Ngọn Gió Xuân

Chương 32


Edit: Er
Beta: TH
Nói là chỉ cần về gặp ba mẹ Triệu Cải Cách là được, nhưng cũng không thể đi tay không tới.

Tùy tiện gặp mặt như vậy, Triệu Cải Cách rất vui, còn Hạ Tiểu Mãn thì không chịu đồng ý.
Ban đầu định gặp ngày mồng một tháng năm, nhưng cũng tính là đã lỡ hẹn.

Sắp kết thúc kì nghỉ mồng một tháng năm mới vội vàng trở lại thành phố S, gặp mặt ăn cơm.

Nếu vậy sẽ không tôn trọng người ta lắm, không hay.
Nên cho dù Triệu Cải Cách cố gắng khuyên bảo, nói rằng ba mẹ và chị anh không để ý nhưng Hạ Tiểu Mãn vẫn từ chối.
Cuối cùng, hẹn đến thứ bảy tuần sau sẽ ra mắt.
Hôm trở lại thành phố S, Triệu Cải Cách còn muốn chơi xấu để ở lại nhà Hạ Tiểu Mãn, nhưng bị cô đuổi về.
Không phải đuổi anh về nhà riêng, mà là đuổi anh về nhà họ Triệu.
Tết dương gần đây anh không về nhà là đã không đúng, lẽ ra nên về gặp ba mẹ.
Hôm sau, Hạ Tiểu Mãn ép anh về, mang theo quà nhà cô tặng cho ba mẹ và chị anh.

Đều là chút đặc sản, không đáng bao nhiêu tiền, tấm lòng là chủ yếu, tiện thể uy hiếp Triệu Cải Cách nhất định phải chịu tội thay cô chuyện đã để họ chờ.
Cô vợ biết ý như thế, trong lòng Triệu Cải Cách vô cùng hạnh phúc, nhưng trên mặt lại đầy vẻ uất ức, lên án cô xem mình như người chạy việc.
Lừa ôm Hạ Tiểu Mãn một chút mới thả ra, hạnh phúc đem theo quà về gặp ba mẹ.
Vừa ở trước mặt ba mẹ thay Hạ Tiểu Mãn lấy lại thiện cảm, vừa hẹn ba mẹ và chị thứ Bảy tuần sau gặp mặt.
Anh mang vợ về nhà, người trong nhà nhớ phải cho anh chút thể diện, nhưng vẫn căn dặn bọn họ phải nhiệt tình với bạn gái của anh một chút.

Đừng khiến anh khổ sở mà đuổi theo bạn gái bị dọa sợ chạy.

Vị mẹ vợ tương lại của anh vẫn đang chờ đợi tin tốt đó, không chừng không tốt một chút thôi đã kéo ngay vợ anh về rồi.
Mẹ Triệu cười mắng anh có bạn gái quên mẹ.
Triệu Cải Cách cợt nhả nói: “Sao giống nhau được, con chẳng phải nghĩ sớm cưới vợ để có người hiếu thuận với ba mẹ sao? Mẹ không muốn sớm ngày được ôm cháu trai sao?”
Hai chữ “cháu trai” này chẳng khác đòn chí mạng cực đại, mẹ Triệu gần như lập tức phấn khởi, nói với ba Triệu im lặng đang ngồi xem tin tức kia: “Nghe thấy không? Chờ con trai anh dẫn vợ về nhà, đừng nghiêm mặt không nói lời nào, doạ mất cháu trai tương lai đấy.”
Ba Triệu: “…” Muốn cháu trai đến điên rồi sao?
Triệu Cải Cách rất vui mừng, thuận lợi thu phục được ba mẹ mình.
Bà chị Triệu Vân đang ngồi một mình trên sô pha, nom dáng vẻ phấn chấn ngu ngơ của em trai mình, hừ cười mắng một tiếng: “Có còn chút tiền đồ nào không?” Còn nói hộ bạn gái, bọn họ còn chưa gặp mặt đã sợ bạn gái bị chịu thiệt.
Triệu Cải Cách không hề xấu hổ, cười hì hì ngồi xuống tay vịn sô pha bên cạnh Triệu Vân, ôm cổ bà chị nói: “Chị, chị đừng ghen, em cưới vợ thì vẫn là em ruột của chị.

Bạn gái em rất tốt, nhất định chị sẽ thích, có thời gian sẽ bảo cô ấy đi dạo phố, ăn cơm với chị.”
Triệu Vân đúng là muốn cười không được, muốn giận cũng không xong.
Vậy nên đó là rất nể mặt cô? Ít nhất nó còn tình nguyện để vợ đi dạo phố ăn cơm với chị gái?
Triệu Cải Cách sắp xếp xong, ngày ra mắt xem như đã chính thức quyết định.
Anh chỉ ở nhà một đêm, ngày hôm sau lại chạy đi tìm Hạ Tiểu Mãn.
Lòng anh đầy vui vẻ, cảm giác mình dù gì cũng đã vượt qua ải ba mẹ vợ tương lai, hai người cũng tương đối hài lòng với anh.

Vậy địa vị của anh ở trong lòng Hạ Tiểu Mãn cũng đã vững chắc không ít mới đúng, buổi tối có phải có thể làm chuyện kia một chút không?
Kết quả anh nghĩ thì hay, nhưng đáng tiếc bà dì của Hạ Tiểu Mãn lại đến.
Lòng đầy vui vẻ bị một chậu nước lạnh dội xuống, trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Nếu như bị đám anh em kia biết anh đã có bạn gái hơn nửa năm mà còn chưa xuống tay, chắc hẳn sẽ bị cười thối mũi.
Hạ Tiểu Mãn thật sự muốn đạp Triệu Cải Cách xuống giường, đã nói bất tiện mà vẫn còn sờ mó.

Chuyện đó không chỉ khiến chính anh khó chịu mà cô cũng rất không thoải mái.
Trong đêm tối, Hạ Tiểu Mãn mặt nghẹn đỏ bừng, áo ngủ đều bị anh cởi sạch, bị Triệu Cải Cách ôm vào trong ngực ma xát, anh khó chịu rầm rì, khiến trong lòng Hạ Tiểu Mãn bốc hỏa.

“Anh đủ chưa!”
Cô khẽ xích anh ra nhưng anh tưởng rằng cô đang hỏi anh, mặt dày mày dạn trở lời cô: “Em nói xem?” Giọng điệu còn hơi tủi thân.
Hạ Tiểu Mãn thực sự là: “…”
Nghĩ anh buổi tối như vậy, ban ngày cô mắc cỡ nhìn cái bản mặt tuấn tú của anh, nó thực sự phá vỡ mộng đẹp của cô về mấy chàng đẹp trai!
Người khác có khuôn mặt đẹp đều mặt dày như vậy sao? Có thể có chút liêm sỉ không?
Hạ Tiểu Mãn từ chối anh tấn công lên môi, dạy bảo: “Không đủ cũng phải nhịn, ai bảo anh đòi ở lại!” Còn ngang ngạnh muốn làm càn.
Triệu Cải Cách nghe xong không chỉ vì mình vô sỉ mà thấy xấu hổ, còn cười lạnh một tiếng nói: “Em còn muốn dạy bảo anh? Em có thấy ai quen bạn gái nửa năm mà vẫn không cho đụng chạm chưa?” Quả thật quá nghẹn, phải biết rằng quen lâu như vậy, Triệu Cải Cách có lúc nào lớn tiếng với cô đâu.
Nhưng vừa dứt lời, anh lập tức cảm thấy không ổn, hối hận ngay.
Anh đây là đang tìm đường chết mà.
Quả nhiên, không đợi anh đổi giọng chữa câu ban nãy, Hạ Tiểu Mãn đã bắt lấy nhược điểm của anh mà bùng phát.
Hạ Tiểu Mãn thật sự không huých anh mà một cước đá văng anh, nói: “Người khác có bạn gái như vậy thì anh đi tìm người khác đi! Hao tâm phí sức với em làm gì? Yêu ai thì đi đi!”
Triệu Cải Cách nhìn gầy nhưng dáng người rất rắn rỏi, lúc Hạ Tiểu Mãn đạp anh đã có chuẩn bị nên đâu để bị đạp xuống giường? Chỉ bị đạp xa một chút.
Đạp không xuống giường được, Hạ Tiểu Mãn lập tức lôi chăn, kéo hết toàn bộ chăn, xoay người quay lưng về phía anh, một góc chăn cũng không chừa lại.
Triệu Cải Cách: “…”
Biết Hạ Tiểu Mãn thuê phòng, trong nhà chỉ có một cái chăn, cho dù có một chiếc chăn mùa hè, anh cũng không biết nó để đâu.

Triệu Cải Cách không có khả năng hơn nửa đêm lục tung nhà tìm chăn.
Mấu chốt là, hiện giờ rõ ràng là bạn gái anh đang tức giận, nếu anh dám đi tìm chăn thì đoán chắc mai đi làm về, buổi tối đừng mơ vào nhà cô.
Triệu Cải Cách hối hận rồi, anh thật sự hối hận rồi.
Bây giờ mới qua ngày mồng một tháng năm, ban đêm ở Đông Bắc tuy không đến mức trời đông giá rét, nhưng cũng không tới nỗi có thể không đắp chăn mà ngủ, dù sao hệ thống sưởi hơi đã tắt.

Huống chi, anh vừa mới làm càn, trên người vốn không một mảnh vải, giờ lại trần truồng trong không khí như vậy sẽ lập tức cảm thấy lạnh lẽo.
Anh sà lại gần, nói với bạn gái.

“Vợ ơi, anh sai rồi, vừa rồi chắc chắn là bị t*ng trùng xông lên não, anh không hề có ý muốn hái hoa dại ở ngoài.”
Hạ Tiểu Mãn tránh tay của anh đang đặt trên người, không để ý tới anh.
Triệu Cải Cách chưa từ bỏ ý định tiếp tục động chân động tay với cô.
Hạ Tiểu Mãn nổi giận, bỗng nhiên quay đầu bực bội nhìn anh, nói: “Cho anh hai lựa chọn! Hoặc là cứ như vậy mà ngủ, hoặc là xuống giường trở về nhà mình!”
Triệu Cải Cách có thể đi sao? Chắc chắn là không thể, không dỗ dành bạn gái tốt mà bỏ đi, vậy không chừng ngày mai, ngày kia sẽ có khả năng không được vào phòng.
Triệu Cải Cách lập tức đầu hàng, tỏ vẻ bây giờ sẽ ngủ, không làm khó cô nữa.
Hạ Tiểu Mãn lườm anh một cái, ôm lấy chăn xoay người ngủ, một góc chăn cũng không cho anh.
Triệu Cải Cách có thể có chiêu gì nữa?
Cậu em lúc trước vẫn còn đang bốc hỏa, bây giờ bị không khí lạnh lẽo bao trùm đã tỉnh táo lại.
Triệu Cải Cách tự mình nói sai chỉ có thể tự chịu quả đắng, thành thật mặc áo ngủ vừa nãy cởi ra, nằm phía sau Hạ Tiểu Mãn ngủ.
Đương nhiên, lúc ngủ say ai còn nhớ tức giận chứ, đều tuổi trẻ tim nóng, dĩ nhiên sau lại ôm nhau đi ngủ.
Ngày hôm sau, không ai nhắc tới chuyện này, không hiểu sao lại làm hoà.
Chớp mắt đã đến cuối tuần.
Vì gặp trưởng bối, sau một đêm bận rộn hôn lễ của Do Tình, Hạ Tiểu Mãn tự đi mua quần áo mới.
Do Tình lúc này mới biết điều kiện nhà Triệu Cải Cách khác biệt, há miệng nói: “Ôi bé cưng của tui, được đấy chị em.

Cậu đây là không ra tay thì thôi, một khi ra tay thật kinh khủng, câu được cả rùa vàng*.”
Biết Do Tình đang trêu, Hạ Tiểu Mãn cũng không để trong lòng, chỉ nói: “Tớ không ngờ đi ăn vằn thắn cũng gặp được nhân vật lớn như vậy.

Nói thật, đến giờ tớ vẫn hoài nghi có phải anh ấy chỉ muốn chơi đùa tớ thôi, nhưng anh ấy thật sự đổi tất cả loại xe, Porsche nói đổi là đổi, Audi nói mua là mua…” Còn một chiếc xe mà đến bây giờ cô vẫn chưa nhận ra hãng xe nào.
Tuy nói không phải con ông cháu cha, nhưng tiền cũng không kém là bao.
Do Tình cười mắng cô không có tiền đồ.
“Cái tính này của cậu, người ta mà nhặt được con rùa vàng* to như vậy đã sớm mừng thầm.

Còn cậu thì ngược lại, suốt ngày nghĩ Đông nghĩ Tây, lo này lo nọ, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Không phải là tìm được người kết hôn sinh con thôi sao, thời đại nào rồi, hạnh phúc trước mắt mới chính là quan trọng.”.

Chu????ê????‎ ????????a????g‎ đọc‎ ????????u????ệ????‎ (‎ ????????ùm????‎ ????u????ệ????.????????‎ )
(*) Rùa vàng ý chỉ mấy người giàu.

Hôm nay có rượu hôm nay say, mai buồn là việc của mai.
Tội gì phải lo lắng xem ngày mai buồn hay không buồn? Chẳng phải sẽ bỏ lỡ thời gian tốt đẹp nhất hay sao?
Hạ Tiểu Mãn cười cười, có chút hâm mộ tính cách Do Tình.

Không thể phủ nhận, lời Do Tình nói rất có lý.
Sau khi nói chuyện cùng Do Tình, tâm trạng cô đã thả lỏng đi nhiều, thứ Bảy này sẽ bớt căng thẳng hơn.
Dù sao cũng là gặp mặt phụ huynh, hợp thì thành, không hợp thì thôi, còn có thể sợ hãi gì nữa.
Cũng may, ý nghĩ này của cô Triệu Cải Cách không biết, nếu không anh sẽ bị tức chết.
Cái gì gọi hợp thì thành, không hợp thì thôi, chỉ nghĩ thôi cũng khiến anh không yên lòng.
Đương nhiên, ý nghĩ này của Hạ Tiểu Mãn anh sẽ không biết, thứ Bảy còn vui vẻ, phấn chấn đưa Hạ Tiểu Mãn về nhà họ Triệu.
Hạ Tiểu Mãn trang điểm một chút, mặc một bộ váy dài màu xanh sẫm, đeo một chiếc túi nhỏ tinh tế.

Tuy vô cùng đơn giản nhưng lại hết sức nhã nhặn, từ khuyên tai đến vòng cổ, các chi tiết như phụ kiện cũng có thể nhìn ra sự chuẩn bị cẩn thận của cô.

Trông có vẻ vô cùng coi trọng lần gặp mặt này, không cần giao tiếp cũng có thể cảm giác được cô rất tôn trọng người nhà anh.
Tâm trạng Triệu Cải Cách cực kì tốt, lúc tới đón Hạ Tiểu Mãn, chưa dẫn cô ngồi vào ghế phụ đã ôm cô hôn một cái, khen: “Vợ của anh thật xinh đẹp.”
Bị Hạ Tiểu Mãn lườm.
Triệu Cải Cách rất vô tội.

Anh nói chắc chắn là lời thật lòng, lần đầu tiên anh cảm thấy mắt mình tinh thật.

May mà lần đó đi ăn đám cưới gặp cô, nếu không bỏ lỡ người vợ như vậy thì anh phải đi đâu hối hận đây?
Anh lập tức ung dung lái xe đưa vợ về nhà, trong đầu đã bắt đầu tính toán lúc nào đi lĩnh chứng, lúc nào làm hôn lễ.
Càng nghĩ càng vui, dù không ai nói chuyện anh cũng có thể cười ra tiếng.
Hạ Tiểu Mãn ngồi trên xe đánh son, nghe thấy tiếng cười của anh thì không nhịn được mà xem thường.
Người này, không chừng lại đang nghĩ đến chuyện xấu gì đây!
HẾT CHƯƠNG 32.

Bình Luận (0)
Comment