Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 28


Ngu Dao trở mặt hằn học xem thường trong lòng.
Có quỷ mới biết bây giờ Đường Diệc đang ở đâu!
Kể từ ngày bắt đầu thỏa thuận đánh cược, Ngu Dao chẳng nhìn thấy mặt mũi của Đường Diệc.
Ngay cả dạ tiệc từ thiện Thành Thang tổ chức trước đó, người ngoài đều cực kỳ hâm mộ cô ta nói đó là Đường Diệc tổ chức cho cô ta, cô ta còn phải tươi cười cam chịu, cắn răng nuốt máu vào trong ―― chỉ có mình cô ta biết, vì để móc nối quan hệ với người phụ trách tiệc tối của tập đoàn Thành Thang, cô ta tốn bao nhiêu tờ tiền bóng loáng!
Hơn nữa, sau khi tốn một đống tiền, tìm Đường Diệc cả đêm mà từ đầu đến cuối chẳng thấy bóng dáng người nọ đâu!
Sau khi những bức ảnh tuyên truyền của Lâm Thanh Nha được tung ra, đoàn kịch Phương Cảnh bắt đầu khởi sắc, Ngu Dao vừa tức vừa sốt ruột, tìm mọi cách đi tìm Đường Diệc.
Đáng tiếc đều bị trợ lý đặc biệt vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ của hắn chặn lại, không hề có ngoại lệ ――
“Sếp Đường không có ở đây.” “Sếp Đường đang ngủ.” “Sếp Đường đi họp.” “Sếp Đường…”
Ngu Dao hết sức kiên trì, vất vả lắm mới có cơ hội mua chuộc được một trợ lý trong tổ trợ lý nhỏ của phó chủ tịch, tìm được Đường Diệc vừa không ngủ cũng không họp, còn chưa bước ra ngoài cửa, cô ta háo hức tìm tới cửa lại bị cái người đeo mắt kính tươi cười chặn ở bên ngoài.
Ngu Dao đánh đòn phủ đầu: “Tôi biết giờ sếp Đường mới ngủ dậy, đang ở bên trong đó, tôi cần gặp anh ấy về mảnh đất của đoàn kịch Phương Cảnh”
“Xin lỗi, cô Ngu,” đến tận bây giờ cô ta vẫn còn nhớ rõ sự lạnh nhạt trong nụ cười và hình ảnh phản chiếu của cặp kính bạc của người đàn ông ấy, “sếp Đường đang chơi với chó.”
Ngu Dao: “…”
Có lẽ cô ta mới là con chó ngốc bị trêu đùa.
Sau khi não lướt nhanh lịch sử thê thảm của mình, mặt Ngu Dao cứng đờ, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Dẫu sao thì anh Đường cũng là phó chủ tịch của tập đoàn Thành Thang, công việc bận rộn, quyết sách cần xử lý quá nhiều.

Dù anh ấy có thời gian thì tôi sao có thể không biết xấu hổ mà bảo anh ấy đến đây.

Bữa tiệc liên hoan của đoàn ca múa hôm nay chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi ấy mà, nhỉ?”
“Ồ, thế à.”
Bạch Tư Tư ra vẻ ngây thơ gật đầu, thế nhưng ánh mắt thì giống như chỉ thiếu dán mấy chữ “Cô thấy tôi có tin không” lên.
Ngu Dao cố kiềm chế xúc động đến nghiến răng nghiến lợi với cô gái này, chuyển hướng sang Lâm Thanh Nha, “Cô Lâm, giờ cô có tiện không?”
Lâm Thanh Nha ngước mắt lên, khó hiểu nhìn cô ta: “?”
Ngu Dao: “Nếu tiện, tôi có mấy câu muốn nói riêng với cô.”
Lâm Thanh Nha ngừng một hai giây, “Được.”
Ngu Dao cũng không nán lại giây nào, nhận được đáp án lập tức xoay người đi ra ngoài phòng bao.
Lâm Thanh Nha muốn đi vòng qua chiếc ghế lưng cao nhưng nhanh chóng bị Bạch Tư Tư vừa mới hoàn hồn kéo lại: “Giác nhi, tôi đi cùng cô nhé? Tôi thấy Ngu Dao này rất ác cảm với cô, lỡ như sau khi cô ra cửa cô ta trùm bao tải cô rồi bắt cóc thì làm sao bây giờ!”
Đáy mắt Lâm Thanh Nha gợn ý cười: “Cô xem phim truyền hình linh tinh ít thôi.”
Bạch Tư Tư ngập chặt miệng vào.

Hành lang dài ngoài phòng bao rất yên tĩnh, chỉ có vài tiếng tạp âm loáng thoáng phát ra từ khe cửa phòng bao của đoàn kịch và đoàn ca múa.
Ở trong bóng tối xa xăm rộng lớn, giống trôi nổi trên không qua nửa thành phố, quay về từ đầu bên kia của bóng đêm vô biên.
Ngoài cửa sổ mây che mất trăng, gió se se lạnh.
Khi Lâm Thanh Nha đến, Ngu Dao đang kéo mở cửa sổ, ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy điếu thuốc lá, trên tàn thuốc đó một đốm màu đỏ tươi, nhấp nháy trong bóng đêm.
Có lẽ nghe thấy tiếng động, Ngu Dao không quay đầu lại, cô ta quơ quơ điếu thuốc ở ngoài cửa sổ: “Tôi nhớ cô không thích mùi thuốc lá.

Nhưng mà ngại quá, tôi bị nghiện thuốc lá nặng, mong cô Lâm cố chịu một chút.”
Lâm Thanh Nha làm như không nghe thấy, dừng lại ở phía bên kia cửa sổ, “Đừng có ôn chuyện,” giọng cô bị gió đêm thổi đến lạnh lẽo, “Có chuyện cứ nói thẳng.”
Ngu Dao cứng đờ người.
Gió đêm thổi vào hàng lang dài yên tĩnh một lúc lâu, Ngu Dao thu tay về, thuận tay đóng cửa sổ, xoay người dựa vào tường, đánh giá phía trước.
Ánh trăng chiếu xuống người cô gái mặc quần áo màu trắng.

Cô có mái tóc đen, mày lá liễu, mắt hạnh sống động, chiếc mũi cao, đôi môi anh đào đỏ thắm.
Người đẹp dưới ánh trăng, đẹp không sao tả xiết.
Ngu Dao nhìn Lâm Thanh Nha, ánh mắt như xuyên qua người cô, quay ngược thời gian lại nhiều năm trước, nhớ lại ánh mắt đầu tiên cô ta nhìn thấy cô gái xinh đẹp như những nụ hoa chưa nở ở nhà sư phụ.
Điều cô ta nhớ rõ nhất là, vốn ban đầu Du Kiến Ân đến nhận cô ta làm học trò nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ quẳng tay áo nước của cô gái ánh mắt ông lại như nhìn thấy báu vật.
“Hạt giống tốt, đốc thúc thêm mười năm nữa, khuê môn đán diễn chính, ngoài cô gái này thì còn ai…”
Bậc thầy Côn khúc chính là bậc thầy Côn khúc.
Một câu có thể phán “Sống chết”.
Ngu Dao cười tự giễu, dập nát điếu thuốc lá ở sổ, ngẩng đầu hỏi: “Về nước khi nào?”
Lâm Thanh Nha: “Năm ngoái.”
Ngu Dao ổn định cảm xúc lại, ra vẻ thoải mái: “Mấy năm nay cô thay đổi nhiều quá, tôi không nhận ra.” Lâm Thanh Nha không nói gì.
Vừa rồi Lâm Thanh Nha đã nói đừng ôn chuyện nên cô sẽ không khách sáo.

Nhưng đối phương cứ nhất định phải ôn chuyện, cô không cắt ngang lời, để mặc đối phương thích nói gì thì nói.
Ngu Dao hậm hực đổi chủ đề: “Không ngờ cô vừa trở về, hai sư tỷ sư muội chúng ta lại cạnh tranh một mảnh đất với nhau.”
“…”
Ánh mắt Lâm Thanh Nha dừng lại một điểm.
Từ lúc ra ngoài đến bây giờ, cuối cùng cảm xúc của cô cũng có chút thay đổi, “Không phải.”

Ngu Dao không nghe rõ: “Sao?”
Đôi mắt màu trà của cô gái xinh đẹp đứng dưới ánh trăng nghiêm túc nhìn Ngu Dao, Ánh mắt lạnh lẽo như chứa đựng đầy băng tuyết: “Ngu Dao, kể từ sau khi cô phản bội xuất sư, cô không còn là sư tỷ của tôi nữa.”
“――”
Ngu Dao sửng sốt, sắc mặt trắng bệch.
Một lúc lâu sau Ngu Dao mới bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Nha vừa căm thù vừa đầy cảm xúc phức tạp: “Tôi thế mà quên mất cô là người vô tình, tự rước nhục vào người.”
Lâm Thanh Nha: “Nếu cô không có gì để nói, vậy thì tôi đi đây.”
Ngu Dao nghiến răng nghiến lợi, giọng căm hận: “Cô thật sự không nể tình nghĩa ngày trước chút nào sao?”
Lâm Thanh Nha chỉ nhìn cô ta không nói gì.
Đôi con ngươi màu trà trong veo giống như đang im lặng hỏi: Cô và tôi từng có tình nghĩa à?
Ngu Dao giận đến bật cười: “Được rồi, dù sao tôi cũng không định nhượng bộ! Mảnh đất của đoàn kịch Phương Cảnh không quá quan trọng với tôi, nhưng nếu cô muốn tranh, tôi làm sao cũng không để cô được như ý.”
Lâm Thanh Nha rũ mắt nói: “Nói xong chưa?”
Ngu Dao: “…”
Sư muội cô ta năm đó vô cùng xinh đẹp nhưng không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu thế này.
Lâm Thanh Nha xoay người: “Tôi đi đây.”
“Cô đợi đã!”
“?”
Ngu Dao nổi giận, bước nhanh đi vòng lên trước mặt Lâm Thanh Nha: “Tôi nói cho cô biết Lâm Thanh Nha, chuyện năm đó tôi không hề hối hận, cũng không cảm thấy tôi làm sai gì ―― Cảnh ngộ bây giờ của chúng ta đã chứng minh lựa chọn lúc trước của tôi đúng đắn biết bao!”
Cảm xúc trong mắt Lâm Thanh Nha lóe lên.
Ngu Dao: “Cô cũng đừng trông mong dựa vào nhà họ Nhiễm và cái danh tiểu Quan Âm của cô, cái đoàn Côn kịch nát chẳng có tài năng gì đó chả có gì dựa vào được, không tin cô cứ xem đi! Thỏa thuận đánh cược vẫn chưa đến hồi kết, chưa quyết định được kết quả, quay về khuyên đám người ngu ngốc không theo kịp thời đại kia đi, đừng tổ chức tiệc mừng sớm thế!”
“…”
Nói xong những lời độc ác, Ngu Dao quay đầu đi ngay, giày cao gót vừa cao vừa nhỏ của cô ta va vào sàn cộp cộp kêu vang.
Bóng người đi xa.
Dưới ánh trăng, Lâm Thanh Nha cụp mắt xuống.
Đột nhiên cô nhớ tới những lời cô nói với Đường Diệc trong phòng thay đồ của đoàn kịch ngày hôm đó.
Mọi người đều muốn quay trở lại quá khứ, lúc tất cả tiếc nuối và tổn thương chưa xảy ra, thế nhưng mọi người cũng biết rằng, hoa tàn thì không còn nữa, nước chảy rồi khó mà lấy lại.
Bọn họ không ai quay về được.

Tiệc liên hoan ầm ĩ của đoàn Côn kịch kết thúc.

Mọi người trả phòng đi đến thang máy, sau đó khi đang chờ thang máy thì gặp phải đám người của đoàn ca múa Dao Thăng bọn họ mới hiểu cái gì mới là “Oan gia ngõ hẹp” thật sự.
Vì vậy hai bên ở cách nửa cái thang máy trừng mắt với nhau, giống như hai quân đoàn đối chọi với nhau, đằng đằng sát khí, khiến người ta hít thở không thông.
Đúng lúc này thang máy ở giữa hai nhóm người “Ting” một tiếng mở cửa ra, không khí ngày càng căng thẳng hơn.
“Bọn tôi tới trước!”
“Cái các người chờ là hai cái phía trong kia kìa!”
“Nói nhảm! Bọn tôi chờ cùng lúc cả ba đấy!”
“Vậy cậu thử gọi nó xem nó có đáp hay không!”
“…”
Mấy cậu nhóc trẻ tuổi hai bên sắp cãi nhau, thang máy vẫn trống không một cách khó xử.

Bình thường nhường một chút thì thôi, nhưng những lúc thế này, ai lùi một bước chính là thua khí thế.
Phong độ có thể không cần, khí thế không thể không có.
Hai bên trừng mắt đến xót cũng không có kết quả, cứ giằng co thế mãi nếu tiếp tục hai bên sẽ phải đi thang bộ mất.

Hai trưởng đoàn đành phải mỗi người lùi một bước, mỗi chiếc thang máy chia một nửa người hai bên.
Vì thế trong sự im lặng kỳ lạ, hai bên vẫn duy trì trạng thái giằng co, trong thang máy cũng chia ranh giới rõ ràng.

Khiến cho người lạ chen chúc ở trong sợ hết hồn.
Đến khi thang máy dừng ở tầng một, thang máy vừa mở cửa ra là mấy vị khách lạ chạy trối chết.
Lúc này người của hai đoàn mới gặp nhau đủ phe mình.
Hai bên đều không quen nhìn giọng điệu khinh thường của đối phương, mọi di chuyển trước sau, dù có chen chúc cũng phải ra khỏi cửa Đức Ký cùng nhau.
Nhóm nhân viên phục vụ của Đức Ký chỉ có thể hoảng hốt nhìn hai đoàn người gộp thành một đoàn người mênh mông đi ra ngoài.
Nhóm người của Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ đi ở phía sau.
Đức Ký trang trí theo kiểu nhà hàng Trung Quốc kiểu cổ, không có tiền sảnh huy hoàng trần cao vút và cửa xoay cùng mái hiên kiểu Tây, nhiều người ra cửa cùng lúc như thế vừa đông đúc lại phải chen chúc.
Mấy người vừa đi ra đột nhiên dừng lại, những người còn lại bị chắn ở trong cửa.
Có người trong đoàn Phương Cảnh bất mãn: “Mau đi xem, chắn ở cửa làm gì?”
“Nhanh lên, bọn tôi còn vội về đây.”
“…”
Chen chúc xô đẩy, hai đoàn người chen chúc ra đến ngoài cửa.
Đức Ký cấm đỗ xe ở cửa.
Dù là đưa đón khách thì cũng chỉ dừng một lát rồi nhanh chóng phóng đi ngay, cho nên tầm nhìn ở bên ngoài nhà hàng luôn rất rộng.
Đáng lẽ ra đêm nay cũng vậy.
Nhưng lúc này, ở cách đó không xa trước mặt mọi người, một chiếc siêu xe mui trần màu đen đang đỗ xéo ở trước.


Thân xe bóng loáng như nước phản quang trong đêm tối, đường nét uyển chuyển đẹp mắt.
Tạo hình giống như viết hai chữ “Đắt tiền” lên thân xe.
Phía trước xe là một người đàn ông đẹp trai da trắng với mái tóc xoăn đang cúi đầu, người chìm trong bóng tối, liên tục xoay bật lửa, dựa vào đầu xe.
Đôi chân dài bắt chéo trên đất, chiếc cổ lộ ra ngoài áo khoác như phát sáng, phía trước động mạch cổ có một hình xăm đỏ như máu.
Nghe thấy tiếng động, người nọ lười biếng ngước mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn qua qua đêm lạnh sang đây.
Hai đoàn người sững sờ trước ánh nhìn của người nọ.
Cho đến khi trong đoàn Dao Thăng có người phấn khởi quay đầu ra phía sau tìm người: “Chị Ngu, sếp Đường tới đón chị này!”
“Sếp Đường đặc biệt đến chờ á?”
“Chị Ngu, cả Bắc Thành cũng chỉ có chị là được đãi ngộ này.

Chị trâu bò thật đấy.”
“…”
Đám người bên đoàn ca múa vừa nói chuyện vừa đắc ý liếc nhìn qua phía người của đoàn Phương Cảnh.
Người bên đoàn Phương Cảnh thì mặt mày ủ rũ, đều rời mắt đi.
Hiện giờ, từ Lê Viên đến giới kinh doanh ở Bắc Thành, không ai không biết thủ đoạn của Ngu Dao rất ghê gớm, thế mà giành được sự ưu ái của thái tử nhà họ Đường.
Thành Thang là một tập đoàn lớn, càng vào sâu càng đáng sợ.

Vả lại, không nói đến danh nghĩa mảnh đất kia, hắn đã được coi là kim chủ chống lưng mà đoàn Phương Cảnh mong muốn ―― có Đường Diệc làm chỗ dựa, toàn bộ người của đoàn ca múa Dao Thăng đều cảm thấy lưng thẳng đứng cứng đờ vì vững chắc.
Ngu Dao chính là người có biểu cảm cứng nhắc nhất trong đoàn.
Dù cô ta có là đồ ngốc thì sau nhiều lần bị đóng cửa không chịu gặp cũng nên biết Đường Diệc chẳng buồn đặt mình vào mắt.

Nhưng hôm nay cô ta bị người trong đoàn chỉ thẳng tên, lại còn làm trò trước mặt nhiều người của đoàn Phương Cảnh như vậy, dẫu có sao cô ta cũng phải giữ mặt mũi cho đến khi hạ màn mới được.
Mọi người ở đoàn ca múa “quan tâm” nhường đường, Ngu Dao gượng cười đi ra, kéo giọng vô cùng quyến rũ: “Có lẽ là anh Đường có việc nên tiện đường đến đây một chuyến, mọi người đừng nói lung tung.”
“Ôi trời, bọn tôi hiểu mà.”
“Chị Ngu, chị mau qua đó đi, đừng để sếp Đường đợi lâu.”
“Đúng đó, đúng đó, chị nhìn kìa sếp Đường nhìn qua đây mãi, chắc chắn là đang đợi chị đi qua đó đấy.”
“…”
Quả thật đôi mắt vừa đen vừa sâu ấy nhìn chằm chằm bên này.
Gió đêm rét lạnh thổi mái tóc đen xoăn nhẹ trên vầng trán trắng nõn lạnh lẽo của hắn bay lên, không biết tại sao, hắn cụp mắt cười nhạo một tiếng, đứng thẳng người lên khỏi đầu xe.
Chiếc bật lửa kim loại bị hắn tiện tay vung lên, cụp một tiếng đóng nắp lại ở giữa không trung, mặt người nọ còn lạnh hơn cả gió, môi mỏng khẽ nhúc nhích.
“Lại đây.”

Bình Luận (0)
Comment