27.
Trong sân bóng rổ.
Vẫn còn khoảng 20 phút nữa là trận đấu bắt đầu, nhưng nơi đây đã rất ồn ào.
Cố Duệ nắm tay đưa tôi đến khu vực khán giả, dọc đường đã thu hút không ít ánh nhìn.
Tôi mơ hồ cảm nhận được không khí xung quanh bỗng trở nên sôi động và náo nhiệt hơn nhiều.
Cố Duệ dường như không để tâm đến những ánh mắt và tiếng ồn xung quanh, bàn tay nắm tay tôi càng siết chặt hơn.
Chúng tôi vừa ngồi xuống hàng ghế khán giả thì đã có vài người tiến lại gần.
Từ cách chào hỏi của họ, có thể thấy bọn họ đều là bạn cùng lớp của Cố Duệ.
Tất nhiên, cũng không thể thiếu những lời trêu chọc.
Có lẽ vì tôi không quen biết họ, nên hầu hết đều là Cố Duệ thay tôi đối đáp, việc của tôi chỉ đơn giản là gật đầu và mỉm cười.
Lúc trận đấu sắp bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .
“Cố Duệ, kia không phải là Hứa Phàm sao?” Tôi chỉ tay về một trong những cầu thủ đang mặc áo thi đấu đỏ và khởi động trong sân.
Anh ấy gật đầu.
Tôi nhìn quanh.
"Trời ơi, nhiều trai đẹp như vậy à?"
Trong khoảnh khắc, tôi như tìm lại được cảm giác quen thuộc của trước đây, mỗi lần nhìn thấy trai đẹp là không thể rời mắt…
“Anh nói xem, có phải tất cả nam thanh nữ tú trên đời này đều bị mấy khoa Nghệ Thuật và Điện Ảnh của trường anh chiếm hết rồi không?”
“Chị à, em nhìn cho rõ, là bọn họ đẹp trai hay là anh đẹp trai?”
“Hả?”
Tôi vội vàng lấy lại tinh thần, ham muốn sống sót mạnh mẽ khiến tôi lập tức nhận thua.
“Bọn họ làm sao mà so được với bạn trai của em chứ? Bạn trai em mới là người đẹp trai nhất luôn đó!”
“Chị à, sao anh lại cảm thấy, em mới chính là người không thể cưỡng lại nổi cám dỗ?”
“Em...” Tôi nhanh chóng suy nghĩ, xung quanh chắc chắn đang có không ít người đang âm thầm quan sát chúng tôi, với những đối thủ tiềm tàng như thế này, cách tốt nhất để đánh trả là không cho họ bất kỳ cơ hội nào.
Thế nên…
Tôi quyết định, trực tiếp hôn lên mặt Cố Duệ.
“Anh mới nói đúng một nửa, An Nhiên em chỉ không thể cưỡng lại cám dỗ của một mình Cố Duệ mà thôi.”
Anh ấy khựng người một chút, rồi lập tức đưa tay nâng mặt tôi lên, không chút do dự hôn xuống.
Đám đông xung quanh dồn hết sự chú ý vào chúng tôi, trong chốc lát, tiếng ồn ào cũng tạm ngưng. Tôi nghe thấy những tiếng thở dài, tiếng trêu chọc và đủ loại âm thanh khác hòa lẫn vào nhau, như đang tạo thành một bản nhạc giao hưởng.
Tôi bắt đầu hoảng loạn, cố gắng đẩy Cố Duệ ra, nhưng anh ấy vẫn bình tĩnh như thể không có gì xảy ra, những sự chú ý kia cứ như không tồn tại.
“Cố Duệ… anh buông em ra…”
“Đừng cử động.”
“Này…” Có nhiều người lắm đấy!!!!!
Cuối cùng Cố Duệ cũng buông tôi ra.
“Anh phải ở trước mắt mọi người đóng cho em một cái dấu, nếu như có một ngày nào đó thật sự không cưỡng lại được cám dỗ thì phải nhớ đến cái dấu này, cái chỉ thuộc về một mình Cố Duệ anh thôi.”
Tính chiếm hữu của anh ấy lại bộc phát rồi.
May mà tiếng còi đã vang lên, trận đấu cũng bắt đầu, sự tập trung của mọi người lại chuyển vào trong sân bóng.
Nhìn thấy đám đông xung quanh nhiệt liệt cổ vũ cho mỗi lượt ghi bàn, tôi cũng dần dần thoát khỏi sự ngượng ngùng trước đó, bắt đầu hòa mình vào bầu không khí sôi động kia, cùng mọi người reo hò.
“Hứa Phàm, cố lên!”
“Vào rồi, là một bàn ba điểm nữa đấy!”
Tôi kích động, vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên…
Cố Duệ ở bên cạnh khẽ cười: “Bảo bối, có phải cái đóng dấu vừa nãy vô ích rồi không?”
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy: “Đó là anh em tốt của anh đấy, thế mà anh cũng ghen à?”
“Đều nghe em cả.”