Ngôn Tình Yêu Đương Vụng Trộm

Chương 17

Buổi tối Thư Tâm trở về nhà trước, Tống Văn mệt nằm liệt trên ghế mát xa, thấy cô trở về với rất nhiều thứ trên tay, ngạc nhiên hỏi " Cậu mua à? Hay là ai đã đưa chúng vậy?"

Thư Tâm không muốn mang về, nhưng Lăng Thiếu nói, mang về đi, không sao đâu, Tống Văn sẽ không nghĩ nhiều.

Cô phải mang theo chúng trở về.

"Tớ tự mua".

Thư Tâm cúi đầu thay giày.

" À" cũng không biết Tống Văn có tin hay không, cô ấy quay đầu không nhìn nữa.

Thư Tâm đi nấu cơm, chuẩn bị xong liền hỏi cô ăn hay không, Tống Văn xua tay " Không được, mình phải giảm cân".

" Cậu gầy như vậy mà vẫn giảm ư?" Thư Tâm không khỏi nhìn cô một cái " Tống Văn, cậu thật sự thực ốm đó".

Tống Văn nhéo nhéo eo của mình " Chính là trên bụng tớ có thịt a~".

Thư Tâm muốn nói đàn ông thích ăn thịt một chút, lời nói vừa đến bên miệng, cô nhớ đến cảnh Lăng Thiệu hôn lên eo và bụng của mình, tai cô đỏ bừng lại ngậm miệng không nói nữa.

Cơm nước xong, cô đi tắm, Lăng Thiệu trở lại với bộ dụng cụ thể thao.

" Ai, bạn của em hôm nay không thích hợp a.....cậu ấy mua rất nhiều quần áo rất đắt tiền" Tống Văn khẽ hỏi Lăng Thiệu " Cậu ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?"

" Anh cũng không biết" Lăng Thiệu cố ý nói " Nói không chừng là được bao nuôi"

" Vô lý, cho cậu ấy thêm mấy lá gan cũng không dám".

Tống Văn bĩu môi " Thư Tâm đặc biệt bảo thủ, thời điểm kết hôn cậu ấy vẫn còn là một xử nữ a~".

Lăng Thiệu liếm đầu răng, không nói gì.

Tống Văn đột nhiên nói " Có thể là do hôm qua em đả kích lòng tự trọng của cậu ấy cảm thấy mất mặt cho nên.....!hôm nay liền phát tiết một hồi".

Lăng Thiệu đi đến trước bàn rót cho mình một cốc nước.

Đang chuẩn bị uống, phát hiện trên bàn có một chén canh

Xuất phát từ trực giác, anh biết rằng chén canh kia là Thư Tâm để lại cho mình

Anh đặt lại cốc nước xuống bàn, cúi đầu đem nó uống cạn.

Tống Văn thấy vậy, chỉ vào anh kêu " Ai, đó là canh của Thư Tâm, sao anh lại uống nó?"

" Phải không?" Lăng Thiệu giả vờ như không biết " Anh nghĩ là để cho anh chứ".

Tống Văn trừng anh một cái " Anh nhanh chóng đi xin lỗi cậu ấy đi".

Lăng Thiệu cười cười " Được rồi, anh sẽ đi ngay".

Anh đi vào phòng ngủ chính, cầm quần áo, khi bước đến cửa phòng tắm, Thư Tâm vừa mới tắm rửa xong đi ra.

Anh nhìn cô một cái.

Người phụ nữ vừa tắm xong, cơ thể thơm mát, cô dùng khăn lông bọc người lại một tay giữ chặt đề phòng rơi xuống.

Thư Tâm không dám nhìn anh quá lâu, vì vậy cô nhấc chân rời đi.

Lăng Thiệt đi vào lại nói " Khăn của anh như thế nào lại không thấy đâu?"

Thư Tâm biết anh cố ý nói vậy, nhưng vẫn theo câu hỏi của anh, xoay người đi vào phòng tắm "....Cái khăn nào cơ?"

Người đàn ông đè cô hôn môi cô, mút và cắn, dùng lưỡi thô dày đảo qua khoang miệng nàng trăng trọc liếm hôn vành tai cô.

Thư Tâm rùng mình "......Không cần..ư.."

Lăng Thiệu đưa tay xoa bóp ngực của cô, giọng nói trầm thấp " Buổi tối....em mặc bồ đồ lót mới mua kia đi"

Thư Tâm lo lắng Tống Văn nghe được động tĩnh bên này, đáp lại vừa xấu hổ vừa lo lắng, liền đẩy ra hắn đi ra ngoài.

Tống Văn vừa đứng dậy khỏi ghế mát xa, cô đi tới bàn ăn, nhìn thấy sắc mặt Thư Tâm đỏ bừng, liền hỏi " Cậu làm sao vậy?"

" Không....không có gì" Thư Tâm tim đập thật sự nhanh.

" À, chồng tớ vừa uống chén canh của cậu".

Tống Văn hỏi " Anh ấy đã xin lỗi cậu chưa?"

Thư Tâm ngập ngừng, canh kia vốn dĩ chính là để cho Lăng Thiệu

Tống Văn nhìn ra anh không có xin lỗi, cảm thấy thoải mái, cô vội vàng chạy đến nói với Thư Tâm " Chồng tớ là người như vậy, tính tình đặc biệt kiêu ngạo......về sau có chuyện gì anh ấy không tốt, cậu thông cảm dùm".

" Ừm"

Buổi tối, Thư Tâm liền đem nam nhân kia toàn bộ bao "Hàm"*

*Hàm ở đây có nghĩa là Thư Tâm xxx với Lăng Thiệu ngậm chặt không buông
Bình Luận (0)
Comment