Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 510

Chương 510

Đêm đến.

 

Lam Tuyết trằn trọc cả đêm không ngủ được.

 

Sáng sớm hôm sau, mắt cô sưng húp vì khóc, cả người phờ phạc.

 

Vệ sinh cá nhân xong, Lam Tuyết thu dọn hành lý bước ra khỏi phòng, định thu dọn đồ đạc cho hai đứa nhỏ nhưng phòng đã được dọn sạch sẽ, hai đứa nhỏ đã đợi sẵn ở dưới lầu.

 

Hai chiếc ba lô bé xinh được đặt trên ghế sô pha, Hách Nguyệt đang ôm Hoan Hoan Lạc Lạc.

 

Hai đứa nhỏ không biết rằng sắp rời xa ba chúng, chúng chỉ nghĩ đây là một chuyến đi chơi, nở một nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc, Lam Tuyết xách va li xuống lầu, từng bước đi về phía họ.

 

Hách Nguyệt dặn dò hai con gái đang ngồi hai bên, khẽ thì thầm: “Nhớ nghe lời mẹ, không được làm mẹ giận, biết không?”

 

“Vâng”

 

“Đừng nói chuyện với người lạ. Hãy thật tỉnh táo, đừng để bị người lạ lừa.”

 

“Baba, Đừng lo, chúng con rất thông minh.” Hoan Hoan cười nói.

 

Lạc Lạc chạm vào má Hách Nguyệt, như một bà cụ non và nói với trái tim đầy tha thiết: “Ba ơi, sao ba không đi chơi với chúng con? Nếu ba ở bên cạnh chúng con thì chúng con không sợ kẻ xấu đâu”.

 

“Ba phải làm việc và không có thời gian.” Hách Nguyệt cười nhẹ, ánh mắt ấm áp và trìu mến nhìn hai cô con gái tràn đầy tình yêu thương mãnh liệt.

 

“Ba, mẹ đến rồi …” Hoan Hoan chỉ vào Lam Tuyết ở phía sau.

 

Lam Tuyết nặn ra một nụ cười cứng ngắc, bước tới trước mặt ba bố con.

 

Hách Nguyệt không ngẩng đầu nhìn Lam Tuyết, sắc mặt chìm xuống.

 

“Hoan Hoan, Lạc Lạc. Mau đi nào.” Lam Tuyết cầm ba lô trên ghế sô pha vươn tay ôm lấy hai cô con gái.

 

Hách Nguyệt bế hai cô con gái lên, nghiêm túc nhìn Lam Tuyết, nhàn nhạt nói: “Anh sẽ đưa em đến đó.”

 

“Không cần.” Lam Tuyết vươn tay bế hai con, không dám nhìn vào mắt người đàn ông. Hai đứa trẻ được đặt xuống và cô vỗ vai chúng: “Đi theo mẹ, đừng để bị lạc.”

 

Nói xong, cô cầm hành lý trên tay, còn Hoan Hoan và Lạc Lạc thì nắm ta nhau Hách Nguyệt đứng yên tại chỗ nhìn người phụ nữ bỏ đi cùng hai cô con gái chưa hiểu chuyện đời. Hoan Hoan Lạc Lạc quay đầu chào Hách Nguyệt: “Tạm biệt baba, chúng con sẽ về sớm thôi, đừng lo lắng, chúng con sẽ mua quà cho baba.”

 

Hách Nguyệt mím môi cười khổ. Hai chân như mọc rễ, đứng bất động. Anh sợ hãi theo ra ngoài, sẽ không đành lòng nhìn chúng đi mất, anh sợ không khống chế được lại muốn đoạt hai đứa nhỏ.

 

Khi con gái cùng Lam Tuyết biến mất ở cửa, anh vẫn chưa lấy lại được tinh thần vì sự mất mát này.

 

Đột nhiên, có tiếng còi xe cảnh sát, thanh âm càng ngày càng gần như dừng lạ ở cửa.

 

Hách Nguyệt quặn thắt trong lòng, lao ra ngoài ngay lập tức.

 

Sau khi lao ra khỏi cửa, một chiếc xe cảnh sát đã chặn Lam Tuyết, cô bị mấy cảnh sát còng tay lại, có một chiếc xe sang trọng đỗ bên cạnh viên cảnh sát. Hai người bước xuống xe, bọn họ chính là bố mẹ của Hách Nguyệt, Hách Danh Chấn và Đỗ Tân Lan.

 

Nhìn thấy Lam Tuyết bị cảnh sát còng tay, Hoan Hoan Lạc Lạc sợ tới nỗi bật khóc: “Tại sao các chú lại bắt mẹ con? Tại sao …”

 

Lam Tuyết cũng không hiểu sap, ánh mắt phẫn nộ nhìn Đỗ Xuân Lan.

 

Cảnh sát đưa lệnh bắt ra và nói với Lam Tuyết: “Đây là lệnh bắt giữ. Bây giờ cô bị tình nghi có liên quan đến vụ tống tiền 5 năm trước, các tội danh trộm cắp và lừa đảo trong nhiều năm, vụ án sẽ do đồn cảnh sát chúng tôi điều tra.”

Bình Luận (0)
Comment