Ngôn Ngữ Thân Thể

Chương 23

“Bữa tối ngon không?”

“Ừa.”

Dạo này hai người ăn chung với nhau nhiều hơn, tiêu xài thời gian bên nhau, nếu mà muốn thì có thể làm tình ngay. Yuichi thích như vậy.

Có lẽ hôm nay hắn sẽ muốn làm tình.

“Cậu làm sao vậy? Cứ thẫn thờ ra đó, có khỏe không?”

“Hở? Ừ, không sao.”

Có lẽ hai người sẽ trở về làm bạn, có lẽ cậu không cần lo lắng gì nhiều.

Kanae tự nhủ với mình như thế.

Chính Yuichi đã nói với Kanae là hắn không có người bạn nào khác, hơn nữa nếu hắn có cuộc hẹn nào với bạn bè hôm nay thì đã nói trước rồi. Hai đứa mới ăn trưa, Yuichi có thể nói cho cậu biết ngay lúc đó.

Kanae muốn biết.

Kanae muốn biết mọi thứ.

Nhưng nếu cậu hỏi ra nghĩa là họ sẽ kết thúc.

“Yuichi … ”

Yuichi đang ăn tối, bỗng nhiên Kanae từ sau lưng ôm lấy hắn. Yuichi bật cười, xoay người lại.

“Sao vậy? Bình thường cậu không dính người như thế này.”

“Ôm tôi đi.”

“Cái gì?”

Yuichi khựng lại, ánh mắt khó tin nhìn Kanae.

“Cậu mới nói gì? Có phải là tôi nghe lầm không?”

“Chúng ta làm đi, ngay bây giờ.”

” … cậu bị sốt hả?”

Yuichi đặt tay lên trán Kanae nhưng lập tức bị cậu kéo xuống.

“Hay là cậu không muốn?”

“Đương nhiên muốn. A, cậu mới nói gì?”

Yuichi rửa tay, sau đó bỏ đĩa ăn vào tủ lạnh.

“Tôi luôn muốn đè cậu ra.”

“Vậy làm đi, ngay lập tức.”

Kanae nhào vào vòng tay của Yuichi.

“Tôi rất muốn cậu … ”

” … tôi không biết hôm nay cậu làm sao vậy nhưng tôi không ngại.”

Yuichi mỉm cười, ôm Kanae lên.

Yuichi bế cậu tới bên giường, đặt cậu xuống.

Kanae muốn quên hết mọi thứ, cách tốt nhất là tập trung vào làm tình.

“A … á … a … ”

Kanae trở nên quyến rũ làm Yuichi trợn to mắt kinh ngạc.

“Cậu làm sao vậy? Hôm nay cậu hoàn toàn khác hẳn?”

Dù hỏi vậy nhưng Yuichi rất hăng say cày cấy. Dạo này Yuichi thích làm kiểu ngồi, thế là Kanae ngồi trên đùi hắn, hai người ôm sát nhau.

“Còn núm vú nữa … ”

Yuichi bắt đầu liếm núm vú của Kanae, hắn chỉ liếm phần đỉnh nhưng nó đem lại cảm giác như dòng điện lan khắp người Kanae.

“Không … tôi muốn … a … nữa … ”

” … chậc, tôi rất thích kiểu hết mình thế này, nhưng cậu hơi quá rồi. Nói thật đi, hôm nay ở trường có chuyện gì vậy?”

Không phải ở trường, là trong thành phố.

Kanae lắc đầu, Yuichi siết vai cậu, hắn cắn núm vú của cậu. Cùng lúc đó, Yuichi bóp mông cậu, chà xát mạnh.

“A … tuyệt vời … ”

Phần cứng mạnh mẽ chà sát người làm Kanae hưng phấn. Cho đến bây giờ cậu chỉ hưởng thụ cảm giác bị nó lấp đầy, nhưng lúc này đây chỉ là cử động nhẹ đã làm cậu run lên.

Kanae ôm siết Yuichi, lắc mông, cậu hổng người lên rồi hạ xuống, lên rồi xuống, tiếng hai cơ thể ma sát nhau vang trong căn phòng trống.

“A … á … ư … Yuichi … ”

“Chết tiệt … nếu cậu không ngừng lại thì tôi sẽ bắn mất!”

Hai người cùng nhau bắn ra, nhưng Kanae thì đã kiệt sức, cậu cảm giác sắp hòa tan dù Yuichi không hề đụng chạm vào, dù rằng cậu sớm biết không được chạm vào thì cũng sẽ nhạy cảm đến bắn ra.

Thế này đã được chưa?

Yuichi, đây là điều anh muốn sao?

Ai tốt hơn?

Cảm xúc của Kanae biến điên cuồng.

Cảm giác tuyệt vời, cho tôi thêm nữa.

Nó khiến Kanae càng thấy suy sụp hơn.

Hắn ôm cô ta như thế nào?

Ngực cô ta tuyệt lắm ư? Cảm giác mềm mại ư?

Không giống như ngực của tôi cứng rắn, có phải ôm cô ấy thì tuyệt vời hơn?

Kanae không muốn nghĩ về những điều này, cậu không muốn biết.

Kanae ngày càng tham lam.

Thêm nữa, thêm nữa, nữa, nữa.

Tôi muốn được Yuichi lấp đầy.

Vậy thì tôi sẽ không suy nghĩ thêm.

Tôi chỉ muốn cảm nhận hạnh phúc.

Điều đó chưa bao giờ là đủ.

Cậu sẽ luôn muốn nhiều thêm.

Yuichi chỉ theo ý thích của mình.

Kanae muốn quên đi tất cả.

Kanae phải tiếp tục đi tới.

[TV]

Kanae suy nghĩ rất nhiều điều.

Cậu cứ lo âu rầu rĩ.

Rồi Yuichi sẽ nói với cậu khi nào họ tỉnh dậy.

Cậu dằn vặt đau khổ nhìn Yuichi say ngủ.

Cậu thích Yuichi thật đương nhiên.

Tôi thích anh ta, tôi yêu anh ta, tôi yêu anh ấy nhiều hơn bất cứ ai.

Kanae rất hạnh phúc khi hai người mới quen nhau, cậu đã ngất ngây khi nghe Yuichi nói hai người là người yêu.

Nhưng đó là chuyện rất lâu trước kia.

Mỗi lần họ làm tình là Kanae không thể không nhớ đến cô gái kia.

Yuichi đã ở đâu? Yuichi bên ai?

Nếu Kanae là một người bạn thì có lẽ cậu sẽ không suy nghĩ lung tung, nó không liên quan gì đến cậu, cậu không có lý do gặn hỏi việc Yuichi làm. Nhưng bây giờ hai người không chỉ là ‘bạn’, họ là người yêu, cho dù Kanae biết nó chỉ kéo dài đến khi Yuichi tìm được bạn gái kế tiếp.

Rất đau đớn, trái tim cậu đang khóc vì nỗi đau.

Kanae đã từng rất hạnh phúc …

Hai người bên nhau mỗi ngày, giờ nào cũng nói chuyện với nhau. Họ cười đùa, hôn môi và làm tình, giống như người yêu thật sự.

Hoặc có lẽ là cậu đã hiểu lầm.

Dù Kanae tự nhủ lòng đừng sa vào, nhưng cậu kiềm không được định nghĩa hai người như người yêu.

Đã hai tháng từ khi hai người bắt đầu hẹn hò, một dấu ấn cho Yuichi từ khi bắt đầu cuộc sống sinh viên.

Yuichi từng nói rất nhiều lần là Kanae rất quyến rũ.

Họ hôn môi, họ làm tình, họ làm chúng suốt thời gian cùng nhau.

Lần đầu tiên của cậu là với Yuichi.

Thế là tốt rồi.

Cậu không thể hy vọng xa vời hơn.

Cậu đã mù quáng khi nghĩ mình sẽ là bến dừng cuối cùng.

Chỉ nghĩ về tôi. Chỉ làm nó với tôi. Chỉ quen tôi.

Kanae biết cậu không thể ôm ấp những cảm tình này đến mãi mãi.

Vì vậy trước khi chuyện xảy ra …

Nó thật đặc biệt, cậu muốn trân trọng giây phút này đến cuối cuộc đời. Đặc biệt, thuần khiết, cậu không muốn nó bị nhuộm lên màu sắc buồn mất mác.

“Tôi yêu cậu.” Kanae nhẹ hôn lên trán Yuichi. “Tôi thật sự yêu cậu, rất yêu cậu.”

Kanae hôn lên trán, tai, mũi và môi Yuichi, cậu muốn ghi nhớ tất cả.

Người này sẽ không còn thuộc về cậu nữa.

Người này sẽ không ở bên cậu nữa.

” … cảm ơn cậu.”

Dù chỉ hai tháng nhưng đó là thời gian hạnh phúc nhất đời cậu.

Vậy là đủ rồi.

Đã đủ.

“Tôi rất hạnh phúc vì đã gặp cậu, Yuichi.”

Cậu trao cho hắn một nụ hôn.

Đó là nụ hôn cuối cùng.

Cậu cứ nằm đó nhìn chằm chú vào Yuichi say ngủ. Cho đến bảy giờ, Kanae lặng lẽ rời giường.

[Tôi quên hôm nay có báo cáo nên sẽ tới trường sớm.]

Kanae để lại tờ giấy sau đó rời khỏi phòng, tối nay cậu sẽ quay lại đây.

Tối nay, mình sẽ chia tay với anh ta.

Cậu không có gì hối hận.

Kanae mỉm cười, cậu bước đi không quay đầu lại.
Bình Luận (0)
Comment