Ngôn Ngữ Hoa Hồng

Chương 42

Bộ đồ ngủ của Lâm Khinh không hề rườm rà, là một bộ quần áo cộc tay đơn giản.

Chỉ là cô vừa tắm xong nên hơi nước chưa khô hoàn toàn, vẫn có một phần vải dính vào sống lưng.

Lưng của cô rất gầy, đôi lúc cô di chuyển xương cánh bướm ở lưng sẽ xuất hiện.

Phần xương hơi nhô lên và tấm vải còn vương chút ướt át tạo cho cô một vẻ đẹp khó tả.

Lạc Dĩ Hành không nhìn lâu, nhưng tâm trí của anh lại không thể ngừng suy nghĩ.

Chờ tới lúc Lâm Khinh đi ra, anh vẫn đang cúi đầu.

Ngay cả ửng đỏ trên tai vẫn chưa biến mất.

Xung quanh là mùi hương của cô, trong mùi sữa tắm anh còn cảm nhận được mùi hương khác xen lẫn.

Là một loại hương khiến anh càng say mê hơn.

Anh không thể nhịn nữa, muốn không ngừng đoạt lấy.

"Lạc Dĩ Hành? Cậu không sao chứ?"

Lâm Khinh thay xong quần áo liền có chút lo lắng.

Lạc Dĩ Hành ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Lâm Khinh sau đó nhìn đi chỗ khác, giọng nói có

vẻ trầm hơn bình thường một chút: "Không sao, bên ngoài hơi nóng."

"Vậy sao..." Lâm Khinh trầm ngâm gật đầu, cô nhìn lỗ tai đỏ bừng của Lạc Dĩ Hành, khóe miệng lộ ra một nụ cười ý vị: "Cần dọn một chút đồ, bây giờ xuất phát luôn sao?"

"Ừ, đi thôi." Lạc Dĩ Hành liếc mắt nhìn mấy thứ bên cạnh, gật đầu đứng dậy, nhanh nhẹn mang theo phần lớn đồ đạc.

Rất nhiều đồ đã được Lâm Khinh gói vào hai túi, một lớn một bé, Lạc Dĩ Hành mang theo cái lớn, chỉ còn lại cái nhỏ.

Lâm Khinh muốn chuyển cái nhỏ nhưng Lạc Dĩ Hành không đồng ý.

Nghĩ đến chân anh còn chưa lành hẳn, Lâm Khinh cũng lập tức từ chối, xách theo túi nhanh như chớp vượt lên trước Lạc Dĩ Hành, đứng ở cửa thang máy còn mang theo tia kiêu ngạo quay đầu nhìn về phía anh.

Lạc Dĩ Hành ở phía sau từ từ đi tới, nhìn cảm xúc trên gương mặt cô, khóe miệng hơi cong lên.

Anh ghé sát vào cô, mùi hương của Lâm Khinh lại xộc vào mũi, khiến anh nghiêng về phía cô.

Lâm Khinh khẽ liếc nhìn anh, tiếp tục giả vờ như không nhìn thấy, chỉ là lặng lẽ đưa tay lên và móc lấy ngón út tay trái của anh.

Cô chỉ nhẹ nhàng giữ lấy, không dùng sức chút nào.

Có lẽ cảm nhận được tâm trạng tốt của cô, mặt trời ngoài cửa sổ cũng vừa lên, ấm áp tỏa ra xung quanh.

Lâm Khinh ngồi ở ghế phụ quen thuộc, hai ngày ngồi cạnh người khác khiến cô có chút nhớ nhung.

Cô chạm vào thân ghế dựa, độ cong khoé môi ngày càng sâu.

Lạc Dĩ Hành đem động tác nhỏ của cô thu vào trong mắt, vừa thu mắt liền đưa một chiếc hộp nhỏ đặt ở giữa.

Anh cụp mắt xuống, chặn lại vài suy nghĩ trong mắt.

Địa điểm họ chọn là một ngọn đồi trong thành phố, có một vùng đất bằng phẳng trên sườn núi, nhiều người đã đến để cắm trại.

Trên đường đi Lâm Khinh mới biết hoá ra khu cắm trại đó phải thuê.

Nói chung là người khác sẽ thuê một khu vực nhỏ, thường sẽ có ba hoặc bốn cặp cắm trại qua đêm.

Lạc Dĩ Hành lúc đến liền nguyên thuê một mảnh đất.

Sau khi biết giá, Lâm Khinh chỉ lẳng lặng nhìn đồ ở ghế sau, sau đó âm thầm chột dạ.

Cô đột nhiên cảm thấy mình không mang nhiều đồ lắm...

Biết thế đã mang nhiều hơn...

"Không đắt đâu, đừng lo." Lạc Dĩ Hành nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô, nhưng chưa kịp phản ứng, anh đã duỗi tay cầm tay cô, nhân tiện vỗ nhẹ hai cái.

Lòng bàn khô ráo truyền theo hơi ấm kéo tâm trí cô trở lại.

Lâm Khinh nhìn đôi tay đang lồng vào nhau, sau đó lại nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, không trả lời chỉ mỉm cười gật đầu.

Nhân tiện nắm chặt hơn một chút.

Bàn tay to hơn đầu tiên là sững sờ trong giây lát, sau đó cũng nắm chặt hơn.

Lâm Khinh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hoàng hôn đã xuất hiện.

Trong tâm trạng vui vẻ, cô hạ kính xe xuống để gió ấm thổi vào.

Địa điểm này cách khá xa nơi cô ở, lúc tới nơi cũng đã gần 6 giờ chiều.

Sắc trời tối dần, Lâm Khinh nhìn, nhớ lại kiến thức đã đọc trên mạng, nắm chặt thời gian chạy ra bên ngoài, quay đầu lại giải thích với Lạc Dĩ Hành.

"Tốt nhất là chúng ta nên dựng lều nhanh, thời gian hơi muộn rồi." Lâm Khinh mang lều trên lưng, nhìn xung quanh tìm chỗ có thể dựng lên.

Lúc Lạc Dĩ Hành đi qua, vai của Lâm Khinh đột nhiên nhẹ đi.

Cô ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện anh đã cầm lều lên.

"Cái này để mình làm, cậu đi nhặt chút củi, hai người không thể cùng vào dựng lều."

"Dựng lều rất rắc rối, cậu có thể làm được không?" Lâm Khinh theo bản năng hỏi lại, sau đó rất nhanh phản ứng tiếp, thừa dịp anh chưa trả lời còn chêm vào: "Mình không nghi ngờ khả năng của cậu, nhưng mà mình lo cho cậu."

"Mình biết." Lạc Dĩ Hành khẽ cười, giơ tay lên xoa đầu cô: "Yên tâm, lúc cậu trở về chắc chắn sẽ nhìn thấy một chiếc lều hoàn mỹ, đi nhặt một ít củi đi, ban đêm trên núi sẽ lạnh hơn bên ngoài."

Lâm Khinh bị cái xoa đầu này làm cho hoảng loạn, cô chớp mắt, ngốc nghếch sờ sờ chỗ anh xoa.

Sau đó nhìn anh và lều vài lần, rồi lập tức xoay người rời đi: "Vậy mình đi đây, lát nữa mình sẽ trở lại."

Nhìn thấy cách cô ba bước nhìn lại, Lạc Dĩ Hành vẫy tay với cô, trong lòng tràn đầy dịu dàng.

Thấy bóng dáng cô khuất dần trong rừng cây, nhưng cũng không hoàn toàn không nhìn thấy, anh mới xoay người bắt đầu xử lý đồ trong tay.

Trước đây đúng thật là anh không có kinh nghiệm dựng lều, nhưng mấy ngày nay vì chuyện này anh đã cố ý dựng một vài cái ở nhà.

Lạc Dĩ Hành học mọi thứ rất nhanh, chỉ cần một thời gian ngắn anh đã học được 99%.

Anh ném đồ xuống đất, ngồi xổm xuống, trong nháy mắt tai trái đột nhiên ù đi.

Tay dừng lại, Lạc Dĩ Hành giơ tay sờ lỗ tai.

Ù tai đến và đi rất nhanh, lúc anh lấy lại tinh thần thì nó đã biến mất.

Anh nhìn đồ trong tay mình, trong lòng dấy lên một sự sợ hãi chưa từng có.

Chỉ là một khoảnh khắc, thậm chí anh khó có thể nắm lấy.

Anh quay đầu nhìn Lâm Khinh đang ở cách đó không xa, thấy cô đang cúi người nhặt một thứ gì đó nên anh cũng yên tâm.

Nơi Lâm Khinh nhặt củi là bờ sông.

Cô cố ý giữ một khoảng cách với mép sông, cô sợ củi sẽ quá ướt, nhưng nỗi lo này đã được xua đi khi cô nhặt củi ở đây.

Trên tay đã có một đống củi, Lâm Khinh cúi đầu nhìn, sau đó nhét vào trong tay, vừa lòng cong cong khóe miệng.

"Từng này đã đủ chưa nhỉ?" Cô lẩm bẩm.

Sau đó cô lại ngồi xổm xuống, đặt củi xuống, nhìn một lúc, sau khi suy nghĩ cô quyết định nhặt thêm một ít nữa.

Rốt cuộc mấy thứ củi này cũng không chê nhiều.

Lâm Khinh nhìn xung quanh, đột nhiên thấy cách đó không xa có bọt nước vung lên, nếu như nhìn kỹ thì còn có thể nhìn thấy trong đó một cái đuôi cá.

Ngay lập tức, cô cảm thấy có chút hưng phấn, chưa kịp phản ứng đã chạy ra mép sông.

Có một số rêu mọc ven sông, có lẽ vì ở trong núi sâu, những thứ này đặc biệt tươi tốt.

Lâm Khinh sợ trượt chân nên đứng cách xa hơn một chút.

Cô ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát dòng nước trước mặt.

Nước trong xanh và có thể nhìn thấy một số loài cá đang bơi trong đó.

"Bùm –!"

Một con cá đột nhiên trồi lên khỏi mặt nước mang theo nhiều bọt nước!

Lâm Khinh không ngờ có một con cá như vậy nhảy ra trước mặt cô, va chạm mạnh khiến cô giật mình.

Cô run rẩy toàn thân, cơ thể đang chuẩn bị đứng dậy đột nhiên mất thăng bằng, trong lúc lắc lư từ bên này sang bên kia, chân trái lại giẫm lên đám rêu ẩm ướt.

Trong giây tiếp theo, Lâm Khinh chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng, lúc cô nhận ra thì đã ướt khắp người và sự đau đớn không thể lờ đi!

Con sông nhỏ nhưng chảy xiết, Lâm Khinh dường như đã bị cuốn đi ngay khi rơi xuống.

Bản năng sinh tồn khiến cô quên đi đau đớn, cô không biết mình nắm được cái gì, sau đó liền ra sức nắm chặt, hướng về phía bên kia kêu lên.

"Lạc Dĩ Hành! Lạc, khụ..."

Mũi không ngừng bị sặc nước vào, khiến cô sắp không thở được.

Trong đầu hoảng loạn, cũng không thể nghĩ được gì, nhất thời chỉ còn bản năng xuất hiện.

Cô nắm chặt cọng rơm cứu mạng, không biết gọi tên Lạc Dĩ Hành lần thứ bao nhiêu.

Cô hét lên rằng cô thật sự sắp không thở được,

Trước khi trước mắt hoàn toàn chìm vào bóng tối, cô thấy Lạc Dĩ Hành đang hoảng loạn chạy về phía mình.

Cô không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng trực giác mách bảo đó là anh.

Có phải ảo giác không? Hay là, cô sắp chết...

Lâm Khinh nhắm mắt lại, cô cố gắng vươn tay muốn nắm lấy người trước mặt, nhưng chưa kịp vươn tay ra thì nó đã rũ xuống.

......

Khó chịu, khó chịu bao trùm.

Rất đau đớn.

Nước xung quanh hoàn toàn vây lấy cô, Lâm Khinh giãy dụa, nhưng tay chân càng ngày càng yếu đi.

Cô thấy mình chìm dần vào bóng tối, cảm giác khó chịu xung quanh càng lúc càng dồn dập, không khí trong phổi không ngừng bị rút đi.

Vào lúc cô sắp bỏ cuộc, đột nhiên trong đầu cô xẹt qua hình ảnh Lạc Dĩ Hành.

Cô còn chưa nói rõ với anh...

Giống như một nguồn sức mạnh cuồn cuộn, khiến tay chân cô được tiếp thêm sức lực.

Không được!

Lâm Khinh giãy giụa lần cuối,thứ hiện ra trước mắt không phải là dòng nước đen kịt đáng sợ, mà là trần nhà trắng sáng.

Gần như ngay lập tức, cô nhận ra đây là bệnh viện.

Cô đã chết sao...

Hay là...

"Bác sĩ Lâm! Cô tỉnh rồi!" Giọng Trần Ý từ ngoài cửa vang lên.

Lâm Khinh nhìn về phía Trần Ý đang đứng, cảm giác chân thực truyền tới từ xung quanh.

"Cô thấy sao rồi! Có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?" Trần Ý xông vào, nôn nóng đứng trước mặt cô.

Lâm Khinh khẽ lắc đầu, vỗ tay cô ấy ra hiệu mình không sao.

Suy nghĩ tiếp theo xuất hiện là một trận lo lắng.

"Trần Ý, Lạc Dĩ Hành đâu rồi?"

Cô nắm lấy tay cô ấy hỏi.

Cô xảy ra chuyện này chắc chắn Lạc Dĩ Hành sẽ rất lo lắng.

Lâm Khinh có thể chắc chắn người cứu mình là Lạc Dĩ Hành.

"Bác sĩ Lâm..." Trần Ý nhìn cô vài lần, kích động trong mắt bỗng trở nên do dự.

Những do dự này khiến Lâm Khinh nảy ra rất nhiều cảm xúc bất an, "Cậu ấy làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì không, hay là chuyện khác?!"

"Bác sĩ Lâm, cô bình tĩnh lại đã, Lạc tổng không sao, chỉ là..." Trần Ý nhìn gương mặt tái nhợt của cô, cuối cùng thở dài, nhắm mắt lại.

"Anh ấy đi rồi!"
Bình Luận (0)
Comment