Thế mà Cố Duệ lại nói với tôi: “Không cần lo, xe của anh có dán kính một chiều rồi, từ bên ngoài nhìn vào không thấy được gì đâu.”
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại ngay ngắn trên ghế.
"Cố Duệ, sao anh không nói sớm! Anh cố ý phải không?"
Anh ấy cười nhẹ: "Nói sớm thì làm sao có thể thấy được phản ứng đặc biệt này của em chứ?"
Tôi: ???
“Rốt cuộc em sợ cô ấy cái gì? Em thường xuyên đi học muộn à?"
Tôi lắc đầu.
"Hay là em thường xuyên về sớm?"
Tôi lại lắc đầu.
"Em rớt môn?"
Tôi vẫn lắc đầu.
"Vậy em sợ cái gì?"
Đúng rồi, tôi sợ cái gì nhỉ?
“Chắc là do bình thường cô Lưu vốn rất nghiêm khắc thôi, nên em mới cảm thấy sợ. Nhưng mà sợ giáo viên còn cần lý do à?”
Nụ cười của Cố Duệ cuối cùng cũng không giấu được nữa, trong mắt tôi, đó như là một sự chế giễu vậy.
"Cố Duệ!" Tôi có chút tức giận.
"Anh quá đáng rồi đấy!"
Anh ấy lắc đầu, nghiêng người về phía tôi, hạ giọng: "Chị à, anh quên nói với em, dù bên ngoài không nhìn vào trong được, nhưng cô Lưu của em lại nhận ra chiếc xe này của anh đấy, làm sao bây giờ?"
“Hả? Sao cô ấy sao lại nhận ra xe của anh?" Giọng tôi lắp bắp, nhưng đã quá muộn rồi, vì cô ấy đã gõ cửa kính xe của Cố Duệ.
Nhìn cửa kính xe từ từ hạ xuống mà tim tôi căng thẳng như muốn ngừng đập, khuôn mặt đầy tuyệt vọng. Lần đầu tiên bạn trai đến thăm mà lại bị giáo viên bắt gặp, đây là tình huống kiểu gì vậy?
“Em chào cô ạ.” Tôi lấy hết can đảm nhìn về phía cô Lưu.
Cô ấy chỉ lặng lẽ quét mắt qua tôi, nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu.
Sau đó lại hướng về Cố Duệ, sắc mặt có chút u ám: "Thằng nhóc này, cả ngày không chịu ở trong trường, lại chạy tới đây là cà làm gì?"
Giọng điều này là sao vậy? Hai người họ?
"Mẹ, con la cà chỗ nào đâu chứ? Không phải đang ngồi yên à?”
"Mẹ?" Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy như mình sắp tắt thở vì thiếu oxy đến nghiêm trọng rồi.
“Không phải đâu cô Lưu, em không có ý đó…” Tôi vội vàng xua tay.
Thật ra lúc này, cô ấy cũng không nghiêm khắc như bình thường ở trên lớp, ngược lại còn có vẻ dịu dàng.
"An Nhiên, em lo lắng gì thế? Cô cũng đâu có ăn thịt em, chỉ là muốn hỏi một chút, hai đứa bắt đầu từ khi nào?”
“Bắt đầu cái gì ạ?” Đầu óc tôi rõ ràng còn đang mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .
“Mẹ cứ hỏi thẳng con là được, không cần phải gượng ép An Nhiên như thế. Mẹ nhìn đi, em ấy sợ mẹ đến mức nào kìa?”
“Sợ mẹ?”
Cô Lưu nhìn tôi với vẻ nghi hoặc: "An Nhiên, em nói xem, em sợ cô à? Các bạn học của em cũng sợ cô sao?"
“Không… không có… không sợ ạ…” Tôi cũng không biết bản thân đang nói gì.
"Mẹ, chiều nay mẹ không có lớp à?"
"Có."
"Vậy sao mẹ còn đứng đây làm gì?"
"Làm sao? Chê tôi làm phiền cô cậu à?" Cô Lưu lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
"Cũng phải, tuổi trẻ mà..."
“Đi thôi, con đưa mẹ đến toà dạy học.”
Tôi nhanh chóng mở cửa xe: “Cô Lưu, cô ngồi phía trước đi ạ.”
Cố Duệ đột nhiên nắm tay tôi lại, cùng lúc đó cô Lưu cũng lên tiếng: “Không cần đâu, em cứ ngồi yên ở đó đi.”
Nói xong, cô ấy liền ngồi vào ghế sau.
Suốt một đoạn đường, tôi cứ liên tục cúi đầu, đến thở cũng phải cẩn thận.