Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 2



Hai trăm ngàn tệ và ba mươi triệu tệ, chúng chênh lệch nhau còn nhiều hơn trăm lần.
Lâm Tầm đột nhiên rơi xuống từ trên không trung hàng chục nghìn mét, đại não trống rỗng đình trệ một lát.
Trong sự ngây ngốc, chỉ nghe tiếng nói của nam thần lại vang lên lần nữa: “Lâm tiên sinh nghĩ như thế nào?”
Hắn không có suy nghĩ gì, hiện tại mọi chuyện xảy ra có chút nằm ngoài dự đoán của hắn.
Lâm Tầm nói: “Tôi có thể biết… tại sao ngài lại làm như vậy không?”
“Tại sao lại muốn mua cổ phần của “Lạc Thần”?”
Thật ra hắn muốn hỏi chuyện hai trăm ngàn tệ và ba chục triệu tệ hơn, nhưng có vẻ như nam thần không thèm để ý.

Có thể là trong mắt nam thần hắn chỉ đáng giá hai trăm ngàn tệ, nhưng chuyện làm ăn hai trăm ngàn tệ cũng không đáng để Đông Quân tự mình đến làm mà.
Lâm Tầm không thể không tỉnh táo nhìn vào hiện thực khi đối mặt với sự chênh lệch to lớn này: “Ngài biết chúng tôi từ đâu?”
Bọn họ chỉ là công ty ba người gần như sắp phá sản, không mời nổi kế toán, kế hoạch buôn bán đều là Cơ Cấu viết.

Thuật toán “Lạc Thần” từng được giới thiệu cho rất nhiều công ty và đều bị từ chối.

Đương nhiên một năm trước cũng đã đưa cho Ngân Hà, cũng như đá chìm đáy biển.
Nam thần đan mười ngón tay đặt lên trên mặt bàn, nói: “Nếu nhất định phải nói, tôi thấy được một phần mã nguồn của cậu trên Github.”
Dứt lời, anh nhìn vào mắt Lâm Tầm: “Cá nhân tôi cảm thấy rất hứng thú, không biết cậu có đồng ý giải thích cho tôi thuật toán trung tâm không.”
Trái tim của Lâm Tầm nhảy lên một cái trong lồng ngực: “Được.”
Hắn đã từng nếm thử việc giải thích thuật toán cho rất nhiều người nghe, nhưng bọn họ đều cho rằng nó không có chút ý nghĩa nào, hơn nữa là vẽ vời thêm chuyện.

Thậm chí ngay cả Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu cũng không thể hiểu được bộ phận thuật toán chân chính bên trong.
Đây là lần đầu tiên có người chủ động muốn nghe thuật toán của hắn.
Hơn nữa còn là Đông Quân, nam thần nhiều năm qua của hắn.
Đối mặt với nam thần, hắn không thể tránh khỏi có chút khẩn trương: “Công thức hơi nhiều, có lẽ tôi cần một cái bảng trắng.”
“Được rồi.” Đông Quân cũng không bởi vì yêu cầu của hắn mà cảm thấy không vui: “Khu thảo luận ở ngay bên cạnh, sử dụng giấy trắng thay thế trước đi.”
Nói xong, anh lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra, đồng thời kéo ra một chỗ ngồi ở bên cạnh.

Lâm Tầm nghĩ ý của nam thần là bảo mình ngồi bên anh.
Hắn bị cảm xúc thụ sủng nhược kinh khống chế, ngồi xuống bên cạnh Đông Quân rồi cầm bút chì bấm lên.
Cách rất gần, hắn ngửi được hơi thở có chút lạnh giống băng suối sâu trong núi tuyết trên người Đông Quân.
Bàn làm việc rất rộng, hắn cầm bút, đặt giấy trắng ở giữa mình và Đông Quân rồi viết một công thức lên giấy, nói: “Bản chất đa phần hệ thống thông minh mô phỏng chân thật căn cứ vào mạng lưới thần kinh, có thể nói là học sâu(*)… Chủ yếu hơn là tôi đang dùng thuyết hỗn loạn(**).”
(*) Học sâu (deep learning): là một kỹ thuật để tạo ra trí tuệ nhân tạo bằng cách sử dụng một mạng lưới noron thân kinh dạng lớp, tương tự như thiết kế trong bộ não người.

(**) Thuyết hỗn loạn (Chaos theory), hay còn gọi là thuyết hỗn mang.

Hiệu ứng bươm bướm cũng là một dạng của thuyết này.

Định nghĩa của nó khá hàn lâm và khó hiểu, tôi cũng không biết giải thích thế nào nữa (nói chung là tôi cũng không hiểu =]]]]), nếu mọi người có hứng thú có thể lên mạng tìm =]]]]]]
Hắn dừng một chút, quả nhiên nghe được Đông Quân nói: “Cậu không thích mạng lưới thần kinh?”
Mạng lưới thần kinh là xu hướng chính của kỹ thuật trí tuệ nhân tạo hiện nay, có một khoảng thời gian nó thay hình đổi dạng và được gọi là “học sâu”, nhưng về sau lại dần dần trở về bản chất.

Nó biến kết cấu mạng lưới thần kinh não người thành mô hình số học trừu tượng sau đó mô phỏng thực hiện trên máy tính.

Dùng cái này có thể trở lại quá trình người xử lý tin tức, trình độ trí tuệ rất cao — sức tính toán của máy móc tăng cường, giống như như hổ thêm cánh vậy.

Lion S nhận được ba chục triệu đầu tư của nam thần chính là bằng vào thành quả của lĩnh vực này mà đạt được ưu ái.
Thứ này rất tốt, nhưng mà…
Lâm Tầm mấp máy môi nói: “Tôi cảm thấy nó không tự do.”
Đông Quân: “Ừ?”
Lâm Tầm vẽ ra một cái khung vuông trên giấy rồi giải thích: “Đầu tiên vẫn là tính chất hộp đen của nó, rất nhiều chỗ trong mạng lưới thần kinh cũng không thể giải thích được.

Ví dụ như phân biệt hình ảnh, thuật toán của Google đã từng phân biệt sai người da đen thành tinh tinh đen.

Nhưng chúng ta không biết vì sao lại xuất hiện loại sai lầm này, bởi vì rất khó giải thích toàn bộ quá trình nó đưa ra quyết định.”
“Rất nhiều nghiên cứu đều đang thử giải quyết vấn đề này.” Đông Quân nói.
“Thật ra đây cũng không phải là nguyên nhân chính.” Lâm Tầm nói.
Hắn thấy nam thần hơi nhíu mày.
“Trên cơ sở căn cứ toàn diện, sử dụng mạng lưới thần kinh mô phỏng sinh vật tạo ra kết quả… nơi phát ra suy nghĩ của nó, quá trình và kết quả đều đến từ dòng số liệu gốc.” Lâm Tầm cho ra một ví dụ: “Ví dụ như dưới tình trạng kỳ thị phụ nữ trong xã hội, xã hội này sinh ra số liệu cũng có khuynh hướng về điểm đó, số liệu mà trí tuệ nhân tạo căn cứ để cho ra quyết định cũng sẽ là kỳ thị phụ nữ.”
Nói xong câu này, nhìn thấy vẻ chăm chú và lắng nghe trong mắt Đông Quân, hắn có chút thả lỏng: “Bản chất của trí tuệ nhân tạo cũng không phải là trí tuệ, mà là thống kê.

Mạng lưới thần kinh đưa ra quyết định, nhưng không có cách nào thoát khỏi số liệu vốn có trong kho, cho nên nó không tự do.

Vấn đề hộp đen có thể giải quyết, nhưng vấn đề này lại không thể giải quyết.”
Đông Quân nói: “Nhưng mà nó có thể thỏa mãn nhu cầu xã hội.”
“Đúng vậy, nhưng…” Lâm Tầm nhìn thẳng vào mắt Đông Quân, chân thành nói: “Nhưng tôi có thể làm được tốt hơn.”
Dựa vào kinh nghiệm trước đây, sau khi nói đến chỗ này người đối diện liền sẽ lắc đầu cười không nói, cho là hắn đang ba hoa chích choè.

Dù sao đám người của thời đại này đều thích mạng lưới thần kinh không gì không làm được giống như là tin tưởng vào một chân lý vậy.
Nhưng ngoài ý muốn, Đông Quân lại không như vậy.
Anh nói: “Nói suy nghĩ của cậu đi.”
“Cảm ơn ngài.” Hắn hơi rũ mắt, viết một chuỗi từ đơn lên giấy trắng: “Đầu tiên giả sử cá thể người luôn xu lợi tránh hại, sau đó có thể thành lập một mô hình sơ bộ.”
Thuật toán của hắn không phải dễ giải thích, đồng thời nghe có vẻ không khác tác dụng của mạng lưới thần kinh lắm.
Thế giới hiện thực không phải là tuyến tính(*), dùng toán học mơ hồ có thể đánh giá đối với tin tức không quy luật của thế giới hiện thực, phân dạng(**)và hỗn loạn(***) thì có thể tiến một bước xử lý vấn đề phức tạp hơn.
(*) Tuyến tính là mối quan hệ toán học hoặc hàm có thể được biểu diễn trên đồ thị là một đường thẳng.
(**) Phân dạng, hay còn gọi là fractal, là một vật thể hình học thường có hình dạng gấp khúc trên mọi tỷ lệ phóng đại, và có thể được tách ra thành từng phần: mỗi phần trông giống như hình tổng thể, nhưng ở tỷ lệ phóng đại nhỏ hơn.
(***) Hỗn loạn (chaos) trong “thuyết hỗn loạn”, trạng thái lộn xộn, thiếu trật tự.

Từ hỗn loạn trong thuyết hỗn loạn ám chỉ một hệ thống có vẻ như không có trật tự nào hết nhưng lại tuân theo một quy luật hoặc nguyên tắc nào đó.
Chí ít hắn cho rằng ở một mức độ nào đó, “Lạc Thần” là rõ ràng, độc lập và tự do.
Cũng không biết giảng giải bao lâu, Lâm Tầm rốt cuộc đã giải nghĩa xong thuật toán trung tâm, cả người gần như mệt lả.
Như rất đúng lúc, nam thần đẩy một ly nước đá đến trước mặt hắn.
Nam thần đi rót nước lúc nào? Hay là Nguyễn trợ lý đã tới?
Lâm Tầm phát hiện có lẽ vừa rồi mình nói quá nhập tâm, cái gì cũng không phát hiện được.
Hắn uống một ngụm trong cốc nước thủy tinh, trong nước có hơi lạnh giống như hơi thở trên người Đông Quân.
Đông Quân đang lật xem bảy bản nháp giấy đầy chữ kia.
Lâm Tầm có chút áy náy: “Xin lỗi, viết hơi loạn.”
Mà Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu dùng rất nhiều tuyến đầu toán học, tất cả đều dừng bước tại chỗ này.
“Không sao”, Đông Quân lật một tờ, thản nhiên nói: “Tôi xem hiểu.”
Ánh nắng buổi chiều dịu nhẹ rơi vào trong căn phòng, bởi vậy mà lông mi của Đông Quân như nhuộm một tầng nắng nhạt.

Ánh mắt của anh rơi lên trang giấy, hiển nhiên là đang đọc chăm chú.
Lần đầu tiên Lâm Tầm cảm thấy Lạc Thần có hi vọng trong ba năm qua.
Chí ít có một người có thể xem hiểu nó và đang chăm chú nhìn nó.
— Mà người này còn là nam thần.
Thấy nam thần lại lật một tờ khác, nhịp tim hắn tăng nhanh hơn, dần dần kịch liệt giống nhịp trống.
Vì để mình tỉnh táo lại, hắn dời ánh mắt đi.
Mà vừa dời đi đã bị một vật hấp dẫn.

Bên trên bờ tường gần cửa sổ là một ngăn tủ trong suốt, trong đó để một cái bàn phím màu bạc có dáng vẻ gọn gàng ưu nhã, mà ý nghĩa sau lưng nó thì càng lớn hơn.
Đây là bàn phím trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay hắn có thể tận mắt nhìn thấy.
Nó tên Apollo, cùng tên với thần Mặt Trời trong thần thoại Hi Lạp cổ — Cả thế giới chỉ có một cái này, từ trục đến bàn phím đều là do một người chế tạo bàn phím nổi tiếng nước Đức chế tạo riêng cho Đông Quân, đó là món quà sinh nhật 20 tuổi của anh.
Nhưng vào năm thứ hai Đông Quân nhận được cái bàn phím này…
Lâm Tầm đang nghĩ đến mất tập trung, bỗng nhiên nghe Đông Quân nói: “Thích nó?”
— Hành động quá trắng trợn, bị phát hiện.
“Cũng không phải,” Lâm Tầm cân nhắc tìm từ: “Tôi có thể mạo muội hỏi một chút… vì sao ngài lại không dùng phần mềm để viết nữa không?”
Ngay vào tháng tám năm thứ hai Đông Quân nhận được cái bàn phím này, một ngày nào đấy anh đã không còn viết bất kì một chương trình gì nữa.

Github không còn cập nhật, không tham gia bất kì công việc nghiên cứu gì, đương nhiên cũng không có bất kì mã nguồn mới nào.
Một tác giả không còn sáng tác gọi là dừng bút, loại tình huống này của Đông Quân phải gọi là “dừng bàn phím”.
Trên mạng mỗi người nói một kiểu, rất nhiều người tỏ vẻ tiếc nuối, cũng có người cho là anh đã triệt để biến thành một thương nhân trục lợi.
Đông Quân trả lời hắn.
Giọng nói trầm thấp, bởi vì khoảng cách gần nên giống như vang ở bên tai Lâm Tầm: “Bởi vì một chút nguyên nhân cá nhân.

Có lẽ tương lai sẽ có một ngày tôi bắt đầu viết lại từ đầu.”
Lâm Tầm thở dài một hơi: “Vậy là tốt rồi.”
Nam thần không còn viết mã nguồn  là một sự đả kích nặng nề đối với fan cuồng, nếu như tương lai anh sẽ còn viết lại từ đầu — vậy thì quá tốt rồi.
Giọng của Đông Quân nhàn nhạt, giống như đang nói chuyện phiếm với hắn: “Hai năm gần đây chưa từng xuất hiện thuật toán mà tôi thích.”
Lâm Tầm không cần nghĩ ngợi, thốt ra: “Đội chúng tôi đang thiếu lập trình viên.”
Lời đã ra miệng mới phát hiện mình mất trí.
Lạc Thần thiếu người lập trình không sai.

Mã nguồn là ba người bọn họ tôi một ít ông một ít gian nan làm liều ra, không hề có chút đẹp đẽ nào, còn rất dài dòng — Nhưng nam thần là ai? Nhục nhã nam thần!
Hắn nhanh chóng ngậm miệng để che giấu sự xấu hổ.
Đông Quân lại nhẹ nhàng cười.
Lúc trước anh luôn giữ vẻ mặt không biểu cảm, dáng vẻ xa lánh người khác ngàn dặm, vậy mà cười lên giống núi tuyết hòa tan cực kì đẹp mắt.
Anh nói: “Có thể cân nhắc.”
Lâm Tầm cười: “Chỉ sợ chúng tôi không trả nổi tiền lương cho ngài.”
“Đúng là mã nguồn của các cậu không dễ viết ra.” Đông Quân như đang suy tư điều gì.
Lâm Tầm nghĩ, Đông Quân công nhận thuật toán của hắn, hiện tại nhất định là đang nghĩ đề cao giá tiền, có lẽ muốn đổi hai trăm ngàn thành ba chục triệu.
Liền nghe Đông Quân nói: “Căn cứ vào tính toán của cậu, tôi muốn mua là chính xác.”
— Được rồi, vẫn là hai trăm ngàn.
Đông Quân: “Cậu có vẻ hụt hẫng.”
“Không, ngài đã giải quyết nguy cơ cho chúng tôi.” Lâm Tầm thề thốt phủ nhận.
Đông Quân cười: “Nếu như cậu đã xác nhận đồng ý thì lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi.”
Lâm Tầm: “Tôi muốn báo cho các bạn mình đã.”
Đông Quân: “Ừm.”
Sau đó bọn họ lại nói một chút về mấy thứ kỹ thuật lưu hành hiện nay.

Lúc cuộc hẹn này sắp kết thúc, Đông Quân lại nói một câu.
“Hôm qua tôi dùng ba mươi triệu mua phòng làm việc Lion S.”
Lâm Tầm nhìn về phía Đông Quân, thấy mình như một quả chanh.
“Bởi vì nó chỉ đáng giá ba chục triệu,” Nam thần nhìn vào mắt hắn: “Mua cổ phần của Lạc Thần là bởi vì tôi tin tưởng có thể đạt được ích lợi không thể đoán trước.”
Giọng điệu và vẻ mặt của anh rất tỉnh táo bình thản, có vẻ cực kì chắc chắn và rất đáng tin.
Sau khi Lâm Tầm kịp phản ứng ý nghĩa của lời này, trái tim ngừng một nhịp, trong lòng mừng rỡ như điên — Còn có cái gì có thể khiến người ta vui vẻ hơn việc được nam thần khẳng định chứ?
Giờ này phút này, ngay cả hai trăm ngàn kia – 0.00666666666 của ba chục triệu đều trở nên đáng yêu đẹp đẽ, lấp lánh ánh vàng.
— Mặc dù trong tiềm thức hắn cảm thấy nam thần đang thuận miệng dỗ mình thôi.
Lúc rời khỏi văn phòng, Đông Quân tiễn hắn đến cửa.

Anh kéo cửa ra: “Nói chuyện với cậu rất vui, Lâm tiên sinh.”
Lâm Tầm: “Tôi cũng thế.”
Vừa đi ra cửa, hắn trông thấy Nguyễn Chỉ đang đứng ở bên ngoài.
— Trên đầu có hình vuông màu lam quỷ dị không thực tế kia.
Lâm Tầm: “!”
Toàn bộ quá trình Đông Quân đều bình thường, đỉnh đầu không có thứ đồ màu lam này.

Hắn cho là ảo giác của mình đã hết rồi chứ.
Hắn quay đầu nhìn Đông Quân.
Đỉnh đầu Đông Quân không có cái gì, thậm chí bởi vì hắn quay đầu mà khẽ mỉm cười một cái.
Đông Quân là một mỹ nhân rất lạnh lùng, sau khi trong mắt có chút ý cười thì càng thêm đẹp mắt.
Nhưng sắc đẹp cũng không thể ngăn cản toàn thân Lâm Tầm run rẩy, hắn nghi ngờ nhìn đỉnh đầu Nguyễn Chỉ rồi tạm biệt với Đông Quân, đi vào thang máy xuống tầng.
Cửa thang máy mở, hắn khiếp sợ mở to hai mắt.
Đại sảnh ở tầng một người tới người đi, đỉnh đầu luôn có thứ đồ màu lam hơi mờ kia.


Hắn cảm thấy mình đang tiến vào một chiều khác.
Nguyễn Chỉ đội khối lập phương kia tiễn hắn ra bên ngoài tòa nhà Ngân Hà.
Khu vực này rất phồn hoa, người đi đường như nước chảy, mà trên đầu mỗi người đều có một thứ đồ màu lam quỷ dị yếu ớt lơ lửng gần như hội tụ thành một dòng sông màu xanh lam.
Một chiếc xe lái tới bên này, đây là tài sản cố định duy nhất của công ty Lạc Thần — một chiếc Jetta cũ.
Lên xe, trên đầu Vương An Toàn cũng có khối hình kia.
Vương An Toàn lay vai hắn: “Huynh đệ? Thế nào rồi?”
Lâm Tầm: “Tớ gặp được Đông Quân.”
“À há!” Triệu Cơ Cấu ngồi chỗ kế tài xế reo hò một tiếng: “Ba chục triệu!”
Sau đó nói: “Về nhà! Chúng ta đi chúc mừng!”
Hệ thống lái tự động tự khởi động, Jetta second hand quay đầu trở về.
“Không, không phải ba chục triệu,” Lâm Tầm nói: “Anh ấy định dùng hai trăm ngàn, mua 5% cổ phần của chúng ta.”
Một lát sau, Vương An Toàn sững sờ đếm đầu ngón tay nói: “Một hai ba bốn năm… ít đi bao nhiêu số 0 rồi?”
Cậu ta vỗ mạnh lên vai Lâm Tầm: “Cái này không đúng!”
Lâm Tầm: “Có chút, hiện tại tớ rất ghen tị với Lion S.”
“Nếu, tớ nói là nếu, cậu là Đông Quân, cậu là lão đại Ngân Hà.

Cậu rất có tiền, mặc kệ bảng xếp hạng gì đều ở top 3, mà lại đầu tư rất nhiều, bất kỳ một ngành nghề gì cũng có.

Có phải thời gian của cậu rất quý giá không?” Vương An Toàn hỏi.
Lâm Tầm: “Quý giá.”
“Sau đó cậu bỏ ra một buổi chiều quý giá để nói một chuyện làm ăn hai trăm ngàn với một lập trình viên không tên tuổi, cuối cùng còn chưa đàm phán xong hết mà còn nói để hắn cân nhắc?” Vương An Toàn nhìn chằm chằm hắn: “Chỉ có hai trăm ngàn! Đối với Đông Quân đây là bao tiền chứ? Cho dù là ba chục triệu cũng không đáng là bao với anh ta mà.”
“Đầu tiên tớ không phải lập trình viên không có tên tuổi, trình độ của tớ cũng không thấp.” Lâm Tầm mặt không biểu cảm: “Tiếp theo cậu hoàn toàn xem Đông Quân thành một thương nhân, trên thực tế anh ấy không phải.

Anh ấy giống như chúng ta, cũng viết mã nguồn, còn hiểu toán học.

Anh ấy chỉ là thấy được mã nguồn mà mình cảm thấy hứng thú, sau đó muốn cùng tớ trao đổi thuật toán trong đó thôi.”
“Không phải, cậu bị anh ta mê hoặc rồi, đám fan cuồng các cậu đề như vậy hết…”
Lâm Tầm không để ý tới cậu ta, nói: “Đừng nói chuyện.”
Hắn túm lấy vai Vương An Toàn, quan sát thứ đồ màu lam trong không gian chật hẹp và khoảng cách gần.
Mới đầu là mơ hồ, về sau khi hắn nhìn chăm chú mới dần dần trở nên trong suốt.

Nó giống như một hình chiếu hai chiều màu lam hơi mờ, ngón tay có thể trực tiếp xuyên qua.

Giao diện này có chút quen thuộc.
Không đúng, không hoàn toàn là màu lam, phía trên có một cột menu màu xám, còn viết từ đơn.
File, Edit… Debug!
Lâm Tầm ngây ngẩn cả người.
“Đờ…” Suýt nữa thì hắn phun ra một từ không văn minh.
Có trời mới biết, đây là giao diện trình biên dịch mà!
Ngôn ngữ C! Còn là Turbo C đơn sơ nhất!
Đây là cảnh tượng ma huyễn gì vậy?
Vì sao mà trên đỉnh đầu của mỗi người đều có một giao diện nhập ngôn ngữ C?
Lâm Tầm bỗng thấy rất hoảng hốt.
Vương An Toàn cũng hoảng hốt: “Cho nên cậu liền đồng ý hai trăm ngàn? Hai trăm?” Cậu ta nhào tới, có vẻ như muốn chất vấn Lâm Tầm.
“Đừng lộn xộn.” Cả người Lâm Tầm đều thấy không tốt, nói: “Đổi đường đi.”
Chương trình lái tự động “tích” một tiếng, chậm rãi dừng lại.
Vương An Toàn: “Đi đâu?”
Lâm Tầm: “Bệnh viện gần nhất.”
Vương An Toàn: “…Hể?”
Jetta second hand chuyển hướng ngược lại với đường ban đầu, cùng lúc đó Lâm Tầm gọi tên chương trình trí tuệ nhân tạo của mình: “Lạc, kết nối với hệ thống bệnh viện.”
Vương An Toàn lập tức khẩn trương: “Cậu sao thế? Không thoải mái? Nghiêm trọng không?”
Lâm Tầm dùng sức day trán, nói một mình: “Mình nên đến khoa mắt hay là khoa tâm thần đây?”.


Bình Luận (0)
Comment