Ngôn Ngữ Hoa Hồng

Chương 20

"Hả?"

Lâm Khinh còn chưa hiểu chuyện gì, trước tầm mắt lập tức xuất hiện điện thoại của Trần Ý.

Trên màn hình đang chiếu một video có độ phân giải thấp, góc quay hơi lệch, trông giống như quay lén, còn có một đống người đang chen chúc xung quanh.

Người đứng giữa video đang một tay đút vào túi, đầu hơi nghiêng, trên mặt lộ rõ ​​vẻ lạnh lùng.

Trong nháy mắt Lâm Khinh mơ hồ nhận ra đó là mình.

Và là cái hôm Trình Hi xảy ra chuyện.

Video không quá dài, hơn nữa xung quanh khá ồn ào nhưng lượt thích lại lên đến hơn trăm vạn.

Cuối video là đoạn nói chuyện của cô và bà nội Trình Hi, video chỉ dài hơn ba phút nhưng âm thanh từng câu từng chữ lại to và rõ ràng.

"Đây là quay lúc nào thế?" Lâm Khinh xem xong có chút bất ngờ, cô chưa từng nghĩ sẽ bị quay lại.

"Mình không biết, nhưng đây không phải là trọng điểm, bác sĩ Lâm, cậu đọc những bình luận này đi." Trần Ý mở phần bình luận, lại đưa tới trước mặt cô.

[Chị gái, đừng mắng bà ta, mắng em nè.]

[Cứu với! Chị gái quá tuyệt! Tiến lên!]

[Bác sĩ xinh đẹp!]

[Đối với mọi nhân viên y tế khi gặp những người gây rối thì nên đối đãi như thế này, không nên mềm lòng!]

[Không ai quan tâm đến cô bé kia sao? Bà già này thật sự quá đáng!]

[Ba phút, tôi muốn có tất cả thông tin của vị bác sĩ này!]

[Cứu với, đã xinh đẹp lại còn lợi hại như vậy, một bác sĩ thế này thực sự tồn tại sao!]

Còn rất nhiều bình luận như vậy, Lâm Khinh vuốt xuống vài cái, chớp chớp mắt, có chút buồn cười.

"Bác sĩ Lâm, tôi đã nói rồi, cô trong video thật sự rất ngầu! Hôm đó tôi suýt chút nữa cũng động lòng vì cô." Trần Ý cất điện thoại, cười tủm tỉm nhìn cô.

"Vậy thì hãy giữ trái tim đó cho nhóm các ông chồng của cô đi, tôi không có khả năng đâu." Hình như lại nhớ ra điều gì, Lâm Khinh hỏi: "Bác sĩ Tống có phải cũng vì video này không?"

"Chắc là vậy, bác sĩ Lâm cô không biết đâu, cô bây giờ đang rất hot, sáng nay hotsearch còn treo nguyên một ngày." Trần Ý nhớ tới sáng nay thấy cái gì lại kích động nói: "Này, bác sĩ Lâm, cô có nghĩ cô sẽ nổi tiếng không, sau đó tham gia chương trình truyền hình gì đó."

"Thôi, tôi chỉ là một bác sĩ bình thường, tôi không chịu được những ánh đèn flash đó đâu." Lâm Khinh xoa đầu Trần Ý, kéo cô ấy xoay người đi làm việc.

Lâm Khinh thực sự không quan tâm lắm tới chuyện nổi tiếng trên mạng.

Trong xã hội phát triển nhanh chóng này, rất nhiều người chỉ tình cờ may mắn tìm được cơ hội, mà trên mạng xã hội lại là một nơi rất nhanh bị quên lãng, chắc chừng chỉ mấy ngày nhiệt độ sẽ hạ xuống thôi.

Lúc cô bước vào phòng khám, Tống Thành đang đợi cô.

Thấy cô đến, lần đầu tiên anh gật đầu với cô.

Sáng nay Tống Thành đã xem đoạn video, sau khi xem xong, anh không khỏi nghĩ về thành kiến ​​của mình với Lâm Khinh trong quá khứ.

Đúng lương tâm mà nói, từ khi Lâm Khinh tới bệnh viện, mọi chuyện anh lo lắng đều chưa từng xảy ra.

Ban đầu khi là một trong những trụ cột của bệnh viện, anh đã sớm biết Lâm Khinh là được giới thiệu tới, nhưng có chuyện đi cửa sau hay không lại là một chuyện khác. Tống Thành nghiễm nhiên xem cô cũng là một dạng người như vậy.

Hiện tại xem ra kết quả rõ ràng là không phải.

Trong video, Lâm Khinh thẳng lưng, nhíu mày đầy kiêu ngạo và điềm tĩnh.

Không thể không nói, anh thực sự phải thay đổi cái nhìn về cô.

Nhưng do vị trí của bản thân mà Tống Thành quá xấu hổ để nói thẳng lời xin lỗi, vậy nên điều duy nhất có thể làm thay đổi là thái độ của anh đối với cô.

"Tiểu Lâm, đến rồi à."

"Vâng, chào bác sĩ Tống." Lâm Khinh chào hỏi như thường lệ, ngồi xuống vị trí của mình có chút không quen.

Bác sĩ Tống như vậy khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.

Giống như bị một dồn lại và gói vào trong một túi nilon, hỗn độn nhưng không có chỗ nào để ph4t tiết.

Lâm Khinh vỗ nhẹ lên mặt mình, nhìn thời gian, sắp xếp lại cảm xúc và đi tới phòng bệnh của Trình Hi.

Lúc cô bước vào, Trình Hi đang ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ. Quá trình trị liệu lâu dài khiến cô bé gầy hơn trước rất nhiều, mẹ cô bé đang ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn cô bé, trong mắt tràn đầy u sầu.

Trước đó không lâu, họ được thông báo chân của Trình Hi cần phải cắt bỏ.

Thời gian đã định là ngày mai.

Lâm Khinh là một trong những người thực hiện ca phẫu thuật, mà hơn phân nửa lý do hôm qua cảm xúc mất kiểm soát là từ chuyện này.

Cô gõ cửa, thông báo mình sẽ đi vào.

Vốn dĩ Lâm Khinh sợ vì chuyện xảy ra với bà nội cô bé, tâm trạng của Trình Hi sẽ bị đi xuống, nhưng thứ mà cô thấy vẫn là nụ cười như cũ.

Hoàn mỹ như từng được luyện tập qua.

Mẹ cô bé ra ngoài lấy nước, trên giường bệnh chỉ còn lại Lâm Khinh và Trình Hi.

"Chị ơi, em biết là chị đã giúp em." Trình Hi cười tủm tỉm nhìn cô, giọng nói rất vui vẻ.

"Là rất nhiều người giúp em." Lâm Khinh dịu dàng sờ tay cô bé, nhẹ nhàng nói: "Sao vậy, muốn nói chuyện gì với chị sao?

"Chị ơi, cái gì bệnh viện cũng có thể chữa khỏi đúng không?"

Ban đầu Lâm Khinh muốn trả lời "Ừ", nhưng chiếc giường trống bên cạnh lập tức khiến cô không khỏi suy nghĩ.

Cô vừa định mở miệng, nhưng nhìn đôi mắt trong veo của Trình Hi rốt cuộc cũng lặng lẽ gật đầu.

"Vậy thì chị ơi, em còn sống được không?"

"Đương nhiên rồi."

"Chị ơi, bà của em không thích em, nhưng em vẫn rất yêu bản thân mình." Trình Hi nhận được câu trả lời như mong đợi, trong mắt hiện ra vẻ thoả mãn: "Thật ra em học cũng khá tốt, tính tình vui vẻ, em cũng rất yêu ba mẹ, thích động vật nhỏ."

Cô bé dừng một chút, giọng điệu hơi trầm xuống, rồi lại cao giọng: "Cho nên một đứa trẻ như em sau này có thể sống tới già thật tốt phải không?"

"Chị ơi, em muốn gặp gấu Kiki được không?"

Lâm Khinh siết nhẹ tay Trình Hi, cố gắng duy trì cảm xúc bình tĩnh, "Bây giờ sao?"

"Sau khi phẫu thuật được không ạ, em muốn thấy gấu Kiki."

Gấu Kiki là một bộ phim hoạt hình nổi tiếng ở đây, từ lúc Lâm Khinh còn đi học thì đã luôn là nhân vật TOP 1 được yêu thích nhất của nhiều em bé.

Lâm Khinh nhìn đôi môi không có huyết sắc của Trình Hi, lặng lẽ gật đầu.

Mặc dù tham gia vào đội ngũ chữa trị cho Trình Hi nhưng cô cũng không bỏ qua những công việc khác, sau một ngày bận rộn, cô thay quần áo đang muốn thở phào một hơi thì đột ngột bị chặn lại ở cửa bệnh viện.

"Xin chào, bác sĩ Lâm Khinh, tôi là nhân viên đài truyền hình Lemon TV. Xin hỏi cô có thời gian để xem xét một chút về chương trình của chúng tôi không?"

"Không, tôi nghĩ là không cần đâu." Lâm Khinh mỉm cười, xua tay muốn từ chối.

Cơ thể vừa tiến lên một bước, nhân viên đã đi theo sau: "Bác sĩ Lâm, thật sự không xem xét một chút sao, chỉ xem một chút thôi."

"Không, thực sự không cần."

Lâm Khinh lại đổi hướng, xoay người định rời đi nhưng lại bị chặn lại.

Tâm trạng của cô vốn không mấy dễ chịu mà còn khiến cô cáu kỉnh hơn, cô thở ra một hơi dài, đang định từ chối lần nữa thì đột nhiên có người tới gần cô.

"Xin lỗi nhưng cô ấy nói không cần."

Lời nói lịch sự, nhưng ngữ khí lại không chút nhu hoà.

Toàn thân toát ra một cỗ áp lực mà trước nay Lâm Khinh chưa từng thấy, anh chỉ đứng nơi đó nhưng có thể khiến cho nhân viên công tác cảm thấy vừa lo lắng vừa sợ hãi.

Nhất là khi anh không hề che giấu sự sắc bén trong mắt, dường như sắp biến thành một mũi tên.

Nhân viên công tác bị khí thế như vậy doạ cho chạy mất, nhìn anh ta rời đi, Lâm Khinh mới nghiêng đầu có chút bất ngờ: "Lạc Dĩ Hành, sao cậu lại ở đây?"

Ánh mắt cô nhanh chóng dời xuống: "Chân của cậu?"

"Đến đây kiểm tra định kỳ thôi, yên tâm." Anh tự động lùi ra một chút, trong nháy mắt anh lại biến thành người mà Lâm Khinh quen thuộc.

"Sao lại không đến tìm mình?"

"Sợ làm phiền cậu." Lạc Dĩ Hành cúi đầu nhìn Lâm Khinh, lại mơ hồ nhìn như thế nào cũng không đủ.

Quầng mắt sẫm màu của cô khiến anh lập tức nhíu mày, anh nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: "Lâm Khinh, mệt lắm sao?"
Bình Luận (0)
Comment