Chương 10Không biết vì sao, đột nhiên Tiêu Tử Bùi lại không thấy vui vẻ phấn khởi khi đến Hồng Tụ lâu như mọi lần, nhìn quanh nhìn quẩn cứ thấy cả người khó chịu. Phượng ma ma không biết nhìn sắc mặt người kia, còn cười hì hì nói: “Nào, Lưu Sương không mau lại đây đi. Tiêu Tướng quân a, không phải ma ma nói ngài nhé, sao nhiều ngày rồi ngài không đến Hồng Tụ lâu thế, Lưu Sương của chúng ta ngày nào cũng ở đây trông ngài đến mòn con mắt đấy. Ngài không thể chỉ thấy người mới cười mà không nhìn người cũ…” Mới nói được một nửa thì bà liếc nhìn sang Ngôn Phi Mặc, xấu hổ im im.
Lưu Sương mỉm cười, từ từ đi đến bên Tiêu Tử Bùi, đôi mắt đỏ oạch lên, đưa mắt nhìn Ngôn Phi Mặc một cái rồi mới vươn bàn tay trắng nõn mịn màng ra châm cho mình và hắn một chén rượu, khẽ khàng: “Tiêu Tướng quân, Lưu Sương kính ngài một ly.” Giọng nói này như thể chỉ chực òa lên khóc, nói xong còn làm bộ uất ức nâng ly lên uống cạn.
Tiêu Tử Bùi như đứng đống lửa như ngồi đống than, lén lút nhìn sang thì vẫn thấy Ngôn Phi Mặc đang trò chuyện với Sở Thiên Dương vui vui vẻ vẻ, trong lòng càng thêm buồn bực, hắn nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch, cười nói: “Lưu Sương, đến đây đều là khách quý cả, nàng không cần phục vụ mình ta, còn không nhanh châm rượu cho mọi người đi.”
Mấy vị cô nương bên cạnh cũng lần lượt vào bàn, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, oanh oanh yến yến, líu ra líu ríu vô cùng náo nhiệt.
Sở Thiên Dương nhìn thấy Ngôn Phi Mặc thoáng nhíu mi thì cười nói với Phượng ma ma: “Ma ma, ở đây không cần nhiều người vậy đâu, bà để Lưu Sương cô nương ở lại hầu hạ Tiêu Tướng quân, những người khác thì lui ra đi. Ta và Ngôn đệ vừa gặp đã quen, chỉ cần nâng cốc trò chuyện là được.”
“Khoan đã, ” Tiêu Tử Bùi cười nói: “Lời này của điện hạ đúng là rất hợp lòng ta, gần đây tại hạ và Phi Mặc đã quyết định quên hết ân oán trước kia, còn rất nhiều lời tri âm chưa nói hết, nhân cơ hội hôm nay ta cũng muốn cầm đuốc soi tâm tình, Lưu Sương nàng cũng xuống đi, chúng ta hôm nay không say không về.”
Phượng ma ma nhất thời choáng váng, nghĩ thầm: mấy người chơi ta à? Đến Hồng Tụ lâu mà không gọi cô nương, sao mấy người không đi tửu lâu Thiên Bảo phía đối diện ấy, ngồi đó mà không say không về? Nhưng mà, trước mắt toàn là đại gia, mấy câu này làm sao có thể nói ra khỏi miệng. Bà lại cười cười: “Được được, ta hiểu. Mấy em xuống hết đi, đừng quấy nhiễu sự thanh tịnh của mọi người.”
Các cô nương ai ai oán oán ra về. Trong lòng Lưu Sương lại thấy không cam, nàng cúi xuống thì thầm bên tai Tiêu Tử Bùi một câu: “Tướng quân, lúc nào rảnh rỗi lại đây với thiếp, thiếp có thứ muốn tặng cho ngài.”
Cả người Tiêu Tử Bùi cứng đờ cả ra, gật đầu lung tung rồi nhìn Lưu Sương đi, vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi đã nghe Ngôn Phi Mặc ngồi bên thản nhiên bình phầm: “Tử Bùi đúng là nhẫn tâm quá, không thấy Lưu Sương cô nương tình ý kéo dài đấy sao, tại hạ còn đau khổ thay nàng.”
Lưu Sương vừa đi, Tiêu Tử Bùi cũng tự tại hẳn lên, hắn cười hì hì đáp: “Lời ấy của Phi Mặc sai rồi, chẳng qua ta và Lưu Sương nói chuyện hợp ý mà thôi, nhiều lúc phải nói quá lên để nàng ấy ở đây khỏi bị người ta bắt nạt.”
“Hóa ra là vậy, xem ra Lưu Sương đa tình rồi.” Ngôn Phi Mặc bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Nhưng mà, dù là ai mà thấy có người tốn ngân lượng cho mình giành được giải hoa khôi như thế cũng đều tự mình đa tình cả thôi.”
Tiêu Tử Bùi cười hắc hắc: “Ta chỉ xem tiền tài như cặn bã, nghìn vàng tan hết còn làm ra được mà.”
“Phì” một tiếng, cả Sở Thiên Dương và tiểu thư đồng bên cạnh đều bật cười, rồi lại vội vàng mím miệng nhìn nhau không chớp mắt.
Sở Thiên Dương tỏ vẻ ngạc nhiên: “Nói đến cuộc thi hoa khôi kia, tại hạ cũng thấy rất hứng thú với vị hoa khôi ngày đó xướng khúc, Phượng ma ma, nàng tên là gì nhỉ? Nhanh gọi nàng ra đây cho chúng ta gặp thử”.
Phượng ma ma thoáng run người, ánh mắt lóe lên quanh co đáp: “Vị đại nhân này nói Yên Mặc sao, gần đây Yên Mặc nàng ấy không được khỏe…”
Sở Thiên Dương trầm mặt, hừ lạnh một tiếng, không giận tự uy, nhất thời cả đại sảnh nặng nề không tiếng động.
Dù là Phượng ma ma đã quen nhìn các quan to quý nhân tức tối nhưng trong lòng cũng bất giác sợ run, bà lại cười nói: “Tính tình Yên Mặc rất cẩu thả, chỉ sợ là hầu hạ chư vị đại nhân không tốt. Nói đến việc xướng khúc thì ở lâu chúng ta có người còn xướng hay hơn nhiều, không bằng…”
Tiểu thư đồng bên cạnh khinh thường xì một tiếng: “Lớn mật, điện hạ nhà ta muốn gặp người, tới lượt bà đưa quyết định à!”
Phong Vũ Dương vội tới giảng hòa nói: “Ma ma, không bằng như vậy, gọi Yên Mặc cô nương đi ra gặp một lần, nếu quả thật thân thể không khoẻ thì điện hạ cũng sẽ nhân hậu, không trách tội nàng đâu.”
Phượng ma ma lau mồ hôi một lượt, vội vã lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, ngoài phòng đã có tiếng bước chân nhẹ nhàng, một nữ tử mang mạng che mặt bằng lụa mỏng xuất hiện trước mặt họ, dáng người uyển chuyển như liễu uốn phù phong, nàng khẽ ho hai tiếng, khàn giọng nói: “Chào chư vị đại nhân, hôm nay thân thể Yên Mặc bị bệnh, không thể xướng khúc góp vui cho mọi người, mong được chư vị lượng thứ.”
Tiêu Tử Bùi cũng hứng thú đánh giá nàng rồi nhìn sang Phong Vũ Dương nói: “Này, ngày đó nàng xướng bài Thưởng xuân của huynh đây, đúng là có phong vị nhỉ.”
Phong Vũ Dương yên lặng ngồi ở kia, bỗng nhiên trên mặt lại thoáng nét hồng khả nghi, quanh co trả lời một tiếng, sau đó lại bưng lên chung trà lên, vội vàng nhấp một ngụm.
Tiêu Tử Bùi càng thấy phấn khởi, hóa ra bây giờ khúc gỗ này cũng đã thông suốt, có lẽ hắn cần phải giúp người này một phen nhỉ. Nghĩ đến đây, hắn đứng lên đi đến bên người Yên Mặc, cười nói: “Ngày đó chúng ta có nghe nàng xướng một khúc ở cuộc thi hoa khôi, ai cũng giật nảy mình, nhất là Phong đại nhân đấy, mấy ngày sau về nhà hắn vẫn ngủ không yên, là vì nhớ thương nàng đấy.”
“Đó là nhờ chư vị đại nhân nâng đỡ.” Giọng của Yên Mặc thoáng lạnh lùng, Tiêu Tử Bùi tự nhiên lại thấy quen tai, không khỏi trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát.
“Bài Thưởng xuân của Phong đại nhân Yên Mặc cô nương ngâm xướng rất hay, ý cảnh xa xôi, nhẹ nhàng phiêu lãng, làm cho người ta thêm tán thưởng.” Ngôn Phi Mặc ngồi trên ghế nói thêm.
“Hóa ra hôm nay Phong đại nhân có đến đây, Yên Mặc thất lễ rồi.” Nói xong, Yên Mặc chậm rãi đi đến bên cạnh Phong Vũ Dương, châm cho hắn một chén rượu rồi lại rót đầy chén cho mọi người, sau đó lấy thêm một chén trà nhỏ ở thị tì bên cạnh, “Yên Mặc lấy trà thay rượu, kính chư vị đại nhân.”
Tiểu thư đồng nói thầm bên tai Sở Thiên Dương mấy câu, Sở Thiên Dương thoáng nhăn mày, cẩn thận đánh giá Yên Mặc phía trước, sau đó mới nói khẽ với Ngôn Phi Mặc: “Ngôn đệ, Yên Mặc này chỉ sợ có chút vấn đề.”
Trong lòng Ngôn Phi Mặc hết hồn, hỏi: “Sở huynh nhìn ra gì sao?”
“Tuy dáng người yếu đuối nhưng bước chân nội liễm, là người có võ công; thứ hai, thủ hạ của ta có một lỗ tai nghe rồi là không quên được, giọng của nàng và người ngày đó xướng khúc thanh âm không giống nhau.”
“Chuyện này đúng là kì lạ, Hồng Tụ lâu ở kinh thành đã hơn hai mươi năm, chưa từng xảy ra những chuyện tương tự, hay là Yên Mặc cô nương bệnh tình chưa khỏe, sợ chúng ta trách tội, nên mới nhờ người tới tay?” Ngôn Phi Mặc cân nhắc nói, ngón trỏ gõ gõ trên mặt bàn.
Sở Thiên Dương không chút biểu tình: “Hồng Tụ lâu cũng quá lớn mật rồi, không bằng…”
“Đợi chút,” Ngôn Phi Mặc bỗng thở nhẹ một hơi, ghé bên tai Sở Thiên Dương thấp giọng, “Sở huynh, huynh nói thủ hạ của huynh nghe thấy nàng xướng khúc rồi, không phải là huynh đã sớm đến kinh thành đấy chứ?”
Theo như Sở Thiên Dương trình báo là sáng sớm hôm nay mới đến Lễ bộ, mà cuộc thi hoa khôi diễn ra đã mấy ngày trước đó, đây chính là chuyện tối kị trong tương giao giữa hai nước, Sở Thiên Dương hối hận không thôi, đang muốn tìm một lý do để thoái thác cho qua, nhưng Ngôn Phi Mặc bỗng nhoẻn miệng cười: “Sở huynh vừa rồi nói gì ấy nhỉ? Sao đột nhiên ta lại quên mất rồi.”
Sở Thiên Dương ngẩn ra, cười nói: “Quên thì tốt, quên thì tốt. Nào nào nào, chúng ta uống rượu.” Hắn vừa nâng chén, vừa tự cân nhắc thêm lần nữa, đây là nam tử trẻ tuổi được hoàng hậu Đại Diễn sủng ái trong lời đồn.
Yên Mặc uống xong chén trà kia, hành lễ rồi chuẩn bị rời khỏi đại sảnh, không ngờ lại nghe thấy Tiêu Tử Bùi kêu một tiếng “Dừng bước”, hắn cười hớ hớ nói: “Yên Mặc cô nương, chúng ta ở đây có ai đâu, chỉ có Phong đại nhân trước nay chưa bao giờ đến Hồng Tụ lâu này, ngày ấy nghe nàng xướng một khúc Thưởng Xuân, từ đó về sau vẫn nhớ mãi không quên, hôm nay nhân có điện hạ gửi lời mời mới có dịp cùng nàng gặp lại, cô nương không đáp lại chút nào sao?”
Yên Mặc thoáng run người, nàng đi qua bên Phong Vũ Dương, khẽ nói: “Yên Mặc đã kính nể Phong đại nhân từ lâu, Phong đại nhân tài hoa xuất chúng, thi tập ngài viết cũng khiến cho người ta kinh ngạc không thôi, tiểu nữ chỉ góp nhặt được một ít, viết vài khúc, lần sau lúc nhàn hạ nếu Phong đại nhân không ngại có thể lại đây gặp gỡ.”
Phong Vũ Dương đỏ mặt, có phần lúng túng, lắp bắp nói: “Được, được, vinh hạnh.”
Ngôn Phi Mặc khẽ cười: “Vũ Dương làm sao vậy, sao lại giống như… Giống như…”
“Giống như nam tử hoài xuân.” Tiêu Tử Bùi nói nhỏ bên tai Ngôn Phi Mặc.
Ngôn Phi Mặc phì cười vui vẻ, khóe miệng cong lên, tạo thành một đường cong xinh đẹp, đôi mắt đen như mực bình thường xa cách, giờ lại thân thiết hơn vài phần, khiến cho cả người càng thêm sinh động, Tiêu Tử Bùi không khỏi ngây người ngẩn ngơ.
Ánh mắt Yên Mặc sau khăn che cũng khẽ cong lên, nàng dịu giọng: “Chờ cho Yên Mặc hết bệnh rồi lại xướng khúc cho Phong đại nhân nghe nhé.”
Ngôn Phi Mặc ho khụ một tiếng: “Yên Mặc cô nương, Phong đại nhân không đặt chân nơi yên hoa đâu, hảo ý của nàng lòng hắn nhận là được.”
Phong Vũ Dương hơi nóng nảy, trừng mắt nhìn liếc Ngôn Phi Mặc một cái: “Ngôn đại nhân lại nói đùa rồi.”
“Ý của Ngôn đại nhân là, đến lúc đó mời Yên Mặc cô nương tới Ngôn phủ cùng Phong đại nhân gặp mặt, chúng ta cũng dựa vào phúc của Phong đại nhân, Yên Mặc cô nương sẽ không từ chối chứ.” Tiêu Tử Bùi cười nói.
Ngôn Phi Mặc sửng sốt, vừa định phản bác thì Tiêu Tử Bùi đã thì thầm to nhỏ: “Này, hiếm khi con mọt sách này động lòng, sao đệ không chịu giúp?”
Ngôn Phi Mặc nhất thời do dự, không ngờ Yên Mặc cũng thản nhiên đáp: “Như thế rất tốt, có thể cùng tứ đại công tử trong kinh thành nâng cốc chuyện trò, là phúc của Yên Mặc rồi.” Nói xong, nàng nhanh nhẹn đi ra đại sảnh.
Ngôn Phi Mặc không kịp từ chối, bực bội trừng mắt liếc nhìn Tiêu Tử Bùi một cái, Tiêu Tử Bùi lại cười với hắn cực kì vô lại, Ngôn Phi Mặc bất lực đành phải xoay đi, đúng lúc chạm phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Sở Thiên Dương.
“Ngôn đệ và Tiêu Tướng quân cảm tình rất tốt nhỉ.”
“Đó là đương nhiên.” Tiêu Tử Bùi đắc ý duỗi tay ra, nắm lấy bả vai Ngôn Phi Mặc, Ngôn Phi Mặc bực mình một tay nhanh chóng đánh lên mạch ở tay của hắn, Tiêu Tử Bùi bị đau, buột miệng a a vài tiếng.
Sở Thiên Dương cười ha hả, lấy một bầu rượu sang châm thượng cho hai người họ: “Nào nào nào, uống rượu, rượu phùng tri kỷ ngàn chén thiếu, Tiểu Vương hôm nay thấy rất vui!”
Bữa tiệc rượu lần này đúng là cực kì vui vẻ, uống đến gần giờ hợi mới tan, Tiêu Tử Bùi vui mừng phấn chấn trở lại vương phủ, cả đầu đều là khuôn mặt nhăn nhó của Ngôn Phi Mặc lúc vừa rồi, trong trắng hồng hồng, sóng mắt lưu chuyển, một vẻ mị ý khó nói thành lời. Nhưng mà chân trước hắn vừa mới bước vào vương phủ, sau lưng đã nghe tiếng Tiêu vương gia trong đại sảnh rít gào: “Đồ con bất hiếu, còn có tâm tình ra ngoài uống rượu nữa à! Dám đi uống với tên Ngôn Phi Mặc kia! Uống đến bây giờ còn chưa quay lại nữa hả!”
Tiêu Tử Bùi xám xịt lủi về phòng, ngồi lên ghế rồi híp mắt hừ hử một khúc… Tiêu Thiển bưng nước tới cho hắn rửa mặt, cười hỏi: “Công Tử đi chơi vui vẻ quá nhỉ, không biết gặp được việc gì vui thế.”
“Đương nhiên rồi, ta và Phi Mặc…” Đang nói lại dừng, Tiêu Tử Bùi nhìn chính mình trong gương, khóe mắt hàm xuân, ý cười tràn đầy, bỗng nhiên cả người lại giật mình nây nẩy: trời ạ, không phải mày chỉ muốn đi tìm sơ hở của tên tiểu nhân kia thôi sao? Giờ mày đang làm cái gì vậy! Chẳng lẽ là…