Chương 304
Bạch Nhược Hy không khỏi nhíu mày, rất nghi hoặc: “Anh sao vậy?”
“Bị người thân phản bội, trong lòng không dễ chịu, đi với tôi đi” Khí thế luôn cao ngạo của anh ta biến mất, giọng như đứa trẻ đau khổ cầu xin.
Bạch Nhược Hy không nhìn thấy khí thế mạnh mẽ trên người anh ta nữa.
Người thân Doãn Đạo mà nói tới chắc là Doãn Nhụy, nhưng gần đây Doãn Âm cũng xảy ra chuyện Chẳng lẽ anh ta chỉ Doãn Âm?
Là phản bội trong nội bộ tổ chức Ưng, hay là phản bội về tình thân?
Tò mò, Bạch Nhược Hy đồng ý lời mời của anh ta.
“Được, uống với anh vài chén, địa điểm do tôi chọn”
“Được” Trên khuôn mặt không có nụ cười của Doãn Đạo rốt cục cũng hiện lên đường cong nhỏ.
Quán bar lịch sự nhất thành phố Tịch.
Ngay cả phụ nữ cũng đánh, trong mắt chỉ có em gái của mình, không có một người phụ nữ nào bằng lòng làm bạn gái cho loại đàn ông này.
“Anh vừa mới nói anh bị người thương yêu phản bội, có phải Doãn Âm không?” Bạch Nhược Hy hạ giọng, cảnh giác hỏi.
Doãn Đạo mím môi lắc đầu, vô cảm nói: “Trước giờ tôi không quản chuyện của Doãn Âm”
“Bởi vì cô ta không phải em gái ruột của anh, nên anh mặc kệ cô ta à?”
“Là không quản được” Doãn Đạo cầm lấy chén, ực một cái uống cạn rượu nặng trong chén, thở dài một tiếng, chậm rãi đặt chén rượu xuống.
Bạch Nhược Hy lại hỏi khách sáo lần nữa: “Chẳng lẽ là Doãn Nhụy phản bội anh à?”
Doãn Đạo cầm chai rượu lên, chậm rãi đổ rượu, khẽ thì thào: “Có thể đừng hỏi nữa được không?”
Bạch Nhược Hy tức giận khoanh hai tay trước ngực dựa vào ghế sô pha: “Là anh bảo tôi tới uống rượu với anh, anh không nói, làm sao tôi nghe anh thổ lộ được?”
“Tôi không cần thổ lộ gì hết, cô uống rượu với tôi là được”
“Tại sao lại bảo tôi đi cùng anh? Tửu lượng của tôi không tốt, anh uống rượu với tôi cũng không có ý nghĩa gì, tìm bạn là nam của anh chẳng phải tốt hơn sao?”
Doãn Đạo cười nhạt, chậm rãi để chén xuống, nhướng mày nhìn về phía Bạch Nhược Hy, ngầm nhìn khuôn mặt cô, nhìn nhập tâm không nhúc nhích.
Bạch Nhược Hy bị anh ta nhìn hơi giật thót, chậm rãi sờ lên gương mặt của mình, căng thẳng nuốt nước bọt, hỏi lại: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Doãn Đạo đột nhiên trở nên nghiêm túc, chậm rãi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hy với góc độ khác: “Nói thật, thật ra nhìn cô ở một số góc có nét giống mẹ tôi, khí chất cũng không khác là bao, ngay cả tính cách cũng rất giống. Tôi đoán nơi tôi bị cô hấp dẫn chắc là do cảm giác thân thiết và cảm giác quen thuộc khó hiểu trên người cô.”
“Tôi giống mẹ anh sao?” Bạch Nhược Hy kinh ngạc trừng to mắt, cảm thấy câu này thật vô căn cứ, cười nói: “Cô Doãn là mỹ nhân có khí chất hiếm có ở thành phố Tịch, tôi nào dám so sánh với cô ấy chứ, anh đề cao tôi quá rồi, tôi không dám nhận lời khen này: “Ngoại hình của cô cũng không tệ mà”
Doãn Đạo tán thưởng quan sát cô một phen, cười khẽ, ánh mắt tràn ngập ánh sáng kích động: “Chí ít tôi nhìn rất vừa mắt, rất đẹp.”
“Cám ơn” Bạch Nhược Hy lịch sự đáp lại anh ta, lúng túng cầm chén rượu lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
Doãn Đạo lại tiếp tục rót rượu, nói mấy câu linh tỉnh, nhưng tránh không bàn đến Doãn Âm và Doãn Nhụy, cả đêm, Bạch Nhược Hy không moi ra được tin gì có ích từ Doãn Đạo.
Cuối cùng, mấy tiếng trôi qua.
Doãn Đạo uống đến nỗi bất tỉnh nhân sự, ngủ gục trên bàn.
Bạch Nhược Hy uống ít, nhưng cũng hơi Say.
Cô day huyệt Thái Dương, híp mắt nhìn xung quanh, Trần Âu ngửa đầu trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Người trong quán càng lúc càng ít.
Kiểu quán bar này vốn không hợp để chơi quá muộn.
Cô đang nghĩ bỏ Doãn Đạo ở lại đây, về nhà với Trần Âu, điện thoại của Doãn Đạo đột nhiên vang lên Điện thoại để trên bàn, màn hình sáng lên, rung lên theo tiếng chuông.
Cô tò mò nhìn màn hình.
Tên người gọi: em gái Bạch Nhược Hy xoắn xuýt một lát, lén cầm lấy điện thoại của Doãn Đạo, căng thẳng chú ý trạng thái say rượu của anh ta, ngón tay chậm rãi lướt màn hình điện thoại, nhận nghe.
‘ô không nói gì, chỉ để di động ở bên tai, Giọng nói lo lắng nũng nịu của Doãn Nhụy truyền đến: “Anh trai, chuyện đã qua lâu như vậy, anh vẫn không chịu tha thứ cho.
Tiểu Nhụy sao? Em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi, em không nên giúp Huyền Thạc, anh, xin anh đừng giận em nữa, hơn nữa em đâu có làm chuyện gì hại đến anh, anh làm kinh doanh, Huyền Thạc quản lý quốc gia, hai người không hề có xung đột gì về lợi ích cả, anh ấy chỉ muốn lấy phần tài liệu đó trong máy tính của anh mà thôi, đâu dẫn đến tổn thất gì. Xin anh đó, đừng giận em nữa”
Bạch Nhược Hy đột nhiên tỉnh ngộ, thì người phản bội Doãn Đạo là người phụ nữ này.
Từ lời của Doãn Nhụy có thể nghe ra, Kiều Huyền Thạc tiếp cận cô ta là vì muốn biến cô ta thành “nội gián”, cài vào bên cạnh Doãn Đạo.
Trước đó cô vì Kiều Huyền Thạc mà ghen với cô ta, giờ phút này cô rất thoải mái, tâm tình tươi tỉnh.
Doãn Nhụy thấy mãi không có tiếng trả lời, không khỏi nghỉ ngờ nói: “Anh trai, rốt cuộc anh có đang nghe em nói không vậy?”
“Anh, bây giờ chị xảy ra chuyện, trong nhà cần anh, cha mẹ cần anh, em cũng rất cần anh, anh vì giận em mà đã rất lâu rồi không trở về nhà, mọi người đều rất nhớ anh.”
“Anh..” Doãn Nhụy sốt ruột gọi: “Rốt cuộc anh có nghe em nói không vậy, anh có thể lên tiếng được không? Em đã giải thích đến vậy với anh rồi, còn muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho em?”
Tâm trạng của Bạch Nhược Hy thả lỏng hơn, cô lập tức cúp máy, còn chuyển trạng thái điện thoại của Doãn Đạo thành tắt máy.
Cô vươn người bỏ di động vào túi áo của anh ta, không hề chột dạ nói: “Tôi tắt máy giúp anh nhé, có loại em gái hám trai quên anh như vậy, bảo sao anh lại thất vọng, mấy năm nay coi như anh yêu thương cô ta không công rồi.”
“Ôi.” Bạch Nhược Hy ngồi lại vị trí, thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Như vậy cũng rất tốt, để anh thấy rõ bộ mặt dối trá của em, cũng không uổng công anh bị phản bội: Bạch Nhược Hy thì thầm uống rượu, lắng lặng nhìn Doãn Đạo uống say phía trước, lập tức im lặng.
Đột nhiên cô nghĩ đến lời anh ấy vừa mới.
Ngoại hình cô giống bà Doãn sao?
Thật ra từ nhỏ đến lớn không ai nói ngoại hình cô giống cha mẹ, đây cũng là lần đầu tiên có người nói ngoại hình của cô giống mẹ người khác, mà còn là mẹ của Doãn Nhụy.