Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 35


Edit: Đầu Gỗ
Sáu giờ ba mươi, tiệc đóng máy của đoàn phim 《 Có yêu 》được tổ chức tại phòng tiệc trên lầu 6 của khách sạn Tinh Nguyệt.

Hiếm khi có đoàn phim bao hết cả một tầng khách sạn, bảo vệ đứng bên ngoài sảnh canh phòng nghiêm ngặt không để người ngoài tiến vào, bên ngoài phòng tiệc cũng kiểm tra gắt gao thiệp mời.

Các nhà sản xuất và nhà đầu tư đều có thiệp mời, thành viên trong đoàn phim dùng thẻ nhân viên, diễn viên thì nhận dạng bằng khuôn mặt là có thể vào dự tiệc.

Buổi tiệc đóng máy tối nay vô cùng náo nhiệt, không gian bày trí chẳng khác gì một hôn lễ.

Trong sảnh tiệc có tổng cộng mười mấy bàn, một bàn ít thì có sáu bảy người, nhiều thì mười người ngồi.

Được bày trí từ chính giữa sảnh sang hai bên theo chức vị.

Tổ biên kịch nhỏ của Cố Niệm không phải là tổ biên kịch chính thức của đoàn phim nên vị trí ngồi của ba người bọn họ được sắp xếp ở một góc trong sảnh tiệc.

"Viên Viên, sao giờ này mà Cố Niệm còn chưa đến nữa?" Giang Hiểu Tình nhìn chằm chằm lối vào phòng tiệc, bồn chồn hỏi người bên cạnh.

"Tớ vừa nhắn tin cho Cố Niệm, hình như hai người bọn họ thảo luận kịch bản nên quên mất thời gian."
Giang Hiểu Tình: "Làm gì mà lâu dữ vậy?"
Tần Viên Viên gật đầu, hơi do dự: "Này Hiểu Tình, cậu có cảm thấy Lạc Tu đối xử với Cố Niệm đặc biệt tốt hay không?"
"......?" Giang Hiểu Tình ngớ ra, "Cậu có nói ngược không vậy, rõ ràng là Cố Niệm đại đại rất rất tốt với Lạc Tu thì có."
Tần Viên Viên: "Nhưng là tớ nghe nói Trác— khụ, biên kịch mỹ nữ giả danh Manh Chi mà cậu ghét kia cũng có ý tứ với Lạc Tu, cả đoàn phim đều biết.

Nhưng Lạc Tu chỉ thân thiết với một mình Cố Niệm thôi."
Giang Hiểu Tình suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Cũng đúng."
Tần Viên Viên: "Cho nên tớ mới nghi ngờ Lạc Tu đối với Cố Niệm có phải là..."
Cô ấy giơ hai ngón tay cái, đầu ngón tay cụng cụng vào nhau.

Giang Hiểu Tình trợn to hai mắt: "Không phải chứ?!"
Tần Viên Viên để tay xuống, nói: "Tớ chỉ đoán vậy thôi, không chắc mà."
Giang Hiểu Tình: "Cũng có thể bởi vì Cố Niệm đối với Lạc Tu quá tốt, nên anh ấy mới đáp lại?"
"Ừm..."
Hai người còn chưa kịp tìm ra được đáp án chính xác thì điện thoại của Giang Hiểu Tình rung lên liên hồi.

"Cố Niệm gọi tớ!" Cô ấy vội vàng bắt máy, "Cố Niệm đại đại, cậu đi đâu mà chưa đến đây nữa?"
"Bọn tớ vừa vào phòng tiệc nè."
"Cậu vào rồi á?" Giang Hiểu Tình đứng dậy, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Cố Niệm.

Quả nhiên vừa nhìn đến cửa chính, phía cuối thảm đỏ có hai thân ảnh một cao một thấp đang sánh bước đi vào.

Cả hai ăn mặc rất giản dị, người đàn ông đi bên trái mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, cô gái đi bên cạnh anh mặc váy dài màu tím nhạt, mang giày cao gót màu đen.

Bữa tiệc tối nay không thiếu những người ăn mặc lộng lẫy cầu kỳ, so với bọn họ thì hai người vừa bước vào có thể xem là cực kỳ giản dị.

Tuy nhiên ngoại hình của cả hai thật sự quá xuất chúng, quần áo chỉ là phụ kiện làm nền cho nhan sắc, thế nên khi Lạc Tu và Cố Niệm vừa đến, những người ngồi gần đó đã sớm chú ý đến sau đó hai người nhanh chóng trở thành tiêu điểm.

Giang Hiểu Tình nghe thấy giọng nói trong điện thoại nhỏ dần, giống như cô gái đang quay sang thì thầm với người bên cạnh: "Hình như chúng ta không nên đi vào cùng một lúc."
"Không sao, đừng để ý đến bọn họ."
Một giọng nói xen lẫn ý cười trầm thấp truyền qua loa, Giang Hiểu Tình vô tình nghe được thì như bị ai bóp nghẹn, quay sang Tần Viên Viên bắn ánh mắt Hình như cậu đoán đúng rồi.

Hai người chưa kịp nói chuyện thì giọng nói Cố Niệm đã truyền đến: "Hai cậu đang ngồi ở đâu?"
Giang Hiểu Tình hoàn hồn: "Tớ và Viên Viên ngồi hướng Tây Nam gần cửa sổ.

Tớ đang đứng, cậu đi qua đó sẽ thấy tớ."
"Được rồi, đợi tớ."
Vừa cúp điện thoại, Giang Hiểu Tình lập tức quay sang kéo tay Tần Viên Viên: "Cậu nói đúng, bây giờ tớ cũng hoài nghi Lạc Tu có ý đồ không trong sáng đối với Cố Niệm đại đại của chúng ta."
"Vậy phải làm sao đây, nói cho cậu ấy biết?"
"Không được đâu, nói với cậu ấy cũng vô dụng thôi."
"Tại sao?"
"Đối với những người không thông minh cũng không muốn động não như tớ mới thích lắng nghe và tiếp nhận ý kiến của người khác." Giang Hiểu Tình không chút ngần ngại tự bôi đen bản thân, "Nhưng Cố Niệm thông minh như thế, tật xấu lớn nhất của người thông mình chính là rất đa nghi, nếu điều cậu nghĩ không giống với những gì cậu ấy nhận định thì rất dễ sẽ khiến cậu ấy nảy sinh tâm lý phản nghịch."
Tần Viên Viên trầm tư một lúc: "Bây giờ tớ mới phát hiện cậu cũng rất cừ đấy, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Dùng góc độ nhìn nhận vấn đề của chúng ta, từ từ giúp cậu ấy thông suốt!"
"Tổ chức giao nhiệm vụ này cho đồng chí."
"Tuân lệnh!"
Không hơn không kém một phút sau, nụ cười trên mặt Giang Hiểu Tình cứng đờ nhìn người đàn ông đứng sau lưng Cố Niệm, nước đi này cô ấy không lường trước được.

Thấy Cố Niệm chuẩn bị ngồi xuống, Tần Viên Viên cẩn thận mở miệng: "Cố Niệm, cậu định để Lạc tiên sinh ngồi chung bàn với chúng ta sao?"
"Đúng vậy, sao thế Viên Viên, không tiện sao?" Cố Niệm quay lại nhìn hai người họ.

"Không phải, hình như chỗ ngồi đã được sắp xếp sẵn hết rồi..."
Cố Niệm: "Hả?"
"Dàn diễn viên chính ngồi cùng bàn với đạo diễn và nhà đầu tư, cho nên chỗ ngồi của Lạc tiên sinh hẳn là..." Tần Viên Viên ngượng ngùng chỉ tay, "Ở bên kia."
Vượt qua hơn nửa sảnh tiệc náo nhiệt, Cố Niệm mới nhìn thấy bàn tiệc dành cho diễn viên.

Cố Niệm: "......"
Ngồi xa như vậy thì cô chắn rượu cho con trai bảo bối bằng cách nào đây?
Lạc Tu nhàn hạ cụp mắt, tựa như không hề bất ngờ vì cách an bày chỗ ngồi này.

Anh nghiêng người, thanh âm ôn hoà như cũ còn có ý cười nhàn nhạt:
"Xem ra tôi không thể ngồi cùng em rồi."
Cố Niệm ưu sầu buồn bã mà gật gật đầu.

"Vậy thì em sang bên kia ngồi cùng tôi, có được không?"
"?" Cô mở to mắt không hiểu nhìn Lạc Tu.

Giang Hiểu Tình bên cạnh chen vào: "Cố Niệm sang đó cũng vô dụng thôi, chỗ ngồi bên đó hẳn cũng đã được sắp xếp hết cả rồi."
Cố Niệm đồng tình với cô ấy: "Hay là đợi một lát nữa đi, khi nào kính rượu tôi sẽ đi qua đó.


Lúc không có tôi ở đó anh tuyệt đối không được đụng vào rượu đâu đấy."
"Không cần đợi đâu." Lạc Tu thấp giọng, "Chiều nay Chu Hàm Vũ bận việc nên đã trở về nhà rồi, chỗ ngồi bàn bên kia của cậu ấy chắc vẫn bỏ trống, bọn tôi không có thông báo cho đoàn phim."
Cố Niệm bừng tỉnh: "Tức là tôi có thể ngồi ở chỗ của cậu ấy?"
"Ừ." Lạc Tu dịu dàng nhìn cô, đôi mắt sâu hút.

Bị gương mặt xinh đẹp của con trai bảo bối mê hoặc, Cố Niệm vô thức nâng váy định bước đi cùng anh.

Ngay lúc này, Giang Hiểu Tình đưa tay nắm lấy tay cô: "Khoan đã."
Cố Niệm khó hiểu quay lại nhìn cô ấy.

Mắt thấy cô gái nhỏ đang định cùng mình rời đi nửa đường bị chặn lại, ý cười trong đáy mắt Lạc Ti chợt lạnh đi.

Lần đầu tiên từ khi bước vào đây đôi mắt lạnh lẽo của anh liếc nhìn người khác.

Giang Hiểu Tình đề phòng nhìn Lạc Tu chằm chằm: "Cậu cứ như vậy mà đi á?"
Cố Niệm ngây ngốc nhìn cô ấy: "Cậu đang lưu luyến muốn tớ cùng cậu ăn cơm à?"
Giang Hiểu Tình chợt nghẹn: "Không phải......"
Cô ấy né tránh Lạc Tu đang đứng bên cạnh, ấp a ấp úng không nói nên lời.

Lạc Tu thấy vậy chợt hiểu ra, anh dịu giọng nói với Cố Niệm.

"Em nói chuyện với bạn đi, tôi qua bên kia đợi em."
Cố Niệm có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không thể thấy sắc quên bạn, đành phải gật đầu nhưng vẫn không quên dặn dò anh.

"Trước khi tôi đến anh không được chạm vào những món kích thích dạ dày đặc biệt là đồ uống có cồn, hiểu chưa?"
"Được." Đôi mắt nâu hổ phách nhìn cô như tan chảy, cả người chìm đắm trong dịu dàng, "Đều nghe lời em hết."
"......"
Cố Niệm: Ôi ôi ôi, con trai bảo bối ngoan quá đi mất!
Đợi đến khi thân anh cao gầy của Lạc Tu xoay người đi khỏi, lão mama Cố Niệm đang âm thầm cảm thán mới chậm rãi hoàn hồn, khoé mắt rũ xuống.

Cô thắc mắc: "Có chuyện gì mà cậu phải tránh Lạc Tu vậy?"
Giang Hiểu Tình: "Cố Niệm đại đại của tớ ơi, không lẽ cậu không cảm thấy cậu với Lạc Tu ngày càng thân thiết hả?"
"Hả??"
Gianh Hiểu Tình: "Cậu nhớ lại đi, chỉ trong một tháng mà hai người từ xa lạ, à không, chỉ có mỗi Lạc Tu không biết cậu, bây giờ lại thân thiết như vậy, không kỳ lạ à?"
Cố Niệm mắt cũng không chớp: "Vẫn tốt mà."
"Tốt chỗ nào!"
Cố Niệm nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: "Bây giờ Lạc Tu chỉ xem tớ là bạn, tớ nghĩ còn lâu lắm mới xây dựng được tình mẫu tử, không dễ dàng chút nào."
Giang Hiểu Tình: "......?" Mấy giây sau cô nàng mới phản ứng lại, nghi ngờ khả năng nghe hiểu của chính mình.

"Giai đoạn tiếp theo của tình bạn là tình mẫu tử?"
Cố Niệm vô cùng nghiêm túc: "Chỉ cần tấm chân tình của tớ đủ sâu đậm, nhất định có thể cảm hoá được con trai bảo bối của tớ.

Cậu xem, con trai bảo bối đồng ý làm bạn với tớ chính là bước đầu thành công rồi đó."
Giang Hiểu Tình: "......"
Được rồi, tư duy của người bình thường không thể theo kịp mạch não của Cố Niệm đại đại nhà cô.

Giang Hiểu Tình từ bỏ ám chỉ, quyết định đi đường vòng cứu vãn tình hình.

"Nhưng mà cậu không cảm thấy cậu đối với Lạc Tu như vậy là quá tốt quá không bình thường hay sao?"
Vấn đề này thế mà khiến Cố Niệm dừng lại suy nghĩ nửa giây, nhưng sau đó vẫn là lắc đầu.

"Không đâu, tớ đối với con trai bảo bối còn chưa đủ tốt."
Giang Hiểu Tình ngây người: "Sao còn chưa đủ?"
Cố Niệm: "Thế nào cũng không đủ, bởi vì tình thương của mẹ là vô tận."
Lúc này Giang Hiểu Tình đã hoàn toàn tuyệt vọng, cô ấy lùi về sau một bước, cúi người ra hiệu với Tần Viên Viên: "Con bé này hết thuốc chữa rồi, tớ vô năng, cậu lên đi."
Tần Viên Viên không dám động đậy.

Thế nhưng Cố Niệm đã tự tìm đến cô ấy, cô gái nhỏ bất đắc dĩ thờ dài: "Đến cùng hai cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi."
"......" Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Giang Hiểu Tình đã chịu nội thương trầm trọng, Tần Viên Viên đành rối rắm tìm từ: "Bọn tớ chỉ sợ cậu đối với Lạc Tu quá tốt, sau đó...!sau đó đem lại kết cục không tốt."
"Không tốt?" Cố Niệm ngơ ngẩn.

Mắt thấy Cố Niệm vẫn còn hy vọng lĩnh ngộ vấn đề, Giang Hiểu Tình lập tức tiếp lời: "Không chỉ không tốt mà còn có khả năng có hậu quả vô cùng nghiêm trọng."
Cố Niệm: "?"
Trầm tư mấy giây sau, cô gái nhỏ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt ủ rũ: "Tớ biết rồi."
Giang Hiểu Tình thở phào nhẹ nhõm: "Cậu biết thì...."
Cố Niệm: "Con hư tại mẹ, hai cậu nói đúng.

Sau này tớ tuyệt đối sẽ không để con trai bảo bối được nuông chiều mà sinh hư hỏng."
Giang Hiểu Tình: "............"
Tần Viên Viên: "............"
Cả hai vì chấn động quá mức mà đã bỏ mất cơ hội khuyên nhủ cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Niệm quẳng lại một câu tan tiệc gặp lại rồi xoay lưng đi tìm con trai bảo bối.

Cố Niệm chỉ đến trễ hai phút, bảo bối nhà cô đã bị người khác quấn lấy.

Không ai khác vẫn là người quen cũ, Trác Diệc Huyên.

"Nếu trợ lý của anh không đến, ban tổ chức cũng không sắp xếp cho người khác, vậy để em ngồi bên cạnh anh có được không?"
Đại mỹ nữ Trác mặc một chiếc váy dạ hội dài, mái tóc vén sang một bên, dùng thanh âm yểu điệu nói chuyện với Lạc Tu khiến mấy nam diễn viên ngồi cùng bàn và một số nhân viên quanh đó không nhịn được mà oán trách nhìn người đàn ông vẫn luôn im lặng mặc kệ người đẹp chủ động.

Mà người đàn ông đang ngồi bên cạnh ghế trống mặc kệ cô ta năn nỉ thế nào cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt, khoé môi treo nụ cười ôn hoà thường ngày nhưng lại hững hờ không hề dao động.

"Tôi đã nói, chỗ này có người ngồi."
"Làm gì có ai ngồi, cả bàn đều đã an vị, còn ai có thể—"
Trác Diệc Huyên đột nhiên im bặt.


Cô ta đứng đơ tại chỗ, gương mặt trang điểm tinh xảo chợt biến sắc khi nhìn thấy cố gái nhỏ đang nâng đuôi váy chạy đến.

"Xin lỗi." Từ xa Cố Niệm đã thấy Trác Diệc Huyên, trong lòng lo sợ con trai bảo bối bị tổn hại nên vội vàng chạy đến, dừng lại thở gấp, "Tôi đến muộn rồi."
Trác Diệc Huyên thấy cô thì tức giận phừng phừng: "Cô dựa vào cái gì mà đến đây, chỗ này không có vị trí của cô, mau về bàn nhỏ trong góc kia đi."
Cố Niệm há miệng định phản bác lại.

Mà ngay khi vừa thấy bóng dáng cô chạy đến thì Lạc Tu đã sớm đứng dậy, vừa nghe những lời Trác Diệc Huyên nói, anh làm như vô tình đứng chặn trước mặt Cố Niệm.

Lạc Tu đưa lưng về cô gái nhỏ, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn Trác Diệc Huyên chằm chằm, như đang cảnh cáo cô ta rằng anh đã không còn kiên nhẫn.

Trác Diệc Huyên lập tức ngậm miệng không dám nói thêm nữa.

Lạc Tu thu lại ánh mắt lạnh thấu xương, nghiêng người đưa tay nhẹ nhàng đỡ sau lưng Cố Niệm, mặt mày nhanh chóng nhiễm đầy ý cười ấm áp: "Không sao, tiệc chưa bắt đầu mà."
Cố Niệm nhẹ nhàng thở ra: "Không trễ thì tốt."
"Ừ, không trễ."
Sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lạc Tu, Trác Diệc Huyên chỉ có thể miễn cưỡng đè xuống tính tình đại tiểu thư, thế nhưng cô ta không cam lòng từ bỏ.

"Lạc Tu, anh để cho cô ta ngồi ở đây chắc chắc tổ đạo diễn sẽ không hài lòng."
Ánh mắt Lạc Tu một lần nữa thay đổi.

Nhưng lần này không đợi anh lên tiếng, cô gái nhỏ đứng bên cạnh bỗng nhiên chìa bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo ra:
"Chào cô, biên kịch Trác."
Trác Diệc Huyên sững sờ, cô ta không rõ Cố Niệm đang muốn làm gì, càng không muốn quan tâm, nhưng đứng trước một bàn diễn viên cùng tổ trưởng các tổ, cô ta không muốn mất thể hiện nên chỉ có thể ghét bỏ đưa tay.

"Tự giới thiệu một chút." Cố Niệm bắt tay với Trác Diệc Huyên, nở nụ cười thương mại mười phần lả giả, "Tôi là Cố Niệm."
Trác Diệc Huyên nhịn xuống mới không trợn trắng mắt, "Tôi cũng không phải không biết cô."
Kế đó cô ta đã nghe cô gái đối diện bình tĩnh nói tiếp.

"...Cũng chính là trợ lý tạm thời của Lạc Tu tiên sinh."
Trác Diệc Huyên: "?!"
Trong khi đó Cố Niệm vừa dứt lời thì một giây cũng không muốn chạm vào nữ nhân có ý đồ xấu xa muốn gây rối với con trai bảo bối của cô, vèo một cái rụt tay về, đồng thời thực vô tội nhìn sang người bên cạnh.

"Lạc Tu tiên sinh, chỗ ngồi bên cạnh anh dành cho ai vậy?"
Lạc Tu khẽ cong môi, vô cùng phối hợp mà nói: "Cho trợ lý của tôi."
"Ồ, vậy chính là chỗ ngồi của tôi rồi, cảm ơn Lạc Tu tiên sinh!"
Ngay khi Cố Niệm vừa định đi tới, liền thấy người nọ nâng cánh tay lên, thong thả ung dung chặn cô lại.

Cố Niệm ngẩn ra, tầm mắt theo cánh tay kia nhìn lên gương mặt anh.

Cố Niệm không hiểu tại sao Lạc Tu ngăn cô lại.

Trác Diệc Huyên sau khi khôi phục lại tinh thần, trong mắt nổi lên hy vọng và cười nhạo.

Kết quả lại nghe người đàn ông thấp giọng trách cứ: "Chúng ta đã nói không được dùng xưng hô xa cách như vậy."
Lúc này Cố Niệm mới kịp phản ứng lại, đỏ mặt: "Xin lỗi...!Tôi quên mất."
"Không sao, tôi tha thứ cho em." Lạc Tu kéo ghế cho cô sau đó thu tay lại, lúc Cố Niệm đi ngang qua anh, vài sợi tóc dài lướt qua cúc áo sơ mi trước ngực.

Anh rũ mắt khẽ cười, thanh âm khàn khàn lướt qua tai cô.

"Nhưng mà một lần cuối cùng này thôi đấy."
Không hiểu vì sao, hoặc cũng có thể là vì giọng nói đầy từ tính bị đè ép đến trầm thấp kia thiêu đốt, Cố Niệm có cảm giác hai gò má đang dần nóng lên.

Cô bước nhanh đến vị trí còn trống duy nhất bên cạnh ghế của Lạc Tu.

Trác Diệc Huyên vẫn còn cố chấp đứng phía sau lưng ghế không nhúc nhích, mặt mũi trắng bệch nhìn dáng vẻ không để tâm đến cô ta của Lạc Tu.

Cố Niệm bỗng có chút thông cảm với cô ta, vị đại tiểu thư xốc nổi nhìn có vẻ không được thông minh cho lắm này hẳn là thật sự thích con trai bảo bối của cô.

Nhưng mà cô ta quá cường đại, lại còn kabedon con trai bảo bối của cô nữa chứ.

Không được không được, con dâu mạnh mẽ thế này cô không đồng ý, xác suất tương lai con trai bảo bối bị bắt nạt là rất cao.

Nghĩ đến đây, Cố - mẹ chồng độc ác - Niệm lập tức không vui mà nói: "Phiền biên kịch Trác tránh đường một chút, tôi muốn ngồi xuống."
Trác Diệc Huyên hoàn hồn, trong mắt xoẹt qua tia xấu hổ nhưng đã bị áp xuống, cô ta cao lãnh nhìn Cố Niệm: "Tôi và cô có thể đổi chỗ."
"...?"
Nhìn thấy Cố Niệm ngẩn ra thì cô ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cô ta tin chắc Lạc Tu sẽ không để lộ thân phận với bất cứ ai, cho nên cô ta muốn anh nhìn thấy rõ ràng bộ mặt thật của một kẻ vô danh tiểu tốt như Cố Niệm.

Trác Diệc Huyên nghiêng vai để cho Cố Niệm nhìn thấy bàn chủ tiệc sau lưng cô ta: "Cô nhìn những người ngồi bên kia mà xem, ngoại trừ nam nữ chính còn có Cảnh đạo và Lâm phó đạo.

Còn những ghế trống kia, cô có biết là dành cho ai không?"
"......"
"Chính là nhà đầu tư cho đoàn phim lần này."
Trác Diệc Huyên dùng ánh mắt khinh thường kiêu ngạo nhìn cô, "Chỉ cần cô có cơ hội gây chú ý đến bọn họ, biên kịch nhỏ bé như cô sau này tiền đồ vô lượng.

Bây giờ tôi đem chỗ ngồi đó nhường cho cô, cô—"
"Biên kịch Trác nói xong chưa?"
Cố Niệm lười nghe cô ta nói tiếp, ngắt lời, "Nói xong rồi thì cô có thể nhường đường một chút được không."
Trác Diệc Huyên sững sờ trố mắt nhìn cô, lửa giận như muốn nứt ra, "Tốt nhất cô nên suy nghĩ lại cho kỹ để tránh sau này hối hận cũng không kịp, cơ hội tốt như vậy cô thật sự không cần?"
"Tôi không cần, cảm ơn, tôi nhận không nổi." Cố Niệm cất giọng đều đều, bình tĩnh nhìn cô ta: "Mời ngài về chỗ."
"Cô— bây giờ cứ phùng má giả làm người mập* đi, sau này đừng có mà hối hận!"
(*) Phùng má giả làm người mập (打肿脸充胖子): ý chỉ những người làm những việc vượt quá khả năng của mình.


Trác Diệc Huyên tức giận giẫm lên giày cao gót xoay người rời đi, như muốn trút giận mà giẫm mạnh chân cộp cộp lên sàn.

Lúc này Cố Niệm mới vui vẻ hài lòng ngồi xuống.

Khăn ăn được gấp gọn gàng xinh đẹp bị cô mở ra, bỗng nghe người bên cạnh thấp giọng cười cười: "Thật sự không hối hận sao?"
"Hối hận cái gì?" Cố Niệm nghiêng đầu chạm phải ánh mắt sâu lắng của Lạc Tu, nghĩ ngợi hai giây mới hiểu ra, khoé môi khẽ cong lên: "Không có gì phải hối hận."
"Cô ta không gạt em, bàn bên đó có nhiều tài nguyên."
"Ồ." Cố Niệm kéo dài giọng.

"Sao em không hối hận?"
Cố Niệm rối rắm mà dừng tay lại.

Một lúc sau, cô không đành lòng phớt lờ con trai bảo bối: "Tôi không muốn nói sau lưng người khác, anh thật sự muốn nghe sao?"
"Ừ."
"Vậy được rồi." Cố Niệm vân vê khăn ăn, "Biên kịch Trác có lẽ đã quen dùng quan hệ để hỗ trợ cho công việc nên xem đó là lẽ dĩ nhiên.

Tôi không thích như vậy."
Ánh mắt Lạc Tu khẽ động, nhìn cô thật sâu.

Cố Niệm không phát hiện ra, chuyên tâm nghịch khăn ăn đặt trên đùi.

"Cái gọi là tiền đồ vô lượng của tôi, chỉ có tôi mới được nghĩ đến, không cần ai phải cho.

Cô ấy cũng không có tư cách."
Ý cười trong đôi mắt sâu hút chậm rãi gia tăng, đồng thời, trong lòng anh cũng dâng lên một loại khát vọng mỗi lúc một tăng.

Cố Niệm trải xong khăn ăn, không thấy Lạc Tu đáp lời nên ngẩng đầu nhìn xem thì bỗng đối diện với đôi mắt thâm trầm tĩnh lặng như mặt hồ.

Cô chợt ngẩn người.

Nhưng mọi thứ giống như chỉ là ảo giác, khi cô chớp mắt muốn nhìn rõ một lần nữa thì chỉ thấy được ánh mắt trong suốt mang theo ý cười vui vẻ quen thuộc.

Cố Niệm ngơ ra: "Anh làm sao vây?"
"Không có gì." Lạc Tu quay mặt sang chỗ khác, "Tôi chỉ không hiểu tại sao cô không nói những lời vừa rồi với biên kịch Trác, hẳn là cô ta còn cho rằng cô sẽ vì lựa chọn này mà hối hận."
Cố Niệm gật gật đầu, giọng điệu lười nhác không chút để ý: "Mặc kệ cô ấy, tôi cũng không quan tâm cô ấy nghĩ gi."
Ý cười trong mắt Lạc Tu sâu thêm một chút, làm như không hiểu rõ mà hỏi cô: "Vậy vì sao em lại nói cho tôi biết?"
Cố Niệm không hề nghĩ ngợi lập tức trả lời: "Bởi vì Lạc Tu tiên sinh và người khác không giống nhau."
"......"
Đáp án không ngoài dự đoán của anh.

Không những thế, câu trả lời này so với mong đợi càng dễ dàng khiến người ta thoả mãn càng vui sướng, hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn nữa.

Giống như đã không có cách nào che giấu và áp chế được khát vọng trong lòng anh.

Đồng tử Lạc Tu run rẩy đến khó kiềm chế, chỉ có thể chật vật nhắm mắt mới giấu đi được cảm xúc đang bùng nổ, dây thần kinh cùng tế bào trong cơ thể đều căng ra như kéo cung, nhẫn nại đến đau đớn như bị xé rách.

Nhưng anh vô cùng thích thú mà hưởng thụ cảm giác này.

Cố Niệm.

Dưới đáy lòng anh không tiếng động lặp lại, hết lần này đến lần khác, giống như dùng cái tên này để nuôi dưỡng dục vọng chiếm hữu vô biên trong lòng.

***
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Hãy đọc tại Wattpad và blog để ủng hộ chính chủ nhé.

Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~
***
Tiệc đóng máy diễn ra được một nữa thì đại sảnh đã sớm không phân biệt đâu là bàn đâu là ghế.

Bàn ăn trở thành bàn tự phục vụ, thực chất cũng chẳng có mấy món ăn, chỉ toàn rượu là rượu.

Đầu bàn bên kia, một người đứng một người ngồi.

Đầu Cố Niệm đã bắt đầu choáng váng, rõ ràng là đang đứng yên nhưng cô lại có cảm giác sàn nhà cứ không ngừng chuyển động.

Thế nhưng ông chú đang đứng trước mặt giống như cả tối nay đến đây hành hạ cô, một ly rồi một ly không ngừng đẩy đến trước mặt Lạc Tu, vừa nhìn đã biết là cố tình nhắm vào cô, ông ta biết Lạc Tu vẫn luôn từ chối rượu nên cứ mời rượu, một lần nữa ly rượu đã tự giác bay đến trước mặt Cố Niệm.

"Cô gái nhỏ còn trẻ nhưng tửu lượng lại khá tốt nhỉ, đã lăn lộn nhiều rồi sao?"
"Vẫn...!tốt."
"Vẫn tốt à? Ha ha, người trẻ tuổi bây giờ ai cũng khiêm tốn.

Nếu cô đã nói vẫn tốt vậy thì ông chủ của cô đây cũng không khách khí nữa.

Ly này cô uống chứ?"
"...Được."
Cố Niệm tập trung tiêu điểm hai lần mới xác định được ly rượu đang lung lay trước mắt, cô duỗi tay.

Bỗng nhiên bàn tay cô bị người ta nắm lại.

Cổ tay bị siết chặt, theo lực đạo bị Lạc Tu kéo về phía sau lưng.

"Cô ấy không uống được nữa."
Dáng vẻ ôn hoà bình tĩnh bất biến trước nay dần biến mất, ngay lúc này, đồng tử nâu thẫm sau mắt kính đã không còn chút độ ấm, lộ ra vài phần sắc bén.

"Cô gái nhỏ cũng không phản đối mà." Bàn tay đang cầm ly rượu của nhà đầu tư trung niên kia khựng lại, sau đó cười rộ lên.

"Mang theo trợ lý xinh đẹp thế này hẳn phải biết trước phải tiếp rượu chứ.

Người trẻ tuổi không cần dễ tức giận như vậy."
"Đúng đấy."
Cái đầu nhỏ từ phía sau cánh tay Lạc Tu nhô ra, sau đó nghiêm túc nói chuyện với anh, "Tôi cảm thấy...!Tôi còn có thể uống thêm hai ly nữa, không, ba ly!"
Cô gái nhỏ giơ cao năm ngón tay, cụp xuống một ngón, cực kỳ nghiêm túc đếm tới đếm lui bốn ngón tay còn lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đúng vậy, là ba ly."
Lạc Tu thở dài.

Anh giơ tay bắt lấy mấy ngón tay cô nắm chặt vào lòng bàn tay, sau đó giương mắt nhìn gã trung niên có tướng mạo khiến người ta nảy sinh cảm giác chán ghét kia.

"Trợ lý của tôi uống say rồi, xin lỗi không tiếp được nữa."
"Này—" Người nọ giơ tay ngăn lại, đáng tiếc chưa kịp có cơ hội nói tiếp chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Tu xoay người, ôm cô gái nhỏ vào lòng đi về phía cửa chính.

Bên ngoài phòng tiệc là hành lang dài yên tĩnh.


"Bốn, không đúng, đây là ba mà, ba ly!"
Vừa đến góc ngoặt, Lạc Tu vô cùng vất vả đè lại cô gái đang nghiêm túc đếm ngón tay rồi cùng anh tranh luận, cô còn đang nháo, anh đã thấy phía trước thang máy có hai người tựa như đang chờ bọn họ từ lâu.

Là người trong tổ biên kịch của Cố Niệm.

Lạc Tu suy nghĩ hai giây, dứt khoát từ bỏ.

Anh không nhớ tên bọn họ.

"Có việc gì sao?" Lạc Tu lãnh đạm nhìn họ.

Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên sửng sờ, sau đó mới lấy lại tinh thần lao đến: "Anh anh anh anh muốn đưa Cố Niệm đi đâu!"
Lạc Tu: "Lên tầng trên."
Giang Hiểu Tình: "???"
Lạc Tu ôm vai Cố Niệm tránh sang một bên, "Phiền cô nhường đường."
Tần Viên Viên đứng ở phía sau cản anh lại: "Chúng tôi không thể để anh đưa Cố Niệm đi được, tôi đưa cậu ấy về phòng nghỉ ngơi!"
"Đúng vậy!" Giang Hiểu Tình cũng lấy lại tinh thần, bước nhanh đến chặn trước mặt anh.

Ánh mắt Lạc Tu đột nhiên trầm xuống, con ngươi trong chớp mắt nổi lên một tầng lạnh lẽo sắc bén.

Cánh tay đang định kéo Cố Niệm lại của Tần Viên Viên chợt cứng đờ.

Giang Hiểu Tình cũng bị doạ không nhẹ, nắm chặt điện thoại trong tay cất giọng run run: "Anh đừng có làm bậy! Chúng tôi có ba người đó, tôi, tôi báo cảnh sát bây giờ!"
Lạc Tu cụp mắt xuống, điều chỉnh lại hô hấp sau đó mới ngước lên nhìn hai người: "Ba người các cô ở chung một phòng đúng không?"
Giang Hiểu Tình theo bản năng đáp lời: "Đúng vậy."
Tần Viên Viên nhéo cô ấy một cái, cảnh giác quay đầu lại: "Anh hỏi làm gì?"
"Ba người ở chung không được thoải mái cho lắm, 717 là phòng tôi, phòng đôi có hai gian, cô ấy có thể ngủ ở đó."
"?!" Giang Hiểu Tình đứng hình, "Không được! Hai người trai đơn gái chiếc, Cố Niệm lại uống say, sao có thể để cậu ấy ở cùng với anh được."
"Cô có thể để cô ấy lựa chọn."
"?"
Lạc Tu cúi đầu nhìn xuống cô gái nhỏ an tĩnh bị anh nắm chặt hai tay, rất biết nghe lời mà chớp chớp đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh, so với dáng vẻ ủ rũ mọi ngày thì tinh nghịch hơn nhiều.

Nhưng khả năng cao là đại não không online.

Có điều dựa theo hiểu biết và mức độ thuộc lòng 《 Nhật ký dưỡng ngỗng 》của Lạc Tu, không khó để anh biết trước được lựa chọn của Cố Niệm là như thế nào.

Lạc Tu vô thức đè thấp giọng gọi cô, so với khi nói chuyện với hai cô gái còn lại khác nhau một trời một vực: "Cố Niệm?"
Cố Niệm ngẩng đầu, yên lặng nhìn anh.

Lạc Tu: "Tên tôi là gì?"
Cố Niệm: "Lạc Tu!"
Lạc Tu: "Hai cô ấy là ai?"
Cố Niệm nhìn thoáng qua, lại lập tức dời ánh mắt cố định lên gương mặt anh: "Tôi không quen họ!"
Giang Hiểu Tình: "......?"
Tần Viên Viên: "......?"
Lạc Tu cũng ngạc nhiên ngoài ý muốn với tình huống này.

Vài giây sau khoé môi không kiềm được mà câu lên, lộ ra ý cười đầu tiên sau khi cả tối mất hết nhẫn nại: "Tôi và hai cô ấy, chỉ được chọn một bên, em muốn đi cùng ai?"
"Anh!"
Cố Niệm chọn cũng không thèm chọn.

Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên: "......" Con bé này, giỏi lắm.

"Được rồi." Mặc dù biết rõ lúc này anh có nói gì thì cô cũng không phản ứng lại nhưng Lạc Tu vẫn thấp giọng dỗ cô, sau đó chuyển tầm mắt về hai người đằng kia.

Cảm xúc trong mắt trở về bộ dáng lãnh đạm.

"Hai người đã nghe rồi đấy."
Giang Hiểu Tình hơi nổi giận: "Cậu ấy say rồi, vì thế không nhận thức được!"
"Tôi có mà!" Cô gái nhỏ được Lạc Tu cẩn thận đỡ lấy xụ mặt, nghiêm túc trả lời.

"............"
Giang Hiểu Tình suýt nữa tức đến mức lên cơn đau tim.

Tuy rằng Tần Viên Viên có chút sợ Lạc Tu nhưng cũng không muốn anh đưa Cố Niệm đi: "Lạc tiên sinh, có lẽ anh hiểu lầm Cố Niệm rồi, cậu ấy đối với anh không phải—"
"Tôi biết." Lạc Tu lạnh nhạt ngắt lời cô ấy.

Tần Viên Viên hơi ngạc nhiên.

Đôi mắt Lạc Tu sâu thẫm.

"Tôi không bận tâm bây giờ cô ấy xem tôi là gì, bởi vì sau này mọi thứ đều sẽ thay đổi.

Nhưng đó là chuyện của tôi và cô ấy, hai người không có quyền xen vào."
Giang Hiểu Tình vội vàng giải thích: "Chúng tôi không muốn xen vào, chúng tôi chỉ sợ—"
Một chút kiên nhẫn còn sót lại của Lạc Tu hoàn toàn biến mất không còn chút dấu vết, anh không muốn nghe bọn họ dong dài nữa, trực tiếp móc điện thoại từ túi quần ra, ngón tay khẽ động, camera hướng về cô gái nhỏ nửa tỉnh nửa mê dựa vào ngực anh, điện thoại vang lên một tiếng "tách".

Anh đưa màn hình điện thoại đến trước mặt hai người, "Chụp một tấm ảnh."
Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên ngớ ra, không hiểu Lạc Tu muốn làm gì.

Lạc Tu xoay tay lại, mí mắt buông xuống, sắc mặt lạnh nhạt mở ghi âm ra.

"Nếu ngày mai Cố Niệm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đều chính là do tôi làm, đây là tất cả bằng chứng, có thể báo cảnh sát đến bắt tôi."
Ghi âm kết thúc.

Lạc Tu trực tiếp ném điện thoại trong tay cho Giang Hiểu Tình, sau đó lạnh lùng nhìn hai người họ, không còn một chút dáng vẻ ôn hoà của mọi ngày.

"Như vậy được chưa?"
Hai cô gái đứng bất động ngây người.

Lạc Tu cũng không để ý nữa, ôm Cố Niệm bước vào thang máy.

Bên ngoài cửa thang máy vừa đóng chặt, hai người rất vất vả mới hồi phục lại tinh thần.

Giang Hiểu Tình: "Lúc trước Cố Niệm nói con trai bảo bối của cậu ấy thế nào?"
Tần Viên Viên: "Tiểu thiên sứ dịu dàng thiện lương đơn thuần."
Giang Hiểu Tình: "............"
Tần Viên Viên: "............"
Sau một lúc lâu, Giang Hiểu Tình thở dài bất lực: "Tuổi đời còn trẻ mà mắt nhìn người đã mù."
-Hết chương 35-.

Bình Luận (0)
Comment