Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 142

Tình xuân ngập tràn.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chiếu
vào trên ban công, căn phòng trở
nên ấm áp.

Bạch Nhược Hy cảm giác cơ thể
như được bao trong ánh nắng, ấm
áp dễ chịu, ngủ say trong lồng ngực
vững chãi.

Ý thức dần tỉnh táo lại.

Bắt đầu cảm thấy cơ thể như bị ô tô
nghiến qua.

Hai đùi đau nhức như nhữn ra, cô
chậm rãi cử động, cảm giác có một
bàn tay đặt ngang hông cô.

Chạm vào làn da ấm nóng mềm
mại, vô cùng thoải mái.

Làn mi dài hơi giật giật.
Cô chậm rãi mở mắt ra.

Đập vào mắt là lồng ngực rắn chắc
của người đàn ông, mặc cho cô
nằm sấp phía trên.

Bạch Nhược Hy hơi ngây ra, đầu lập
tức tỉnh táo lại, đầu óc lóe lên cảnh
tượng tối hôm qua, lập tức mặt đỏ
tim run, ngượng ngùng vùi đầu vào
lông ngực anh.

Buổi tối hôm qua, Kiều Huyền Thạc
giày vò cô trên xe nửa tiếng, khiến
cô cạn kiệt sức lực, được ôm về
phòng nghỉ ngơi một hồi, tắm rửa
xong, anh ngủ lại phòng cô.

Cứ tưởng sẽ trải qua một đêm bình
yên, kết quả lúc đêm khuya, trong

cơn buồn ngủ mơ màng, anh lại đè
lên người cô lần nữa.

Đêm dài đằng đãng, anh không hề
mệt mỏi.

Thời gian còn lâu hơn trên xe, cảm
giác sắp mất mạng đến nơi.

Lúc này, cả người mềm oặt mỏi
nhừ.

Bạch Nhược Hy ngước mắt nhìn
Kiều Huyền Thạc.

Anh còn đang ngủ, đường cong
khuôn mặt cương nghị cứng rắn
khôi ngô, đẹp đến nỗi khiến người
ta không dời mắt nổi.

Bạch Nhược Hy đưa tay chống
giường, nhẹ nhàng nâng nửa người

lên, dựa đầu vào đầu giường, lằng
lặng ngắm khuôn mặt ngủ say của
anh.

Mày kiếm rậm, mũi anh tuấn, môi
mỏng màu nhạt mà gợi cảm, làn da
khỏe mạnh nhẫn bóng, hoàn mỹ
đến nỗi không thể bắt bẻ.

Bạch Nhược Hy không nhịn được
vươn tay, đầu ngón tay chạm nhẹ
lên đôi mày đen của anh, động tác
dịu dàng nhẹ nhàng, như lông vũ
lướt qua, chậm rãi lướt đến mũi anh.

Lướt qua gương mặt của anh, bờ
môi anh, vuốt ve vùng cằm lún phún
râu của anh, chân thật đến khó tin.

Cô thành người phụ nữ của Kiều
Huyền Thạc rồi sao?

Thì ra ngày trước giờ không dám
mơ tưởng đã thành hiện thực.

Hạnh phúc phải dựa vào bản thân
để tranh đoạt, mà không phải để
người ta bố thí, để người ta đồng ý,
để cho người ta ban cho.

Tim như được rót đây mật ngọt,
đêm này, cô đau mà hạnh phúc.

Thì ra tư vị của tình yêu có thể tốt
đẹp như vậy.

Khi tỉnh dậy nhìn thấy anh ngủ bên
cạnh là hạnh phúc như thế.

Bạch Nhược Hy hít sâu rồi thở ra,
trái tim nặng nề nhẹ đi nhiều.

Đầu ngón tay cô như lông vũ, khiến
Kiều Huyền Thạc đang ngủ say thấy

ngứa mặt.

Mày rậm hơi nhíu lại, Bạch Nhược
Hy giật mình lập tức rút tay về, cuộn
người nằm xuống giường, nhắm
mắt lại vờ ngủ.

Kiều Huyên Thạc mở mắt ra, khóe
mắt nhìn thấy vẻ bối rối của Bạch
Nhược Hy nằm xuống giả vờ ngủ.

Môi anh hơi nhếch lên, cười khẽ,
quay người nằm nghiêng, đưa tay
chống đầu.

Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của
cô, Kiều Huyền Thạc không lên
tiếng, lặng lẽ ngắm, mà Bạch Nhược
Hy lại căng thẳng đến nỗi đôi mày
run nhẹ, muốn nhìn lén anh lại sợ bị
phát hiện.

Hồi lâu sau, Bạch Nhược Hy không
kìm được, hé mí mắt trái nhìn lén.

Lập tức chạm ngay vẻ ôn hòa thâm
sâu của Kiều Huyền Thạc.

Nhắm vội mắt lại, Bạch Nhược Hy
khẽ cắn môi, thâm kêu hỏng bét
trong lòng.

Bị anh phát hiện mình vờ ngủ rồi.

Thấy dáng vẻ đáng yêu đó của cô,
Kiều Huyên Thạc buôn cười.

“Tỉnh lúc nào vậy?” Kiều Huyền
Thạc cất giọng khàn khàn êm tai,
mang theo vẻ biếng nhác mới dậy,
nghe vô cùng mê người.

Bạch Nhược Hy cắn cắn môi dưới,
không giả vờ nổi nữa, thật mất mặt.

Cô lúng túng cười khẽ, khuôn mặt
ngượng ngùng nóng lên, cụp mắt
xuống không dám nhìn thẳng vào
mắt anh, lẩm bẩm: “Vừa dậy không
lâu.”

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí
lập tức trở nên im ắng.

Ánh mắt anh dịu dàng như nước.

Giữa hai ánh mắt là luồng khí ấm
đến tận tim.

Cả căn phòng như bừng sáng.

Kiều Huyền Thạc nhìn khuôn mặt
Bạch Nhược Hy dần ửng đỏ, đưa tay
sờ khuôn mặt cô, nói nhỏ: “Đói
không?”

“Có ạ

“Anh đi nấu bữa sáng cho em.”

“Không cần, em nấu cho anh.” Bạch
Nhược Hy chống một tay xuống
giường, một tay khác che trước
ngực ngăn không cho chãn rơi
xuống.

Sau khi ngồi dậy, Kiều Huyền Thạc
nằm trên giường, nhìn tấm lưng trần
trắng mịn, khêu gợi của cô.

Mặc dù rất đẹp, nhưng hơi gầy.

Điều này khiến anh nhớ tới chuyện
Bạch Nhược Hy thi trợ lý cảnh sát,
bởi vì thể chất không đạt mà không
lấy được chứng chỉ.

Bạch Nhược Hy tìm kiếm quần áo
của mình khắp nơi, lúng túng hỏi:
“Anh Ba, anh ném quần áo em đâu

rồi?”

Kiều Huyền Thạc ngôi dậy, ôm eo
cô kéo lên đùi.

Bạch Nhược Hy giật bắn, sống lưng
cứng ngắc, túm chặt chăn trước
ngực, ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn
anh, tưởng anh lại muốn, trong lòng
hơi hoảng.

Nếu như còn tiếp tục, có lẽ cô thật
sự phải đi khám bác sĩ mất.

Kiêu Huyền Thạc ôm cô vào lòng,
ngả đầu lên vai cô, ngửi mùi tóc
thơm ngát của cô, thì thâm: “Nhược
Hy, công chức buồn tẻ nhàm chán,
tiền lương thấp còn rất vất vả, tại
sao em lại muốn thi làm trợ lý cảnh
sát?

Bạch Nhược Hy mím môi, tâm tình
trở nên nặng nà.

Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Bạch,
mất cả công việc, vất vả lắm mới
tìm được công việc, kết quả bị bạn
của Doãn Nhụy làm ầm ï ở công ty,
tất cả mọi người coi cô thành kẻ thứ
ba, còn lên báo, khiến cô không còn
mặt mũi ở lại.

Mặc dù đã vật đổi sao dời, nhưng
lúc đó cô rất sốc, đến mức cùng
đường mạt lộ.

Bây giờ cô có thể đoán được chắc
hẳn Doãn Nhụy đã giở trò từ lúc đó.

Lúc ấy mất đi hai gia đình, mất đi sự
ủng hộ của người thân.

Thứ duy nhất khiến cô có cảm giác

gia đình chính là quốc gia này, càng
quan trọng hơn là cô vẫn sùng bái,
ngưỡng mộ anh Ba cô, cho nên
muốn làm công việc có ý nghĩa nhất
giống anh.

Bạch Nhược Hy mỉm cười nói nhỏ:
“Em thi bằng trợ lý cảnh sát vì muốn
có thể trở thành một người như anh
Ba.”

Kiều Huyền Thạc im lặng.

Trái tim thắt lại, câu nói này rất
quen, bởi vì đây từng là lý tưởng của
anh.

Anh luôn muốn trở thành kiểu đàn
ông mà Bạch Nhược Hy thích, cho
nên mới tham gia quân đội, đi lên

con đường chính trị này.

Sự thật chứng minh, không có việc
gì khó, chỉ sợ lòng không bền.

Bạch Nhược Hy dần thả lỏng, ngả
gáy vào vai Kiều Huyền Thạc, nhìn
lên trần nhà, cơ thể cũng mềm
nhũn, thở một hơi, lẩm bẩm nói:
“Đáng tiếc, thể lực của em không
đạt, chuẩn bị thi lại.”

“Ừm”” Kiều Huyền Thạc chậm rãi
nhắm mắt lại, hôn lên tóc cô, không
nói thêm gì nữa.

-Anh Ba, em đi làm bữa sáng cho
anh nhé.’ Bạch Nhược Hy chậm rãi
đẩy tay anh.

Kiều Huyên Thạc buông cô ra, vén
chăn lên xuống giường.

Trong nháy mắt đó, Bạch Nhược Hy
quay đầu đi, nằm nhoài xuống
giường kéo chăn qua đầu.

Trái tim đập thình thịch, khuôn mặt
nóng lên.

Kiều Huyên Thạc nhặt quần áo lên
mặc, thấy dáng vẻ ngượng ngùng
đáng yêu này của cô, khóe môi
không khỏi mỉm cười, dịu dàng nói:
“Em nghỉ ngơi thêm một lát đi, anh
làm xong bữa sáng sẽ mang đến
phòng cho em.”

Bạch Nhược Hy mím môi, trong
lòng ngọt lịm.

Bình Luận (0)
Comment