Sắc mặt Cố Duệ tối sầm, nhưng cậu ấy vẫn chọn giữ im lặng để mặc Giang Hạo muốn nói gì thì nói.
Tôi cuối cùng cũng nhìn ra con người của Giang Hạo rồi, cậu ta lúc nào cũng không ngừng thách thức giới hạn chịu đựng của người khác, thật đúng là không sợ bị người ta đánh chết.
Tốt nhất là cậu có thể trụ lâu một chút, bởi vì sau này chị đây còn phải nhờ đến cậu đấy.
“Thực sự xin lỗi vì hôm nay.”
Cố Duệ lại nhìn tôi: “Chị cùng chúng tôi đi ăn chút gì đó đi. Tôi sẽ nói Hứa Phàm đặt thêm một phòng khách sạn nữa, ăn xong rồi chúng ta cùng về đó.”
Nhìn cậu ấy lúc này làm tôi có hơi ngẩn ngơ, rốt cuộc là vì lý do gì mà hôm nay tôi lại bỏ Điền Điền lại một mình nhỉ?
Bởi vì Cố Duệ chính là hình mẫu lý tưởng của tôi đó. Ngay từ ban đầu chẳng phải tôi đã luôn ôm ý định ‘chinh phục’ cậu ấy rồi sao? Con đường thành công nào mà chẳng phải trải chút sóng gió thăng trầm, rèn giũa để tiến bộ chứ?
Hơn nữa, bây giờ tôi còn có một lý do vô cùng chính đáng, thậm chí là ‘đẫm máu’ để tiếp cận Cố Duệ mà. Nếu như không tận dụng thì chẳng phải lãng phí quá hay sao? Người nào đó chẳng phải đã nói, có khó khăn hay không thì vẫn phải tiến lên còn gì?
Nghĩ đến đây, tôi bỗng cảm thấy tràn đầy sức mạnh. Tiến lên! Cứ nghĩ đến gương mặt quyến rũ c.h.ế.t người cộng thêm cả đường nét cơ bắp đầy mê hoặc khiến tôi vừa nhìn đã mê mẩn của Cố Duệ, thì chút đau đớn này có là gì chứ?
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .
Thế là, giữa một khu chợ đêm, đột nhiên xuất hiện một người trán quấn băng, quần áo còn dính chút máu, ung dung đi giữa bốn chàng trai phong cách khác nhau, thu hút bao ánh nhìn tò mò.
Không phải là tôi không muốn thay đồ đâu, mà là do hành lý của tôi không có ở đây...
Nhưng mà đến cuối cùng, hình như tôi vẫn tính sai một bước rồi, bởi vì tôi chỉ có thể ngồi nhìn bọn họ ăn mà thôi.
Chợ đêm Trùng khánh, ẩm thực ven đường, không cay không vui!
Mà nhìn lại tình cảnh hiện tại của tôi thì… thật khó để nói thành lời…
“Giang Hạo, cậu đi hỏi xem ở đây có món nào thích hợp để chị ấy ăn không?”
“Không phải chứ anh Duệ, sao anh không tự…”
Giang Hạo còn chưa nói hết câu đã đối diện với ánh mắt sắc bén của Cố Duệ.
“Được rồi, em đi là được chứ gì.”
“Anh, ông chủ nói có thể nấu riêng cho chị An Nhiên món gì đó thanh đạm, mì hoành thánh hải sản ở đây cũng được yêu thích lắm. Hay là chọn luôn món đó đi?”
Cố Duệ nhìn tôi: “Có được không? Chị không bị dị ứng hải sản chứ?”
“Không dị ứng.” Tôi mỉm cười gật đầu: “Chọn món đó đi.”
“Chị đưa điện thoại cho tôi đi.”
“Điện thoại của tôi hả?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
“Ừ.” Cô Duệ kiên nhẫn trả lời tôi.
Cậu ấy cầm lấy điện thoại của tôi rồi đột nhiên mỉm cười, làm tim tôi cũng muốn tan chảy theo.
“Chị à, chị phải mở khóa chứ.”
“À.” Tôi vội vàng mở khóa rồi đưa lại.
Cố Duệ lướt điện thoại tôi vài lần, gõ gõ gì đó rồi cuối cùng trả lại cho tôi: “Đây là số điện thoại của tôi, sau này có chuyện gì cứ gọi thẳng cho tôi là được.”
Tôi nhìn vào danh bạ điện thoại, trong đó đang hiển thị: Cố Duệ 1365228****
“Vậy nếu… không có chuyện gì…”
Tôi nuốt khan một cái để lấy dũng khí nói tiếp: “Tôi vẫn có thể tìm cậu chứ?”
Cố Duệ sững người nhìn tôi và không nói gì, làm tôi có chút lo lắng.
Tiếp theo đó, khoé miệng cậu ấy cong lên: “Không có chuyện gì mà vẫn muốn tìm tôi à? Chẳng lẽ chị còn có ý gì khác với tôi sao?”
Tôi: ???
Cái kiểu nói chuyện gì vậy chứ?
Còn không phải sao? Tôi đúng là có ý với cậu ấy mà. Lẽ nào tôi thể hiện chưa rõ ràng à?
“Sao không nói gì?” Cố Duệ nhìn tôi bằng đôi mắt đào hoa đầy quyến rũ.
“Không nói, ý là đồng tình rồi?”
Cứu mạng với! Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi! Nhưng mà ở đây nhiều người như vậy, tôi thật sự không mở miệng nổi.