Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 30


Gió đêm lạnh lẽo.
Giản Thính Đào đứng chết lặng bên cạnh taxi, ngây ngốc nhìn cặp đôi đối diện gần như nằm đè lên nhau.
Mặc dù lần trước Đường Diệc tới đoàn kịch, khi Giản Thính Đào đón tiếp người này có mơ hồ cảm thấy tình cảm của vị thái tử Thành Thang này không đơn giản chỉ là “Có thù oán” với Lâm Thanh Nha, nhưng cảnh tượng trước mắt này vẫn quá sốc đối với anh ấy.
Giản Thính Đào chỉ có thể đứng ngây người đón gió lạnh, không biết nên phản ứng thế nào.
Cuối cùng giữa hai bóng người bất động như tĩnh vật cũng có người khẽ cử động.
“Dục Diệc, đứng lên.”
“…”
“Đừng có giả vờ.”
“…”
Trong bóng đêm, ngoại trừ tiếng gió lạnh tất cả đều vắng lặng.
Trong lúc Giản Thính Đào nghi ngờ đó có phải là sư phụ Lâm của bọn họ hay không, hay do sốc quá nên anh ta nhận sai người thì cuối cùng người đàn ông đang chống nửa người vùi đầu vào mái tóc dài của cô gái cũng ngẩng đầu lên, rồi quay mặt sang một bên.
Sự buồn bã vừa rồi gần như tràn hết ra khỏi đôi mắt đen láy ấy, không còn lại chút gì.

Chỉ còn lại sự tham lam và đắm chìm, còn có chút phóng túng điên cuồng.
Mái tóc đen xoăn nhẹ cọ qua vành tai của Lâm Thanh Nha, người nọ cười hỏi với chất giọng khàn khàn: “Sao biết?”
Thân trên của Lâm Thanh Nha bị đè giữa lòng ngực của Đường Diệc và cửa xe, muốn tránh cũng không có chỗ tránh, đành đưa cánh tay lên đẩy hắn ra xa.
Cô hiếm khi khó chịu nhưng có lẽ kiểu áp sát này khiến cô khó chịu, giọng Lâm Thanh Nha trầm thấp đi không nhỏ nhẹ như tiểu Quân Âm bình thường “Biết… chính là biết.”
“Đúng vậy, tất nhiên là tiểu Bồ Tát hiểu tôi.” Đường Diệc cúi đầu liếc nhìn cô, dáng vẻ tán tỉnh giống như yêu ma.
Đường phố đêm khuya vắng vẻ nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đi đường đi qua.

Người mới vừa đi ngang qua Đường Diệc giẫm lên nước bùn do tuyết tan liên tục ngoái đầu lại nhìn.
Lâm Thanh Nha nhìn thoáng qua, bực đến ngẩng lên, đôi mắt như hồ nước mùa xuân lấp lánh, chỉ phản chiếu mỗi mình hình bóng hắn: “Dục Diệc, anh không đứng dậy nổi?”
“Gọi thêm mấy lần đi tiểu Bồ Tát, khi nào tôi nghe thấy thoải mái thì sẽ đứng dậy.”
“…”
Lâm Thanh Nha chết lặng.
Trước đây thiếu niên vừa điên vừa không đứng đắn cỡ nào cũng chỉ có một mình cô kiềm chế được hắn, đâu giống lần tái ngộ năm nay, hắn giống như mãnh thú được mở lồng sắt, lần sau dữ dội hơn lần trước, xâm chiếm nhận thức cô.
Thấy Lâm Thanh Nha bị mình “ép” đến gương mặt thoáng ửng hồng, cuối cùng Đường Diệc vẫn là không muốn đi xa quá.
Đường Diệc chống cánh tay, từ trước xe đứng thẳng người lên trước mặt Lâm Thanh Nha, sau đó đút tay vào túi quần, cúi đầu xuống.

Từ trên cao nhìn xuống Lâm Thanh Nha.
“Thật sự không tin chút nào?”
Tiểu Bồ Tát vẫn còn giận, không nhìn hắn, xoay gương mặt xinh đẹp trắng như tuyết đi, “… Không có.”
“Ha,” Đường Diệc bật cười, cắn môi, vừa giận vừa hận thấp giọng hừ, “Cái gì mà lạt mềm buộc chặt, khổ nhục kế này nọ.

Cái rắm có ích.”

“?”
Lâm Thanh Nha nghe thấy dư âm, ngoái đầu lại nhìn hắn.
Đáng tiếc tên điên diễn rất lưu loát.
Dưới mái tóc đen xoăn nhẹ là là khuôn mặt đẹp trai sắc bén mang theo vẻ chế nhạo và trào phúng, đôi mắt đen trầm xuống, vô cùng hút hồn: “Đêm nay có tiệc mừng, tại sao không đi cùng cái tên mặt trắng họ Nhiễm?”
Lâm Thanh Nha nghiêm túc nói: “Nhiễm Phong Hàm.”
Ngọn lửa trong mắt Đường Diệc bùng lên, thế nhưng hắn chỉ nói, “Mặc kệ cô,” đôi mắt lạnh lùng tràn ngập ý cười nhạo của hắn nhìn sang chỗ khác, “Dù sao cũng mấy ngày rồi cô chưa gặp hắn ta.”
Bỗng nhiên Lâm Thanh Nha sững lại.
Dường như cô chợt nhớ ra điều gì đó, sắc hồng trên má phai đi không còn gì.
Đó là đêm cuối cùng của họ ở cổ trấn Lâm Lang.
Lâm Thanh Nha ngồi ở chỗ máy điện thoại bàn, cô nghe thấy giọng nói lo lắng đến run rẩy của người chăm sóc cô ở trấn, bà ấy nói đứt quãng rằng đêm nay có tay ăn chơi ở thành phố lớn đến cổ trấn nghỉ phép bị người ta ở quán bar đánh cho người đầy máu, xe cứu thương đã trở đi, không biết sống chết ra sao.
Người đứng xem nói người đánh là một cậu thiếu niên, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, mỗi một quyền đánh xuống mặt mày giống như dã thú phát cuồng.
Không ai dám cản, có người sợ quá tránh ở sau đám đông báo cảnh sát.

Lúc cảnh sát vây quanh quán bar, không biết thiếu niên đã đi đâu.
Lần đầu tiên trong đời, Lâm Thanh Nha cuống cuồng hoảng hốt.
Bàn tay cô run rẩy gác điện thoại nhưng có làm thế nào cũng không gác đúng khớp.

Bóng đêm bên ngoài cửa sổ ở vang lên một tiếng động mơ hồ, cô giật mình bừng tỉnh, đánh rơi cả điện thoại bàn, xoay người chạy ra ngoài.
Ngoài sân tối đen.
Rõ ràng đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô khiến cho cô hoảng sợ, giống như một con thú dữ mở to miệng, cô bất chấp sợ hãi, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Chạy không được mấy bước, không biết vấp phải cái gì, chiếc váy trắng tinh như tuyết ngã xuống mặt đất dơ bẩn.
Đầu gối nóng rát đau xót.
Lâm Thanh Nha không buồn nhìn xem, run rẩy chống tay đứng dậy.
Sau đó, ở trong bóng tối có người ngồi sụp xuống, ôm lấy đôi vai gầy run rẩy của cô vào lòng.
Lòng ngực người nọ nóng bỏng.
Nóng đến cô gái run lên, run đến nói không thành tiếng: “Dục… Dục Diệc?”
“Không sao, không sao cả, đừng sợ…” Giọng cậu thiếu niên như chôn sâu toàn bộ kiên nhẫn cả đời này của hắn, cằm hắn chống lên trán cô trấn an, “Tôi ở đây này tiểu Bồ Tát.”
Cô gái nghe vậy như muốn bật khóc: “Dục Diệc, anh đi đâu vậy? Bọn họ nói Từ Viễn Kính ――”
“Suỵt.”
Cô quay đầu lại, ngây người.
Cô ngửi mùi máu thoang thoảng mà đến gió đêm mùa hè cũng không thổi tan được ở góc áo sơ mi của hắn.
Giây phút đó, giống như từ giữa hè rơi vào động băng.
Cô gái sững sờ.
“Đừng nhắc đến tên tạp chủng đó.” Cậu thiếu niên lại ôm chặt cô, đôi môi mỏng cong lên, vừa dịu dàng lại đáng sợ, “Sau này cô không cần phải gặp lại hắn ta.”
“…!”
Đôi đồng tử màu trà sợ hãi co lại.

Hai bên đường lạnh lẽo vắng lặng.

Ở trước taxi, Lâm Thanh Nha lo sợ không yên tiến lên trước một bước, cô vươn tay nắm lấy ống tay áo của người đàn ông trước mặt.
Đường Diệc ngẩn ra, cúi đầu xuống.

Bàn tay trắng nõn không chút huyết sắc nắm chặt lấy hắn, đến cả đôi mắt bình lặng như nước cũng đầy hoảng hốt.

Từ sau khi bọn họ gặp lại, đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Nha thất thố đến vậy.
Nụ cười của Đường Diệc cứng đờ, rút tay khỏi túi quần muốn nắm lấy tay cô.
Thiếu chút nữa khoảng cách.
“Dục Diệc, anh làm gì anh ấy rồi?”
“――”
Tay Đường Diệc cứng đờ.
Vài giây sau, hắn khẽ cười nhếch mép.

Hàng mi cong dài rũ xuống, run run trong tiếng cười của tên điên.
Đôi con ngươi vừa đen vừa rét lạnh, tuyệt vọng.
“Sao nào, sợ tôi lại điên lên rồi giết chết hắn ta? Tôi thật sự muốn làm vậy đấy làm sao bây giờ? Tiểu Bồ Tát lại muốn chạy nữa? Bây giờ định chạy mấy năm, lại muốn chạy tới đâu?!”
Giọng run rẩy.
Trên khuôn mặt đẹp trai và sắc sảo của người đàn ông, đuôi mắt phủ lên một màu đỏ rực, dường như hắn vô cùng tức giận, mạch máu trên cổ nổi hết cả lên.
Hình xăm đỏ như máu càng thêm dữ tợn, giống muốn nứt ra.
Lâm Thanh Nha từ từ hoàn hồn lại.
Hàng mi của Lâm Thanh Nha run run rũ xuống, nhịp tim đình trệ đập trở lại, “Xin lỗi.” Cô buông tay ra, muốn rụt tay về lại.
Nhưng lại bị người nọ nắm lấy ở giữa không trung.
“Xin lỗi là xong à?” Sau khi nổi giận giọng người nọ khàn thấy rõ, nở nụ cười u ám, “Vừa rồi thiếu chút nữa đã muốn lên án tôi mưu sát?”
“…Tôi không có.”
“Thật không?” Hắn liếc nhìn cổ tay mảnh mai của cô bị hắn nắm chặt, tay cô lạnh như tảng băng, sau khi nhìn chằm chằm hai giây, Đường Diệc nhướng mày, lại mỉm cười chế giễu, “Sợ thế này, cô đây là lo lắng cho hắn ta hay là lo cho tôi?”
“…”
Lâm Thanh Nha mím đôi môi tái nhợt lại, trầm mặc quay mặt đi, “Tôi chỉ lạnh thôi.

Trời đã khuya rồi, chúng ta ai về nhà nấy được không, Dục Diệc?”
Đường Diệc dừng lại, tầm mắt chậm rãi lướt qua bờ vai đơn bạc của Lâm Thanh Nha.
Mặc dù là cuối đông nhưng đêm khuya thế này, cô mặc cũng không nhiều.


Hẳn là lạnh.
Cả đêm tên điên bị lòng đố kị và lửa giận vô cớ đan xen trong lòng, chẳng lạnh chút nào.
Nhưng cơ thể cô yếu như vậy, bảy năm chia xa dường nhưng cổ tay cô yếu đến mức dùng một chút lực là bẻ gãy được, không to thêm chút nào.
Hình như là còn lạnh hơn…
Sự điên cuồng trong mắt Đường Diệc giảm đi.
Hắn sững người buông cổ tay Lâm Thanh Nha ra, trở tay cởi nút áo khoác.
“Xoạt.”
Lâm Thanh Nha ngoái đầu lại nhìn, còn chưa kịp định hình, bóng người trước mặt đã đến gần.
Đường Diệc cởi áo khoác khoác lên vai cô gái, quả nhiên bờ vai đơn bạc gầy yếu, áo khoác trên vai như có thể rơi bất kỳ lúc nào.
“Tiểu Bồ Tát chỉ lo phổ độ chúng sinh à, nhiều năm rồi không ăn cơm đúng không?” Đường Diệc tức giận đến thấp giọng lầm bầm, nắm lấy cổ áo người phía trước, cúi người cài nút áo cho cô.
Lâm Thanh Nha giật mình hoàn hồn, muốn tránh đi, nhưng cả cánh tay cũng bị áo khoác của Đường Diệc “trói” ở bên trong.
Cô bực mình giương mắt lên, nhìn chiếc áo sơ mi còn lại duy nhất trên người hắn, đường cong cơ bắp nửa ẩn nửa hiện dưới áo sơ mi.
Lâm Thanh Nha nhìn sang chỗ khác tránh đi: “Dục Diệc, anh không muốn sống nữa à?”
“Ừ, không muốn.”
Cài nút cuối cùng xong, Đường Diệc lười biếng ngước lên.
Con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm cô không chớp mắt trong vài giây.
Cho đến khi dục vọng dâng trào trong mắt bị áp chế xuống, Đường Diệc rũ mắt, đôi môi mỏng hừ một tiếng cười tự giễu.
Hắn kéo cửa taxi ra cho cô, không thể không đưa người lên xe.
Bên trong xe, mặc kệ là tài xế hay là Bạch Tư Tư đều hoảng sợ nhìn hắn.
Hiển nhiên vô cùng kiêng dè trước tên điên này.
Đường Diệc chẳng quan tâm, lười nhác cụp mắt xuống, hàng mi mảnh dài và cong che mất một nửa đôi mắt đen láy, hắn chậm rãi vén phần tóc đen xõa xuống má Lâm Thanh Nha.
Nhìn khuôn mặt to bằng bàn tay, đôi mắt màu trà xinh đẹp, chiếc cằm trắng còn hơn tuyết, còn có cả đôi môi đỏ ửng.
Mắt Đường Diệc tối đi, vẫn là không nhịn được ――
Hắn khép hờ mắt, hôn lên môi Lâm Thanh Nha.
Tiểu Quan Âm muốn tránh mà không tránh được, mắt hạnh mở to.
Đây là lần thứ hai.
Nếu như tính lần hắn cắn ngón tay cô ở studio thì đây đã là lần thứ ba hắn khinh bạc cô.
“Đưa cô ấy về.” Đường Diệc không nhìn Lâm Thanh Nha, hắn nhìn Bạch Tư Tư đang hận không thể co người lại thành hạt nano đầy cảnh cáo.
“Tốt lắm.”
“Lại để cô ấy bị cảm nữa thử xem.”
“…”
Bạch Tư Tư cứng đờ.
Đường Diệc nhìn lại bắt gặp đôi mắt ướt át của tiểu Quan Âm.
Do ở trước mặt người ngoài, ngay cả chỉ trích hắn cô còn cố kiềm chế không chỉ trích, để mình buồn bực khó chịu, cô cũng không nỡ làm mất mặt mũi hắn.
Dễ bắt nạt quá thì không được đâu.
… Tiểu Quan Âm.
Đường Diệc liếm đôi môi vừa mới hôn môi cô, bước ra khỏi xe, khẽ cười: “…Chết thì thật tốt, để cô bớt lo.”
“!”
Cửa xe đóng lại.
Người nọ bước lên chiếc xe thể thao, không hề quay đầu lại.

Đạp chân ga, lái chiếc siêu xe đang chặn đường lao vào bóng đêm vô tận.
Lúc Đường Diệc quay về công ty, trên tầng phòng làm việc của phó chủ tịch vẫn còn sáng đèn.
Trình Nhận chờ trong phòng làm việc, mang các tài liệu anh ta đã xử lý sơ bộ xong đặt lên bàn làm việc của Đường Diệc.
Thấy Đường Diệc không có mặc áo vest, Trình Nhận đỡ mắt kính, hỏi: “Ngài đã nói chuyện với cô Lâm chưa?”
“Nói cái gì?” Đường Diệc mở tập tài liệu đầu tiên ra, không ngẩng đầu lên.
Trình Nhận nói rõ: “Chuyện cô Ngu làm mà tôi đã nói sơ qua trong điện thoại ấy?”
“Tại sao tôi phải nói cho cô ấy biết.”
“Ồ, tôi thấy ngài nửa đường trở mặt tôi tưởng là ngài không đành lòng ―― xem ra là tôi hiểu nhầm rồi.”
“…”
Ngòi bút máy dừng lại.
Dừng một vài giây, Đường Diệc đóng nắp bút lại, mười ngón tay thon dài có lực đan vào nhau, hắn dựa vào ghế, uể oải cười rộ lên: “Đúng là tôi định nói cho cô ấy biết nhưng chợt tỉnh ra.”
Trình Nhận sững sờ: “Tỉnh?”
“Ở cạnh Bồ Tát lâu ngày, mưa dầm thấm đất, yêu ma sẽ bị độ.” Đường Diệc đè nén sự lạnh lẽo trong đôi mắt u ám, cười có chút dữ tợn, “Thiếu chút nữa tôi quên mất là tôi muốn cô ta bị chúng bạn xa lánh, trôi dạt khắp nơi, sau đó cùng tôi đọa xuống địa ngục vô tận, vĩnh viễn không được siêu sinh không tốt sao?”
“…” Trình Nhận thở dài, “Cực kỳ tốt.”
Trước khi đi anh ta đóng của lại cho Đường Diệc, liếc nhìn qua bóng người chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi phong phanh.
Trình Nhận lại thở dài.
Nếu thật sự làm được thì đương nhiên là tốt.
Anh ta chỉ biết sếp Đường của bọn họ ngay cả một chút lạnh nhạt với người ta cũng không nỡ, đối với loại việc ra tay tàn nhẫn này, không biết lấy sự tự tin ở đâu ra?
Ngày hai mươi tư, buổi diễn thứ ba trong năm mới của đoàn Phương Cảnh diễn ra.
Lần này là diễn vở “Nhớ trần tục”, cũng là một trong những vở nổi tiếng nhất của Lâm Thanh Nha năm ấy.
Mọi người trong Lê viên đều nói “Nam sợ ‘Chạy trốn trong đêm’, nữ sợ ‘Nhớ trần tục’”, bởi vì hai vở này đều là vai diễn nặng về diễn biến tâm lý, cả vở diễn chỉ có một người diễn duy nhất.

Ánh mắt, biểu cảm, giọng hát, dáng người và bước chân đều không được sai sót một chút nào.
Năm mười tuổi Lâm Thanh Nha đã bị mẹ là Lâm Phương Cảnh ép học vở “Nhớ trần tục” này, khi đó Lâm Thanh Nha làm thế nào cũng không thể hiện được tâm tư thần thái của cô ni cô nhỏ tuổi.

Lâm Phương Cảnh hạ quyết tâm, trực tiếp đưa con gái vào am ni cô mài dũa một năm.
Sau khi rời am, vở “Nhớ trần tục” này càng hát càng hay, nhưng đã để lại thói quen ăn chay, không dùng di động hay các sản phẩm điện tử.
Buổi diễn diễn ra vào buổi chiều.
Sáng sớm Lâm Thanh Nha đã ngồi trước gương trang điểm ở nhà kẻ mày, vừa kẻ vừa nhớ lại những đau khổ khi học diễn vở “Nhớ trần tục” này.
Bên cạnh những khổ đâu đó, ít nhất thì khi đó cô và Ngu Dao cùng “Đồng bệnh tương liên” cùng chung hoạn nạn dưới tay người cô giáo nghiêm khắc chính là mẹ cô Lâm Phương Cảnh, hay…
Còn chưa ôn lại hồi ức xong, cửa phòng ngủ bị gõ vang.
Lâm Thanh Nha nheo mắt lại, trong lòng dâng lên dự cảm không lành khó hiểu.
“Giác nhi, xảy ra chuyện rồi!”
Bạch Tư Tư hoảng loạn đẩy cửa vào.
Lâm Thanh Nha nhíu mày, quay đầu lại: “Đoàn kịch?”
“Đúng vậy, sáng sớm hôm nay nhân viên bên sở cứu hỏa của Bắc Thành đến, nói là có người báo, trong rạp hát của đoàn Phương Cảnh có nguy cơ cháy nổ, bọn họ đến thực địa kiểm tra.”
“Kết quả thì sao?”
Sắc mặt Bạch Tư Tư rất khó coi: “Sau khi kiểm tra, phát hiện quả thật… Hệ thống phun nước tự động của đoàn kịch đã nhiều năm rồi chưa được tu sửa, lối thoát hiểm của rạp hát còn có tình trạng tắc nghẽn ở các mức độ khác nhau.”
Vẻ mặt của Lâm Thanh Nha thoáng cứng đờ, đứng dậy trước gương trang điểm: “Xử lý thế nào?”
“Bắt buộc ngừng kinh doanh để chấn chỉnh và sửa chữa, một tuần.”

Bình Luận (0)
Comment