Ngôn Ngữ Hoa Hồng

Chương 44

Hả?

Lâm Khinh chớp chớp mắt, dường như là nghe không hiểu, ngơ ngác giơ tay bắt lấy Trần Ý, giọng nói có chút khó hiểu: "Gì cơ? Đi đâu? Về nhà sao?"

"Bác sĩ Lâm, chỉ là, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, bây giờ anh ấy đang ở sân bay rồi..." Trần Ý nhìn vào mắt cô, nhíu mày: "Cô đừng buồn, tuy tôi không biết lý do là gì, nhưng..."

"Cậu ấy rời đi khi nào?" Vẻ mặt Lâm Khinh không thay đổi, nhưng giọng nói lại hơi trầm xuống.

Trần Ý có thể cảm giác được lực tay đang bắt lấy cô ấy tăng lên một chút, ánh mắt Lâm Khinh đã có chút hoảng loạn, khiến cô ấy không biết có nên nói tiếp hay không.

"Thực ra cũng chưa lâu lắm, bác sĩ Lâm, anh ấy còn tới thăm cô, nhìn cô rồi mới đi..."

"Trần Ý, phiền cô lấy điện thoại giúp tôi." Lâm Khinh thả tay, dựa người về phía sau, lúc nhận được điện thoại cô lập tức gọi qua dãy số quen thuộc.

Điện thoại reo liên tục nhưng không có ai nhấc máy.

Mũi của Lâm Khinh đã đỏ lên, cô chớp chớp mắt, nén chua xót, sau đó lại gọi lần thứ hai.

Cũng như thế, không ai nghe máy.

Lâm Khinh buộc mình phải bình tĩnh lại, rồi bấm số của thư ký Vương.

"Alo, bác sĩ Lâm?"

"Lạc Dĩ Hành, anh ấy đang ở đâu?" Gần như ngay lúc nối máy, câu nói mang theo sự gấp gáp đã vang lên.

"Lạc tổng... anh ấy phải đi rồi." Thư ký Vương im lặng một lúc, giọng điệu hơi trầm xuống.

"Anh ấy đi công tác sao? Hay là sao, anh ấy có nói bao giờ trở về không?" Lâm Khinh che ngực, cố hết sức thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là một chuyến công tác bình thường.

Những cảm xúc lạ lẫm đó chỉ là ảo giác của cô.

"Có khả năng Lạc tổng sẽ không quay lại." Thư ký Vương không nói thêm chỉ thở dài, sau đó an ủi: "Bác sĩ Lâm, cô đừng nghĩ nhiều, hai người còn có thể liên lạc qua điện thoại, bây giờ cách thức liên hệ đó rất thuận tiện."

Nước mắt cô chực trào, nhưng cô cố kìm lại.

Nhìn thấy cô như vậy, Trần Ý cũng không khỏi khó chịu.

Cô ấy đưa tay ra muốn giúp cô đắp chăn, nhưng lại bị Lâm Khinh từ chối.

"Trần Ý, cô cứ đi làm chuyện khác đi, tôi không sao."

"Nhưng mà, bác sĩ Lâm, cô..."

"Tôi là bác sĩ, tôi biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm." Cô dừng một chút mới nói tiếp: "Yên tâm, tôi sẽ không làm loại chuyện như lao ra ngoài đâu."

Cuối cùng Trần Ý do dự nhìn Lâm khinh, cuối cùng lựa chọn nghe lời cô, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Lúc cô đi ra ngoài, điện thoại của Lâm Khinh cuối cùng cũng được nối máy.

"Lâm Khinh."

Khoảnh khắc giọng nói của người bên kia truyền đến, nước mắt Lâm Khinh rốt cuộc không kìm được.

Cô để mặc cho những giọt nước mắt rơi theo ý muốn, như thể cô biết rằng anh hoàn toàn không thể đối phó với những giọt nước mắt của cô.

Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh nhưng cuối cùng chỉ còn gói gọn trong một câu hỏi lộn xộn, hỗn loạn xen lẫn nghẹn ngào và nước mắt.

"Lạc, Lạc Dĩ Hành, có phải cậu muốn rời xa mình không?"

Giọng nói của cô chưa bao giờ uất ức như thế, giống như một con mèo bị bỏ rơi, đáng thương ngẩng đầu nhìn anh, chân còn đặt nhẹ lên vạt áo của anh.

"Cậu đừng như vậy được không, mình, có phải, làm sai chỗ nào rồi không?" Lâm Khinh lau những giọt nước mắt rơi xuống, cố gắng nói rõ ràng hơn, nhưng không nén được tiếng nức nở.

Tim của Lạc Dĩ Hành như đang nhói đau.

Anh bắt lấy ngực mình, cố gắng làm chậm lại những đau lòng đó.

Dòng người ở sân bay vẫn rất đông đúc, giống như ngày đầu tiên gặp cô.

Ngày đó, ánh mặt trời tràn ngập xung quanh, bây giờ ở bên ngoài mây đen giăng kín.

Lạc Dĩ Hành kéo vali, gần như là sắp không thở được.

Anh đã từng nghĩ chỉ cần nghĩ bản thân mình có thể cứ như vậy đi dưới ánh mặt trời, nhưng đổi lại kết quả vẫn khiến anh nghẹt thở.

Nếu không phải vì tai của anh, nếu không phải vì sự bướng bỉnh của anh hoặc nếu ngày hôm đó anh mang máy trợ thính.

Anh không bao giờ có thể quên được gương mặt luôn tràn ngập tươi cười và luôn có anh trong mắt, nhưng lúc đó nhạt dần đi.

Bàn tay cô lạnh lẽo dọa người.

Những biểu cảm linh động lại được thay thế bằng sự yên lặng.

Cho nên anh rất sợ, thật sự sợ hãi.

Loại sợ hãi đó xuất phát từ trái tim, từ sự sắp đặt không thể ngăn cản của số phận.

Sự tồn tại của anh dường như đã gây ra cho cô những rắc rối khác nhau từ rất lâu rồi.

Nếu chưa từng gặp nhau, có phải cô sẽ có tương lai tốt hơn không?

Cao trung thành công, đại học mỹ mãn, thân thể khỏe mạnh cùng với một hiện tại tốt hơn.

Anh nên làm cái gì bây giờ đây?

Khiến cho cô bị vu khống, bị bắt nạt, bị tấn công bởi Internet và thậm chí suýt chút nữa bị giết.

Nếu không có anh, có lẽ mọi chuyện đã khác.

Vòng quay của số phận dường như luôn nói với anh rằng lẽ ra anh và cô không nên quen biết nhau.

Có lẽ anh nên rời đi ngay từ đầu.

Con đường của anh là quay trở lại nơi u tối kia.

Mặt trăng và mặt trời vốn không bao giờ xuất hiện cùng một thời điểm, phải không?

Lạc Dĩ Hành hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc của mình, "Lâm Khinh, mình xin lỗi vì đã không nói với cậu, bây giờ cậu không sao là tốt rồi."

"Sao mình lại không sao! Mình có chuyện! Hiện tại rất khó chịu, rất đau, cậu không tới thăm mình một chút sao?" Giọng Lâm Khinh đột ngột tăng lên, cắt ngang lời nói của anh.

Uất ức lại bùng lên vào lúc này, cô cầm điện thoại, nghẹn ngào không nói nên lời: "Lạc Dĩ Hành, mình nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu dám rời đi, mình chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu!"

Giọng nói nức nở khiến câu nói tràn ngập uy hiếp của cô lại trở nên oan ức, cô lau nước mắt, xốc chăn lên bất chấp: "Đừng đi, đừng nhúc nhích, mình thật sự cầu xin cậu."

Cảm xúc sắp mất anh cuối cùng cũng bùng nổ, cô có một dự cảm rất rõ ràng rằng nếu hôm nay anh đi.

Thì bọn họ, có lẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Lâm Khinh gấp gáp mặc quần áo, lời cô nói với Trần Ý hồi nãy dường như đã biến mất hoàn toàn.

Sàn nhà lạnh lẽo khiến cô hơi co lại, khịt mũi, "Lạc Dĩ Hành, cậu có thể đừng đi được không?"

"Lâm Khinh, cậu đang làm gì vậy?" Lạc Dĩ Hành nghe thấy tiếng sột soạt trong điện thoại lập tức nhíu mày, lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô: "Bây giờ cậu là người bệnh! Cậu muốn làm gì?!"

"Mình đi tìm cậu!" Lâm Khinh cũng hét lại.

Nhất thời Lạc Dĩ Hành không nói nên lời.

Tất cả những lời từ chối đều ngăn lại trong miệng, khiến anh không thể nói ra.

Anh mở miệng th0 dốc, dường như lại xuất hiện vết nứt trong nỗi buồn của anh.

Cô đang dùng tất cả sức lực để nói với anh.

Cô cần anh.

"Lạc Dĩ Hành, cậu biết không, mình thích cậu." Lâm Khinh thay xong quần áo mới bình tĩnh lại một chút: "Mình đã nói rồi, mình thích cậu, sao cậu lại không tin?"

"... Mình không."

"Cậu có! Rõ ràng cậu cũng thích mình, tại sao cậu không nói cho mình biết, cậu cho là mình mù hay điếc, cậu cho rằng mình không nhìn ra sao?"

"Khinh Khinh..."

"Lạc Dĩ Hành, mình thực sự thích cậu, mình biết chuyện tai của cậu, nhưng thì sao chứ? Mình thích cậu, mình thích chính con người của cậu."

Nói xong một hơi, Lâm Khinh hít thở hai lần, cô nhắm mắt lại, nói tiếp: "Em thích anh, em yêu anh, như vậy còn chưa đủ sao? Em có thể nói với anh mỗi ngày, Lạc Dĩ Hành, em thực sự thích anh, chúng ta ở bên nhau, được không?"

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, đến cuối gần như không thể nghe được, ban đầu cô muốn hung hăng dạy dỗ anh, nhưng đến cuối cùng cô không nhẫn tâm được.

Nước mắt lại suýt trào ra, Lâm Khinh lau mắt, ôm lấy mình, ngồi xổm bên cửa chờ đợi câu trả lời của anh.

Lạc Dĩ Hành cảm thấy mình sắp bị xé nát.

Bộ não của anh liên tục bảo anh phải nói rõ điều đó với cô, nhưng lý trí đã khiến anh từ chối.

Khinh Khinh của anh không nên đặt vị trí của mình thấp như vậy.

Cô nên tự tin và tràn ngập vui vẻ.

Không nên như thế này, bị bao vây bởi nước mắt.

"Khinh Khinh, anh yêu em." Anh nhắm mắt lại, vô lực ngồi xuống băng ghế.

Máy bay của anh đã bắt đầu khởi hành, nhưng anh lại không có bất kỳ hành động đứng dậy nào.

Dòng người ở sân bay chỉ mang đến sự xa lạ và lạnh lẽo triền miên.

Anh nhắm mắt lại, thì thầm: "Khinh Khinh, anh yêu em."

Anh lặp lại một lần nữa.

Làm sao cô biết chuyện lỗ tai của anh không còn quan trọng.

Lạc Dĩ Hành phải thừa nhận, khi nghe được những lời nói đó của cô, dường như anh không thể khống chế được vui sướng đang bùng lên trong lòng.

Dù chỉ có một giây, anh cũng phải đồng ý.

Dường như anh không cử động chân của mình.

"Anh đã yêu em từ rất lâu rồi Khinh Khinh, nhưng mà Khinh Khinh..."

"Không có nhưng mà!" Lâm Khinh lại ngắt lời anh, cô đột ngột đứng lên, mở cửa xông ra ngoài: "Lạc Dĩ Hành, em biết, em biết rồi, anh yêu em từ rất lâu rồi, em đều biết hết."

Làn gió thổi bên tai khiến cô cảm thấy dịu đi hơn một chút: "Ở bên cạnh em, được không?"

"Anh..."

"Em sẽ không để anh từ chối." Lâm Khinh để lại một câu, "Nếu em không thấy anh, anh xong rồi!"

Cô nói xong, đột ngột cúp điện thoại, bước nhanh hơn.

Sân bay gần nhất cách bệnh viện không xa, Lâm Khinh mơ hồ có thể xác nhận chính là sân bay kia qua những tiếng ồn ào.

Là một bác sĩ ở đây, cô biết đường nào để ra ngoài nhanh nhất.

Nơi này chỉ cách sân bay một con đường.

Lâm Khinh dùng hết sức tăng tốc, gió từ xung quanh thổi qua, làm cho làn tóc và quần áo của cô tùy ý tung bay.

Anh thừa nhận.

Niềm vui chưa từng có dường như đã đánh tan mọi nỗi buồn của cô cùng một lúc.

Tim Lâm Khinh đập nhanh, có lẽ là vì chạy, nhưng cô càng tin rằng đó là bởi vì Lạc Dĩ Hành hơn.

Tới thật nhanh!

Xuyên qua dòng người không ngừng đi tới, cô có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh đang quay cuồng.

Thể lực của cô dường như đã đạt đến giới hạn, nhưng cô không thể dừng lại.

Nhanh! Nhanh!

Lâm Khinh đi đến cuối đường, đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người cũng đang chạy tới.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu đen, khiến cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ta.

Nhưng không thể nào phớt lờ loại cảm giác này.

Gần như theo bản năng, hai người lại lần nữa gấp gáp chạy tới.

Càng ngày càng gần, có những tia nắng cũng đang lộ ra.

"Lạc Dĩ Hành!"

Cô hét lên và chạy đến bên anh, trong lòng tràn ngập niềm vui và tình yêu.

Cái ôm, sự gần gũi, tất cả đều không thể ngăn được tình yêu của cô.

Hơi thở dồn dập, thể lực kéo đến cực hạn nhưng đều bị tình yêu của anh áp đảo.

"Khinh Khinh, bảo bối, anh yêu em..."
Bình Luận (0)
Comment