[Ngôn Tình] Đọa Tiên

Chương 11

Edit: Yunchan

***

Vừa nghe thấy Tạ Cẩn Du là đệ tử của Phi Vũ phong, mọi người lập tức hào hứng hỏi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, dù sao những đệ tử còn non trẻ chưa từng trải qua trận ác chiến Tiên Ma vẫn khá là hiếu kỳ với người của ngọn núi này, vì sau khi Hạ Lăng mất, những người còn lại trên Phi Vũ phong cũng gần như mai danh ẩn tích.

Huống chi, ở đó còn có một sư tỷ Thu Mi nổi danh là tuyệt thế mỹ nhân, nghe đâu trận chiến năm đó cũng liên quan phần nào tới vị sư tỷ này. Trong lời truyền miệng của thế nhân, trận chiến thương vong nặng nề này đã được thổi phồng thành "Trùng quan nhất nộ vì hồng nhan" (*), mà hồng nhan ở đây dĩ nhiên chính là Thu Mi.

(*) Câu thơ xuất hiện từ cuối đời nhà Minh khi Ngô Tam Quế vì danh kỹ Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh.

Tạ Cẩn Du chặn đứng cơn tò mò của bọn họ bằng ba nguyên tắc "Không thấy không nghe không biết", mọi người thấy chẳng có gì hay để buôn chuyện thì càng thấy cô tẻ nhạt, về sau cũng chẳng còn ai bắt chuyện với cô nữa.

Im lặng là vàng, mục đích của cô là giảm thiểu sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, có vậy tới lúc chuồn cũng dễ hơn.

Lẽo đẽo bám theo họ suốt ba ngày, tới khi chán sắp chết Tạ Cẩn Du bèn nói món mình muốn tìm phải đi về hướng Tây mới có, đành phải tách ra, mỗi người đi mỗi ngã, những người khác chỉ ước gì kẻ chán ngắt này đi cho nhanh, nên gật đầu đồng ý ngay tắp lự.

Tạ Cẩn Du dự định tới thành Thủy Vân tìm tung tích của giao nhân trước, vì Dương Vân Thanh có nói từng gặp giao nhân ở đây.

Cô giẫm lên trường châm, do linh lực không đủ nên dọc đường vừa đi vừa nghỉ, phải mất chừng năm ngày mới tới được bên ngoài thành Thủy Vân.

Thành Thủy Vân tiếp giáp với Tây Hải, mặt biển trải dài tít tắp giao nhau với đường chân trời, cảm giác như đi tới chân trời góc bể, mây nước cũng giao hòa, nối liền thành một dải, ráng mây rực rỡ nhuộm lên mặt nước lạnh băng một màu ấm áp. Đứng ở bờ tường thành hướng mắt ra Tây Hải đằng xa, quả thật như câu "Ráng chiều cò lẻ cùng bay, trời cao hòa với nước thu một màu."

Xét kỹ ra thì thành Thủy Vân không được tính là địa bàn của Thương Vũ môn, tông môn quản lý vùng này là Mặc Nguyên tông lừng danh về luyện khí, chưởng môn và đệ tử môn hạ đều một lòng tu luyện, ít khi hỏi han đến thế sự, nhưng vì thành Thủy Vân có tài nguyên phong phú, cho nên dân cư trong thành hỗn tạp với đủ loại tông môn.

"Chưởng quỹ, ta muốn thuê một gian phòng loại thường, mang thêm một đĩa thức ăn ngon nhất trong quán lên đây."

Sau khi vào thành, Tạ Cẩn Du chọn đại một căn khách điếm nghỉ chân. Để che giấu tai mắt, cô còn làm bộ làm tịt đeo trên lưng một thanh kiếm cùn chẳng biết moi ra từ xó xỉnh nào của Văn Ngọc phong, diện một bộ đạo bào trắng toát từ đầu tới chân, trông cũng khá ra dáng tiên phong đạo cốt. Phải tội tướng đứng trước quầy vỗ cạch linh thạch khiến cô chẳng khác nào đồ giàu sổi, loáng cái hình tượng sụp đổ hoàn toàn.

Chẳng qua tiền là trên hết, chưởng quỹ nhận linh thạch xong thì cười niềm nở bảo tiểu nhị mời cô vào bàn.

Cô đảo qua một vòng, rồi chọn chỗ ở cạnh cửa ngồi xuống, hành động này khiến những người ngồi bàn bên cạnh liếc mắt sang, khi nhìn thấy y phục của cô thì ánh mắt lập tức thay đổi. Tạ Cẩn Du gần như phát giác ra sự bất thường ngay lập tức, nhưng cô đi xa một mình, tu vi lại chẳng cao, đương nhiên không muốn gây chuyện, vì vậy cứ làm ngơ coi như không thấy, châm nước trà vào tách rồi bưng lên uống.

"... Ngươi nói xem có thú vị không? Chuyện này lại có dính liếu tới bọn họ, chẳng phải được xưng tụng là đệ nhất tông môn sao? Nhân phẩm theo ta thấy cũng chỉ tới mức đó thôi."

"Phải đó, ta thấy, chẳng qua chỉ là tô vàng nạm ngọc bên ngoài, bên trong thì thối nát."

Tạ Cẩn Du vốn chẳng muốn nghe, nhưng không hiểu những người này vô tình hay cố ý mà sau khi cô ngồi xuống thì càng to giọng hơn, đã thế còn liếc mắt về hướng cô như có như không.

"Đâu phải các huynh không biết ả "Quỷ y" của Ma tộc là hạng người gì, nghe đâu còn được phong chức "Lưu Chiếu quân" gì đó ở Ma giới nữa kìa, tên nghe rõ là hay, nhưng ai ai cũng kháo nhau ả tuy là nữ nhân nhưng người không ra người quỷ chẳng ra quỷ, miệng thì to như chậu máu, xấu đến phát khiếp."

"Ha ha, mặt mũi xấu xí cũng cho qua được, khổ nỗi tâm địa ác độc, các người còn nhớ những chuyện ả làm trước đây chứ?"

"Làm sao quên được! Ả bắt bao nhiêu là thanh niên tài tuấn về Ma giới, người nào người nấy đều bị ả hành hạ đến mức chẳng còn ra hình người rồi mới vứt đi, chẳng biết đã giẫm đạp bao nhiêu đệ tử trẻ tuổi của các tông môn, tội lỗi chồng chất! May mà ả đã chết, nếu không thì rõ là ghê tởm chết người..."

"Chết à? Ta nói thật, tin tức của các huynh chẳng nhạy gì cả. Ả Lưu Chiếu quân đó chẳng những không chết mà còn ẩn nấp rất kỹ lưỡng, lần này Ma giới đã tới đòi người rồi đấy." Một nam nhân trong số đó giở ra bản mặt xem hài: "Các huynh đoán xem là tới tìm ai đòi người?"

Nam nhân ngồi bên cạnh hắn phe phẩy cây quạt trong tay, ung dung đáp: "Từ huynh chẳng đã nói từ đầu rồi ư, nếu đã được xưng tụng là đệ nhất tông môn, thì ngoài Thương Vũ môn ra còn ai vào đây nữa?"

Tạ Cẩn Du nắm chặt tách trà trong tay, hờ hững hướng mắt về phía bọn họ như chẳng có gì xảy ra, thấy ba nam nhân ngồi quây quần trên bàn bên cạnh có kiểu ăn mặc và phục sức như nhau, đoán chừng là người của cùng tông môn.

Thấy ánh mắt cô dời về bên này, một nam nhân có chòm ria mép trong số đó đột nhiên bật cười: "A ha, huynh nói coi thật là trùng hợp, ngồi bên cạnh chúng ta đã có sẵn một người của Thương Vũ môn đây rồi, muốn biết chuyện gì thì hỏi cô ta là được, chẳng phải sao?"

Thôi xong, Tạ Cẩn Du giật thót, dọc đường đi mải vui nên quên béng mất chuyện thay quần áo. Bộ đạo bào trắng tinh như tuyết, chỉ có cổ tay áo thêu chỉ lam và đai lưng thêu lông hồng mà cô đang mặc, rành rành chính là đồng phục của Thương Vũ môn, thảo nào mấy người này vừa thấy cô ngồi xuống đã nhắc ngay tới Thương Vũ môn, hóa ra là nhắm vào bộ y phục này.

"Phải rồi, vị... tiểu đạo hữu đây..." Nam nhân gọi là "Từ huynh" nói với giọng chẳng mấy thân thiện: "Ta nghe đâu, Ma tộc tới Thương Vũ môn của các cô đòi người? Người muốn đòi còn là quỷ y Ma tộc "Lưu Chiếu quân", đúng chứ?"

Nè, có đúng hay không chẳng phải mấy người đã dò hỏi hết rồi à, cần gì phải hỏi tới ta?

Tạ Cẩn Du ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: "Ta phụng mệnh sư phụ xuống núi đã lâu nên chẳng nghe được tin gì, có lẽ là đạo hữu nghe ai đó đồn bậy đồn bạ thôi, tin vỉa hè ấy mà, ta thấy không nên truyền đi lung tung thì hơn."

Sắc mặt người nọ khẽ biến, đảo mắt đi, đoạn lấy lại dáng vẻ tươi cười tiếp lời: "À? Lẽ nào ta nghe thấy tin vỉa hè thật sao? Có điều hôm nay cả giới tu tiên đều đang đồn ầm lên, còn bảo tông môn xảy ra chuyện lớn mà Liễu chưởng môn lại trốn đâu mất dạng, đó chẳng phải chột dạ thì là gì?"

"Từ khi Thương Vũ môn vào tay Liễu Ký Minh thì ta thấy ngày càng lụn bại." Nam nhân có chòm râu nhỏ thở dài ra bộ tiếc hận: "Nào còn xứng với cái tên "Đệ nhất Tông môn" này nữa."

Biết rõ xung đột với bọn họ ở đây ngay lúc này là rất không sáng suốt, thế nhưng sau khi xoa trán cố nén, cô phát hiện mình không tài nào dằn nổi lửa giận trong lòng.

Có câu cây đổ bầy khỉ tan, tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cô cứ tưởng đã làm người tu tiên thì phải khá hơn một chút, tuy không cùng chung mối thù, nhưng cũng chẳng tới mức giậu đổ bìm leo. Bây giờ xem ra cô nghĩ đời quá đẹp, những người này tu đạo một đời nhưng vẫn không rũ bỏ được gốc rễ xấu xa của phàm nhân. Thương Vũ môn vừa gặp chuyện không may là đổ xô tới xem trò vui, hơn nữa phần đông còn ôm lòng dạ xấu xa, thậm chí là ngư ông đắc lợi.

Đã thế bọn họ còn... phỉ báng Liễu Ký Minh.

Liễu Ký Minh là thiên chi kiêu tử, thiên hạ vô song, vô duyên vô cớ phải hứng mấy lời chỉ trích kiểu này, Tạ Cẩn Du cảm thấy lòng mình đau đau, đó không phải là thứ mà hắn nên gánh chịu.

"Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dù Thương Vũ môn gặp nguy cũng tốt hơn chán những tạp môn tông phái lớn nhỏ khác. Chư vị đạo hữu trò chuyện tới giờ này mà tới việc tự giới thiệu cũng quên mất, làm ta lấy làm lạ, kiểu tông môn nào mà lại dạy ra những đệ tử nói xấu sau lưng thế này, hay là cứ giới thiệu cho ta biết, để ta được mở rộng tầm mắt cái nào?" Nói rồi Tạ Cẩn Du ngửa đầu uống trà như chẳng để tâm lắm, sau đó cười khen: "Trà ngon ghê."

"Ngươi!" Ba nam nhân nọ ngó thấy bộ dạng khiêu khích này của cô thì nụ cười giả dối trên mặt vụt tắt, đập bàn đánh rầm, mặt căng lên đỏ gay.

Đây chính là lý do họ ghét Thương Vũ môn... đều là người tu tiên như nhau, dựa vào đâu mà người trong Thương Vũ môn được gọi là đệ tử của đệ nhất tông môn, dựa vào đâu mà chi phí ăn mặc đều cao cấp hơn người, dựa vào đâu mà đệ tử Thương Vũ môn đều ra dáng kênh kiệu vênh váo, thứ gì cũng tốt hơn họ một bậc?!

Măt Tạ Cẩn Du lạnh xuống, cầm kiếm lên.

Tuy chưa đánh nhau với ai lần nào, nhưng thực lực của mình tới đâu thì cô vẫn biết được. Vả lại, ba tên trước mắt này tuy tu vi không cao, nhưng muốn đánh bại cô thì cũng dư sức. Nghĩ tới đây, cô lại thở dài ngán ngẩm, rõ là đụng trúng vận xui, muốn làm người khiêm tốn cũng không được. Mấy tên này rõ ràng là ngứa mắt Thương Vũ môn rất lâu rồi, bây giờ gặp dịp nên mượn cô để xả giận thôi.

"Ta cũng muốn coi thử, đệ tử của "Đệ nhất tông môn" rốt cuộc hơn người ở chỗ nào!" Tên có râu tiên phong rút kiếm, bổ thẳng về phía Tạ Cẩn Du.

Tạ Cẩn Du tức tốc nghiêng người né đòn, đồng thời cầm chuôi kiếm lên, lưỡi kiếm tuốt khỏi vỏ, phát ra tiếng ong ong sắc lạnh.

Kiếm phong của cô và đối thủ va chạm giữa không trung, "Keng" một tiếng", lòng bàn tay cô lập tức lan ra cảm giác như bị điện giật, truyền dọc tới cánh tay, tê rần.

Chết toi, gặp phải chuyên gia!

Hai tên đằng sau cũng xách kiếm xông lên, Tạ Cẩn Du trở tay chống đỡ, dưới ba tầng giáp công, tay cô đã bắt đầu đuối sức, chuôi kiếm trật khỏi tay rơi đánh "Keng" xuống đất.

"Ha ha! Ta còn tưởng là gặp được hảo hán gì, bây giờ tới vũ khí cũng mất rồi, ta thấy thứ gọi là Thương Vũ môn cùng lắm chỉ thế này thôi!" Tên có râu cười mỉa mai.

Tạ Cẩn Du biến sắc, cười khẩy đáp: "Ta có nói là mình dùng kiếm à?"

Dứt lời, cô nhanh chóng vận hành chu thiên, linh khí gọi gió tới, giữa tay áo tung bay tỏa ra làn khói xanh mềm mại, Cửu Châm bay ra vun vút từ bên hông, cô lập tức vung ống tay áo, Cửu Châm lần lượt xếp thành hành trước mặt cô, ánh lên màu sáng trắng.

Cô vừa tung ra Cửu Châm, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.

"Quỷ y!" Đồng tử của nam nhân họ Từ co lại, hét lên thất thanh.

Tạ Cẩn Du chỉ nghĩ hắn sợ tới phát ngốc nên cười càng sáng lạng hơn, nhưng cô không ngờ được nụ cười này phối với mái tóc xõa tung, khi vào mắt người khác lại hệt như ma quỷ, thậm chí còn tỏa ra vẻ chết chóc: "Ngươi nhìn cho kỹ! Người đánh ngươi lúc này rốt cuộc là ai!"

"Các huynh đệ, chúng ta liều mạng hôm nay!" Tên có râu hít sâu một hơi: "Giết yêu nữ! Trừ hại cho giới tu tiên!"

Đúng lúc này mi tâm của Tạ Cẩn Du lóe lên, kiếm ý Liễu Ký Minh gửi vào mi tâm của cô nhận thấy sát khí chung quanh, đột nhiên khởi động, kim quang bùng lên sáng lóa, kiếm khí mạnh mẽ, tuy vô hình nhưng càng sắc bén hơn kiếm hữu hình. "Keng keng keng" ba tiếng, ba nam nhân trước mắt bỗng thấy tay tê dại, gần như không cầm nổi kiếm trong tay nữa.

Cả ba ngước mắt lên, bàng hoàng nhìn Tạ Cẩn Du.

Tạ Cẩn Du dằn cơn khẩn trương trong lòng xuống, thản nhiên nói: "Sao, muốn đánh nữa không? Không đánh nữa, ta đi đó nhé."

Cô biết lúc này dù ra sao cũng không thể thua khí thế.

Ba người nhìn nhau, bị cô hù dọa nên chẳng ai dám bước lên nữa, đạo kiếm khí vừa rồi uy lực quá mạnh, dù cô gái này không cần tới kiếm, nhưng trên người ắt có pháp khí thần kỳ hộ thân, bất kể ra sao ba người họ cũng không giành được lợi thế.

Thương Vũ môn, Thương Vũ môn, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, ba người họ dám mỉa mai xúi bẩy thậm chí là giậu đổ bìm leo, nhưng tuyệt đối không có gan đấu chính diện.

Tạ Cẩn Du nhìn phản ứng của ba người thì biết là họ đã bị dọa cho phát ngốc, châm cụ vẫn đang lơ lửng giữa không trung, vậy mà cô lại bất ngờ quay lưng, rời khỏi khách điếm. Hành động đưa lưng cho kẻ địch này khiến người nhìn phải trố mắt trân trối, nhưng sau trận giao thủ vừa rồi, nó lại làm cho người ta nghĩ rằng bên trong nhất định có bẫy, cho nên ba người không dám tấn công lỗ mãng, cứ thế để mặc cô bước nghênh ngang ra khỏi khách điếm.

Vừa ra khỏi khách điếm, Tạ Cẩn Du mới dám thở phào, sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Cô sợ ba người kia hoàn hồn lại rồi đuổi theo, nên lập tức rút trường châm ra bay thẳng tới bờ biển phía Tây, định bụng tránh sóng gió một lát, sau đó sẽ tính tiếp.

Nhưng ngay khi tiếp đất, một trận gió lạnh tức tốc ùa tới, bầu không khí phút chốc bị đông lạnh.

Cô quay phắt đầu lại, thấy một người mặc huyền y đeo bội kiếm đang đứng ngay trước biển, gió thổi lay tay áo cùng mái tóc, tôn lên vẻ xuất trần, chỉ nhấc mắt đã khiến trời đất phai màu.

Tạ Cẩn Du hóa đá.

Liễu Ký Minh đuổi tới nơi rồi?!

Suy nghĩ đầu tiên nhá lên trong óc chính là, xong đời, chuyện Nam Kha bại lộ...

Chưa kịp bắt thêm suy nghĩ thứ hai, cô đã quay đầu bỏ chạy. Nhưng Liễu Ký Minh như nhìn ra ý đồ của cô, thân hình động khẽ, thoáng cái đã chắn trước mặt Tạ Cẩn Du, trở tay bắt lấy cổ tay cô.

"Chàng...!" Tạ Cẩn Du trợn to mắt, ngẩng đầu lên.

Liễu Ký Minh nhìn cô với vẻ mặt vô cảm, trong đôi mắt đen láy là đáy biển sâu hút, nổi sóng ba đào.

~ Hết chương 11 ~
Bình Luận (0)
Comment