Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 446

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 446: TINH THẦN XUẤT HIỆN

Kiều Huyền Thạc nhìn biểu tình kinh ngạc của Hách Nguyệt, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đây là chuyện cơ mật trong quân khu của tôi, hiện tại tôi nói cho anh, nên anh cũng biết là có ý gì, tôi hi vọng anh có thể giúp tôi lần này. Tôi biết chuyện này làm anh khó xử nhưng….

Hách Nguyệt cười cười, ngắt lời nói: “Không có gì là không làm được, đừng nghĩ tôi cương trực, công chính như vậy. Tôi biết Pháp Luật có rất nhiều lỗ hổng, có đôi khi biết rõ kẻ trước mắt đáng chết nhưng chế tài pháp luật lại không thể làm gì được bọn chúng, cũng giống như đám phụ nữ trong phiên tòa hôm nay vậy, tổ chức thịnh yến tại vùng biển quốc tế sau đó chơi đến chết người rồi lại ném xác xuống biển phi tang. Nhưng lần này, bọn họ lại không may mắn khi cái xác đó lại trôi về hải vực của Tịch Quốc vừa vặn lại bị hải quân Tịch Quốc đang tuần tra phát hiện ra. Tôi đang muốn đem tất cả đám nam nữ đó nhốt lại, giảm bớt gánh nặng cho xã hội.”

“Cậu có thể.”

Hách Nguyệt cười cười, lắc đầu: “Nhưng luật sư lại lợi dụng sơ hở của Pháp Luật để thoát tội cho một số kẻ, tôi cũng không có khả năng xử phạt toàn bộ bọn chúng. Đây là pháp luật.”

“Vậy còn chuyện của Kiều Nhất Hoắc?”

Hách Nguyệt cười cười, nói: “Chỉ cần cậu có thể giải quyết tốt chuyện bệnh viện và các chuyện liên quan sau đó cung cấp cho tôi đầy đủ hồ sơ chứng minh ông ta bị tâm thần những chuyện còn lại tôi sẽ giúp cậu giải quyết. Đây cũng chính là pháp luật.”

Kiều Huyền Thạc dường như hiểu được ý của Hách Nguyệt, pháp luật dựa trên bằng chứng, mặc kệ trắng đen, đúng sai tất cả đều phải có chứng cứ xác thực làm chuẩn mực.

“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, tôi cũng không làm phiền cậu nữa, phiên tòa hôm nay chắc cũng không dễ giải quyết, cậu làm việc tiếp đi” nói rồi Kiều Huyền Thạc đứng dậy rời đi.

Hách Nguyệt cong môi cười nhạt đáp: “Đúng là có điểm phiền phức. Thật ra vụ kiện này cũng sẽ chẳng có gì nếu chỉ đơn giản là một đám người mẫu tổ chức bán dâm nhưng lại khiến cho người ta đau đầu chính là sau lưng những kẻ này lại có rất nhiều nhân vật lớn.”

“Thẩm Phán Hách lại sợ những chuyện này sao?”

Hách Nguyệt gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với những lời này.

“Bạch San san cũng ở trong số đó, hơn nữa lần này xem ra, cô ta bị nghi ngờ có liên quan giết người.”

“Không phải cái cô Linda kia?” Kiều Huyền Thạc nhớ rõ khi nãy trong phiên tòa đám phụ nữ kia nhất mực đồng loạt đổ lỗi cho người phụ nữ trên Linda này.

Hách Nguyệt lắc đầu: “cô ta không phải chủ mưu, cô ta cũng được coi như là người bị hại thê thảm nhất, bị những tên đại gia kia chơi đến rất thảm, đừng nhìn hiện tại cô ta có thể đứng đó mà lầm tưởng, khi còn ở trong khu vực tạm giam cô ta đã phải điều trị tích cực một thời gian dài đó. Nhưng không vì thế mà được giảm nhẹ tội đâu, dựa vào những tội danh của cô ta chắc sẽ phải đi tù trên dưới 20 năm.

Kiều Huyền Thạc tò mò hỏi: “Bạch San san sẽ bị phán tử hình?”

“còn phải xem chứng cứ nhưng tôi nên nhắc nhở vợ cậu đừng quan tâm đến chuyện của nhà họ Bạch nữa.”

Kiều Huyền Thạc rất là tự tin nói một câu: “Yên tâm, cô ấy sẽ không làm vậy.”

Nói rồi anh lập tức xoay người bước về phía cửa, vừa đi vừa nói lời từ biệt: “Việc trước đó trăm sự nhờ cậu, tôi có việc phải về quân khu trước.”

“Không tiễn”

“Không cần tiễn”

Lam Tuyết bị cha mẹ của hắn vũ nhục sau đó cô lại cầm số tiền đó về đập vào mặt Hách Nguyệt hắn.

Cô không bán thân, không phản bội hắn chỉ là cô chưa từng yêu hắn, nhìn thấy cha mẹ hắn như vậy, nhìn thấy gia đình hắn đáng sợ như thế cô chỉ là nghe theo lý trí chọn lựa rời đi mà thôi.

Không có tình yêu, làm sao có thể lựa chọn cùng hắn đối mặt với cha mẹ hắn chứ! Làm sao dám đối mặt với cuộc sống khó khăn đây?

Chỉ là cho tới bây giờ hắn vẫn không biết lý do cô ở lại, vì sao cô vẫn không chịu rời đi.

Hắn không dám hỏi, sợ rằng một khi hỏi đến cô lại đột nhiên rời đi.

Tại biệt thự hắn đã an bài rất nhiều bảo vệ, thậm trí còn thuê cả vệ sĩ ẩn danh để bảo vệ sự an toàn của 3 mẹ con cô, một khi phát hiện có hành động bất thường của ba mẹ hắn ta thì lập tức giải quyết, Hách Nguyệt rất hiểu cha mẹ hắn, sự bình tĩnh hiện tại chỉ là đêm trước cơn bão, bọn họ đang ấp ủ một âm mưu lớn, nghĩ một biện pháp chu toàn để buộc hắn phải đi vào khuôn khổ. Sau khi biết hắn đã triệt sản, hai đứa nhỏ hiện tại đã trở hành hy vọng duy nhất của bọn họ, tương lai của nhà họ hách, cha mẹ hắn nhất định sẽ nghĩ cách để cướp hai đứa nhỏ.

Hách Nguyệt biết bản thân không bỏ được Lam Tuyết cùng hai đứa nhỏ nhưng giờ phút này hắn lại thực sự rối rắm tơ vò không biết là nên đưa Lam Tuyết cùng với hai đứa nhỏ đến một nơi an toàn không ai biết đến hay là tiếp tục để bọn họ bên người để bảo vệ đây?

Hiện tại điều khiến hắn sợ hãi nhất chính là nhận được điện thoại của Lam Tuyết, bởi vì chỉ có việc phát sinh ngoài ý muốn xảy ra với hai đứa nhỏ thì Lam Tuyết mới có thể chủ động liên hệ với hắn, còn nếu không, người phụ nữ kia chỉ coi hắn như không khí mà thôi.

Càng nghĩ càng bế tắc, Hách Nguyệt đứng lên xoay người đi đến cửa sổ sát đất hai tay đút túi quần lẳng lặng nhìn bầu trời phía xa.

Trời xanh mây trắng, quá khứ ngày đó hiện lên như một bức vẽ.

Trong lòng ẩn ẩn đau đớn, hai đứa nhỏ kỳ thật chỉ là ngoài ý muốn nhưng lại khiến cho tâm tình của hắn cảm thấy tốt đẹp đến như vậy, năm năm trước hay là hiện tại thì hắn vẫn không thể nào buông bỏ được người phụ nữ tên Lam Tuyết đó.

Yêu ai yêu cả đường đi, hiện tại hắn yêu hai đứa nhỏ bao nhiêu thì cũng yêu mẹ của hai đứa bấy nhiêu. Chỉ có điều mỗi lần nhớ tới cô thì trong lòng không phải là ngọt ngào mà toàn bộ đều là đau thấu tâm can.

Loại đau đớn này giống như có ngàn vạn con kiến gặm cắn cảm giác đau đớn, ẩn ẩn truyền đến.

Quân khu.

Kiều Huyền Thạc mới vừa lái xe chạy về quân khu, thời điểm xe chạy tới gần cổng anh liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh thả chậm tốc độ sau đó dừng lại Một người đàn ông sống lưng thẳng tắp, đứng sừng sững ở cổng lớn quân khu không nhúc nhích. Nhìn bóng dáng kia có thể kết luận anh ta đã đứng đó một thời gian dài và không có ý định tiến vào bên trong. Anh biết bóng người kia là ai.

Nhìn thấy người kia khiến tâm tình của anh cũng không dễ chịu, cảm xúc bỗng trở nên sa sút, anh tựa lưng vào ghế lái sau đó lẳng lặng nhìn anh ta.

Thời khắc này, từng hình ảnh trong quá khứ bất giác ùa về khiến cho tâm tình của anh bất ổn nhưng một giây sau nó cũng đột nhiên rõ ràng. Người đàn ông này đã từng mắc sai lầm nhưng công trạng của anh ta lập nên cũng không ít.

Kiều Huyền Thạc chậm rãi duỗi tay nhấn còi xe Tiếng còi xe chói tai khiến cho người đàn ông phía trước sợ hãi ngẩn người lập tức tránh sang một bên sau đó ngơ ngác nhìn chiếc xe đang tiến tới.

Thẳng cho đến khi chiếc xe tiến lại gần và hắn nhìn thấy rõ người lái xe là Kiều Huyền Thạc trong một khắc kia hắn đột nhiên đứng thẳng tắp, trang nghiêm cúi chào, động tác dứt khoát không chút cẩu thả, nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ kinh sợ.

Chiếc xe chậm rãi chạy tiến vào cửa lớn của quân khu, thời điểm bánh xe lăn tới trước mặt của người đàn ông, Kiều Huyền Thạc đột nhiên dừng lại, hạ cửa sổ xe xuống, ánh mắt nhìn về phía trước, ngữ khí ôn hòa bình tĩnh hỏi: “Quay lại để xử lý nốt những thủ tục cuối cùng trước khi xuất ngũ sao?”

“Đúng vậy, Cậu ba?” giọng nói của Tinh Thần khẩn trương thanh âm có vẻ vang dội khác thường.

“Sao lại kéo dài lâu như vậy?”

Tinh Thần do dự: “Tôi……” ba chữ không bỏ được tinh thần không dám nói ra khỏi miệng.

Đối với quân nhân mà nói, bị cưỡng chế xuất ngũ là một loại xỉ nhục, hơn nữa anh ta đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, đáng bị xử phạt, anh ta không còn mặt mũi nào đi vào quân khu, không còn mặt mũi để nhìn thẳng vào ánh mắt của cấp trên nữa.

Kiều Huyền Thạc hít sâu một hơi, suy nghĩ nói: “Vào đi, đến văn phòng xét duyệt lại lỗi lầm trước kia của cậu sau đó dựa theo quy định rồi tiếp thu xử phạt.”

Tinh Thần vô cùng kinh ngạc, kích động đến không nói nên lời.

Kiều Huyền Thạc khởi động xe lái vào bên trong.

Tinh Thần nhìn theo bóng xe của Kiều Huyền Thạc, đôi mắt đỏ hoe không kìm được mà lệ nóng lưng tròng.

Xét duyệt lại một lần nữa, dựa theo quy định mà tiếp nhận xử phạt sao? Nếu xét theo đúng quy định có lẽ cùng lắm cậu ta sẽ bị hạ 1 hoặc 2 cấp nhưng tiếp nhận xử phạt sẽ không phải xuất ngũ nữa. Trong lòng của Tinh Thần run rẩy đến lợi hại, vội vàng bước nhanh trên con đường tiến vào quân khu. Hắn hiểu cấp trên của mình, người đàn ông nhìn bề ngoài có vẻ tuyệt tình nhưng thật ra bên trong lại là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa. Cấp trên của hắn có thể nói ra những lời này chứng tỏ anh ta vẫn để ý tới hắn.

Tinh Thần mang theo nước mắt cảm kích đi vào quân khu.

Bình Luận (0)
Comment