Edit: Yunchan
Tạ Cẩn Du vừa nhìn thấy đã kinh hoàng ra mặt. Đó là chỗ nào? Tại sao lại xuất hiện mẹ ruột của Liễu Ký Minh?!
Không, mẹ của Liễu Ký Minh sao có thể xuất hiện được nữa? Bà ấy đã, đã qua đời từ lâu rồi kia mà! Chuyện này chẳng phải là bí mật ở Thương Vũ môn. Liễu Tương Sinh và đạo lữ của y phu thê tình thâm, năm xưa tu tiên giới và Ma địa cũng nổ ra một trận quyết chiến, trong trận chiến đó họ đã phong ấn lão Ma tôn, đuổi Ma tộc về lãnh địa của mình, trong trăm năm không dám ló mặt ra.
Sau khi trận chiến kết thúc, Liễu Tương Sinh bèn gấp rút lập đại diển minh thề với thê tử, cùng nắm tay nhau bước lên tiên đồ. Mà khi đó, phu nhân đã có thai, đây quả là một đại hỷ sự trong đời tu sĩ. Rồi sau đó Liễu Ký Minh ra đời, nhưng lại sinh non, khiến thân thể phu nhân bị thương tổn, cảnh giới bị suy giảm, sức khỏe cũng yếu theo, chuyện phi thăng đã thành vô vọng.
Liễu Tương Sinh lòng đau như cắt, bèn đưa thê tử tới Văn Ngọc phong chăm sóc chu đáo, ăn uống bồi bổ, không để thê tử phải bận lòng vì bất cứ chuyện gì, có lẽ cũng vì chuyện này nên bản thân y cũng không còn đặt hy vọng quá xa vời trong chuyện tu hành nữa, chỉ một lòng xử lý sự vụ tông môn, đào tạo đệ tử, củng cố địa vị của Thương Vũ môn trong tu tiên giới.
Mối tình sâu nặng nhưng không thọ ấy khiến các đệ tử trong Thương Vũ môn hết lòng ngưỡng mộ.
Dĩ nhiên Tạ Cẩn Du cũng được nuôi lớn trong mấy câu chuyện bát quái đó nên biết rất nhiều. Vị chưởng môn phu nhân này chỉ ru rú trong nhà rất ít khi ra ngoài, được Liễu Tương Sinh bảo vệ rất kỹ lưỡng, nên số người chính thức được diện kiến bà cũng chẳng nhiều nhặn gì cho cam. Vì Liễu Tương Sinh sợ có nhiều người sẽ quấy rầy bà tĩnh dưỡng, còn sợ thân thể bà yếu ớt không chịu nổi gió sương.
Thế cho nên, dù cô nghe được rất nhiều lời đồn thổi, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa được nhìn thấy vị phu nhân này lần nào. Chẳng những cô chưa từng thấy, mà tới huynh đệ Mộc Tu Dung cũng chưa được ra mắt tử tế lần nào.
“Thế này là sao?” Tạ Cẩn Du lấy lại phản ứng rất nhanh.
Dù cô chưa gặp phu nhân lần nào, nhưng chữ “Ngô nhi”(*) này nào phải muốn nói là nói, hơn nữa, cô chưa thấy cũng không đồng nghĩa là Liễu Ký Minh chưa thấy, vì dù sao cũng là mẹ ruột của hắn cơ mà. Song, nếu là mẹ ruột của hắn thì tuyệt đối không thể nào còn sống được!
(*) Con trai của ta.“Rốt cuộc thì ngươi đang toan tính chuyện gì?” Tạ Cẩn Du căm tức, nhưng ngoài căm tức ra thì cô vẫn lo lắng cho Liễu Ký Minh nhiều hơn.
Mãi mãi không biết là thứ đáng sợ nhất.
Lâm Uyên Quân vẫn ngồi thư thái trên ghế, tảng lờ cơn giận của cô, chỉ nhấc khẽ mi mắt lên, đáp qua quýt: “Ta đang ngồi ở đây với ngươi, ngươi thấy bây giờ ta có thể làm gì?”
“Thứ bên ngoài không phải do ngươi bố trí sao?!” Tạ Cẩn Du trừng mắt nhìn hắn, lòng thầm nhủ, đã tới nước nào rồi mà còn giả vờ? Làm bộ làm tịt! Tên này rành rành là một bụng xấu xa! Đâu đâu cũng toàn là mưu tính!
Lâm Uyên Quân nghe cô nói thế thì rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Ta biết Tiểu Du nhi luôn không tin tưởng ta, nhưng ta không biết từ bao giờ mà ngươi lại hiểu lầm ta trầm trọng như thế.”
“Nếu ta ẩn chứa tâm tư đó thật, thì chẳng biết Liễu Ký Minh đã chết trong tay ta bao nhiêu lần rồi.” Hắn thay đổi thái độ, giọng cũng lạnh đi mấy phần.
Tạ Cẩn Du bị hắn nói đến run bắn trong lòng, biết câu này của hắn không phải là phét lác, chỉ dựa vào việc Liễu Ký Minh nằm vùng ở Ma địa, trăm điều sơ hở, chẳng khác nào con cá đã nằm lên thớt, nếu Lâm Uyên Quân không mắt nhắm mắt mở cho qua mà thật sự ra tay, thì Tạ Cẩn Du cùng lắm chỉ có thể liều mạng sống còn với hắn mà thôi, chứ hoàn toàn chẳng có cách nào khác.
“Yên tâm, ta cũng muốn xem kết quả sẽ ra sao giống như ngươi vậy.” Lâm Uyên Quân nhếch môi, nở ra một nụ cười nửa miệng chẳng biết là châm chọc hay thích thú: “Chuyện này Liễu Ký Minh vốn phải tự đối mặt, ta chẳng qua chỉ tiện tay đẩy hắn một cái mà thôi.”
Tạ Cẩn Du dời tầm mắt lên Thiên nhãn, thấy trên gương mặt bất biến của Liễu Ký Minh đã nứt ra một khe hở.
Mắt Liễu Ký Minh trừng lớn, tuy biến hóa rất nhỏ nhưng được Tạ Cẩn Du bắt lấy rất nhanh, hắn cũng đang kinh ngạc, hắn… vẫn đang suy nghĩ.
Ngọn đèn cam leo lét làm nổi bật ánh sáng nhu hòa trong mắt Liễu mẫu, đây rõ ràng là hình ảnh của một từ mẫu nhớ thương con trai đã xa cách lâu năm, nào có sơ hở gì?
Môi bà hơi tái, thật ra thì sắc mặt cũng hơi tái, khá hợp với thân thể bệnh tật của bà lúc xưa, song dưới ánh đèn chập choạng lại óng ánh nổi bật, ấm áp như ngọc.
Vẻ ngoài của Liễu Ký Minh nhất định là giống với Liễu Tương Sinh hơn, vì ngũ quan của mẫu thân hắn chỉ được coi là đoan trang thanh tú mà thôi, quả thật chẳng thể coi là xuất chúng được.
“Ngô nhi, con không nhận ra mẹ sao?” Liễu mẫu hơi nhíu mày, lộ vẻ xót xa.
Tới đây Liễu Ký Minh mới hoàn hồn lại, ngập ngừng hỏi lại: “Mẹ…?”
“Phải.” Liễu mẫu nghe thấy kiểu xưng hô này thì mắt vụt sáng lên, hoàn toàn không che đậy cơn vui sướng trào dâng, bà nhìn Liễu Ký Minh đang đứng trước mắt mà mừng rỡ tới nỗi luống cuống: “Đã lớn thế này rồi…”
Liễu Ký Minh buông mắt, dường như đang suy xét điều gì.
Liễu mẫu không để bụng chút nào, chỉ mải độc thoại: “Tuy đã lớn thế này, nhưng mẹ chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra con là con trai của mẹ. Bất kể con lớn cỡ nào, đi xa tới đâu, mẹ cũng có thể nhận ra đứa con của mình.”
Ánh mắt Liễu Ký Minh khẽ dao động, yên lặng nghe bà nói tiếp: “Tính tình vẫn giống hệt hồi xưa, khi đó mỗi lần con so kiếm thua đều chạy tới chỗ ta khóc một trận.”
“Phụt…” Tạ Cẩn Du còn chưa kịp khép cái miệng đang há to của mình lại, thì đã nghe thấy tiếng phun nước của Lâm Uyên Quân đằng sau.
Mặc dù Liễu Ký Minh là nhân vật do một tay Tạ Cẩn Du thiết lập, nhưng cái cô biết cùng lắm chỉ là một độ tuổi đặc biệt mà thôi, còn chuyện lúc bé, cô chưa từng tham dự bao giờ, thế giới này rõ ràng đã bổ sung những chỗ còn thiếu của cô một cách trọn vẹn.
Tưởng tượng tới cảnh Liễu Ký Minh bé xíu khóc lóc làm nũng, cho dù không được nhìn thấy tận mắt, nhưng Tạ Cẩn Du cũng thấy tim mình tan chảy.
Vấn đề là, đệ nhất kiếm tu tu tiên giới Liễu Ký Minh thời bấy giờ đội trời đạp đất, vô địch thiên hạ, ngày ngày luôn trưng ra bản mặt vô cảm, khi rút kiếm ra thì lạnh lẽo vô tình, hỏi ai có thể tưởng tượng được người này lúc nhỏ là một tên nhóc khóc nhè đâu?
Có lẽ là không ai cả.
Chuyện này ngoài Liễu mẫu ra chắc cũng chẳng có người thứ hai biết được.
“Con đó, từ nhỏ tính nết đã mạnh mẽ, không đánh lại thì chỉ giấu ấm ức trong lòng, cha của con xưa nay luôn đối xử nghiêm khắc với con, chẳng còn ai có thể an ủi con, nên chỉ còn biết tới chỗ mẹ mà khóc. Khóc đã rồi, thì lại vác cái mặt còn lem nước mắt đứng trong sân luyện kiếm tiếp… Cái tính đó, không biết là giống ai nữa.” Liễu mẫu quở mắng với giọng vừa tức giận vừa buồn cười, song vẻ mặt bà lại tràn ngập yêu thương chứ không có một tia trách cứ nào.
Từ khi bà qua đời thì chẳng còn ai nói với Liễu Ký Minh bằng giọng điệu này nữa.
Hắn trưởng thành, trở thành một nam nhi đội trời đạp đất, trở thành niềm mơ ước của bao người, nhưng lại mất đi vòng tay che mưa che gió thuở ấu thơ.
Hàng mi rũ xuống của Liễu Ký Minh rung rung, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, băng lạnh trong mắt dần tan rã, miệng hé ra, cất tiếng gọi một cách vụng về: “Mẫu thân.”
Thật là, quá lâu không xưng hô như vậy, tới bản thân hắn cũng ngơ ngác.
Tuổi thọ của người tu tiên khác xa người phàm, tuy còn trẻ nhưng ít nhiều gì hắn cũng đã sống qua trăm năm, đoạn ký ức lúc nhỏ đã dần phai nhạt đi rất nhiều, thậm chí, ngay cả hình dáng của mẫu thân hắn cũng sắp quên mất, nói chi là kiểu xưng hô này.
Ai ai cũng bảo người tu tiên phải từ bỏ dục niệm và thất tình rối rắm, nhưng đối diện với phụ mẫu thân sinh, hỏi có bao người đủ sức làm được điều ấy? Chưa kể Liễu mẫu còn chẳng màng quan tâm tới nguyện vọng của mình, dù phải thẳng tay chặt đứt tiên đồ cũng muốn sinh ra Liễu Ký Minh bằng được, tình cảm sâu nặng đó há có thể đành lòng vứt bỏ?
“Ngoan, ngoan lắm…” Một giọt lệ trong vắt đọng ở khóe mắt Liễu mẫu, bà ngắm Liễu Ký Minh thật kỹ, mắt cũng đã đỏ hoe: “Con trai ngoan của mẹ.”
“Cho mẹ ôm con một cái được không? Ngô nhi, mau cho mẹ tới gần con một chút…” Liễu mẫu run run chìa tay ra, không biết là thận trọng hay mong chờ: “Mẹ nhớ con lắm! Nhớ tới mức quặn thắt tâm can!”
Liễu Ký Minh nhìn hai bàn tay với tới trước của bà, nét mặt cũng lộ vẻ xúc động, nhấc gót bước lên một bước: “Con cũng nhớ mẫu thân…”
Hốc mắt của Liễu mẫu đã bị nước mắt giăng đầy: “Tới đây với mẹ… tới đây…”
Thân thể của Liễu Ký Minh cứng lại, ánh mắt bắt đầu tan rã, chân như đang giẫm lên bông vải, bước chân chênh vênh, lảo đảo ngả nghiêng.
“Sư thúc!” Tạ Cẩn Du phát hiện ra chỗ bất thường, vội kêu thét lên.
Lâm Uyên Quân cười khẩy: “Hắn không nghe được đâu, ngươi đừng nên phí thời gian làm gì.”
Ngọn đèn le lói kia đã dần sáng lên tự bao giờ, dường như là vào lúc chẳng ai để tâm tới, nó càng lúc càng sáng hơn, nhưng có lẽ vì sự thay đổi này quá chậm chạp, nên tới khi hoàn hồn lại thì nó đã đủ chiếu tỏ cả một góc rồi.
Ban đầu Liễu mẫu chỉ hiện ra một gương mặt, còn thân thể thì ẩn hiện lấp ló trong bóng tối, Tạ Cẩn Du chỉ thấy lạ chứ không phát hiện ra chỗ nào bất ổn, chỉ coi đó là một loại ảo giác. Thế nhưng, lúc này ngọn đèn sáng tỏ đã phơi trần toàn bộ thân thể của “Liễu mẫu”.
Bên dưới chiếc eo thon của “Liễu mẫu” không phải là đôi chân của con người, mà đó là cơ thể của một con nhện! Tám chiếc móng vuốt dữ tợn ngọ nguậy, bên trên còn mọc đầy gai nhọn, hiện lên rõ rệt dưới ánh đèn.
Mà dung mạo của con nhện này quả nhiên là dùng để đầu độc lòng người! Bên dưới hông nó là một cái đầu nhện thực thụ, mặt xanh nanh vàng, ngoác ra chiếc mồm to nanh nọc, tham lam nhìn Liễu Ký Minh bước từng bước đến gần, chỉ chờ hắn tới gần bên là sẽ ăn tươi nuốt sống!
Thế mà trên gương mặt người kia vẫn là Liễu mẫu với nụ cười hiền từ.
Tạ Cẩn Du hít vào hơi lạnh, vung tay tới mà chẳng quan tâm nó chỉ là Thiên nhãn: “Dừng lại!”
Lâm Uyên Quân chộp lấy cổ tay cô, ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi muốn đánh bay ‘Thiên nhãn’ của ta sao?!”
Trong mắt Tạ Cẩn Du ngùn ngụt lửa giận, đỏ rực như muốn thiêu cháy toàn thân cô: “Nếu không muốn ta phá hư nó, thì phải để ta đi tìm sư thúc ngay bây giờ!”
“Thả ngươi đi?” Lâm Uyên Quân cười lạnh: “Ngươi có biết đây là chỗ nào không? Thả ngươi đi rồi, ngươi nghĩ mình sẽ còn mạng để ra ngoài ư?!”
“Tạ Cẩn Du, ta thấy ngươi rõ là không biết điều!”