Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 54



Hai mặt nhìn nhau.
Con Trỏ Chuột không nói một lời.
Lâm Tầm cảm thấy xấu hổ.
Đêm không về ngủ bị bắt tại trận, lại còn là bị một con mèo bắt tại trận, Lâm Tầm lại cảm thấy thật kỳ diệu.
Hắn đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy nghi ngờ vào trí thông minh của kẻ lừa gạt này rồi.
Hắn đi đến bên cạnh tủ TV, đưa tay ôm lấy Con Trỏ Chuột: “Sao vẫn chưa ngủ?”
Con Trỏ Chuột không để ý tới hắn, nhưng vẫn thuận theo động tác của Lâm Tầm cuộn tròn tiến vào trong ngực hắn.
Lâm Tầm cào lỗ tai của nó: “Mày đang chờ tao?”
Con Trỏ Chuột qua loa đạp hắn hai lần.
Mèo này chắc chắn là tức giận.
Lâm Tầm: “Lần sau đi ra ngoài sẽ đưa mày theo.”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại nghĩ tới Đông Quân sắp về.
Hắn giơ Con Trỏ Chuột lên: “Không thể mang theo nữa rồi, mày phải đi.”
Con Trỏ Chuột: “Meo.”
Lâm Tầm rửa mặt xong, thay xong áo ngủ, ôm Con Trỏ Chuột ở trước người.
Hình thể của Con Trỏ Chuột không lớn, nho nhỏ, vừa ấm vừa mềm, cái bụng tuyết trắng nâng lên hạ xuống theo hô hấp.
Mặc dù mới nuôi không đến mười ngày, nhưng Lâm Tầm đã rất thích nó.
Đáng tiếc nó cũng không phải là mèo của mình, vẫn không thể nuôi mãi được.
Đang nghĩ ngợi, Con Trỏ Chuột liền liếm ngón tay của hắn.
Lâm Tầm liền cười.

Con Trỏ Chuột ngửa mặt nhìn hắn cười.
Lâm Tầm che mắt của Con Trỏ Chuột đi: “Sao mày lại giống người như vậy chứ.”
Con Trỏ Chuột cào hắn.
Nói là cào, thật ra căn bản không để lộ móng, chỉ dùng đệm thịt đẩy đẩy.
Lâm Tầm cứ chơi với nó một lúc lâu mới ngủ — cũng không biết về sau có còn cơ hội hay không.
Hắn lại nằm mơ.
Ngày suy nghĩ, đêm sẽ nằm mơ, lần này mơ thấy Con Trỏ Chuột.
…Có lẽ là Con Trỏ Chuột đi.
Còn có chủ nhân của Con Trỏ Chuột – Đông Quân.
Có lẽ là lúc lên đại học, vào một kì nghỉ hè.

Hắn và Đông Quân đang đi trên một con đường đầy cây cối tươi tốt, sáng sớm mùa hè, ve vừa mới bắt đầu kêu, trên ngọn cỏ ven đường còn có những giọt sương.
Đó là năm kỹ thuật chuỗi khối(*)hot nhất.

Bọn họ đang nói đến một đề tài, bàn luận xem rốt cuộc nó và Bitcoin có phải là bọt biển hay không — có một chút bất đồng nhỏ, nhưng mà vẫn đạt được kết luận chung, tiếp theo bắt đầu thảo luận thuật toán mã hóa nào đó, tiếp theo lại từ mật mã lượng tử(**) nhắc đến nguyên lý bất định(***).
(*) Chuỗi khối (Blockchain) là một cơ sở dữ liệu phân cấp lưu trữ thông tin trong các khối thông tin được liên kết với nhau bằng mã hóa và mở rộng theo thời gian, và nó cũng là một phần cốt lõi của Bitcoin (một loại tiền mã hóa)
(**) Mật mã lượng tử là một ngành khoa học nghiên cứu về bảo mật thông tin dựa trên các tính chất của vật lý lượng tử.
(***) Nguyên lý bất định: là một nguyên lý quan trọng của cơ học lượng tử, do Werner Heisenberg đưa ra, phát biểu rằng người ta không bao giờ có thể xác định chính xác cả vị trí lẫn vận tốc (hay động lượng, hoặc xung lượng) của một hạt vào cùng một lúc.

(theo Wikipedia)
“Lúc đo được vị trí chính xác nhất của một hạt, cũng là lúc đo được tốc độ của nó không chính xác nhất, bởi vì nó bị nhiễu loạn,” Hắn xoay người sang chỗ khác, đối mặt với Đông Quân, nhìn vào mắt anh, trong giọng nói mang theo ý cười: “Em cảm thấy càng quen biết anh lâu, định nghĩa quan hệ giữa chúng ta càng mơ hồ.”
Đông Quân phía đối diện không đeo kính, khuôn mặt anh đẹp đẽ mà lạnh nhạt, giống như một món đồ xa xỉ, nhưng biểu cảm trong mắt lại rất dịu dàng.
“Bởi vì nó đang chồng chập(*).” Đông Quân nói: “Em có thể không đi kiểm tra.”
(*) Chồng chập lượng tử (hay chồng chất lượng tử, xếp lớp lượng tử) là việc áp dụng nguyên lý chồng chập vào cơ học lượng tử.

Nguyên lý chồng chập vốn là sự cộng véctơ các véctơ sóng trong giao thoa.
“Anh thừa nhận mình là một con mèo vừa chết lại sống.” Lâm Tầm cầm tay anh, càng cười càng đắc ý: “Tương đương với việc anh thừa nhận thích em lại không thích em, anh thật là phiền.”
Ngay lúc đang líu lo không ngừng, dưới chân hắn bỗng nhiên dẫm lên một cục đá, cả người hơi loạng choạng.
Gần như là đồng thời, Đông Quân bắt lấy cánh tay hắn, kéo hắn về phía mình, giúp hắn ổn định.
Bọn họ cách nhau rất gần, hô hấp đan xen.
Áo sơ mi màu trắng, hơi thở lạnh lùng, ánh sáng rực rỡ lộ ra giữa những tán lá tươi tốt, hắn híp mắt.
Sau đó liền nghe giọng nói của Đông Quân vang lên ở bên tai: “Anh không phải con mèo của Schrödinger(*).”
(*) Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng, đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết, theo cách hiểu của vật lý là trạng thái chồng chất lượng tử.

Đọc thêm về thí nghiệm tại ĐÂY.
Lâm Tầm: “Nhưng em nghe thấy tiếng mèo kêu.”
Đông Quân: “Anh cũng nghe thấy.”
Lâm Tầm chuyển hướng đi đến một cây xanh bên cạnh, lôi cả Đông Quân theo.
Sâu trong bụi cây có một cái bóng trắng, bọn họ tốn rất nhiều sức mới lấy nó ra được.
Một con mèo con tuyết trắng, chỉ to bằng bàn tay, trên người có một ít mảnh vụn lá cây, lớp màng màu xanh trên đôi mắt còn chưa biến mất, ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, tiếng kêu non nớt, nhưng lại cực kì suy yếu.
Lâm Tầm: “Tất nhiên là nó muốn được em nuôi.”

Vừa nói xong, đồng hồ báo thức vang lên, hắn tỉnh.
Buổi sáng tám giờ, ánh nắng chiếu qua tán cây sơn tra ở ngoài cửa sổ, giống với cảnh trong mơ như đúc.
Hắn ngồi lên, chôn mặt vào trong chăn, nhịp tim hơi tăng tốc, có chút cảm giác ngạt thở.
Vì sao lại mơ thấy Đông Quân?
Mà lại… lại là giấc mơ mập mờ không rõ.
Trong mơ hắn giống như một con vịt dương dương đắc ý, líu lo không ngừng mà khoe khoang về trí thông minh và học thức, ít nhất nếu đổi thành hắn bây giờ, tuyệt đối sẽ không nói ra được những câu đó.
Con Trỏ Chuột đã tỉnh, đang ngồi ở đối diện hắn chậm rãi liếm móng, thấy hắn tỉnh, nó kêu lên một tiếng non nớt, giống con mèo con trong mơ như đúc.
Hắn ôm Con Trỏ Chuột đến hung hăng xoa nhẹ mấy lần, lại hít thở sâu một hồi, trạng thái bình thường trở lại, trả lời Đông Quân một câu “Lên đường bình an”, sau đó rời giường.

Thời gian buổi sáng luôn luôn trôi qua rất nhanh, sau khi bàn giao tiến độ dự án với ba người khác xong, hắn liền bắt đầu hẹn Kỳ Vân.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Hôm nay có rảnh không, ra trừ ma.
Ký Nghiên tông – Phi Hồng:?
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Có phải cậu sợ hay không
Một con trỏ chuột vui vẻ: Đúng rồi, không có Kỳ Vân sư huynh, tôi rất sợ hãi.
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Con lừa trọc có đi không
Một con trỏ chuột vui vẻ: Không đi, anh ta lên Kim Đan.
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Đờ mờ
Một con trỏ chuột vui vẻ: Chừng nào thì anh Kim Đan?
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Ba ba có tính toán của mình
Một con trỏ chuột vui vẻ: Vậy anh cố lên.
Ký Nghiên tông – Phi Hồng: Buổi sáng tôi phải quay video, buổi chiều có rảnh
Một con trỏ chuột vui vẻ: Được.
Hẹn xong, đã là thời gian bữa sáng, Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu mỗi người một cốc Coca, đang vui vẻ ăn thực phẩm rác, chờ một lúc, Khương Liên cũng gia nhập với bọn họ.

Lâm Tầm thì phải đến tầng bốn ăn một bữa sáng dinh dưỡng với các trưởng bối.
Bên trên bàn ăn, trưởng bối và các sư huynh ai nấy đều có vẻ mặt nghiêm túc, đang đàm luận tốc độ ma vật xuất hiện.

Căn cứ vào suy đoán của bọn họ, nếu như khe hở kết giới tiếp tục lấy tốc độ bây giờ mà mở rộng ra, trong vòng mười ngày, đại ma trình độ Nguyên Anh sẽ giáng xuống nhân gian.
Mà sự thật không thể phủ nhận là, giới tu chân đã dùng hết nhân lực hiện có để trừ ma, tìm kiếm khe hở, lấp đầy cái khe rồi.
“Bằng vào năng lực của chúng ta, trận chiến này nhất định sẽ rất gian nan, vì kế hoạch hôm nay, nhất định phải tìm được Đế Quân.” Tiêu Dao Tử tổng kết.
Ngự Phong chân nhân nói: “Thủ đô có nhiều người lắm, chỉ bằng vào biện pháp bây giờ, hoàn toàn không có cách nào tìm được Đế Quân, chúng ta vẫn phải lấy kiếm Xích Tiêu Long Tước từ công viên trò chơi về, tìm phương pháp khác thôi.”
Lâm Tầm: “Công viên trò chơi?”
Tiếp theo, hắn chỉ nghe thấy lão Hoắc “khụ” một tiếng: “Việc này nói ra rất dài dòng, vì để người ta rút kiếm, bọn ta đã đưa kiếm Tiêu Long Tước vào công viên trò chơi cỡ lớn làm đạo cụ ‘Kiếm trong đá’, trở thành một khâu trong trò chơi, du khách đều phải đi rút kiếm, Ngự Phong huynh thì ngụy trang thành nhân viên để quan sát tình huống, bảo vệ thần khí.”
Được thôi, đây cũng là một loại biện pháp.
Tiêu Dao Tử nói: “Trước mắt vẫn chưa có cách nào dễ hơn, việc này phải bàn lại.”
Dứt lời, ông lại nói: “Bần đạo nghĩ, có lẽ phương pháp bây giờ của chúng ta đã sai.

Đế Quân đã có vận số bất phàm, nhất định có chỗ khác biệt với người thường.

Nếu đúng như thế, chúng ta tìm kiếm trong dân chúng bình thường, chẳng phải là đi nhầm đường sao?”
“Theo ý của ông, chúng ta nên đi tìm nhân trung long phượng ở thủ đô,” Lão Hoắc nói: “Nhưng mà phải tìm như thế nào? Lại dẫn bọn họ đến rút kiếm như thế nào? Tiêu Dao huynh, ông cần biết ông và tôi ở trong mắt người ngoài, chỉ là những lão già họm hẹm bình thường không có gì lạ.”

Tiêu Dao Tử thở dài một hơi: “Hồ Điệp phu nhân quen biết rộng rãi, có thể giúp đỡ được.

Cái khác… Bần đạo cũng không còn cách nào.”
Sau khi bàn luận xong, đã là gần mười giờ, lại vẫn không có kết quả gì, cuối cùng Lâm Tầm cũng được thả về làm chuyện của mình.
Hắn ngồi đối diện Triệu Cơ Cấu, vừa lải nhải cùng người này, hai tay vừa không ngừng gõ bàn phím, thỉnh thoảng còn phải nhìn thời gian.
Chuyến bay của Đông Quân hẳn là tám rưỡi đã xuống thủ đô, nhưng mãi mà hắn vẫn không nhận được tin nhắn của Đông Quân, điều này khiến hắn bất an.
Đồ vật của Con Trỏ Chuột đã thu thập xong, đang đặt ở cửa.

Có lẽ, nhiệm vụ nuôi Con Trỏ Chuột của hắn đã sắp hoàn thành, Đông Quân đã không cần để ý đến mình nữa.
Triệu Cơ Cấu: “Thuật toán, hôm nay cậu không tập trung, cậu không còn sức cãi nhau như trước nữa.”
Lâm Tầm: “Bởi vì tớ không muốn nói chuyện với người ăn không nói có như cậu nữa.”
Triệu Cơ Cấu: “Tớ cược cậu đang chờ Đông Quân trở về.”
Lâm Tầm: “Tớ chỉ không muốn rời khỏi Con Trỏ Chuột.”
Triệu Cơ Cấu: “Tớ chưa từng thấy người đàn ông nào tâm cơ sâu hơn Đông Quân, anh ta chỉ dùng một con mèo trắng để buộc cậu lại trong thời gian ngắn thôi.”
Lâm Tầm: “Chứng vọng tưởng bị hại của cậu lại nghiêm trọng, tớ sẽ lập tức hẹn bác sĩ tâm lý cho cậu.”
Triệu Cơ Cấu: “Cậu thẹn quá hoá giận.”
Lâm Tầm: “Nói như vậy, Đông Quân cũng buộc cậu lại, ngày đó tớ đã tận mắt nhìn thấy cậu hít bụng của Con Trỏ Chuột.”
Triệu Cơ Cấu: “Tớ chỉ tận hưởng lạc thú trước mắt, cậu lại muốn cho Con Trỏ Chuột trở thành mèo của cậu.

Nhưng điều kiện đầu tiên để Con Trỏ Chuột trở thành mèo của cậu chính là Đông Quân trở thành người của cậu.”
Lâm Tầm đang tìm lời để phản kích, bỗng nhiên thấy điện thoại rung lên.
Đông Quân.
Đông Quân: Xuống tầng.
Lâm Tầm: “Tạm biệt.”
Triệu Cơ Cấu: “Không cứu nổi cậu.”
Lâm Tầm đặt Con Trỏ Chuột vào balo, cầm lấy đồ đạc, lại ngắm nghía dáng vẻ của mình — hôm nay hắn mặc cái áo hoodie màu trắng mà Lâm Đinh vừa mua, mặt trước sau đều có hình Graffiti màu đen, Lâm Đinh nói cô thích cái này nhất.
Tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, hắn ôm balo mèo xuống tầng — Bentley nhìn quen mắt đang dừng ở cửa.
Cửa xe trượt xuống, Đông Quân nhìn hắn, dường như hơi nhướng mày: “Đã lâu không gặp.”
Đông Quân trong hiện thực khác với trong mơ, không có khí chất thiếu niên xinh đẹp, mà càng thêm tuấn mỹ khắc sâu, cũng cao cao tại thượng.
“Đã lâu không gặp.” Lâm Tầm mấp máy môi: “Tôi đặt Con Trỏ Chuột vào nhé? Ngài mở cốp xe ra một chút đi… Tôi để những thứ khác vào.”
Đông Quân không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Lâm Tầm nháy nháy mắt.
Liền nghe Đông Quân thản nhiên nói: “Lên xe.”.


Bình Luận (0)
Comment