Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 56


Trong bóng tối ồn ào ầm ĩ.
Những ánh đèn đủ màu sắc bên ngoài quán bar BLACK nhấp nháy trên bức tường gạch màu đỏ phong cách cổ nằm sau trong con ngõ nhỏ.
Một vài nhân viên bảo vệ cao lớn vạm vỡ đứng ở của quán bar, có hai người đứng trên bậc thang, một người phụ trách ngăn ba khách nữ vào, một người ra hiệu với đối phương: “Lấy chứng minh thư ra.”
“Trời ơi anh này, anh thấy người ta giống vị thành niên lắm à?”
“Người ta đã qua sinh nhật mười tám tuổi năm sáu lần rồi, đây là lần đầu tiên bị nghi ngờ chưa thành niên đấy.”
“Quán bar khác cũng không có nhiều quy tắc như vậy, đi uống rượu thôi mà, làm gì nghiêm túc thế?”
Ba khách nữ cười đùa.
Đáng tiếc bảo vệ lưng hùm vai gấu đứng ở cửa trông không hề dao động, nghiêm túc hung dữ nhìn ba người, không có ý tránh ra.
“Trời ạ, chả thú vị gì hết.”
“Còn chưa chắc có ai thấy các anh là anh đẹp trai trưởng thành nữa là…”
Ba khách chụm lại thì thầm vài câu, từng người cúi đầu tìm chứng minh thư trong túi xách lấp lánh.

Có hai người thuận lợi tìm thấy, chỉ có người còn lại chỉ thiếu đổ cả bảng son môi trong túi ra vẫn không tìm thấy.
Hai người kia cũng sốt ruột, dứt khoát kéo người sang một bên, giúp cô lật tung chiếc túi và các túi trên người.
“Ôi, rõ ràng tớ nhớ mình đã bỏ vào túi rồi mà, sao không tìm thấy thế này.”
“Đừng nói là làm mất đấy?”
“Đệch, tối ngày mai tớ còn phải bay nữa, không tìm thấy là phiền lắm.”
“Mau tìm xem…”
Hai bảo vệ ở bậc thang nhìn nhau vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Trong lúc đó, có một người rẽ vào ngõ.
Cơn gió đêm hanh khô mùa hạ vẫn còn chút lạnh lẽo của mùa xuân thổi cho góc áo người nọ bay lên.

Bóng của hắn bị đèn đường ngoài con ngõ nhỏ kéo dài ra, chiếu thẳng xuống dưới đất.
Hắn đi không nhanh nhưng được độ dài của đôi chân bù lại, hắn lười biếng đút tay vào túi quần, cúi đầu xuống, vành nón che mất hơn phân nửa khuôn mặt, nhìn từ xa chỉ thấy được chiếc cằm sắc bén trắng đến lạnh lẽo và chiếc cổ.
Giây phút gió dừng thổi.
Người thanh niên bước đến dưới bậc thang, lấy bóp tiền trong túi mở ra, đốt ngón tay thon dài rõ ràng kẹp lấy một tấm thẻ mỏng.
Bảo vệ sửng sốt một phen mới phản ứng lại, vươn tay nhận lấy chứng minh thư của người nọ, vội vàng nhìn lướt qua.
“Đường Diệc.”
Mặc dù đã có chuẩn bị từ trước nhưng khi nhìn thấy cái tên thường xuyên xuất hiện trên các loại báo kinh tế tài chính ở Bắc Thành, đôi môi bảo vệ vẫn thoáng run rẩy.
Bảo vệ kìm nén xúc động muốn đi đến gần nhìn xem dưới vành nón kia người nọ trông như thế nào, đôi tay kính cẩn đưa trả chứng minh thư: “Không, không có vấn đề gì, mời anh vào.”
Đôi chân dài bước vào.
Cửa gỗ nặng trịch của quán bar BLACK đóng lại.
Ba cô gái dưới bậc thang hoàn hồn lại, sau khi trao đổi ánh mắt thì phấn khởi lên.
“Hình như chính là anh ta?”
“Tớ cảm thấy chắc là đúng thế, vô cùng giống với miêu tả của Tiểu Ngũ.”
“Tớ không ngờ mình có thể gặp được người thật, mau mau mau, mau vào nhìn thử xem có đẹp trai như lời đồn không!”
“…”
Ba cô gái vội vã đồng tâm hiệp lực tìm ra chứng minh thư đi theo vào trong quán bar.
Một bảo vệ khác ở trên bậc thang cũng hoàn hồn lại, vội bước nhanh tới, cúi đầu hỏi người phụ trách kiểm tra chứng minh thư: “Người nọ thật sự lại tới nữa?”
“Tôi tận mắt nhìn thấy tên trên chứng minh thư, không sai được, cậu mau lên lầu báo một tiếng đi.”
“Được rồi, tôi đi ngay đây.”
Lầu hai quán bar, cuối hành lang.
“Cốc cốc cốc.”

Cửa phòng bị đẩy ra, người đi vào nương ánh sáng phía sau bước vào căn phòng tối, vỗ vỗ lên người phụ nữ ngủ dưới tấm chăn mỏng trên sofa: “Hồng Vũ, đừng ngủ nữa, dậy đi.”
“Ưm…”
Người phụ nữ ở trên sofa vò mái tóc dài, buồn bực hừ một tiếng, một lúc lâu sau khi bị giục thêm lần nữa mới ngồi dậy với ánh mắt mơ màng.
Nhân lúc này, người phụ nữ đến gọi cô ta đã mở đèn phòng lên, quay trở lại bên sofa.
Đường Hồng Vũ vò mái tóc dài, hỏi với mắt lim dim buồn ngủ: “Bây giờ là mấy giờ?”
“Hơn bảy giờ tối.”
“Đêm qua tôi đi kiểm tra lô rượu kia nhưng mãi cho đến trưa nay mới ngủ được chút…” Đường Hồng Vũ lẩm bẩm nói, “Cô có nhân tính không đó, giờ mà gọi tôi dậy?”
“Nếu không có chuyện quan trọng, tôi sẽ không gọi cô.”
“Hả? Còn có thể có chuyện gì?” Đường Hồng Vũ mê mang giương mắt lên trong mái tóc rối bời, “Không phải hàng tháng này xong cả rồi sao?”
“…”
Bốn mắt nhìn nhau.
Căn phòng im phăng phắc đến mười giây.
Đường Hồng Vũ vuốt lại mái tóc mài cho thẳng, vẻ mặt hoảng sợ: “Cậu ta lại tới nữa??”
“Đúng vậy.”
“Tôi ——” Sinh Sinh nuốt lời muốn nói trở lại, Đường Hồng Vũ tức giận tỉnh dậy, suy sụp nhảy dựng trên sofa, “Cái tên điên này có thù oán với tôi à? Tại sao cậu ta hành hạ tôi thế này? Chẳng lẽ là vì mấy hôm nay cậu ta xa cách với tiểu Bồ Tát nhà cậu ta cho nên mới mắc bệnh tâm thần ngày nào cũng chạy tới quán bar tra tấn tinh thần tôi?”
Đợi Đường Hồng Vũ suy sụp ôm đầu giống như bị trúng đạn ủ rũ bò về, đối tác bất đắc dĩ hỏi: “Cô khẳng định anh ta biết đây là quán bar của cô?”
“Đương nhiên là tôi không chắc, tôi lại không thể giáp mặt chất vấn cậu ta có biết hay không,” Đường Hồng Vũ bất lực rên rỉ, “Có điều chắc là hiện tại đã biết.

Một hai lần thì là trùng hợp, thế mà tên điên đó tới lần thứ ba, chắc chắn là có lý do…”
“Vậy làm dứt khoát đi, nếu ngày mai anh ta đến nữa thì cho bảo vệ cản lại?”
“Không được!”
Đường Hồng Vũ vừa nghe lập tức sởn cả tóc gáy, nhanh chóng ngồi dậy trên sofa, làm động tác chéo tay trước mặt với biểu cảm hết sức nghiêm túc.
Đối tác khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Đường Hồng Vũ: “Cô không hiểu tên điên này rồi, cậu ta thật sự bị điên đấy —— cô cũng không biết tuần này cậu ta đã làm chuyện điên rồ gì đâu, trời ạ, nếu không phải nhà họ Đường chỉ còn lại mỗi giọt máu này, nói không chừng mụ phù thủy với cậu ta cùng ôm nhau chết mất!”
“Mụ phù thủy?” Đối tác ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra, “Bà nội cô?”
“Đừng, trèo cao không nổi.”
Biểu cảm hơi cường điệu trên mặt Đường Hồng Vũ thoáng chốc phai đi như thuỷ triều xuống.

Cô ta sờ lên bàn thấp bên cạnh lấy thun cột tóc, chân trái mang dép lê vào, chân còn lại nhảy đến một góc trong phòng giẫm lên một chiếc dép khác bị cô ta đá bay.
Sau khi xỏ dép xong, Đường Hồng Vũ đi đến chiếc gương toàn thân ở bên cạnh cột tóc lên.
Đối tác ngồi lên sofa, hai tay đan vào nhau: “Tuần này nhờ anh ta đến quán chúng ta ba ngày liền mà miệng đồn miệng thành ra lượng khách mới đã tăng 50%.

Tôi thấy nếu tiếp tục thế này, không bao lâu sau cậu ta sẽ đưa tên tuổi của quán bar chúng ta lên các phần mềm tìm kiếm lớn.”
Đường Hồng Vũ thở dài: “Hâm mộ thật, đẹp đúng là được ưu ái.”
Đối tác nhìn khuôn mặt trong kính, ghét bỏ nói: “Cô còn có mặt mũi nói lời này?”
“Tôi sao giống cậu ta được, các cô gái xinh đẹp đâu ít, cô từng gặp qua bao nhiêu người đàn ông trưởng thành đẹp trai như tai họa, nhìn là nhũn chân?”
“Cũng đúng.”
Thấy Đường Hồng Vũ vuốt bừa, cột mái tóc dài lên xong lập tức đi ra ngoài, đối tác sửng sốt hai giây: “Cô đi làm gì?”
Đường Hồng Vũ: “Đi khuyên.”
Đối tác: “Hả? Khuyên cái gì?”
Đường Hồng Vũ quay đầu lại, trợn tròn đôi mắt vừa lười biếng lại không hề có khí chất thục nữ, “Khuyên cậu ta chớ có gây họa đến quán bar của tôi.”
Phía đối tác: “Có hiệu quả không?”
“Mặc kệ có hiệu quả hay không cũng phải thử xem,” Đường Hồng Vũ lẩm bẩm kéo cửa ra, “Cậu ta nổi tiếng rảnh rỗi, quán bar chúng ta còn phải sống thấp thỏm nữa.


Vả lại, gần đây có một tên đầu óc không bình thường khác đang tìm tôi khắp nơi, tôi không thể để Đường Diệc làm bại lộ ngay lúc này.”
Đối tác mỉm cười dựa vào sofa: “Cô nói xem tại sao bên cạnh cô mà yên tĩnh là không bình thường chút nào vậy?”
“À…”
Đường Hồng Vũ vô tội nhún vai một cái, cô ta giơ cổ tay lên xoa huyệt Thái Dương, bỏ lại một câu nói phóng khoáng ở sau lưng ——
“Có lẽ ít nhiều gì tôi cũng có chút bệnh tâm thần.”
Đường Hồng Vũ lần theo giấy dán tường hoa văn hoa tường vi từ tầng hai đi xuống dưới ánh đèn mờ ảo, bảo vệ canh cửa lầu một nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn cô gật gật.
Đường Hồng Vũ thuận miệng hỏi: “Đêm nay thế nào?”
Bảo vệ cười khổ nói: “Cô tự xem thì sẽ biết.”
“Hử?”
Đường Hồng Vũ uể oải hừ một tiếng buồn bực từ xoang mũi, rốt cuộc vẫn bước xuống bậc cuối cùng xuống lầu một.

Chợt cô ta dừng lại.
Ập vào mắt toàn là người với người.
Mặc dù tên tuổi của quán bar BLACK cũng khá nổi, ban đầu còn bị phía đối tác gọi là “Hắc điếm*”, nhưng thật ra quán bar này làm việc rất trong sạch.
*Hắc điếm: Chỉ cửa hàng kinh doanh không đàng hoàng.
Hơn nữa “Hắc điếm” vô cùng tuân thủ pháp luật, một trong những chi phí lớn nhất của quán là về vấn đề bảo vệ.

Đường Hồng Vũ yêu cầu phải loại bỏ nguyên nhân gốc rễ của bất kỳ tội phạm bất hợp pháp nào bao gồm cả “Ba tệ nạn”.

Nếu có bình chọn hằng năm thì chắc chắn đạt được danh hiệu “Quán bar kiểu mẫu”.
Cũng vì lý do này mà lượng khách đến quán luôn ở mức trung bình, suy cho cùng thì hầu hết các khách ở quán bar và hộp đêm đều là những người theo đuổi kích thích, kiểu quán bar quy tắc giống như đi học thế này, lại không có mánh lới gì, dù tỷ lệ giá so với chất lượng có cao đến đâu cũng chỉ giữ được nhóm khách quen.
Từ khi mở quán đến nay, Đường Hồng Vũ chưa từng thấy “Cảnh đông đúc” như đêm nay.
Đường Hồng Vũ nhìn lướt qua một vòng, nhìn đến cô ta mê man, xoay qua hỏi bảo vệ: “Các khách nữ đến thì tôi còn hiểu được, sao khách nam cũng tăng là thế nào?”
Bảo vệ cười nói: “Nhiều khách nữ, khách nam tăng nhiều theo là tất nhiên mà?”
Đường Hồng Vũ đánh giá vài giây, “Ôi, thật là.

Đêm nay vất vả rồi.” Nói xong cô ta lập tức quay đầu lại đi đến khu bục cao quán bar, không phân biệt được giọng điệu đó là vui hay không vui.
Bảo vệ đã quá quen tính tình không ham tiền của bà chủ “Hắc điếm” này, không cảm thấy kỳ lạ, quay lại tiếp tục làm nhiệm vụ.
Đường Hồng Vũ đi thẳng qua sàn nhảy, nhạc nhẹ nhàng chẳng giống quán bar hộp đêm gì, giống phòng hòa nhạc hơn, nhưng vậy mà vẫn có không ít nam nữ trẻ tuổi nhảy nhót lắc mông ở sàn nhảy.
Khi tới gần bục cao, Đường Hồng Vũ nhìn thấy hai cô gái đi từ bên kia sang đây, một người trong đó trang điểm nhẹ nhàng, xinh đẹp đến chói mắt, chỉ là miệng dẩu đến có thể treo chai dầu.
Một người khác dường như đang trêu chọc cô ta, hai người sóng vai đi ngang qua Đường Hồng Vũ.
“Đàn ông còn nhiều mà, người đuổi theo sau mông cậu cả đống, cậu làm gì cứ nhìn chằm chằm người này?”
“Tớ mặc kệ, tớ không tin.

Sau này ngày nào tớ cũng sẽ đến đây, khi nào ngủ được với anh ta mới xong chuyện!”
“Hơn phân nửa các cô gái xinh đẹp trong quán bar đều đến đây với mục đích này, cô định xếp hàng nhận sổ gạo à?”
“Xếp thì xếp, ngủ với anh ta một lần là đủ lời rồi.”
“Được rồi, cậu đừng u mê hoài, không phải trước khi tới nói anh ta rất khó đối phó sao, biệt danh ‘Nam Hoàng quan’ cũng không phải nói chơi.”
Vốn Đường Hồng Vũ đã đi qua, nghe thấy câu này lập tức quay lại: “Vương miện nam? Đó là gì vậy?”
Hai cô gái ngẩn ra, cô gái xinh đẹp nhìn Đường Hồng Vũ đầy địch ý, hiển nhiên là coi cô ta là một trong đối thủ cạnh tranh “Xếp hàng nhận sổ gạo”.
Một người khác ngập ngừng giải thích: “Tường Nam, Hoàng Hà, quan tài.


Gọi tắt là ‘Nam hoàng quan’.”
Đường Hồng Vũ: “…?”
Cái thứ gì vậy?
Cô gái xinh đẹp không kiên nhẫn khoanh tay lại, dáng vẻ tức giận: “Không đâm vào tường Nam không quay đầu lại, chưa tới Hoàng Hà thì không thôi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Cô gái dừng một chút, trừng mắt nhìn về hướng bục cao phía sau, tăng âm lượng: “Nam, Hoàng, quan!”
Lời này thu hút không ít ánh mắt.
Bạn cô gái nọ lúng túng, kéo cô gái vào trong sàn nhảy: “Cậu làm tớ xấu hổ quá!”
“…”
Đường Hồng Vũ hoàn hồn, cười đến vỗ tay, bước qua khu bục cao.
Chân thành của cô gái đúng là “Cho chó ăn*” rồi.
*Lãng phí.
Cái người “Nam Hoàng quan” thì đang dựa vào mép góc bục cao, cúi đầu, cụp mắt.

Trong tay cầm ly thủy tinh, rượu màu hổ phách sóng sánh dưới đáy ly.
Ánh sáng đẹp nhưng không đẹp bằng cái tay cầm ly kia.
Ghế cao bên cạnh người nọ đang trống.

Đường Hồng Vũ cũng không khách sáo, đi qua nhón chân trực tiếp ngồi lên.
Ly rượu vẫn còn đang sóng sánh, đôi lông mày dưới mái tóc xoăn và vành nón khẽ động, yết hầu trượt nhẹ, giọng khàn khàn vô cùng mất kiên nhẫn.
“Có người rồi, sang bên cạnh.”
Đường Hồng Vũ nhướng mày, nhìn sang trước mặt mình.
Quả thật ở đó có đặt một chiếc ly, còn đầy rượu, rõ ràng vì muốn yên tĩnh mà người nào đó trả tiền “Uống rượu” cho một chiếc ghế trống.
Đường Hồng Vũ vừa bực vừa buồn cười: “Vậy cậu còn tới quán bar làm gì, tự uống ở nhà tốt biết bao, không có ai làm phiền cả?”
Ly rượu dừng lắc.
Đường Diệc lười biếng nâng mắt lên, tiêu điểm của con ngươi đen láy rơi xuống người Đường Hồng Vũ.

Hắn nhìn cô ta chừng một hai giây rồi lại cụp mắt xuống: “Quá yên tĩnh.”
“Ở nhà?” Đường Hồng Vũ cũng không khách sáo, cầm lấy ly rượu không ai động đến, “Yên tĩnh không tốt à?”
“Không tốt.”
“Tại sao?”
“Tất cả đều là cô ấy.”
Không cần hỏi Đường Hồng Vũ cũng biết cô ấy là ai.
Đường Hồng Vũ thở dài, quyết định thể hiện chút quan tâm của chị gái với đứa em trai không có nhân tính và tình thân gì của mình.
Cho nên cô ta đổi đề tài.
“Nghe nói đầu tuần này, cậu đốt nhà kính trồng hoa của Mạnh Giang Dao?”
“Ừ.”
“Bà ta quý chúng đến một ngọn cỏ cũng không cho người ngoài chạm vào, kết quả bị cậu đốt đến chẳng chừa lại ngọn cỏ nào cho bà ta?”
“Ừ.”
“…Ha, giỏi lắm, mụ phù thủy ấy không bị cậu làm cho nhồi máu cơ tim cũng mạng lớn lắm đấy,” Đường Hồng Vũ nâng mắt lên, “Bà ta làm gì cậu mà cậu chơi lớn như vậy? Nếu không phải nhà họ Đường còn mỗi giọt máu này, không chừng bà ta đấu với cậu không chết không ngừng.”
“Không có làm gì tôi.”
“Hả? Thế thì sao ——” Đường Hồng Vũ dừng một chút, “Lâm Thanh Nha?”
“…”
Không biết nghĩ đến cái gì, hai mắt Đường Diệc tối sầm, lạnh lùng đặt ly rượu xuống: “Rượu.”
Bartender lập tức sang đây.
Đường Hồng Vũ tuyệt vọng đổi chủ tài tiếp: “Cậu biết BLACK là tôi mở từ khi nào?”
“Quên rồi.”
Đường Hồng Vũ: “Vậy sau này tốt nhất là cậu ít chạy đến đây chút, chỗ này chính là căn cứ bí mật của tôi, đến mãi làm lộ tôi mất.”
“Bí mật?” Đường Diệc cúi đầu cười khẩy, “Bí mật mà ai cũng biết bí sao?”
“Á?” Đường Hồng Vũ cảnh giác quay đầu lại, “Cái gì gọi là ai cũng biết, ngoại trừ cậu còn có ai biết nữa?”
“…”
Đường Diệc ngẩng đầu lên nhìn cô ta, thu ánh mắt lại, mỉm cười trào phúng: “Đừng nói cô thật sự cho rằng, một tháng đánh cược năm đó đến cuối cùng tôi vẫn không biết cô trốn ở đây.”

Biểu cảm của Đường Hồng Vũ cứng đờ: “Tất nhiên là cậu không biết, nếu cậu biết thì hiện tại tôi đã cút ra nước ngoài từ lâu rồi?”
“Chậc.”
Đường Diệc lười nói chuyện với cô ta, cụp mắt xuống.
Đường Hồng Vũ lại không muốn cho qua: “Không được, cậu nói rõ ràng xem, bớt giả vờ cái đức hạnh đã biết còn thả cho tôi một con ngựa!”
“…”
“Cậu thật sự đã biết từ lâu?”
“…”
“Cậu thật sự thả cho tôi một con ngựa?”
“…”
Dù Đường Hồng Vũ hỏi như thế nào, Đường Diệc cũng lười nói thêm chữ nào về vấn đề này.
Đường Hồng Vũ hậm hực quay đi: “Dù sao tôi cũng không tin, lúc trước chúng ta không thân, cậu cũng không quan tâm đến quan hệ huyết thống nhà họ Đường, thế vì sao muốn buông tha cho tôi?”
Sau một lúc lâu im lặng, Đường Diệc nhếch đôi môi mỏng lên trong bóng tối.
“Mặt dây chuyền.”
Đường Hồng Vũ cứng đờ, “Mặt dây chuyền, cái, cái gì?” Lúc hỏi thế, cô ta vô thức sờ vào trước cổ trống không.

Hôm nay không đeo, nhưng trước đây ở chỗ đó đeo một bức tượng Phật bằng ngọc nhỏ, ngày trước luôn đeo không rời.
Đó là món đồ duy nhất mẹ cô ta để lại.
Đường Diệc chậm rãi cúi người xuống, gối lên cánh tay dựa vào trên quầy bar.
Hắn nhắm mắt lại, giọng khàn khàn, giống như nói mớ.
“Tôi cũng từng tặng cô ấy một mặt dây chuyền.” Giọng hắn nhỏ dần, từ từ biến mất, “Khi đó tôi nghĩ cô ấy có thể luôn đeo trên người thì tốt rồi.”
Đường Hồng Vũ nghển cổ lên ở đằng kia.
Cô ta cảm giác dường như ngụm rượu mình vừa mới nuốt xuống bị nghẹn một chút —— không thể nôn ra cũng không thể nuốt xuống, quậy cho người ta rối rắm khó chịu, lòng đầy phiền muộn.
“Này, Đường Diệc.”
“…”
“Đường Diệc?”
“…”
Không ai đáp lại.
Đường Hồng Vũ quan sát vài giây rồi mới quay đầu lại, gõ gõ thái dương vì đau đầu, sau đó cô ta ngoắc tay với bartender: “Trước khi tôi tới, cậu ta uống bao nhiêu rồi?”
Bartender bày ra vẻ mặt vô tội, cầm lấy một chai rượu ngoại trống rỗng phía dưới quầy bar đặt ở trước mặt Đường Hồng Vũ.
Khóe mắt Đường Hồng Vũ giật giật, định quay đầu lại mắng cái tên say mèm kia thì thấy bartender chậm rãi đứng dậy, lại đặt chai thứ hai lên.
Sau đó là chai thứ ba, chai thứ tư…
Vài giây trôi qua.
Đối diện với ba chai rưỡi rượu ngoại, Đường Hồng Vũ nghiến răng ngoắc tay với bartender.

Bartender cúi người xuống, bị cô ta túm lấy chiếc nơ trước mặt kéo lại.
Đường Hồng Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu có biết uống đến chết người ở quán bar, chúng ta cũng phải, chịu, trách, nhiệm, không?!”
Bartender vô tội nói: “Tôi đã nhắc nhở anh ta, anh ta không chịu nghe.”
Đường Hồng Vũ: “…”
Đường Hồng Vũ bực mình buông tay ra, tức giận quay đầu lại, hung dữ trừng mắt với Đường Diệc, sau đó vươn tay lấy di động trong túi hắn ra.
Đường Hồng Vũ vừa tìm kiếm trong các dãy số không tên vừa nhỏ giọng mắng: “Đảm bảo nhà họ Đường tổn hại âm đức, nếu không thì một tay ăn chơi nổi tiếng khắp Bắc Thành như Đường Dục làm sao mà sinh ra được cái người si tình thế này?”
Mắng xong, Đường Hồng Vũ cũng tìm được dãy số quen thuộc mà cô ta đã từng nhìn thấy ở di động của Nhiễm Phong Hàm.
Không ngoài dự đoán, là số duy nhất có tên trong di động Đường Diệc.
Còn rất dài nữa.
“Tuyết trắng, quả nhân sâm, tiểu Bồ Tát?”
Đường Hồng Vũ giận đến bật cười mắng.
“Đồ thần kinh.”
Gọi đi.
Ngay khi bên kia bắt máy, Đường Hồng Vũ lập tức thay đổi giọng điệu, dựa vào quầy bar chậm rãi lịch sự nói:
“Xin chào, chúng tôi là trung tâm giữ đồ thất lạc —— xin hỏi cô bị mất chó đúng không, loại mà thành tinh uống hết ba chai rưỡi rượu ngoại?”

Bình Luận (0)
Comment