Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 54


Chuông cửa vang lên.
Ba mươi giây sau, Lâm Thanh Nha mở cửa ra, đối diện với gương mặt tươi cười đến cứng đờ của Bạch Tư Tư, còn có bọn An Sinh đang đứng ở sau lưng cô ta.
Một lọn tóc đen rũ xuống trước tai Lâm Thanh Nha, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, ánh mắt cũng không bình tĩnh không chút gợn sóng giống như bình thường.
Cô kéo cửa phòng ra, nghiêng người nhường đường cho mọi người đi vào huyền quan: “Vào đi.”
Bạch Tư Tư xoa xoa hai má, bước vào cửa đầu tiên, nghi ngờ hỏi: “Giác nhi, nhà cô có chuyện gì à?”
“…Đang nấu cháo nên chậm trễ chút,” Lâm Thanh Nha chột dạ đảo mắt đi, nhỏ giọng nói với diễn viên nhỏ tuổi bên cạnh, “Không cần đổi giày.”
Sự chú ý của Bạch Tư Tư bị kéo về: “À, tôi có chuẩn bị cái này nè.” Không biết cô ta lấy đâu ra túi bọc giày dùng một lần, phát cho từng người, “Giác nhi, chúng ta họp ở đâu đây?”
“Trong phòng khách đi.”
“Được rồi, tôi đi rót nước cho bọn họ.”
“…Ừm.”
Lâm Thanh Nha dẫn đám người An Sinh vào phòng khách, khi đi ngang qua phòng ngủ cô bất an liếc nhìn một cái.

Cửa phòng đóng chặt, bên trong vẫn im ắng.
“Đến đây đến đây, nước đến rồi.” Bạch Tư Tư bưng một khay các cốc nước bằng thủy tinh đi vào trong phòng khách, đặt lên bàn trà.
“Sao trông Tư Tư giống nhân viên phục vụ thế?” Một cô gái trẻ tuổi hát thiếp đán* trong đoàn trêu Bạch Tư Tư.
*Thiếp đán: Thường dùng để chỉ người phụ nữ trẻ trung, sôi nổi nhưng có địa vị tương đối thấp.
Bạch Tư Tư: “Nhân viên phục vụ? Được rồi cô khách này, không có nước sôi để nguội của cô, đợi lát nữa tôi đi xuống dưới mua Wahaha* cho cô.”
*Wahaha: Một công ty nước giải khát của Trung Quốc.
“Đi chết đi, có cô mới uống Wahaha.”
Hai người cãi nhau chưa được mấy câu đã bị những người khác trong đoàn đón sang ngồi xuống quanh bàn trà mở họp.
Chủ đề “Luân hồi” tập này yêu cầu đoàn Phương Cảnh thể hiện yếu tố Côn khúc theo chủ đề bằng hình thức nghệ thuật hiện đại, đối với đoàn mới thành lập mà nói, trước đó không hề có kinh nghiệm có thể tham khảo được về phương diện này.
Sau khi thảo luận cả một buổi trưa, sau khi bác bỏ một số kế hoạch bao gồm cả phim điện ảnh Côn khúc quy mô nhỏ, cuối cùng cả đội đã bỏ phiếu chọn ra kế hoạch ca múa Côn khúc.
Soạn nhạc, biên đạo múa, cách xướng âm, lời nhạc và độc thoại không được thiếu thứ nào.

Làm sao để giữ lại những yếu tố nguyên gốc của Côn khúc, tức là làm sao để giữ được sự nguyên vẹn luôn là vấn đề nan giải khó nắm bắt nhất trong quá trình đổi mới và phát triển văn hóa truyền thống.
Vì thế cả đội lại chia làm các nhóm nhỏ, tiến hành thảo luận riêng về mấy vấn đề này.
Tài liệu được mang đến bị lật soạt soạt vang vọng, trong phòng khách ồn ào giống như trong rạp hát của đoàn kịch vào ban ngày.
Trong phòng ngủ chính.
Đường Diệc ngồi trên giường lớn trong phòng ngủ không bật đèn.
Rèm trước cửa sổ được kéo ra, tua rua rũ xuống sàn.

Ánh trăng bên ngoài căn hộ trắng sáng lạnh lẽo, ánh đèn của hàng ngàn căn nhà sáng ngời giống như những ngôi sao vỡ vụn rải rác trên bầu trời đê,.
Lâm Thanh Nha bảo hắn vào phòng ngủ chính nghỉ ngơi.

Thật sự thì đã hai tuần rồi Đường Diệc chưa ngủ được một giấc đàng hoàng, trước khi tới đã rất buồn ngủ, ngồi ở ngoài cửa và trên sofa đều có thể ngủ thiếp đi.

Thế nhưng lúc này, khi hắn thật sự ngồi ở trong phòng của Lâm Thanh Nha, có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô ở khắp phòng, trái lại hắn làm sao cũng không ngủ được.
Trong phòng khách vô cùng ồn ào, mọi người đều hạ giọng, không tính là lớn tiếng nhưng vẫn có thể nghe thấy được sự vui vẻ.

Mấy người trẻ tuổi cùng chung chí hướng tụ tập lại với nhau khó tránh khỏi nhiệt huyết sôi trào, chí khí dâng trào.
Nhưng sự rộn ràng đó lại không liên quan đến hắn, xa xôi như chuyện ở một thế giới khác.

Cô cũng ở một thế giới khác.
“Ỏ ỏ.”
Tiểu Diệc nằm trên đệm ở mép giường, cọ cọ vào chân hắn.
Đường Diệc uể oải nhìn xuống, sờ đầu nó cho có lệ: “Bọn họ có tiểu Bồ Tát ở cùng thật vui vẻ.

Sao ở chỗ này của tao chỉ có mình mày thế này.”
“Gâu… ỏ…ỏ.”
Tiểu Diệc lại sủa thêm một tiếng, không biết có phải là đang thể hiện sự bất mãn với hắn hay không.
Trong bóng tối, cảm xúc dưới đáy mắt của Đường Diệc dâng trào: “Mày nói muốn đi phá rối?”
Tiểu Diệc: “Gâu?”
Đôi môi mỏng của Đường Diệc cong lên, vỗ vỗ đầu nó, hắn đứng dậy nói: “Được thôi, nghe mày hết.”
Tiểu Diệc: “Gâu?”
Cùng lúc đó, trong phòng khách.
Cả đội đã kết thúc cuộc thảo luận chung giữa các nhóm nhỏ, đang nghỉ ngơi, Bạch Tư Tư và cô gái xướng thiếp đán nọ ngồi ở ngoài cùng.
Đột nhiên cô gái quay đầu ra sau: “Mấy cô có nghe thấy tiếng động gì không?”
Bạch Tư Tư không để ý lắm, hỏi: “Tiếng động gì?”
Cô gái quay đầu lại, không chắc nói: “Tôi cũng không nghe rõ, hình như phát ra từ phòng ngủ thì phải?”
“Vừa rồi tôi cũng cảm thấy có tiếng động, giống như tiếng chó sủa.” Có người ở bên cạnh chỉ ra dấu hiệu.
Bạch Tư Tư cười: “Sao có thể, giác nhi của chúng ta không có nuôi ——”
Nói được một nửa, tầm mắt Bạch Tư Tư nhìn sang sườn mặt của Lâm Thanh Nha.
Một ý nghĩ nào đó xẹt qua như tia chớp.
Biểu cảm của Bạch Tư Tư bắt đầu vặn vẹo.
“Thế đó là gì!”
Bên cạnh đang thảo luận rốt cuộc có tiếng động gì hay không và phát ra từ đâu thì Bạch Tư Tư vỗ đùi đứng lên.

Có lẽ là không kiểm soát lực, vỗ đau đến cô ta nhe răng há hốc.
Ánh mắt tất cả mọi người trong đoàn đều tập trung sang đây, Bạch Tư Tư vội vàng dừng lại, giả vờ cầm di động lên xem giờ: “Tôi thấy cũng sắp tám giờ rưỡi tối rồi, hay là tối nay đến đây thôi? Các nhóm đều đã quyết định xong cả rồi nhỉ, về muộn quá không an toàn, phần còn lại ngày mai chúng ta đến đoàn kịch lại ——”
“Két.”
“Lạch bạch lạch bạch lạch bạch…”
Theo tiếng cửa phòng mở, một tràng “Tiếng bước chân” quen thuộc lao nhanh đến gần ở phía sau Bạch Tư Tư.
Bạch Tư Tư tuyệt vọng quay đầu lại ——
Là một chú chó săn to da lông sáng bóng, còn mặc vest nữa.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Nha nhìn thấy Tiểu Diệc mặc quần áo.

Nghĩ cũng biết đó là “quần áo” Đường Diệc mang đến, giống như cái đệm cho chó.
“Trời ạ, nhà sư phụ Lâm có nuôi chó à?”
“Ha ha chú chó này mặc vest trông đáng yêu quá.”
“Tôi nhớ đến một câu, nhân mô cẩu dạng*, ha ha ha ha.”
*Chó đội lốt người.
“Cẩn thận nó ghi thù cắn cậu đấy.”
“Ôi trời, không đâu, chó nhà sư phụ Lâm nuôi chắc chắn rất dễ bảo, nhìn nó dáng vẻ ngoan hết biết của nó kìa…”

Cô gái xướng thiếp đán ngồi cạnh Bạch Tư Tư do dự nhìn một lúc lâu, nói ra tiếng lòng của một số người: “Sao tôi thấy chú chó này hơi quen quen nhỉ?”
“Hả? Quen á, sao có thể?” Bạch Tư Tư vội vàng bao che, “Lần đầu tiên tôi gặp nó đấy.”
“Mặc quần áo vào nên hơi khó nhận ra, nhưng màu lông và dáng thì vẫn cảm thấy đã gặp ở đâu đó rồi?”
Bạch Tư Tư chột dạ ra hiệu bằng mắt với Lâm Thanh Nha: “Ha, ha ha, không phải chó lớn lên đều như vậy sao, một cái mũi hai con mắt?”
Cô gái: “Nghe cô nói kìa, vậy cô trưởng thành cũng giống thế à.”
“…” Bạch Tư Tư cứng họng, “Cút, cút.

Sao có thể so sánh tôi với chó được? Không đúng, sao có thể so sánh chó với tôi?”
“Phụt.”
“Ha ha ha ha…”
Bạch Tư Tư thành công thu hút sự chú ý của mọi người, nhân lúc mọi người thảo luận về việc soạn nhạc, viết lời, biên đạo múa cả đêm đến đầu óc choáng váng, vẫn chưa phản ứng lại, Bạch Tư Tư nửa dụ nửa đuổi dẫn các diễn viên trong đoàn đi.
Một số người trong đó bắt đầu phản ứng lại đây là chuyện gì, thế nhưng bọn họ đều rất hiểu chuyện không nói gì, xếp hàng ra về ở huyền quan giống như học sinh lớp lá tan học.
Lâm Thanh Nha tiễn bọn họ vào thang máy, chú chó Tiểu Diệc mặc vest cũng vẫy đuôi đi theo.
Một nhóm người chia ra đi hai thang máy, Bạch Tư Tư ở nhóm cuối cùng.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, cô ta bất đắc dĩ vẫy vẫy tay với Lâm Thanh Nha: “Giác nhi, cô mau quay về đi, đừng để anh ta chờ —— khụ khụ cái gì nhỉ, đừng để cho chú chó chờ sốt ruột.”
Lâm Thanh Nha bất lực nhìn chằm chằm.
Chờ cửa thang máy khép lại, xác định hai thang máy đều xuống dưới lầu an toàn, lúc này Lâm Thanh Nha mới gọi Tiểu Diệc về nhà.
Vừa bước vào huyền quan, ngay lập tức Lâm Thanh Nha nhìn thấy Đường Diệc đang đút tay vào túi quần dựa vào cửa phòng ngủ.
Đường Diệc rất tự giác, đi tới ngồi xổm xuống, vẫy gọi Tiểu Diệc đi qua.

Vẻ mặt uể oải, giả vờ trầm giọng nói: “Ai cho mày đi ra ngoài?”
“Gâu.”
Tiểu Diệc không biết mình bị người ta cho đội nồi*, vui mừng lắc lắc cái đuôi.
*Đội nồi: Nhận tội thay cho người khác.
“Lần sau mà còn như vậy, phạt mày bị nhốt,” Đường Diệc dạy dỗ vài câu cho có xong, đứng lên, “Anh đã nghiêm túc phê bình nó rồi, nó nói lần sau không dám nữa.”
Lâm Thanh Nha thoáng nhìn qua, không cười vẫn ấm áp như mặt hồ đầy nắng: “Anh bắt nạt nó không biết nói chuyện.”
Cô đi vòng qua hắn.
Đường Diệc không khỏi bật cười.
Hắn dừng hai giây, ỷ mình chân dài, xoay người lại, bước không được vài bước đã ôm lấy được người từ phía sau.

Hắn dụi dụi vào chiếc cổ trắng như tuyết ẩn sau mái tóc dài của cô, nhắm mắt lại vùi vào mái tóc đen của Lâm Thanh Nha, khàn giọng nói.
“Đúng vậy, là anh làm.”
“…”
Giọng điệu và thái độ của hắn có vẻ cực kỳ thành khẩn: “Cửa là anh mở, chó là anh thả, là anh làm loạn.” Nhưng hơi thở vừa run rẩy vừa nóng rực lưu luyến hôn lên sau cổ cô khi hắn nhắm mắt lại hoàn toàn không hề giống như vậy, “Anh sám hối với em, tiểu Bồ Tát của anh.”
Lâm Thanh Nha khẽ run lên.
Cô muốn tránh đi nhưng giọng hắn khàn không chịu nổi, còn ôm cô rất chặt.


Nhưng hắn lại ở sau lưng cô, làm cô không thể nào phát hiện được trạng thái cảm xúc của hắn, nhất thời không phân biệt được là khó chịu hay là động tình.
Lâm Thanh Nha cụp mắt xuống.
Ánh mắt của cô dừng trên cánh tay Đường Diệc đang ôm eo cô, cơ bắp dưới áo sơmi căng cứng, giống như là dốc hết sức liều mạng kiềm chế mình không làm cô đau.
Lâm Thanh Nha không nhịn được nhẹ nhàng đặt tay lên.
Bỗng nhiên đầu ngón tay cứng đờ.
Nụ hôn ướt át rơi trên gáy cô cũng dừng lại, vài giây sau, người nọ hơi thở của người nọ phà vào sau tai cô, giọng trầm khàn: “Tiểu Bồ Tát, em có biết em cam chịu điều gì không?”
Lâm Thanh Nha thành thật đáp: “Không biết.”
“Không biết cũng đã muộn.” Câu này gần như là Đường Diệc nghiến răng nghiến lợi nói ra.
“——”
Kèm theo đó là một nỗi sợ hãi vô tận, Lâm Thanh Nha bị người phía sau bế lên kiểu công chúa, đi về phía phòng ngủ.
Trong phòng ngủ tối đen, Lâm Thanh Nha được đặt lên trên chiếc giường mềm mại.

Rõ ràng là rất quen thuộc nhưng khoảnh khắc cô quay lưng lại, không hiểu sao cô lại rùng mình.
Đường Diệc cũng nhận ra, cúi người xuống.
Cho dù là ở trong bóng tối, hắn cũng có thể nhìn thấy rõ đôi đồng tử màu trà long lanh của cô co lại vì hoảng sợ.
Đường Diệc cúi xuống hôn lên mắt cô: “Sợ?”
“Nếu như sợ,” hiếm khi giọng Lâm Thanh Nha lệch tông, có chút run rẩy, “Anh có thể dừng lại không?”
Đường Diệc: “Không thể.”
Lâm Thanh Nha cắn môi, khóe mắt trắng nõn phiếm hồng.
Ánh mắt Đường Diệc tối đi, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, muốn ép cô mở hàm răng cắn chặt của cô ra, cố tình chọc cô nói chuyện: “Vậy em cầu xin anh đi, cầu xin anh, anh sẽ dừng lại.”
Lâm Thanh Nha nhắm mắt lắc đầu.
“Vẫn khăng khăng tuân theo nguyên tắc thế à, cũng tốt,” giọng Đường Diệc khàn khàn, hôn lên vành tai cô, cười nói, “Gạt em thôi, dù em có cầu xin anh anh cũng sẽ không dừng lại.”
Lâm Thanh Nha bị đỏ mặt đến buồn bực, mở đôi ướt át ra: “Anh —— ưm!”
Cuối cùng Đường Diệc cũng bắt được cơ hội.
Hắn hôn xuống, đỡ lấy gáy cô nhẹ nhàng nâng lên, khiến cô phải nâng cằm, vừa trúc trắc lại không thể tránh khỏi nụ hôn giống như muốn tiến sâu vào trong linh hồn.
Nụ hôn giống như muốn nuốt trọn lấy cô.
Đường Diệc muốn phát điên mất thôi.
Hắn cảm giác mỗi một tế bào ở vỏ đại não đều đang rạo rực, cảm giác hưng phấn cùng cực này khiến cho da đầu hắn tê dại.

Hắn gấp không chờ nổi, cũng không cách nào kiềm chế được suy nghĩ muối đòi lại tất cả mọi thứ từ cô.
Dường như ngay cả giọt nước mắt ở trên mi cô mà hắn không nhìn thấy được cũng từng bước đẩy hắn vào trong vực thẳm dã thú.
Cứ tiếp tục như vậy, tiểu Bồ Tát hoặc là hắn, sẽ có một người phải chết ở trong căn phòng này.
Đường Diệc siết chặt nắm tay, ép mình dừng lại.
Sau đó hắn nghe thấy tiếng nhạc giao hưởng.

Rộng lớn, ào ạt, từ thấp đến cao, từ xa đến gần.

Trong một khoảnh khắc nào đó, hắn gần như không thể phân biệt được là thực hay là ảo giác.
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng móng vuốt va vào sàn nhà ——
Tiểu Diệc ngậm chiếc di động đang phát nhạc của Đường Diệc, mở to đôi mắt chó, vừa vô tội lại ngoan ngoãn ngồi xổm ở mép giường.
Thái dương của Đường Diệc giật giật.
“Cút!”
Tiểu Diệc cả kinh, nhả chiếc điện thoại ra, chiếc điện thoại phát nhạc giao hưởng rơi lên thảm, Tiểu Diệc vội vàng chạy ra ngoài.
Tiếng nhạc càng lớn thêm.
Đường Diệc: “…”
Đường Diệc nghiến răng nói: “Ngày mai anh lập tức hầm nó!”
Bầu không khí ướt át khắp phòng hoàn toàn biến mất.
Dưới sự giam cầm của Đường Diệc, chiếc váy trắng của Lâm Thanh Nha bị nhàu nát.


Cô cũng không nhịn được quay mặt đi khẽ cười với khóe mắt còn vương nước mắt.
Đường Diệc định thần lại, thở dài.
“Thế này không được.” Hắn mặc kệ chiếc di động đang hào hứng phát nhạc ở trên thảm, cúi xuống hôn lên chỗ giữa tóc mai và tai Lâm Thanh Nha, sau đó lại hôn và liếm nước mắt ở khóe mắt cô.
Lâm Thanh Nha xoay đầu lại, “Sao?”
“Anh sợ anh thật sự phát điên, không kiểm soát được,” Đường Diệc nhắm chặt mắt lại, trầm mặc một lúc lâu cuối cùng chọn lựa từ ngữ không quá thô lỗ, hắn hôn cô một cái, nói với chất giọng khàn khàn, “Anh sẽ làm em chết mất, tiểu Bồ Tát.”
“⎯⎯”
Nếu lần đầu tiên nghe thấy Lâm Thanh Nha vẫn chưa hiểu lời hắn nói lắm thì chút màn dạo đầu vừa rồi cũng đủ để cô nhìn thấy được một góc trong khe rãnh dục vọng dưới đáy lòng hắn.
Lâm Thanh Nha nghe mà vừa sợ vừa thẹn lại bực, đôi mắt màu trà ngày càng ướt át.
Cô mím môi một lúc lâu, đẩy người nọ ra xa: “Anh đi… Nghe điện thoại đi.”
Đường Diệc vẫn không quan tâm đến chiếc di động đã vang lên mấy lần kia: “Vậy còn em làm cái gì?”
Lâm Thanh Nha nghiêng mặt đi không nhìn hắn, vành tai trắng nõn đỏ đến ướt át, còn in dấu vết “tàn sát bừa bãi” của tên điên nào đó: “Em muốn đi ngủ.”
“Vậy anh làm sao bây giờ?”
“Mặc kệ anh.”
Đường Diệc bật cười.
Hắn chưa từng thấy cô giận dỗi thế này, càng khiến người ta muốn bắt nạt, chỗ nào đó cũng nhịn đến phát đau.
Sau một lúc lặng như tờ, tiếng nhạc giao hưởng báo cuộc gọi đến lại vang lên lần nữa.
Nụ cười dưới đáy mắt Đường Diệc biến thành sự thù địch.
Hắn đứng dậy xuống giường, chậm rãi cúi người, cầm lấy di động trên thảm.
Trong bóng tối, trên màn hình sáng chói là một dãy số lạ.

Nhưng Đường Diệc đã từng nhìn thấy dãy số này.
Sau vài giây lục lọi trong trí nhớ, hắn lập tức nhớ ra chủ nhân của dãy số này.
Tức khắc ánh mắt của Đường Diệc ngày càng tối tăm.
Ngón tay hắn định bấm nhận cuộc gọi, ngay sau đó nghĩ đến điều gì đó, hắn liếc nhìn sang Lâm Thanh Nha đang vùi mình trong chăn mỏng.
Đường Diệc cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên mái tóc dài của cô qua lớp chăn.
“Hôm nay tha cho em, quả nhân sâm.”
“…”
“Đợi anh quay về rồi nghiên cứu cách ăn.”
“…!”
Tuy Lâm Thanh Nha tính tình Bồ Tát nhưng cũng thiếu chút nữa không nhịn được đá hắn xuống giường.
Lúc này Đường Diệc mới rời khỏi phòng.
Cửa phòng ở sau lưng hắn đóng lại, sau khi dục vọng tràn qua, đôi con ngươi đen láy rạng rỡ hút hồn giống như phủ lên một lớp băng mỏng.
Hắn dựa vào tường, bấm nhận cuộc gọi đến.
“Trâu Bội,” hắn u ám trầm giọng nói, “Bà có bệnh à?”
Đầu dây bên kia tức giận đến không đáp.
Một lát sau, đối phương nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Đúng vậy, tôi có bệnh cho nên mới gọi cho cậu.”
“Có bệnh thì gọi 120, đừng làm phiền tôi.”
Đường Diệc lấy di động xuống.
Dường như đối phương nhận ra, giọng ré lên ——
“Cậu không muốn biết tại sao năm đó Lâm Thanh Nha rời đi thì cứ cúp máy!”
“——”
Đột nhiên Đường Diệc dừng động tác lại.
Không biết bao lâu sau.
Hắn mới đặt di động lên tai trở lại, con ngươi đen như mực trầm lặng, hắn mặt không cảm xúc mấp máy môi.
“Có một chữ nào giả dối, tự tay tôi xé miệng bà.”

Bình Luận (0)
Comment