Ngông Cuồng (Khinh Cuồng)

Chương 86

Dịch: LTLT

Soái Soái cúi đầu, vui sướиɠ ăn bánh kem trêи đất, từ bên chân Khấu Thầm ɭϊếʍ bánh kem đến tận bên chân ba Khấu mới coi như đã ăn xong.

“Mày lau nhà à?” Ba Khấu vỗ một cái lên đầu Soái Soái.

“Lau đi, lau đi.” Khấu Tiêu liếc mắt ra hiệu cho Khấu Thầm.

Khấu Thầm vội đi vào phòng bếp rút mấy tờ khăn giấy sạch sẽ, ngồi xuống, lau sạch vết nước miếng mà Soái Soái ɭϊếʍ trêи đất, lau đến tận chân của ba Khấu.

Chân ba Khấu né ra, cậu lại lau chỗ ba Khấu mới đặt chân.

“Được rồi.” Ba Khấu thở dài, “Đi rửa tay đi.”

Khấu Thầm ngồi im không nhúc nhích, chỉ vò khăn giấy lại thành một cục, huơ huơ về phía thùng rác bên kia.

Soái Soái lập tức phì phò chạy đến, một chân đạp lên trêи nút mở, mở nắp thùng rác ra, Khấu Thầm ném khăn giấy vào bên trong.

Soái Soái chạy về lại trước mặt cậu, vẫy đuôi với cậu đòi khen, cậu sờ đầu Soái Soái: “Ngoan quá, đỉnh chết đi được.”

Soái Soái nhảy lên đùi Khấu Tiêu đang nằm trêи một cái sô pha khác, Khấu Thầm vẫn ngồi bên cạnh chân ba Khấu không động đậy.

Cậu đã rất lâu rồi chưa cảm nhận lại áp suất thấp trước khi cơn bão kéo đến này, ba Hoắc thật sự giống như những gì cậu đã nói, con trai lớn rồi, không muốn đánh chửi hoài.

Nhưng có lẽ, cố gắng cho đến nay của ông không có thấy bất cứ hiệu quả gì trêи người Khấu Thầm, vẫn đánh nhau, tuy cũng từng nhận được thư cảm ơn của cảnh sát nhưng dù gì thì xử phạt mới đây cũng là vì đánh nhau.

Thành tích vẫn trước sau như một, không đỡ hơn chút nào, trước đây ở trường cấp 3 bình thường vẫn chưa lộ rõ, lúc này ở trong trường cấp 3 trọng điểm giống trường phụ thuộc thì cái gọi là học sinh ngu cũng không có mấy ai có thể kém đến nước này, thành tích của Khấu Thầm rõ ràng rất chướng mắt.

Khấu Thầm không dám nhìn ba mình, thành tích chướng mắt này chướng đến mức chắc có thể chọc mắt ba Khấu Thành một cái lỗ luôn.

“Bài thi phát chưa?” Ba Khấu hỏi, “Để ba xem.”

“Bài thi giữa kỳ mà thôi có gì để xem đâu.” Mẹ Khấu cầm một cái bánh kem nhỏ, chậm rãi ăn, “Thành tích đó cũng không tính, thi đại học cũng chẳng xem thành tích thi giữa kỳ.”

“Thi giữa kỳ còn chưa được trung bình!” Ba Khấu bỗng nhiên quát to, “Thì lấy cái gì mà thi đại học!”

Tay Khấu Thầm khẽ run lên.

Tiếng quát của ba Khấu bỗng nhiên xuất hiện, không có chút đề phòng, hoảng sợ đến mức trong lòng của cậu nhảy điên cuồng, lồng ngực giống như sắp nổ tung.

Cái tật không có chuyện gì quát lên một tiếng của cậu theo lý thuyết chắc là học từ chỗ ba của mình.

… Nhưng chuyện ba Khấu học hành rất giỏi sao lại không học được chứ?

“Ối.” Mẹ Khấu cũng giật mình, bánh kem rớt xuống bàn. Bà cũng lập tức hét lên, “Khấu Lão Nhị, ông làm gì hả? Tự dưng hét lên, ông muốn hù chết ai hả?”

“Tôi cũng đâu có quát bà.” Khấu Lão Nhị liền nói chậm lại.

“Ba.” Khấu Tiêu đang ôm Soái Soái ở bên cạnh, “Có chuyện gì từ từ nói, quát như vậy có ích gì. Nói chuyện thì ba cứ nói, đừng quát nó hoài, quát nữa thì nổi loạn.”

“Nổi loạn à?” Ba Khấu nhìn Khấu Thầm, “Từ cái ngày nó biết nói chuyện thì đã bắt đầu nổi loạn rồi, nổi loạn đến bây giờ còn chưa nổi loạn xong đây! Không nổi loạn khiến ba xuống mồ thì chắc không ngừng được!”

“Nói cái gì vậy…” Khấu Tiêu nhíu mày.

Ba Khấu ngắt lời cô, tay đưa đến trước mặt Khấu Thầm: “Bài thi đâu? Đưa ba xem.”

Khấu Thầm lại ngồi im mấy giây, lúc này mới chậm rãi đứng lên, đi đến bên cửa cầm ba lô của mình, lục lọi bên trong lấy bài thi ra.

Bởi vì điểm số thật sự không xem nổi, cậu nhét vào ba lô cũng thấy khó chịu, đều vò nhăn nheo.

Lúc ba Khấu cầm bài thi, chân mày hơi nhíu lại: “Trong ba lô của con đựng cái gì? Mấy tờ bài thi cũng có thể vò thành thế này à?”

“Có mấy quyển sách.” Khấu Thầm nói.

Ba Khấu nhìn cậu, không nói nữa. Ông cúi đầu mở mấy tờ bài thi ra, trải thẳng từng tờ một ở trêи đùi, lại xếp từng tờ từng tờ ra.

Từng con điểm đặc sắc lần lượt xuất hiện trước mắt ba Khấu.

Khấu Thầm cảm thấy hô hấp của mình lúc nhanh lúc chậm, nhưng ba Khấu vẫn không có bất cứ phản ứng gì.

Cho đến khi bài thi cuối cùng là môn tiếng Anh trải ra xếp thẳng thớm, cậu mới nhìn thấy, tay của ba Khấu hơi run lên.

“Tiếng Anh còn được trung bình.” Ba Khấu cầm chặt bài thi, có lẽ là đang kiềm chế bàn tay run run, “Số điểm này cũng khá bất ngờ, Ngữ Văn cũng được trung bình, nếu như môn Văn không phải là thầy Viên chắc cũng không được trung bình đâu, đúng không?”

Khấu Thầm không nói chuyện.

Cậu thật sự là vì lão Viên nên mới nghe giảng môn Văn, nhưng nếu nghĩ như vậy thì thành tích này quả là rất có lỗi với lão Viên, may mà hôm nay lão Viên còn cười tủm tỉm với cậu.

“Kỳ thi cuối kỳ của học kỳ trước…” Ba Khấu nhìn cậu, “Thành tích cũng không có tệ đến thế này đúng không?”

“Dạ.” Khấu Thầm đáp.

“Vậy là không coi trọng kỳ thi giữa kỳ rồi.” Khấu Tiêu lập tức nói, “Trước đây con cũng vậy, thành tích thi giữa kỳ không bằng thi cuối kỳ, coi như chuyện không quan trọng…”

“Thành tích của nó với thành tích của con có thể đặt cùng một chỗ để so sánh sao?” Ba Khấu cắt ngang lời Khấu Tiêu, “Con với mẹ con cũng đừng bao che cho nó, giống như ba với nó là kẻ thù, sắp làm gì nó vậy!”

Mẹ Khấu thở dài: “Vậy ông…”

“Nếu tôi không quan tâm nó thật thì tôi có thể tức thành thế này sao?” Ba Khấu đứng phắt dậy, chỉ Khấu Thầm, “Nếu không muốn quản nó thật, thì tôi có đến nỗi đêm nào cũng không ngủ được không?”

Khấu Thầm nhích qua bên cạnh một bước, né ngón tay ba Khấu sắp chọt đến mặt cậu.

“Ba cũng chỉ ôm hy vọng với con.” Ba Khấu lại bước đến trước mặt cậu, trừng mắt nhìn cậu, giọng nói cũng trầm xuống, “Ba cảm thấy con trai ba không phải là một thằng ngu, không phải một kẻ ngốc, không đến mức kém cỏi như thế này!”

Khấu Thầm nhíu mày.

“Con có gì muốn nói thì cứ nói đi.” Ba Khấu nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, “Bình thường con nói không ít, hôm nay có phải chị con bảo con im miệng không cãi lại ba không? Không sao, ba một câu con mười câu, cứ như bình thường, đừng có nhịn.”

“Ba chỉ sống trong cảm nhận của ba.” Khấu Thầm nhìn ông.

“Khấu Thầm!” Khấu Tiêu vỗ bàn.

“Con nói cái gì?” Ba Khấu đối diện với cậu.

“Ba chỉ sống trong cảm nhận và cho rằng của ba.” Khấu Thầm nói, “Ba cảm thấy con không nên thế này, ba cho rằng con sẽ không thế này, nếu như con thế này thế kia thì sẽ kém cỏi.”

Trong mắt ba Khấu sắp phun ra lửa, nhưng vẫn đang cố gắng kiềm chế giọng nói: “Được, chúng ta chỉ nói con cho rằng, con cảm thấy. Con không kém, con cảm thấy chỗ nào của con giỏi? Đánh nhau, trốn học, xử phạt, hết cái này lại đến cái khác, con nít ở cái đường này dù lớn hay nhỏ hơn con khi thấy con đều đi đường vòng! Con là Hỗn Thế Ma Vương sao? Bây giờ con chỉ là một học sinh, con thiếu hết chỉ có được mấy thứ này, sau này ra xã hội thì thế nào? Con có cái gì? Con không tệ ở chỗ nào? Thành tích của con rất tốt sao?”

“Thành tích với những chuyện này là hai chuyện khác nhau.” Khấu Thầm nói.

“Học sinh không nói chuyện thành tích thì nói cái gì? Năng khiếu hả? Con có không?” Giọng ba Khấu hơi nâng lên, “Sau này con đi làm con nói như thế với người ta sao? Hai chuyện khác nhau?”

“Con không nói rõ với ba được.” Khấu Thầm nhíu mày.

Những lời ba Khấu nói không phải không có đạo lý, nhưng cậu lại cảm thấy chỗ nào đó xoắn lại, dù thế nào cũng cảm thấy lời của ba Khấu không cãi lại được, nhưng vẫn….

“Con nói rõ với ai được?” Ba Khấu nói.

“Nửa học kỳ sau con sẽ điều chỉnh lại trạng thái, con…” Khấu Thầm nói được một nửa thì ngừng lại, một lát sau mới mở miệng nói tiếp, “Con cũng không phải không quan tâm chút nào đến thành tích như này.”

Ba Khấu nhìn cậu.

Lời nói giống thế này không phải cậu chưa từng nói, trước đây cũng đã nói rồi, lúc học cấp 2, nhưng cũng chỉ là nói miệng, cho nên bây giờ nói ra cũng không có ý nghĩa gì.

Khấu Thầm không mở miệng nữa.

Còn hơi thở của ba Khấu lại nặng thêm, có thể cảm nhận được là đang kiềm chế cảm xúc. Cậu cũng không muốn khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, dù sao thì thành tích lần này thật sự không ổn. Bản thân cậu cũng cảm thấy khó chịu.

Ba Khấu cũng không nói nữa, sau một hồi thở hổn hển, Khấu Tiêu cầm điều khiển từ xa, huơ huơ sau lưng ông: “Ba, tránh qua, con muốn đổi kênh.”

Ba Khấu trừng cô, đi đến ngồi xuống sô pha lại.

Khấu Thầm còn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

“Những chuyện này không nói nữa, nói cũng không có ý nghĩa gì, nhưng mà con có chút cảm xúc vẫn tốt.” Ba Khấu nói, “Ba cảm thấy bây giờ con lười nhác quá rồi, làm chuyện gì cũng không có sức, làm chuyện gì cũng không muốn bỏ công sức ra, lớn như thế này rồi, ba đánh con chửi con thật ra cũng chẳng có tác dụng gì. Ba đánh cũng mệt, chửi cũng phiền rồi.”

Khấu Thầm nghiêng đầu, nhìn ông.

“Trước đây, ba luôn bảo chú ba của con dò la chuyện trường học.” Ba Khấu nói, “Lúc trước, chú ba nói cấp 3 có thể qua đó học, ba cảm thấy con tuổi còn nhỏ không yên tâm lắm. Con đừng cảm thấy ba chỉ nói cho có, ba đối xử với con với chị con đều quan tâm như nhau. Chị con học đại học rồi ba mới suy nghĩ có thể để chị con đi nước ngoài, con cũng vậy. Ba cũng nghĩ có khi phải lên đại học rồi suy nghĩ…”

Khấu Thầm có hơi ngơ ra, nhìn ba Khấu, trong lúc nhất thời không nghe rõ ông đang nói gì.

“Bây giờ xem ra, con không chỉ không có chút tiến bộ nào mà ngược lại còn thụt lùi.” Ba Khấu nói, “Ba thật sự sợ đã muộn không còn kịp nữa…”

Khấu Thầm chậm rãi quay đầu, lại nhìn Khấu Tiêu.

Khấu Tiêu xua tay với cậu, ra hiệu cậu đừng nói gì.

Lúc này Khấu Thầm bỗng nhiên nghe hiểu ba Khấu đang nói gì, cũng chợt hiểu vì sao Khấu Tiêu lại bảo cậu đừng cãi với ba.

Nói cái gì em cũng đừng cãi với ông ấy.

Bởi vì Khấu Tiêu biết ba Khấu muốn nói chuyện này, còn cậu thì chắc chắn sẽ cãi lại.

Bây giờ cậu đã cảm thấy máu cuồn cuộn chạy lên não.

“Con không đi.” Cậu dùng câu nói ngắn gọn nhất ngắt lời ba Khấu.

“… Cái gì?” Ba Khấu hỏi.

“Con không đi.” Khấu Thầm nói, “Không ra nước ngoài, không chuyển trường, chỉ ở đây, không đi chỗ nào hết.”

“Cũng không bảo con sẽ đi ngay.” Mẹ Khấu đứng lên, đi đến ôm cậu, kéo qua bên cạnh, “Con để ba con nói đi, con cũng đừng vội tỏ thái độ…”

“Con…” Khấu Thầm không nghe lời mẹ cậu, đứng yên nhìn ba Khấu, “Không đi đâu hết.”

Con không đi đâu hết.

Con không thể đi đâu hết.

Con không muốn đi đâu hết.

Một bước cũng không được.

Khấu Thầm cảm thấy vì máu đã rời khỏi vị trí làm việc nên tay chân của cậu lạnh cóng, không chỉ tay chân, mà đùi, cánh tay, cơ thể đều lạnh cóng, giống như đứng trong sông băng, chỉ có cái đầu là nóng hổi.

Cậu phải cảm ơn ba Khấu.

Không có câu nói này của ba Khấu thì cậu không biết phải bao lâu cậu mới có thể cảm nhận được sự hoang mang sợ hãi này.

Cậu không sợ thành phố xa lạ, trường học xa lạ, người xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, cậu không sợ tất cả những thứ xa lạ, nếu là nửa năm trước, thật sự vứt ra nước ngoài thì cậu cũng đi, cậu tức giận không chừng còn có thể quyết tâm không quay về.

Nhưng bây giờ thì không được.

Không được.

Cậu vẫn không sợ những thứ xa lạ kia.

Nhưng cậu sợ… không có Hoắc Nhiên.

Khi ba Khấu nói ba chữ “ra nước ngoài”, phản ứng đầu tiên của cậu cũng khiến bản thân giật mình.

Không thể ra nước ngoài.

Ra nước ngoài thì không có Hoắc Nhiên.

“Rốt cuộc con đang bướng cái gì?” Ba Khấu tức đến mức đứng dậy lần nữa, tay cũng run vô cùng, “Rốt cuộc con đang nghĩ gì? Chuyện nào con cũng phải đối nghịch với ba hay là có lý do không muốn đi gì khác?”

“Vậy ba đừng có hung dữ với nó mà.” Khấu Tiêu cũng tức giận, lúc đi ngang qua người Khấu Thầm đẩy cậu một cái, sau đó đi đến ôm ba Khấu, “Ba đừng nói nó, bây giờ bảo ba đi nước ngoài ba có đi không? Bạn bè cũng chẳng gặp được.”

“Cũng không phải không quay về nữa. Bạn bè cũ vẫn có thể nói chuyện. Bây giờ phương tiện liên lạc phát triển như thế, giao thông cũng thuận tiện, nếu như nó muốn về tụ tập cũng được!” Ba Khấu nói, “Qua bên đó còn có thể làm quen bạn mới… Bỏ đi, nó cũng không có bao nhiêu bạn…”

“Nói câu này…” Khấu Tiêu tặc lưỡi mấy tiếng, “Con người nó bây giờ khác biệt mà, một đám bạn, ba đừng nói ba không nhìn thấy! Cả ngày đi chơi đấy, đừng nói bậy em trai con không có bạn!”

Ba Khấu cau mày không nói, một lát sau ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Khấu Thầm một hồi: “Có phải con yêu đương rồi không?”

Khấu Thầm không muốn có bất cứ biểu cảm nào.

Cậu muốn ngầu một chút, lạnh lùng một chút, trông bình tĩnh một chút.

Nhưng cậu biết chân mày bên trái của cậu nhướng lên.

Đây là sự hỗn láo của bản thân chân mày bên trái.

Phải phê bình.

“Có phải không?” Ba Khấu lên giọng.

“Yêu thì yêu thôi.” Mẹ Khấu vỗ bàn, “Tuổi này không yêu đương thì làm cái gì, chỉ học thôi cũng chẳng ý nghĩa gì…”

“Nó cũng có học đâu!” Ba Khấu quát.

“Không yêu đương.” Khấu Thầm nói, “Nhưng mà con có người mình thích.”

Vừa nói dứt câu, cả nhà đều im lặng.

Soái Soái cũng không thở phì phì nữa.

Khấu Thầm cũng không bất ngờ với phản ứng như này của bọn họ, dù sao cậu đã lớn đến chừng này nhưng chưa từng nói đã thích ai.

Bản thân nói xong cũng im lặng.

“Ai?” Ba Khấu hỏi.

“Con sẽ không nói với ba, cũng sẽ không nói với bất cứ ai.” Khấu Thầm nói, “Có thể con cũng sẽ không để cho người đó biết.”

“Vì sao?” Mẹ Khấu ngẩn người, “Đó là ai chứ?”

“… Chẳng phải con chỉ thích một người sao? Còn không nói này nói nọ! Mẹ nó ai thèm con nói cho biết hả?” Cơn tức của ba Khấu không nhỏ, tay phải nắm lấy tay trái không cho tay run lên, nhưng không thành công, hai tay cùng nhau run lên, “Con đừng có yêu tội phạm truy nã là được, nếu con dám yêu thì ba dám gọi 110!”

“Chuyện này ba thật sự không quản con được đâu.” Khấu Thầm buồn bực nói.

Ba Khấu vung tay, hất Khấu Tiêu ra, chụp lấy cái ghế ném mạnh lên người cậu.

———————————

Lảm nhảm: Không biết để đàn anh Lâm Vô Ngung khai sáng cho hai trẻ có phải điều đúng đắn không, mà sao ai cũng chọn không chịu nói ra thế này ;;_;;
Bình Luận (0)
Comment