồi lâu, hỏi, "Anh ta là học sinh khối nào thế?"
"..."
Cố Văn Lan nhoáng cái đã tới, thấy cô đang cầm tay một cô bé truy hỏi, "Anh Cố kia là học sinh khối nào? Đã làm bài tập chưa? Nếu chưa thì phạt viết bản kiểm điểm 1000 từ!"
Cô bé miễn cưỡng nói, "Cô tự hỏi anh ấy đi ạ."
Khê Ngôn hừ nhẹ, bỗng dưng gây rối, "Là tên khốn Cố Văn Lan kia đúng không!"
Cô bé gật đầu lịa lịa, nhanh chóng phụ họa, "Là anh ta là anh ta."
Tên khốn kia: "..."
Gọi tên anh trôi chảy chưa kìa.
Cố Văn Lan bước tới phía sau lưng cô đỡ Khê Ngôn dậy, cảm ơn cô bé phục vụ rồi nhỏ giọng hỏi người trước mặt mình, "Cô có ý kiến gì với tôi hả?"
Người phục vụ thấy anh tới bèn thở ra nhẹ nhõm, vội vàng chạy mất.
Khê Ngôn cảm nhận được lòng bàn tay đang cầm tay cô của anh vừa khô ráo vừa ấm áp, cô say khướt xoay một vòng bằng giày cao gót, nhìn thấy anh bèn cười rộ lên, "Là anh à," cười xong nhìn anh chằm chằm, "Sao anh lại tới đây?"
Cố Văn Lan hết cách rồi, anh không thể làm gì khác bèn ôm eo cô, dìu cô xuống thềm đá, "Tôi đưa cô về, nhà cô ở đâu?"
Khê Ngôn đi theo anh nhưng vẫn nhìn Cố Văn Lan chằm chằm, hơn nữa cô cũng không quen đi giày cao gót, cứ thể thất thểu bước đi, lúc đi xuống thềm đá trực tiếp trẹo chân, nhỏ tiếng kêu đau, một lúc sau cảm giác say rượu lại hoàn toàn khiến cơn đau này tê liệt.
Cố Văn Lan tạm thời không phát hiện, anh dắt cô tới bãi đỗ xe, nhét cô vào trong rồi thắt đai an toàn, sau đó lượn một vòng sang ghế lái của mình, suốt quá trình đấy cô cứ nhìn anh chằm chằm tới tận khi anh lên xe.
Anh đặt tay lên vô lăng, hỏi lại: "Nhà cô ở đâu?"
Khê Ngôn mấp máy môi, cố gắng nhớ xem địa chỉ nhà ở đâu, nghĩ tới nhà thì nghĩ tới mẹ, tiện thể nhớ ra hôm nay anh gặp cô dường như là hiểu nhầm, thế nên mở miệng nói, "Thật ra tôi không định gặp lại anh... Đây không phải ý của tôi, tôi đã chúc anh hạnh phúc... Anh có thể thử hỏi Hứa Du xem, cô ấy là bạn của tôi."
Cô đã say khướt rồi nhưng vẫn tỏ ra nghiêm trang.
Cố Văn Lan kiên trì nghe xong ý kiến không mạch lạc cho lắm của cô rồi gật đầu nói, "Tôi biết rồi, vậy nhà cô ở đâu?"
"Để tôi gọi điện thoại cho cô ấy chứng minh cho anh xem." Cô lục lọi điện thoại.
"Không cần." Cố Văn Lan cắn răng nói, "Tôi hỏi nhà cô ở đâu."
Nghe thế cô bèn nhìn anh chằm chằm, im lặng nhìn anh chứng minh bản thân đang không vui, sau đó mở cửa định xuống xe, nhưng cô cố gắng bao nhiêu lần cũng không thể lăn ra khỏi xe, bởi vì cô còn chưa cởi dây an toàn ra.
Cố Văn Lan, "..."
Cô như thú bị nhốt kiên trì tìm cách chui ra khỏi cũi, nghị lực ngoan cường này không khỏi khiến người đàn ông ngồi trong xe chấn động, cuối cùng cô lệch ngưởi khỏi ghế ngồi, cúi đầu cứng họng, "Chân tôi đau."
Cố Văn Lan: "..."
Cuối cùng, Cố Văn Lan cũng bó tay, anh lái xe đến khách sạn gần đó đặt phòng cho cô.
Thích giày vò thì tự dày vò cho đủ đi.

Bình Luận (0)
Comment