Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 394

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 394: Cuộc “tấn công” bất ngờ

Edit By Tsunami

Bạch Nhược Hi cảm thấy cổ tay mình nhanh chóng bị người đàn ông giữ chặt, anh giật mạnh.

Cô không phản ứng gì cả, tốc độ của đối phương cực nhanh, lực đạo rất mạnh.

Cả người như bị văng ra ngoài, không biết chuyện gì đang xảy ra, lưng đập vào bức tường cạnh ban công, rất đau.

Một giây tiếp theo, cánh tay rắn chắc của người đàn ông ấn mạnh vào xương quai xanh của cô.

Cảm giác như bị bóp chết trong chốc lát.

Hối hận khi “tấn công” anh từ phía sau.

Khoảnh khắc bàn tay người đàn ông đè lên xương quai xanh của cô, anh đột ngột rút sức lực, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên trở nên dịu dàng, cau mày kinh ngạc, tay trái chống tường, cánh tay phải vẫn đè lên xương quai xanh của cô, nhưng sức lực cũng là giữ kịp thời.

Bạch Nhược Hi lúc này mím chặt miệng như muốn khóc, cảm thấy cơ thể rất đau, muốn làm anh bất ngờ lập tức biến thành chính mình hoảng sợ.

Tâm trạng chua xót này khiến cô lúc này muốn khóc không ra nước mắt.

Bạch Nhược Hi tức giận đè lên ngực anh, đẩy anh về phía sau một bước, khó chịu vượt qua anh: “Em hối hận rồi, biết vậy em không đến gặp anh, suýt chút nữa bị anh giết chết.”

Kiều Huyền Thạc nhanh chóng đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô, kéo thật mạnh.

Bạch Nhược Hi toàn thân bị trọng lực dồn về phía sau, cô lảo đảo hai bước, trực tiếp ngã vào trong cánh tay của anh.

Kiều Huyền Thạc ôm lấy thân thể cô, ôm chặt trong tay, cúi đầu vùi vào tóc cô, nhắm mắt ngửi mùi thơm trên cơ thể cô, nở nụ cười rất mãn nguyện.

Trái tim ấm áp ngay lập tức.

Loại bất ngờ này khiến anh nhất thời kích động quên luôn tâm trạng thấp thỏm lúc trước, hưng phấn đến không nói nên lời.

Bạch Nhược Hi vùng vẫy hai lần, càng cử động, anh càng ôm chặt hơn.

Cô đứng bất động và gần như ngạt thở trước sức ép lồng ngực cường tráng của người đàn ông. Cô mỉm cười bất lực và nói: “Em muốn tạo bất ngờ, nhưng sau lần này, em sẽ không bao giờ nữa. Không dám làm anh ngạc nhiên, em sợ rằng nếu em không cẩn thận, cơ thể yếu ớt của em sẽ không chịu nổi một chiêu mà ngỏm.”

“Là anh không tốt, cơ thể em thơm quá, từ lúc bước vào anh nên ngửi thấy mùi hương của em.”

“Anh không phải là một con chó, làm thế nào anh có thể có một cái mũi tốt như vậy?” Bạch Nhược Hi thì thầm với một giọng điệu ngọt ngào.

Kiều Huyền Thạc hít một hơi thật sâu và từ từ ôm cô chặt hơn.

“Anh ba, buông em ra trước, đau quá, anh định bóp cổ em chết à.”Kiều Huyền Thạc lập tức buông tay, đưa hai tay chạm vào má cô, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô, nhẹ giọng hỏi: “Em ở nhà họ Doãn thế nào rồi? Có ai bắt nạt em không? Doãn Đạo đối với em có làm chuyện vượt quá giới hạn, Doãn Nhuỵ có bắt nạt em không, cha mẹ của em …”

“Anh ba, anh hỏi em một lúc nhiều câu như vậy, anh muốn em trả lời như thế nào?” Bạch Nhược Hi lẩm bẩm.

Kiều Huyền Thạc ngừng lại, nhìn thẳng vào mặt cô với đôi mắt nóng như lửa đốt.

Bạch Nhược Hi chớp mắt nhìn cảm xúc gấp gáp của anh, hầu kết gợi cảm của anh đang chuyển động hai lần, động tác nuốt nước bọt rất rõ ràng.

Bạch Nhược Hi biết rất rõ đôi mắt nóng bỏng và quen thuộc của anh có nghĩa là gì.

Nhưng anh chỉ nhìn cô cố định, không gặp cô đã ba ngày, nhớ nhung như thể đã ba thế kỷ không gặp.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai, quyến rũ và sâu sắc của người đàn ông, trái tim Bạch Nhược Hi đập rộn ràng, mong đợi nụ hôn của anh, nhưng anh không động đậy.

Vì cô đã chủ động hẹn gặp anh rồi nên cô không ngại chủ động lần nữa.

Bạch Nhược Hi kiễng chân ngẩng đầu lên hôn anh.

Kiều Huyền Thạc nhanh chóng ấn vào vai cô, liếm đôi môi khô mỏng rồi khẽ thì thầm: “Nhược Hi, anh cũng xong việc rồi, anh đưa em đi ăn tối ngay.”

Bạch Nhược Hi thất vọng nhìn anh, nhàn nhạt hỏi: “Mới năm giờ, anh ăn sớm vậy sao?”

“Đi ra ngoài trước.”

Kiều Huyền Thạc nắm tay cô bước nhanh ra khỏi văn phòng.Tốc độ của anh có chút gấp gáp, Bạch Nhược Hi sải bước không kịp, rất bối rối, anh không ăn trưa sao? Đói quá?

Ra khỏi tòa nhà quân khu.

Kiều Huyền Thạc dẫn Bạch Nhược Hi đến bãi đậu xe ở tầng trệt.

Bạch Nhược Hi lên xe, kéo dây an toàn, cánh cửa bên cạnh anh đóng sầm lại, vừa nghe thấy tiếng động, một bóng người lao vào cô ngã xuống.

Cô thậm chí còn không cài nút an toàn, khuôn mặt bị bàn tay to của Kiều Huyền Thạc nắm lấy quay về phía anh, không có phản ứng gì, nụ hôn của anh đã ập đến.

“Ưm …” Bạch Nhược Hi buông dây an toàn và đặt hai tay lên ngực.

Nhưng vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của anh.

Người đàn ông nghiêng nửa người, đè lên người cô, cô dựa chặt vào lưng ghế, nụ hôn nhiệt tình đến rất nhanh, cô còn chưa kịp chuẩn bị, đã thở không ra hơi.

“Ưm …” Cô phát ra một giọng nói ngọt ngào từ cổ họng, chậm rãi đáp lại anh, thuận theo anh, và từ từ ôm lấy cổ anh.

Răng môi triền miên vẫn không thể thỏa mãn nhớ nhung của người đàn ông, và bàn tay của anh đã luồn vào trong quần áo của Bạch Nhược Hi.

Rơi vào dục vọng và không thể tự thoát ra, Bạch Nhược Hi nhạy cảm cảm thấy lòng bàn tay anh đang vuốt ve cơ thể cô.

Cô lo lắng nắm lấy cổ tay anh và đẩy mạnh.

Cảm nhận được sự phản kháng của cô, Kiều Huyền Thạc từ từ khôi phục tỉnh táo, tay anh kéo quần áo của cô lại, từ từ rời khỏi cơ thể cô, rồi mới từ từ rời khỏi môi cô.

Hơi thở của hai người đều trở nên bối rối, cả khoang xe tràn ngập hơi thở mơ hồ, nóng bỏng, cảm giác ngột ngạt khó thở.Bạch Nhược Hi hé môi thở dốc, cảm giác sắp nghẹt thở, hơi thở nồng nặc mùi hương nam tính của đàn ông, trong trẻo, thơm tho, quyến rũ mê người.

Hơi thở của người đàn ông cũng rất nặng nề, giọng nói khàn khàn giống như dã thú ngàn năm không kiêng nể, anh thì thào: “Nhược Hi, chúng ta về nhà nhé?”

“Không phải anh nói muốn đưa em đi ăn tối sao?” Bạch Nhược Hi xấu hổ lẩm bẩm, ánh mắt xấu hổ trầm xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông.

“Anh là sợ trong văn phòng nhịn không được muốn em, trong đó có camera.”

Bạch Nhược Hi không nhịn được mà khẽ cắn môi để kìm lại một nụ cười, khuôn mặt ngọt ngào đỏ bừng.

Cô ấy từ từ nhìn Kiều Huyền Thạc, ánh mắt lúng túng và ngượng ngùng rất dịu dàng, cô ấy nói nhẹ: “Chị Tĩnh đang ở nhà, chị ấy sẽ đưa em đi khi thấy em về, anh có chắc là muốn về nhà không?”

Kiều Huyền Thạc cười nhẹ, vươn tay kéo dây an toàn của cô, tự mình thắt dây an toàn, khởi động xe rời khỏi bãi đậu xe.

“ Anh ba, mình đi đâu thế?” Bạch Nhược Hi tò mò hỏi.

Bình Luận (0)
Comment