"Tên chị là gì?"
"Tôi hả?" Tôi ngơ ngác nhìn Cố Duệ, không chắc có phải cậu ấy đang nói chuyện với mình hay không.
"Còn có ai khác ở đây nữa sao?"
Cậu ấy lạnh giọng: "Khờ khạo thật.”
Cái gì mà khờ khạo chứ? Cậu mới là người khờ khạo ấy.
"Tên của tôi là An Nhiên!"
"Đến từ Tứ Xuyên?" Cố Duệ còn không thèm ngẩng đầu.
"Ơ? Làm sao mà cậu biết?"
"Nếu không thì chị nghĩ tôi là đồ ngốc à?" Cậu ấy ngước lên, liếc nhìn tôi một cái đầy ý tứ.
Tôi sững người.
Ôi mẹ ơi! Không phải tiểu sử WeChat của tôi đã ghi rõ ràng quá rồi sao?
[Những gì bạn thấy chính là con người thật của tôi, dù tốt hay xấu tôi cũng đều không chối bỏ! Tôi là tôi, một An Nhiên độc nhất đến từ Tứ Xuyên!]
“Anh Duệ, cách anh cũng không xa lắm đâu nhỉ.” Những người đứng bên cạnh bắt đầu la ó.
"Các cậu nhiều chuyện đủ chưa? Đồ đạc thu xếp đến đâu rồi? Có đi hay không?”
“Đi chứ! Nhưng mà, Anh Duệ nè, có muốn mời chị dâu đi chung với chúng ta luôn không?”
Người mặc áo sơ mi đen với mái tóc màu hạt dẻ đứng bên Cố Duệ liếc nhìn tôi, rồi lại cười một cách đầy ý tứ.
Chị dâu…?
Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng thấy quý mến tất cả bọn họ.
Cố Duệ khựng lại, ánh mắt lóe lên tia giận dữ.
"Gọi bừa cái gì thế?"
Người kia lập tức che miệng, làm ra vẻ hối lỗi: "Ồ… em sai rồi!"
Hứa Phàm vội vàng chen vào: "Giang Hạo, cậu đang chê cuộc sống của mình quá êm đềm rồi à?"
“Nếu như chỉ dựa vào việc thêm WeChat mà đã có thể trở thành chị dâu, vậy thì chắc bây giờ hàng chị dâu của bọn mình đã xếp hàng dài đến tận Pháp luôn rồi.”
Hay thật, hàm ý của câu nói này cũng quá thẳng thắn rồi đó? Cái gì mà lạnh lùng khó gần chứ, rõ ràng là ai đến cũng được chào đón đây mà.
Hừ! Vậy mà lại còn giả vờ cao ngạo. Đúng là đồ khốn mà!
Chàng trai tên Giang Hạo bật cười: “Nhưng mà đây là lần đầu tiên anh Duệ chủ động đưa mã QR cho người ta tự thêm bạn còn gì?”
Lần đầu tiên? Tôi là người đầu tiên thật sao? Nếu vậy thì tôi xin phép rút lại những gì tôi vừa mắng cậu ấy nha…
Cố Duệ mất kiên nhẫn liếc nhìn bọn họ.
"Bảo mấy người các cậu im miệng đều không nghe thấy à? Thử nhiều chuyện thêm lần nữa xem có c.h.ế.t không?”
…
Cái này mà chỉ đơn giản là tính khí thất thường sao? Rõ ràng chính là một kẻ điên cáu kỉnh mà?!
Mặc dù đang là mùa hè nhưng tôi vẫn thấy hơi ớn lạnh, tốt nhất vẫn là nên trốn trước vậy, dù sao tài khoản WeChat cũng có rồi, không sợ không có thời gian nói chuyện.
"Được rồi, không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước đây, mọi người ở lại nói chuyện vui vẻ nhé.” Tôi nói xong liền vội vàng quay người định rời đi.
"Đứng lại." Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên.
“Tôi có đồng ý cho chị đi à?”
Tôi sững lại, rụt rè quay đầu.
"Cậu đang nói chuyện với tôi à?"
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .
Cố Duệ nhìn xung quanh: "Ở đây còn ai nữa à?"
Những người đi cùng cậu ấy lập tức quay đầu sang chỗ khác, tỏ vẻ bận rộn.
“...”
"Nhà chị ở đâu?"
“Tôi đang đi cắm trại với bạn..."
"Vậy à?"
Cậu ấy ngập ngừng vài giây, rồi bất ngờ nói: "Vậy chị có muốn đi cùng với chúng tôi không?"
Cố Duệ đang nói cái gì vậy? Tôi không nghe lầm phải không? Nếu là thật thì cậu ấy cũng đâu lạnh lùng đến mức vô tình như Điền Điền đã nói đâu chứ?
“Không muốn thì thôi vậy.”