Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 88

“Là anh nói mà.” Bạch Nhược Hy
tức giận nói.

“Em xem chúng tôi thi đấu chưa?”
“Quá tàn bạo. Không dám nhìn.”

Kiều Huyền Thạc nén xuống cơn tức
đang sắp sửa bộc phát: “A Lương
nói với em, chỗ đó của tôi bị thương
sao?”

`
“Ư „

Kiều Huyền Thạc lập tức thả Bạch
Nhược Hy ra, xoay người rời khỏi.

Bạch Nhược Hy sốt ruột chạy theo,
đứng phía sau anh gọi với theo:
“Anh muốn đi đâu?”

“Trị thương.

Hai chữ này của Kiều Huyền Thạc
tràn đầy sát khí.

Bạch Nhược Hy vội vàng đuổi theo.
Bọn họ không hề đi bệnh viện.

Kiều Huyền Thạc đích thân đi bắt A
Lương.

Bạch Nhược Hy chỉ biết A Lương tối
nay bị phạt. Một mình ngồi xổm
nâng tạ ở thao trường đến sáng
sớm hôm sau. Thảm đến nỗi hai
chân và lưng đều sắp gấy rồi.

Tối đó, Bạch Nhược Hy không bị tra
hỏi gì mà chỉ được sắp xếp vào ngủ
Ở ký túc xá.

Sáng hồm sau.

Cô đã dậy từ sớm, chải đầu rửa mặt
sạch sẽ. Khi cô vừa mở cửa thì đã
thấy một anh lính cao lớn đứng
ngay trước cửa lễ phép chào cô:
“Cô ba, chào buổi sáng.”

“Gọi tôi Bạch Nhược Hy đi. Bạch
Nhược Hy cả đêm trăn trọc khó ngủ
cho nên tinh thân không được tốt.

“Cô ba, tôi không dám.”

Bạch Nhược Hy bu môi, không nói
gì nữa. Sau đó, cô lại ngẩng đầu
nhìn anh chàng nghiêm túc trước
mặt.

Bọn họ nghiêm nghị như vậy là do
huấn luyện mà ra sao?

Không có người nào biết cười cả.

“Cô ba, mời cô đi với tôi.’
“Dạ.

Bạch Nhược Hy trả lời một tiếng, đi
sau lưng anh chàng kia rời khỏi tòa
ký túc.

Anh dẫn cô tới nhà ăn, hỏi cô đã ăn
sáng chưa. Sau đó lại dẫn cô vào
trong một căn phòng hội nghị trang
nhã quý phái.

Trong phòng này không có người
nào nên cô một mình im lặng ngồi
xuống. Hai tay ôm lấy cốc thủy tinh
ấm áp. Cốc trà xanh khói trắng lượn
lờ. Trong không khí phủ đầy cảm
giác thanh thuần tươi mới của buổi
sớm.

Bên ngoài cửa sổ chim hót ríu rít,

hoa nở ngát hương, cây nở tươi tốt.
Đợi hồi lâu, cửa mới được đẩy ra.

Bạch Nhược Hy căng thẳng ngồi
thẳng lưng dậy rồi nhìn ra cửa.

A Lương và Tinh Thân bước vào.

Bạch Nhược Hy nhìn thấy bộ dạng
của A Lương liền không nhịn được
mà lén mím môi cười.

Mỗi lần bước một bước, hai chân
anh ta giống như ếch nhảy, từng
bước từng bước run run không
ngừng. Cảm giác không có tinh
thân, cũng đi rất cố sức.

Sau khi hai người tới gần liền cúi
người chào Bạch Nhược Hy. Lúc
này, cô đứng dậy rồi cũng lễ phép

2+

thăm hỏi: “Chào buổi sáng.”

A Lương vịn ghế, ngồi xuống trước
mặt Bạch Nhược Hy.

Bạch Nhược Hy sốt ruột hỏi: “Anh
không sao chứ?”

A Lương gượng cười, lắc đầu.

Tinh Thần mỉm cười trả lời giúp A
Lương: “Nó bị trật chân ở phòng
giam mấy ngày. Không liên tục rèn
luyện nên cơ thể yếu đi nhiều. Ngồi
ếch lâu chút có tác dụng cường
kiện thân thể, tốt cho vợ tương lai
của nó.”

A Lương đỡ trán, cảm khái muôn
phần: “Em không nên lấy cậu ba ra
đùa. Ai biết cậu không vui chứ.”

Bạch Nhược Hy hiểu bọn họ đang
nói gì nhưng không vui nên cũng
không lên tiếng.

“Cô ba, chúng ta bắt đầu thôi.” Tinh
Thần mở tập tài liệu ra, khách khí
nói.

Bạch Nhược Hy nhìn Tinh Thần rồi
lại nhìn A Lương, im lặng một lát rồi
lại hỏi: “Anh ấy đâu?”

A Lương nhíu mày. Từ lúc nhìn thấy
Bạch Nhược Hy hôm qua, anh liền
phát hiện cô thay đổi rồi, trở nên rất
lạnh nhạt.

Không giống như trước đây thân
mật gọi Kiều Huyền Thạc là anh ba
nữa. Cho dù Kiều Huyền Thạc
không ở đây, cô cũng không gọi tên
cậu ấy.

Tinh Thần: “Ai?”
Bạch Nhược Hy Im lặng.

A Lương biết ý cô nên lễ phép mở
miệng nói: “Cậu ba vừa mới nhận
nhiệm vụ, đang chỉ huy buổi diễn

tập thực chiến.”

Bạch Nhược Hy hiểu kiến thức trên
phương diện này. Bất cứ lúc nào
cũng đều phải làm tốt công tác
chuẩn bị chiến đấu. Thời đại hòa
bình cũng phải thường diễn tập,
phòng tránh sự cố bất ngờ.

Cái gọi là thực chiến, thực chất
chính là chiến đấu với đội khác
không cùng quân khu. Từ chỉ huy
cho đến tiên tuyến đều giống như là
chiến tranh thực sự. Ngoài việc đạn
là giả, không làm tổn thương tới tính

mạng ra, còn lại tất cả đều là thật.

Bạch Nhược Hy vẫn có chút lo lắng:
“Có nguy hiểm không?”

“Không cần lo lắng. Tính mạng
chúng tôi sớm đã giao cho đất
nước. Trong từ điển không hề có hai
chữ nguy hiểm này.”

“Chúng ta nên giải quyết chuyện vụ
nổ trước đi.” Tinh Thần sốt ruột mở
miệng.

Bạch Nhược Hy nhìn anh, nghĩ nghĩ
rồi lại hỏi: “Có phải tôi trợ giúp điều
tra xong là có thể đi rồi không?”

A Lương hơi nhíu mày, mở miệng
xin lỗi: “Xin lỗi cô ba, có thể không
có cách nào chở cô về rồi.”

“Tại sao?”

A Lương: “Thực chiến đã bắt đầu
rồi. Toàn bộ khu vực của chúng tôi
đều tiến vào trạng thái phòng bị
nghiêm mật. Bây giờ kẻ địch lúc nào
cũng có thể chuẩn bị tấn công tổng
bộ của chúng ta. Đương nhiên… cậu
ba giờ không dám lỗ mãng hành
động. Tới tên nào thì giết tên đó.”

“Có liên quan gì tới tôi đâu?” Bạch
Nhược Hy nhíu mày, cảm thấy
không thể nào hiểu được.

“Cô là vợ của cậu ba chúng tôi đó.
Nếu như cô bị địch bắt rồi, chúng tôi
còn có khả năng lật bàn sao?”

Bạch Nhược Hy bất lực cười cười,
giơ tay đỡ trán, vô lực nói: “Trừ
người trong doanh của các anh biết

thân phận tôi, còn có ai biết đâu.”

A Lương nói: “Địch của chúng tôi là
khu hai. Tướng của bọn họ là Đặng
Khẳng”

Bạch Nhược Hy cả kinh, nhất thời
hiểu rõ.

“Hôm qua bọn họ tới là để làm
nhiệm vụ. Sáng hôm nay đã họp
giản lược, định xong mấy điều
khoản liền đi rôi. Cho nên từ lúc này,
chúng tôi rất xin lỗi đã để cô cũng
gia nhập vào trận chiến này.”

Bạch Nhược Hy sốt ruột buông tay.
Giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Bắt
đầu hỏi đi. Hỏi xong thì chở tôi về.
Nếu như gặp người của địch muốn
bắt thì bắn cho tôi một phát coi như
xong. Tôi cũng không cần phải

tham gia thực chiến gì của mấy
người nữa.”

Tinh Thần và A Lương nhìn nhau
kinh ngạc, mắt to mắt nhỏ há hốc
mồm.

Bạch Nhược Hy dựa lên ghế, lạnh
lùng nhìn bọn họ, tự mình nói: “Mọi
chuyện rất đơn giản. Trong lúc tôi đi
đổ rác trong trường thì nhìn thấy
một người bí ẩn lén lén lút lút đi sâu
vào trong hẻm. Tôi đi theo thì nhìn
thấy cô ta ném đồ trên người vào
trong thùng rác. Tôi còn nhìn thấy
mái tóc đen dài của cô ta nữa. Đại
khái cao một mét bảy, rất gây. Động
tác nhanh nhẹn, phản ứng cũng rất
nhanh. Nhưng tôi nhìn không rõ cô
ta trông thế nào.”

A Lương lập tức lật tài liệu ra hỏi:

“Cô ở trong trường quân đội làm
gì?

“Tôi tham gia đội trợ lý cảnh sát,
đang trong giai đoạn học tập.

“Tại sao vẫn luôn tắt điện thoại?”

Bạch Nhược Hy cả kinh, nghi ngờ
nhìn A Lương: “Cái này có liên quan
gì tới vụ án sao?”

A Lương nhìn xấp câu hỏi, không có
hỏi sai liên nghiêm túc nói: “Mời cô

ba phối hợp điều tra.”

Bạch Nhược Hy cắn cắn môi, ngừng
hồi lâu mới thì thâm nói: “Tôi đổi số

rồi cho nên gọi không được.”

“Sống ở đâu?”

“Trường quân đội.
“Làm ở đâu?”
“Chưa đi làm.”

“Thông tin liên lạc?”

đt „

“Mời cô ba trả lời.” A Lương cứng
ngắc như người máy.

Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, nén
giận. Cô nhỏ giọng hỏi: “Cái này có
liên quan gì tới vụ nổ?”

“Cô chỉ cần hỏi sao đáp vậy là
được.’

“Tôi không phải là tội phạm.” Bạch
Nhược Hy tức giận hét lên một câu.

A Lương cũng cảm thấy đau đầu với
mớ câu hỏi này nhưng quân lệnh
như núi, không dám trái lời.

Tinh Thần cũng cảm thấy bất lực.
Mấy câu này thật ra cũng không có
liên quan gì tới vụ án: “Cô ba, mời
phối hợp. Nếu không chúng tôi cũng

^U

không có cách nào chở cô vê.
Bạch Nhược Hy càng dùng sức nắm
chặt tay, tức tới nỗi hai tay phát run.
Cô cúi đầu nhìn kẹp tài liệu trong
tay A Lương. Trong lòng tức giận
thâm nghĩ rốt cuộc Kiều Huyền
Thạc muốn thế nào.

Cô đã chuẩn bị từ bỏ hết thảy, chấp
nhận hiện thực rồi.

“Cô ba, thông tin liên lạc. Qua mạng
hay số điện thoại đều được.”

“Đậu Đậu không phải yêu.”
“Cái gì?”
“ID wechat.”

A Lương ghi lại rồi hỏi tiếp: “Tương
lai có dự định gì không?”

Bình Luận (0)
Comment