25.
Cố Duệ là ma quỷ, thực sự là ma quỷ đấy! Hại tôi cả tinh thần lẫn thể chất đều kiệt quệ.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy sớm hơn.
Chỉ có ánh sáng yếu ớt xuyên qua tấm rèm ngoài cửa sổ, vừa đủ để nhìn rõ đường nét của Cố Duệ.
Anh ấy nhắm mắt, hình như vẫn đang ngủ, tôi lặng lẽ ngắm nhìn một lúc rồi quay người lại.
Nhưng sau đó lại đột nhiên cảm thấy cơ thể mình căng cứng, cả người tôi đều ép chặt vào lồng n.g.ự.c Cố Duệ. Anh ấy đặt một tay lên eo tôi, tay còn lại luồn dưới cổ tôi, ôm chặt lấy tôi.
Hơi thở phả vào gáy tôi: “Bảo bối, đừng cử động, đánh thức anh thì không có kết quả tốt đâu.”
Tôi có rúm cả người lại, hơi thở cũng có chút loạn. Lúc này tôi lại muốn nói xin lỗi với Điền Điền, tôi xin rút lại những gì đã nói ngày hôm đó. Cái gì mà cả tinh thần lẫn thể xác đều được hưởng lợi thì càng tốt chứ? Tôi không chịu nổi loại hưởng lợi này nữa đâu…
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .
“Em thật sự không động? Ngoan vậy à? Nhưng mà anh vẫn dậy rồi, em nghĩ xem bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Giọng điệu bình tĩnh của Cố Duệ làm tôi cảm thấy hơi sợ hãi. Tôi có nên… thuận theo anh ấy nữa không?
Không được! Làm người thì phải bình tĩnh, tôi phải bình tĩnh đối mặt trực diện với sự khiêu khích của anh ấy chứ.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Cố Duệ: “Em nên làm gì? Anh muốn em làm gì, em đều nghe anh.”
Cố Duệ sửng sốt, rõ ràng là không ngờ tôi sẽ trả lời như thế.
Nhân lúc anh ấy ngẩn người, tôi vội vàng nói: “Sao? Sợ rồi à? Nếu anh sợ thì thôi đi, em không chơi với anh nữa, em phải thức dậy rồi, em đói bụng.”
Không đợi Cố Duệ phản ứng, tôi nhanh chóng bật dậy khỏi giường.
Tôi cảm thấy hơi hoảng sợ, sợ Cố Duệ bắt lấy tôi từ phía sau.
Thế nhưng tôi thắng rồi, anh ấy không giữ tôi lại, nhưng mà tôi vừa ra khỏi giường thì liền xấu hổ, bởi vì hai chân mềm nhũn, xém chút nữa đã té luôn trên sàn…
Cố Duệ nhìn tôi, không nhịn được mà cười rất vui vẻ.
Cười cái gì? Bản thân mình là thủ phạm mà còn dám cười hả?
Tôi bình tĩnh bước vào phòng tắm. Đợi đến khi tôi tắm rửa xong, Cố Duệ vẫn nằm trên giường: “Chị, dậy sớm thật à?”
Còn lý do gì nữa, anh ấy tưởng tôi thật sự muốn dậy sớm à? Hôm nay còn là cuối tuần nữa đấy, ai mà chẳng muốn ngủ thêm chứ?
“Em đói rồi.” Tôi vịn vào cái cớ tạo ra trước đó.
“Đói thật à?” Cố Duệ từ từ ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, giọng nói thắc mắc.
“Cũng đúng.” Anh ấy cúi đầu.
“Dù sao rèn luyện thể chất cả đêm cũng tiêu tốn rất nhiều sức lực...”
Tôi: !!!
Mặt tôi nóng bừng, tôi tức giận ngắt lời anh: “Cố Duệ!”
Anh ấy mím môi, ngước mắt nhìn tôi rồi mỉm cười: “Bảo bối vất vả rồi, anh cũng nên làm gì đó để đền đáp lại sự tận tâm mà em dành cho anh thôi.”
Tôi không nói nên lời, Cố Duệ lại đang nói điên khùng cái gì đó?
“Chờ anh chút, sẽ nhanh thôi.” Anh ấy bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong, Cố Duệ dẫn tôi ra ngoài.
“Ở đây chờ anh.” Sau đó anh ấy bước vào tiệm thuốc.
Tôi dường như cũng hiểu ý anh ấy rồi…
Quả nhiên, một lát sau Cố Duệ lại nhét một hộp thuốc vào balo của tôi: “Bảo bối, lát nữa nhớ uống thuốc này.”
“Lỡ như em không muốn uống thì sao?”
“Anh không sợ.” Cố Duệ cười đầy quyến rũ.
“Em sợ không?”
“...” Thôi đi, coi như tôi chưa nói gì đi.