Chương 535:
“Giới tính?” Tim Kiều Huyền Thạc tim đập rất nhanh, nhìn nụ cười nhân hậu của cha vợ, lại nhìn Kiều Huyền Hạo nói: “Sinh trai hay sinh gái em đều thích.”
“Không ai hỏi ngươi có thích hay không, chúng ta cứ đoán xem, xem ai đoán đúng, đoán một chút coi như trò chơi giảm bớt bầu không khí lo lắng. “
Doãn Đạo nghe vậy, vẫn dựa vào cửa sổ thủy tinh xem, đột nhiên nói chen vào:” Một trai hai gái. “
Kiều Huyền Hạo nói:” Tôi nghĩ là hai trai và một gái. “
Trần Tĩnh và gia đình nhà họ Doãn nghe thấy, họ cũng có suy đoán của riêng họ.
Bầu không khí dịu đi.
Khi hỏi Kiều Huyền Thạc, Kiều Huyền Thạc suy nghĩ một lúc và nói: “Tôi hy vọng là ba cô con gái.”
Mọi người đều không hiểu, nhìn anh và hỏi: “Anh thích con gái à?”
Kiều Huyền Thạc cười và không trả lời họ.
Phải, anh ấy thích con gái.
Bởi vì con trai trời sinh là kẻ thù của cha và là hiệp sĩ của mẹ, anh không muốn có thêm hiệp sĩ cạnh tranh với mình để giành được tình yêu của công chúa.
Đúng lúc này, Doãn Đạo hét lên: “Đi ra, đi ra rồi, y tá đi ra cùng ba đứa trẻ…”
Mọi người vội vàng tiến lên.
Ba y tá xuất hiện trước mặt Kiều Huyền Thạc ôm ba đứa trẻ được quấn khăn trắng.
Tất cả mọi người đều lao về phía trước, vẻ mặt rạng rỡ như nhau, nụ cười phấn khích không giấu giếm.
Nhưng thân thể của Kiều Huyền Thạc cứng đờ, đầu ngón tay khẽ run lên, trong mắt không khỏi có chút u ám.
Anh lo lắng đến mức không dám đến đón con.
Y tá vui mừng nói: “chúc mừng, đã sinh ba …”
Y tá chưa kịp nói xong, Kiều Huyền Thạc đã lo lắng hỏi: “Vợ tôi đâu? Cô ấy thế nào rồi?”
Y tá: “Hiện tại sản phụ đang trong tình trạng rất tốt, mẹ và con đều an toàn, sau khi mổ phải quan sát bên trong một lúc.”
“Ơn trời, tốt quá, tốt quá …” Doãn phu nhân kích động nói, nhìn chằm chằm đứa trẻ trong tay y tá.
Doãn Đạo và Kiều Huyền Hạo dựa vào vai y tá, nhìn xuống đứa trẻ sơ sinh.
“Thật nhỏ bé.” Doãn Đạo không khỏi nhíu mày, trên mặt lo lắng nhìn đứa bé: “Sao chúng lại nhỏ như vậy, đôi mắt đều không hé mở ra, làm sao vậy?”
Cô y tá cười và hỏi: “Ai là cha của đứa trẻ?”
Kiều Huyền Thạc chưa kịp nói ra, thì Doãn Đạo đã lập tức giơ tay lên: “Tôi là bác của bọn trẻ.”( Thằng cha Doãn Đạo loi choi loi choi) “Tôi là bác hai của bọn trẻ… Bác hai …” Kiều Huyền Hạo cũng rất cao hứng, trong lòng bừng lên hạnh phúc không thể che giấu.
“Tôi là ông ngoại của đứa trẻ.” Doãn Chi Nguyên không nhịn được cũng khoe mình lên chức, nói xong chỉ vào Kiều Huyền Thạc và nói: “Anh ấy là cha của đứa trẻ và là con rể của tôi.”
Ba y tá đều cảm thấy thích thú với gia đình này, mỗi người đều lo lắng như một đứa trẻ.
Y tá đưa ba đứa trẻ lại gần Kiều Huyền Thạc thì một y tá nói: “Ba bế xem nào. Chúc mừng ba hoàng tử. Hiện tại các chỉ số đều bình thường. Chúng tôi vẫn cần đưa chúng vào khoa sơ sinh để theo dõi một vài ngày.”
Khi nghe ba đứa con trai của mình, Kiều Huyền Thạc giật mình kinh ngạc, anh im lặng trong vài giây, những người khác đang chuẩn bị vui vẻ hoan hô, tay chân luống cuống không biết để đâu.
Quá bất ngờ, Kiều Huyền Thạc không còn biết phản ứng thế nào.
Ngược lại mong muốn của anh, hóa ra là ba cậu con trai.
Cô y tá quay lưng mang ba đứa trẻ đi tới khoa Nhi.