Ngọn Gió Xuân

Chương 16


Edit: Byun
Beta: TH
Triệu Cải Cách đưa Hạ Tiểu Mãn về nhà.
Một đường im lặng đến quỷ dị, không ai lên tiếng.
Triệu Cải Cách không chắc cô nghĩ thế nào về chuyện xảy ra trong quán bar vừa rồi, lỡ như cô ấy không nghĩ gì, mình lại mở miệng nói sai thì chẳng phải lòi đuôi chuột hay sao?
Hạ Tiểu Mãn còn đang nhớ lại lúc cô gặp hai người kia trong quán bar, cô băn khoăn và bắt đầu suy nghĩ thấu đáo.
Chiếc Porsche màu xanh im lặng chạy đến dưới nhà Hạ Tiểu Mãn.
Hạ Tiểu Mãn không nhúc nhích, dây an toàn cũng chưa tháo ra, nghiêng đầu hỏi Triệu Cải Cách, “Hai người trong quán bar đều là bạn của anh hả?”
Triệu Cải Cách nghĩ: Đến rồi.
Biết mình có tránh cũng không thoát, anh bắt đầu đáp nước đôi, “Đều là bạn bè, thân cũng có, không thân cũng có.”
“Không thân cũng chơi với nhau?”
“… Đa số đàn ông đều như vậy đúng không? Nửa quen nửa lạ vẫn có thể uống rượu, ăn thịt nướng với nhau mà.”
Hạ Tiểu Mãn hoài nghi, “Thật không?”
Đúng, chính xác.
“Bọn họ đều gọi anh là anh Triệu?”
Triệu Cải Cách cười một chút, “Anh lớn hơn Phùng Vĩ cho nên tất nhiên cậu ta phải gọi anh là anh.”
Trả lời đến đây, anh bắt đầu tìm cách hỏi lại, “Sao vậy, sao lại hỏi những vấn đề kỳ lạ này vậy? Trên đường đi em không nói lời nào thì ra là suy nghĩ mấy chuyện này ư?”
Hạ Tiểu Mãn vẫn chưa thấy thuyết phục lắm, còn nghi ngờ nhìn anh và nói: “Chỉ là cách gọi ‘anh Triệu’ này rất giống côn đồ, lưu manh, gọi thế với anh cảm thấy rất kỳ lạ.”
(*) Ở Trung Quốc gọi là “Triệu ca”, đại khái thì nghe giống côn đồ phết.
“Kì sao?” Triệu Cải Cách tỏ vẻ khó hiểu, “Bạn bè em không gọi nhau bằng anh, bằng chị?”
Hạ Tiểu Mãn suy nghĩ một chút, quả thật cũng có.
Chẳng những bạn bè, đồng nghiệp gọi anh chị còn nhiều hơn.
“Chắc là do lần đầu tiên em nghe có người gọi anh như vậy nên chưa quen.”
“Chắc là vậy.” Sau khi nghĩ xong, cô cười đáp.
Triệu Cải Cách cẩn thận thở ra, cảm thấy lần này đúng là hoảng nhưng chưa gặp nguy.
Còn tên Phùng Vĩ kia, tí nữa quay lại tìm cậu ta tính sổ!
Thêm một chút nữa, chắc anh phải đi khám nội khoa.

Còn đang nghĩ ngợi, Hạ Tiểu Mãn ở bên cạnh nói thêm một câu, lập tức làm anh sợ, xíu nữa là tim rớt ra ngoài.
“Đúng rồi, quen biết cũng nhiều ngày rồi, em còn chưa biết gia đình anh làm gì đó? Có những người nào?”
Triệu Cải Cách nghiêng đầu thì đối diện với đôi mắt đen láy, trong veo của cô đang nhìn thẳng anh.
Anh nuốt nước miếng, hiếm khi nói lắp, “Sao, sao lại đột nhiên hỏi thế?”
Nhiều ngày như vậy cũng không thấy cô ấy tò mò.
Cho nên, vẫn còn nghi ngờ?
Hạ Tiểu Mãn cười rất dịu dàng, lời nói mềm mại như mưa phùn, lại khiến cho Triệu Cải Cách nghe đến da đầu tê dại.
“Chỉ cảm thấy hình như chưa hiểu biết về anh lắm, ngoại trừ việc biết anh là bác sĩ thì ngay cả anh bao nhiêu tuổi em cũng không biết.”
Đột nhiên cô cảm thấy, lần yêu đương này cũng quá tùy ý rồi.

Chưa rõ người ta lắm, gặp vài lần đã thành bạn trai bạn gái.
Trong lòng cô bắt đầu mất đi sự chắc chắn.
Triệu Cải Cách kìm nén nỗi bất an trong lòng, cười gượng: “Ba anh tham gia quân đội, mẹ là nhân viên công chức, trong nhà chỉ có một người chị gái.

Còn anh thì như em biết, là bác sĩ, năm nay 30 tuổi, không bệnh tật không tai ương, cơ thể khỏe mạnh.” Anh càng nói càng vừa ý, nói xong còn hỏi ngược lại: “Còn muốn biết thêm gì nữa không?”
Hạ Tiểu Mãn bình tĩnh nhìn anh một cái, “À.” Sau đó ngồi thẳng dậy, cười một cái, “Tạm thời thì không còn.”
Lúc này Triệu Cải Cách không dám thả lỏng, lại hỏi lại, “Thật sự không có?” Đuôi lông mày hơi nhướng lên, ý tứ có một hai phần trêu ghẹo.
Hạ Tiểu Mãn cười cười, “Thật, hết rồi.” Cô tháo dây an toàn, thuận tay mở cửa, nói: “Em lên trước đây.”
Triệu Cải Cách nhìn cô bước xuống xe, gật đầu, “Ừ, nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh không có tâm trạng đùa giỡn không tha, buổi tối hôm nay anh bị dọa ra sợ tới mức lúc nãy tim đập rất nhanh.
Kỳ thật, anh cũng không lừa cô, chỉ là không muốn để có biết được con người khác của mình, sợ cô không vui.
Có điều, xem ra hiện tại vấn đề này hơi nghiêm trọng.
Linh cảm của anh không sai.

Quả nhiên, sự việc này rất nghiêm trọng.
Sau đêm hôm đó, Hạ Tiểu Mãn bắt đầu xa cách anh.
Đầu tiên, hẹn đi ăn cơm cô ấy không đi, lấy cớ có việc, đã hẹn trước với người khác.

Nhưng mà cô còn chưa tìm được việc làm mới thì làm sao lại vội như vậy?
Dần dần, ngay cả WeChat cũng không trả lời.
Tính đến hôm nay, đã một tuần Triệu Cải Cách không gặp cô, anh mới thực sự ngộ ra, mọi chuyện nghiêm trọng rồi.
Nhưng anh nhớ lại buổi tối hôm đó, bọn họ vừa hỏi vừa trả lời cũng không nguy hiểm lắm, tại sao cô ấy lại không quan tâm tới anh?
Mặc dù chưa nói chia tay, nhưng tình huống bây giờ cũng chỉ thiếu một câu “chia tay” nữa thôi.
Thật là tình huống rắc rối.
Trong lúc Triệu Cải Cách chột dạ, đang không biết xử lý thế nào thì Hạ Tiểu Mãn đang ăn cơm với Do Tình.
“Vì vậy một tuần rồi cậu chưa để ý đến anh ta?”
Hạ Tiểu Mãn cắn ống hút uống nước của mình, nói: “Không phải không để ý mà chỉ là ít liên lạc hơn thôi.”
“Cậu cảm thấy anh ta đang lừa dối cậu?” Do Tình dè dặt hỏi.
Hạ Tiểu Mãn cũng rất phiền não, “Cậu không thấy rất kỳ lạ hả? Mặc dù hai người bạn kia của anh ấy tớ chưa tiếp xúc nhưng vừa nhìn đã biết không phải loại người đơn giản.

Một người ở trước mặt tớ cứ tỏ vẻ rất nho nhã, nhưng khi nói chuyện thì ánh mắt vẫn luôn liếc về phía anh ấy.

Ánh mắt cười như không, vừa nhìn đã thấy có vấn đề.

Người kia cao to thô kệch, cứ gọi anh Triệu, còn nói chờ bắt đầu gì đó, rất giống với du côn.

Tuy rằng nói chuyện rất chân thành, nhưng lại khiến tớ cảm thấy không thoải mái.
Tục ngữ có nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, bọn họ đều là bạn của anh ấy, tớ có thể không nghĩ nhiều sao?”
Cô và Triệu Cải Cách thật sự quen biết cũng mới một tháng, hai người là thấy mặt rồi mới liên lạc, gặp gỡ cũng mới vài lần.
Trước đây, trên đường đi cô gặp phải một chàng trai đẹp trai nên mới bị mê hoặc, bây giờ nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm.
Lại nói, lần đầu tiên thấy anh ấy ở bệnh viện, vừa nhìn thấy chiếc Porsche màu xanh trong lòng đã cảm thấy kỳ quái, nhưng lúc ấy không nghĩ nhiều.

Bây giờ ngẫm lại, cô làm gì có may mắn đến mức ăn vằn thắn còn có thể gặp gỡ một anh đẹp trai lái Porsche?
Chuyện này kiểu nào cũng thấy kỳ lạ.

Không thể không nói, nếu phụ nữ bắt đầu đa nghi thì cuộc sống trôi qua không dễ dàng.
Tuy rằng bản thân cô cũng không có gì tốt để lừa gạt cả, nhưng trong lòng cũng không dễ chịu chút nào.
Cô cảm thấy lúc trước đã quá vội vàng, sao có thể tùy tiện yêu đương với một anh chàng đẹp trai gặp ở trên đường như vậy?
May mắn đến giờ cô chưa bị thiệt thòi gì.
Cô muốn nghiêm túc suy nghĩ lại chuyện tình cảm này, ngẫm nghĩ xem có nên tiếp tục hay không.
“Cậu cũng không thể cứ như vậy mà ban cho anh ta tội chết.” Do Tình khuyên cô, “Ít nhất bây giờ cậu cũng biết anh ta là bác sĩ đúng không? Với nghề nghiệp chính đáng, cho dù bạn bè không đáng tin cậy như cậu nói, nhưng cũng không thể kết luận người đó không đáng tin cậy.

Cậu có muốn liên lạc nói chuyện rõ ràng với anh ta không? Biết đâu là do cậu suy nghĩ quá nhiều? Hỏi rõ ràng rồi mới quyết định, cứ như vậy chấm dứt, cậu không thấy tiếc à?”
Do Tình thật sự không muốn cô cứ như vậy bỏ lỡ mảnh tình, cô ấy nhận thấy trước đây cô vui vẻ và ngọt ngào cỡ nào.
Hạ Tiểu Mãn cũng không muốn kết thúc như thế, nếu không cô đã sớm nói chia tay.
Nhưng cô cảm thấy nếu cô hỏi lại, cũng không hỏi thêm được chuyện gì.
Buổi tối hôm đó cô hỏi, anh trả lời rất bình thường.
“Có gì nói sau.” Hạ Tiểu Mãn hơi buồn, quyết định đi đến đâu tính đến đó.
Do Tình cũng không hiểu rõ mọi chuyện lắm nên cũng không dám khuyên nữa, chỉ có thể hy vọng cô có thể suy nghĩ rõ ràng sớm một chút.
Hiếm khi được ăn cơm với bạn thân cũng không giúp tâm trạng cô khá hơn.
Hạ Tiểu Mãn trở về nhà, lập tức nằm vật ra giường.
Chỉ thấy cực kỳ bực bội, trong rối như tơ vò, không có manh mối gì.
“A…” Cô ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường, làm cho đầu tóc bù xù, trong lòng hơi hối hận khi yêu đương.
Lúc trước còn độc thân, có bao giờ cô phiền não như thế này đâu.
Cực kỳ chán ghét Triệu Cải Cách.
Tâm trạng không tốt, ngồi trước máy tính một tiếng mà chưa được một trăm từ, cuối cùng cô chỉ có thể từ bỏ.
Đánh răng, rửa mặt qua loa, cô bò lên giường và tắt đèn, kéo chăn đi ngủ.
Điện thoại bị cô để trong túi, sau khi về nhà cũng không lấy ra.
Tự lừa dối bản thân mình rằng không nhận được bất cứ tin nhắn nào từ người ấy cả.
Bỏ rơi người ta một tuần liền, vì vậy ngày hôm sau đã bị người ta chặn trước cửa nhà.
Thời điểm và cảnh tượng không khác ngày hôm đó là mấy, Hạ Tiểu Mãn không có tâm trạng sửa soạn lại đầu tóc ổ gà của mình, ra mở cửa thì thấy Triệu Cải Cách mang theo bữa sáng.
“Sao anh lại tới đây?” Hạ Tiểu Mãn chột dạ hỏi.
Triệu Cải Cách nhìn thẳng, đăm chiêu nhìn cô, hỏi lại: “Em nói đi?”
Hạ Tiểu Mãn quay đầu, không nhìn anh, không muốn trả lời, cũng không rộng lượng mời anh vào nhà.
Bây giờ cô rất không tín nhiệm đối với thái độ của anh, cho nên không yên tâm để anh tiến vào lãnh địa của mình.
Triệu Cải Cách sao không nhìn ra được.

Tuy rằng, trên mặt anh không biểu hiện nhưng trong lòng lại “lộp bộp” từng chút một.
Bây giờ cô nàng này không thích anh.
Lúc đi ra khỏi quán bar đã mang theo vấn đề nghiêm trọng như vậy sao?
Anh đâu biết rằng quán bar kia chẳng qua chỉ là một cái ngòi nổ nho nhỏ.

Hạ Tiểu Mãn là người nhạy cảm nên nghĩ rất nhiều.
Trên đời này có một kiểu phụ nữ như vậy, khi cô ấy tin tưởng bạn thì tín nhiệm đến một trăm phần trăm.

Nhưng nếu bạn làm một hành động nào đó khiến cô ấy nghi ngờ thì muốn có được sự tín nhiệm hoàn toàn của cô ấy khó ngang như chinh phục đỉnh núi Everest.
Thật không may, Hạ Tiểu Mãn chính là kiểu người như vậy.
Cho nên, bây giờ cô rất đề phòng Triệu Cải Cách.
Tuy rằng trong lòng Triệu Cải Cách đang hoảng loạn nhưng mặt ngoài lại rất bình tĩnh, ánh mắt chăm chú nhìn cô, giọng nói cố gắng dịu dàng nhất, hỏi: “Em không mời anh vào nhà hả?” Anh còn giơ túi đồ ăn sáng trong tay ra hiệu.
Hạ Tiểu Mãn đối với ánh mắt cẩn thận từng chút một của anh, có chút mềm lòng.
Nghĩ rằng hôm nay anh đến đây, chắc là do đi làm ghé qua mua bữa sáng cho cô, vào cũng không nán lại lâu nên mềm lòng để anh đi vào.
Dù sao trước mắt hai người vẫn là người yêu mà, phải không?
“Vào đi.”
Thấy cô nghiêng người mở lối cho anh vào, trái tim đang lơ lửng của Triệu Cải Cách cuối cùng cũng hạ xuống.
Còn cho anh đi vào là tốt rồi, chứng minh rằng trong lòng cô còn chưa định một gậy tre đánh chết anh.
Anh phải nghĩ cách cứu vãn một chút, không thể cứ để cô cứ tránh anh như vậy được.
Anh vào nhà, cũng không làm hành động khác người gì, chỉ nói: “Đi rửa mặt trước đi, sau đó ăn sáng.”
Hạ Tiểu Mãn nhìn anh chậm rì rì lấy bữa ăn sáng cho hai người ra từ trong túi, cả người không ổn, kinh ngạc hỏi: “Anh muốn ăn sáng ở đây?”
“Ừ.” Triệu Cải Cách nhìn cô, tuy rằng hơi khó hiểu tước câu hỏi của cô, nhưng vẫn cười đáp: “Đương nhiên là ăn chung với em.”
Hạ Tiểu Mãn cảnh giác nhìn anh, ấp úng nói: “Anh không vội đi làm hả?” Lần trước còn chưa kịp ăn với đã vội vội vàng vàng đi rồi.
Triệu Cải Cách nghe nói đã biết, cuối cùng cũng hiểu trước đó cô nghĩ gì.
Hóa ra vì nghĩ anh sẽ đi nhanh thôi nên mới để anh vào.
Đầu lưỡi anh lướt qua quai hàm, không nhịn cười được, nhìn cô nói: “Hôm nay anh được nghỉ, cả ngày đều có thời gian.”
Hạ Tiểu Mãn mơ màng, hôm nay không phải thứ năm sao?
Lại giật mình nhớ lại, nghề bác sĩ này không được nghỉ vào hai ngày cuối tuần.
Trời ạ, không! Cô tính sai rồi…
HẾT CHƯƠNG 16.

Bình Luận (0)
Comment